Ánh sáng trắng chói lòa mang theo lực lượng khó diễn tả nháy mắt tràn ngập thế giới dưới lòng đất. Tu La một mực chờ thời cơ tốt nhất, khi Kuiliannuo chuẩn bị thi triển thần ân cũng là lúc phòng bị cốt tháp xuống đến mức thấp nhất. Ở thời điểm bại lộ thân phận, một đòn ngậm đầy căm phẫn của Kuiliannuo đánh vào Tu La tương đương với giúp kích hoạt quang chi hoàng lôi rồi.

Nếu như bản thể của Kuiliannuo ở đây thì dù là quang chi hoàng lôi cộng thêm cực trụ yên diệt có lợi hại thế nào cũng không tạo thành thương tổn quá lớn được, nhưng thứ xuất hiện ở đây chỉ là một hình chiếu của nàng mà thôi.

Vốn là cốt tháp ngưng tụ lực tín ngưỡng cường đại cùng lực huyết tế đủ khả năng thừa nhận tổn thương nhưng là vì tiến hành chủ tế, kêu gọi Kuiliannuo, lực lượng trong cốt tháp bị chủ tế đàn hấp thụ hết, dù cho bên ngoài thế giới ngầm bày đầy phòng vệ nhưng khu vực trong chủ tế đàn lại yếu ớt nhất, căn bản không ngăn cản được lực tàn phá đáng sợ này.

Trên thực tế, viên quang chi hoàng lôi bản tăng cường này Trần Duệ vốn định dùng cho chuyến đi Quang Minh thánh sơn, rất có thể còn tặng trả cho Raphael nhưng hắn đi Quang Minh thánh sơn và vì Tiffany cùng căn nguyên sáng tạo, dù sao cũng là được mất cá nhân còn vực sâu hàng lâm là tai nạn cho tất cả sinh linh. Vì vậy sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn quyết định đưa phần "đại lễ" này cho Kuiliannuo.

Ánh sáng trắng vô cùng rực rỡ, tất cả hắc tử đồ, cổ tháp, thi đường… nháy mắt hóa thành hạt tiêu tan. Về phần phân thân của Kuiliannuo chẳng qua chỉ kiên trì được mấy giây liền không chịu được uy lực đáng sợ, kêu lên thê lương rồi cũng hóa thành hư vô. Toàn bộ vương quốc Mias đều rung chuyển, cả vùng đất dồn dập nứt ra, nước biển xung quanh cũng bị lực lượng kinh khủng ảnh hưởng tạo thành từng cơn sóng thần. Dân chúng không rõ chuyện còn tưởng xảy ra động đất, vội vã trốn khỏi nhà. Ước chừng một lúc lâu, động đất mới trở lại bình thường, nơi hoàng lăng đã toàn bộ bị vùi, nếu như không phải vòng ngoài chủ tế đàn bày phòng ngự mạnh mẽ thì Đảo Quốc này có lẽ chìm trong biển rồi.

Trong tích tắc chủ tế đàn tan thành mây khói, thân thể Kuiliannuo ở Tử Uyên cung khẽ run, lực lượng chợt dừng lại ôm chặt đầu phát ra tiếng kêu thống khổ chói tai: "Tên đáng chết! Dù cho ngươi phá hủy chủ tế đàn thì vực sâu ý chí là bất diệt! Không lâu sau chúng ta còn gặp lại! Đến khi đó…"

Lời còn chưa kịp nói hết thì con ngươi đỏ máu dần hóa lam, lớp giáp và lưỡi đao sắc bén lấy mắt thường có thể thấy rõ dần biến mất, khôi phục thân thể phái nữ trần trụi. Thân thể này đã trở về hoàn mỹ, những hoa văn dữ tợn đã biến mất nhưng nàng như mất đi tất cả lực lượng, lảo đảo ngã về phía trước.

Thân hình Trần Duệ chợt lóe, vội ôm lấy nàng. Ánh mắt Veronika lộ vẻ mệt mỏi vô cùng nhưng sâu trong đó là bình thản chưa từng có.

"Ngươi làm được rồi, tiểu Arthur, không phải gọi là Arthur chứ… Ngươi đã dùng hai tay mình kéo ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng."

