Kulia hừ lạnh một tiếng, cỗ lực lượng ác ma cao giai tán phát ra ngoài, câu nói đầu tiên khiến Yake kinh hồn vỡ mật:

“Robin đã chết!”

Yake giật mình hỏi:

“Sao lại thế được? Đêm qua hắn vẫn còn uống rượu với tôi mà …”

“Không chỉ Robin, cả ta cũng suýt nữa đi đời!”

Ánh mắt Kulia rét lạnh:

“Ta nghe Robin từng nói hắn đã gặp ngươi, có phải ngươi tiết lộ tin tức ta trở về cho Banneker không?”

“Không! Không phải tôi!”

Yake cảm nhận được cỗ sát khí Kulia tản ra nên càng hoảng sợ, vội vàng giải thích:

“Xin đại nhân tin tưởng tôi, tôi dùng tên của cha tôi Wacker để thề, tuyệt đối chưa nói cho bất kì ai.”

Yake đúng là không để lộ tin, nguyên nhân chính là để áp chế Robin độc hưởng rượu thịt miễn phí mỗi ngày.

“Ngươi ở trong đoàn có thấy ai nói qua tin tức ta trở về không?”

Kulia lại hỏi.

“Không.” Yake nhớ lại.

Kulia lại lôi ra vết thương chưa lành, che ngực ho khan:

“Nhất định là Banneker tên chó má kia phong tỏa tin tức này. Hắn muốn giết ta!”

“Banneker đại nhân muốn giết ngài?”

Giác ma vừa nghe được tên của Banneker đã thấy bồn chồn, giờ lại nghe Kulia nói vậy liền kinh hãi.

“Tên kia đang định lập mưu làm mẻ lớn, lúc trước bắt ta quay về núi Tây Lang cũng vì thế!”

Kulia cười lạnh nói:

“Giờ ngươi đã biết chuyện này, đương nhiên sẽ trở thành kẻ mà hắn phải giết. Robin cũng đã bị hắn giết rồi.”

Robin bị Banneker giết rồi?

Yake sợ hãi, mồ hôi lạnh chạy ào ào: Hắn đã gặp Robin, mấy kẻ đội phòng vệ đều đã trông thấy. Banneker chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Một ác ma cao giai đỉnh phong muốn giết một tên nhãi nhép trung giai như hắn dễ như bóp chết một con sâu vậy.

“Phần lớn thành viên trong đoàn đều bị hắn mua chuộc rồi. Nếu như nguơi nói cho kẻ khác thì chỉ chết nhanh hơn thôi.”

Kulia trầm ngâm nói:

“Nếu muốn sống thì chỉ có một cách”

Kulia đưa ra một phong thư, thấp giọng nói vài câu, Yake vội vàng gật đầu.

“Ngươi đừng thử nhìn lén, trên phong thư này có gắn ma pháp đặc thù. Nếu ngươi dám mở ra ta có thể biết bất cứ lúc nào.”

“Đại nhân yên tâm!”

Liên quan đến việc sống chết nên Yake lại phát lời thề độc, cẩn thận thu lại phong thư nhét vào túi áo.

“Rất tốt, từ giờ ngươi sẽ trở thành thân vệ của ta. Đêm nay không được quay về cứ điểm, rất nguy hiểm.”

Kulia xuất ra một túi tiền:

“Chỗ này có 30 Hắc tinh tệ. Ngươi cầm 3 cái tới chỗ khách sạn Hoan Lạc đối diện đằng kia thuê trọ một đêm. Nhớ thành thật ở đó một đêm cho ta, cấm tìm gái, cấm gây sự! Chỉ cần làm xong việc ngày mai chúng ta không chỉ giữ được mạng mà ngươi còn được tất cả chỗ tiền này nữa.”

Yake vui sướng mở túi tiền. Bên trong đúng là toàn hắc tinh tệ. Hắn lấy đúng ba cái, nuối tiếc nhìn cái túi, khom mình hành lễ rồi quay người rời đi.

Tại cửa ngõ, Kulia vẫn dõi theo chăm chú cho tới khi giác ma đi vào khách sạn đối diện. Tướng mạo hắn bắt đầu biến hóa thành hình dạng ám tinh linh. Đương nhiên cái này không phải khuôn mặt thật.

“Gió sắp nổi lên rồi.”

Ám tinh linh vuốt lên mái tóc dài, nhìn vào song nguyệt dần bị mây đen che khuất, nhàn nhạt nói một câu như vậy.

Ngày hôm sau.

Trời nắng ráo, thi thoảng lại thổi một luồng gió lớn, giống như muốn minh chứng cho một ngày không bình thường.

Hôm nay là sinh nhật thứ 610 của lão trấn trưởng Kender. Thị trấn cố gắng tạo ra không khí vui tươi hớn hở, nhưng phòng bị vẫn không hề ngơi.

Người có thân phận trong thị trấn đều tới phủ trấn trưởng để chúc mừng, ví như đội trưởng đội phòng vệ Rose, phó đoàn trưởng Huyết Sắc hộ vệ đoàn Banneker…

Trấn Levin là một nơi tốt. Năm tháng thoi đưa, lão Kender cũng đã tới đảm nhiệm trấn trưởng 19 năm rồi. Tuy phồn hoa nơi đây không so được với đế đô, nhưng nếu bắt hắn phải vẫy đuôi theo sau bọn cao quan vọng tộc tại đó thì thà đến chỗ xa xôi này làm một cái thổ bá vương còn hơn.

Trấn Levin tuy đã được Âm Ảnh đế quốc chiếm cứ, không giống như xưa cách năm mươi năm lại đổi một người do nước bên phái đến làm trấn trưởng mà giờ Âm Ảnh đế quốc trực tiếp bổ nhiệm, nhưng nhiệm kì trấn trưởng lại ngắn hơn, chỉ khoảng 20 năm. Trừ khi có thể lập nhiều công lao mới có khả năng được tiếp tục đảm nhiệm. Hôm nay là ngày chỉ còn cách kì hạn đảm nhiệm của lão Kender một năm. Phát hiện được quả Ma Lưu đúng là cơ hội tốt trời ban. Lão Kender là nguyên lão gia tộc lâu đời Carsley của Âm Ảnh đế quốc, kinh nghiệm rất phong phú. Vô tình trúng mánh lớn, tuy không biết vì sao mà thượng tầng đế quốc cực kì coi trọng quả Ma Lưu nhưng lão Kender còn chưa ngu đến độ chạy đi hỏi. Chỉ cần biết thứ này rất quan trọng là được rồi.

Quả nhiên tin tức này thông qua gia tộc được truyền tới đế đô thì đế đô lập tức có động tác, phái chuyên viên tới tận nơi, chừng mấy ngày nữa sẽ đến. Càng là lúc này sẽ càng phải cẩn thận không được phép có sơ xảy, nếu không thì công lớn sẽ hóa tội nặng, việc mừng hóa thành việc tang. Vì vậy lão Kender lại điều thêm gấp đôi lực lượng phòng vệ tới sơn cốc Lulei.

Nhìn đại sảnh khách mời lục tục đến, tâm tình lão Kender lại vui lên chút. Đương nhiên nếu chiếc nhẫn Tử Viêm Tâm không bị trộm thì chắc còn vui nữa. Tử Viêm Tâm được đoạt từ một quý tộc hết thời ở đế đô ba trăm năm trước, giúp tăng công năng nam tính. Càng quan trọng hơn, nghe nói nó là chìa khóa mở ra một bảo tang cổ xưa nào đó. Đáng tiếc 300 năm qua vẫn không tìm được bí mật của nó. Đối với lão Kender tuổi già suy lực thì cái công năng “tăng cường” kia còn dùng được nhiều lần hơn. Từ khi bảo bối này bị mất thì lão Kender nhất thời không tìm được dược vật thay thế, thành ra không thể thân mật được với nữ nhân, trong lòng cực hận.

Tuy Nallely nhất quyết không chịu khai, nhưng đoán chắc là ả đã đưa cho thằng gian phu Lennon đó rồi. Mà cái tên Lennon đó như bốc hơi vậy, tìm khắp trấn cũng chẳng thấy dấu vết. Vì thế Huyết Sắc hộ vệ đoàn trước đây có quan hệ khá gần với Lennon lập tức công khai phân rõ giới hạn với Lennon, thậm chí còn lấy lòng phái đoàn viên hiệp trợ truy kích Lennon và tham dự công tác phòng vệ thị trấn.

Nhất định phải lấy lại Tử Viêm Tâm, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là quả Ma Lưu. Người đế đô phái đến chừng hai ngày nữa sẽ tới trấn Levin. Vụ Lennon với Tử Viêm Tâm phải chờ tra sau.

Lão Kender mỉm cười chào hỏi từng khách thăm. Khi đi qua chỗ đặt cái lư ma tinh thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngát đặc thù, hít sâu một hơi đầy sảng khoái.

Đây… là Long tiết hương? Suýt quên mất cái này. Xem ra có lão bà nào nhớ tới, muốn nịnh nọt nên chủ động sai hạ nhân sắp đặt. Ừm, không tệ. Có lẽ là cô vợ tri kỉ nhất Marry làm đây. Đáng tiếc Tử Viêm Tâm bị con đàn bà chết tiệt Nallely kia trộm mất, nếu không đêm nay đã có thể cho cô vợ số 16 này “ăn no” rồi.

Hương hun là một trong những sở thích của giới quý tộc thượng lưu Ma giới. Hương càng cao cấp càng biểu hiện được thân phận.

Lão Kender rất ưa thích cái trò này. Nhất là ở cái trấn nhỏ xa xôi này có thể khoe khoang cái phẩm vị quý tộc ưu nhã không giống người thường cho bọn hai lúa kia coi.

Ta, lão Kender, là quý tộc thượng đẳng đến từ đế độ! Phẩm vị quý tộc chân chính không phải là những thứ mà mấy tên đồ nhà quê bọn ngươi có thể bắt chước được!

Chứng kiến những tân khách bên cạnh ngạc nhiên với mùi thơm của hương, cảm giác ưu việt và thỏa mãn trong lòng lão Kender càng lớn.

“Vô cùng cảm tạ mọi người đã tới.”

Lão Kender đứng dậy bắt đầu đọc diễn văn.

Sau khi nói xong một chuỗi dài lê thê, mọi người bắt đầu vào ghế mở yến hội. Bỗng thấy một người vào phòng tiệc đến chỗ đội trưởng đội phòng vệ Rose nói nhỏ vài câu. Rose nhíu chặt lông mày, hung hăng trừng mắt với Banneker ở phía đối diện khiến Banneker không hiểu ra sao.

Lão Kender mở miệng nói:

“Rose, chuyện gì vậy?”

Rose đứng lên nói:

“Trấn trưởng đại nhân, Huyết Sắc hộ vệ đoàn tại khách sạn Mị Hoa đánh nhau với đội phòng vệ của chúng ta, còn làm tiểu đội trưởng Kros bị thương.”

Lão Kender không vui nhìn phó đoàn trưởng Huyết Sắc hộ vệ đoàn Banneker, Banneker vội vã khẽ khom người với lão Kender:

“Trấn trưởng đại nhân yên tâm, ta sẽ lập tức đi xử lí chuyện này.”

Banneker đi ra đại sảnh liền gấp gáp chạy tới khách sạn Mị Hoa, vừa đến đã thấy một bãi lộn xộn. Mấy đội viên đội phòng vệ thị trấn ngã một loạt xuống đất, tiểu đội trưởng Kros khỏa thân bị trói trên ghế, người đầy vết thương. Kẻ gây sự … quả nhiên là người của Huyết Sắc hộ vệ đoàn, chừng hai mươi tên.

“Dừng tay!”

Banneker gầm lên một tiếng. Trong khoảng thời gian nhạy cảm này hắn đã cố ý nhắc nhở đoàn viên không được gây sự. Thế mà lũ khốn kiếp này vẫn không thèm nghe, đúng lúc này lại gây rối.

“Banneker đại nhân!”

Những đoàn viên kia đều dừng tay, thi lễ.

Banneker tóm một tên, nghiến răng:

“Mấy thằng chó má bọn bây, sao lại xung đột với đám phòng vệ hả! Quên ta đã nói cái gì rồi sao?”

Tên đoàn viên kia sợ phát run, cuống quit giải thích:

“Đây là do Kul…. cái tên này tranh nữ nhân với Kulia đại nhân, ngày ấy ra lệnh cho chúng ta canh giữ ở khách sạn, thấy thằng này tiến vào phòng Vera thì….”

“Kulia?”

Banneker bất ngờ:

“Sao hắn lại về rồi? Bây giờ hắn đang ở đâu?”

“Đại nhân vừa đi xong, nói là về cứ điểm. Ngài ấy nói là tất cả hậu quả do ngài ấy phụ trách, nếu đại nhân tới thì bảo cứ về cứ điểm tìm.”

Bannker biết rõ Kulia với lão bản nương Vera của khách sạn Mị Hoa có một chân với nhau, cũng biết Vera có quan hệ mập mờ với nhiều nam nhân khác kể cả Kros trong đó. Không ngờ Kulia mới đi núi Tây Lang đã lại trở về trộm tình với nữ nhân này! Ghê tởm hơn là vì tranh tình nhân mà lại gây chuyện đúng lúc này!

Nếu là lệnh của Kulia thì khó mà trừng phạt đám đoàn viên này. Nhưng nếu làm lớn việc thì không phải chỉ mình hắn Kulia có thể phụ trách hậu quả được! Hiện giờ thế cục khẩn trương, nhất định phải cảnh cáo cái thằng ngu kia một trận.

“Chúng bây cút sạch cho ta! Ai cũng không được ở lại!”

Banneker một cước đá lăn tên đoàn viên xuống đất, ra lệnh tất cả rút. Còn mình thì tranh thủ trở về cứ điểm Huyết Sắc hộ vệ đoàn.

Cùng lúc đó trong phủ của trấn trưởng thì tiệc rượu sinh nhật vẫn được cử hành long trọng, việc nhỏ xen vào hồi nãy không ảnh hưởng đến không khí vui vẻ. Nhưng mới qua một thời gian ngắn lại có người nhỏ giọng báo cáo với Rose. Hắn lộ ra sắc mặt kinh hãi, không dám giấu diếm đứng dậy báo cáo:

“Trấn trưởng đại nhân, vừa rồi ta nhận được báo cáo nói rằng quân chủ lực của Huyết Sắc hộ vệ đoàn tập trung tiến về phía tây, đã đi qua cửa khẩu, mục tiêu rất có khả năng là sơn cốc Lulei!”

Cái khác còn có thể xem nhẹ, nhưng sơn cốc Lulei giờ đang là tim gan của lão Kender. Lão chấn động:

“Rose, ngươi lập tức dẫn người đi xem. Nếu bọn hắn muốn vào sơn cốc Lulei nhất quyết phải ngăn chặn.”

“Tuân lệnh!”

Rose biết rõ trấn trưởng cực kì coi trọng sơn cốc Lulei, lập tức rời tiệc chạy ra ngoài.

Lão Kender đứng ngồi không yên, làm gì còn tâm tình làm tiệc rượu sinh nhật gì nữa. Lão bỗng vỗ phát vỡ nát cái bàn, nghiến răng:

“Lúc nãy nhất định là Banneker mượn cớ gây sự để rời đi! Huyết Sắc hộ vệ đoàn chết tiệt! Đến cùng là bọn chúng muốn làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play