Veronika có thể so xinh đẹp với Katharine, Lola, thân thể trần truồng hoàn mỹ thành thục càng đầy lực hấp dẫn nhưng là lúc này trong lòng Trần Duệ chỉ có bi thương nhàn nhạt.

Dù là lúc trước vượt qua căm ghét tâm hay đấu tranh với Kuiliannuo, nàng một mực dùng thiêu đốt linh hồn, hơn nữa Kuiliannuo vì muốn giết chết Trần Duệ đã lấy sạch lực lượng biến hồn thể rồi. Bây giờ Veronika cả thân thể và linh hồn đều đã là đèn cạn dầu, dù là sống lại dược tề cũng không chút hiệu quả.

Veronika giơ tay lên, từ từ vuốt ve gương mặt hắn: "Tiểu Arthur, ngươi đã trưởng thành, sau này nhớ phải tự chăm sóc thật tốt, tâm ta sẽ luôn bên cạnh bầu bạn ngươi."

Trần Duệ khẽ mỉm cười, nước mắt vô thức rơi xuống, nhỏ xuống mặt Veronika. Trong ý thức, bi thương vô cùng trào dâng, nhất thời hắn cũng không biết đây vốn thuộc về "Arthur" hay là hắn nữa.

"Thật xin lỗi, ta không phải Arthur trước kia."

"Nước mắt của các ngươi đều ấm áp như thái dương vậy." Veronika nhìn một chút bầu trời, dù cho chỉ có ánh trăng nhưng nàng có thể tưởng tượng thấy đó là ánh mặt trời ấm áp: "Ta dù sao không cần phải hy vọng nữa rồi, bởi vì ta đã được ngập tràn ánh mặt trời…"

Nàng bỗng khẽ nhổm lên, nụ cười xinh đẹp vẫn lặng yên nhưng nhẹ nhàng lướt trên môi Trần Duệ.

Trần Duệ khẽ run lên, còn chưa kịp cảm thụ ôn nhu kia thì thân thể trong ngực chợt nhẹ, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán, y như vô số con bướm vỗ cánh rời xa hắn vậy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn những điểm sáng tiêu tán, khẽ đưa tay ra, những điểm sáng kia quyến luyến vòng quanh tay hắn một vòng rồi đi xa.

Trong không khí, một vật màu trắng xuất hiện, phát ra ánh sáng nhu hòa, nhanh chóng hút hết những điểm sáng vào.

Chén Thánh!

Ngoài Thánh Hữu thuật phụ trợ chiến đấu ra, Chén Thánh còn có một chức năng chính là Thánh Hồn. Vốn trong tính toán của Trần Duệ chỉ là lợi dụng kỹ năng Thánh Hồn để uy hiếp Bí Hoăng, không ngờ lại có thể cứu vãn Veronika.

Thánh Hồn có thể thu linh hồn thể bị tổn thương vào trong Chén Thánh ân cần săn sóc cho đến khi phục hồi như cũ, có thể thông qua hiến tế tăng lực lượng quang minh, tăng cường hiệu quả "Thánh Hồn". Nhưng là Thánh Hồn không phải gì cũng làm được, thời gian khôi phục phải xem mức độ tổn thương của linh hồn thể, linh hồn Veronika đã gần như hoàn toàn phẩn giải, khác với thương tổn của Bí Hoăng, cũng không biết có thể phục hồi không, khi nào có thể phục hồi.

Trần Duệ nhắm mắt lại, cảm thụ chút ấm áp còn sót lại, toàn bộ lực lượng tinh thần hắn cũng đang phát sinh biến hóa, vốn là nội tâm tiềm thức của Arthur còn sót lại dần dung hợp vào linh hồn hắn, lực lượng linh hồn hắn dưới tinh luyện không ngừng lớn mạnh. Hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mở mắt sải bước ra ngoài.

Trước khi Trần Duệ tiến vào Tử Uyên cung đã sớm bố trí thượng cổ phù ngữ trận pháp, che giấu động tĩnh và lực lượng trong Tử Uyên cung. Dù cho chiến đấu vừa rồi hết sức kịch liệt nhưng bên ngoài không nghe được chút thanh âm nào.

Trận pháp này dung hợp tín ngưỡng lực và bản thể Trần Duệ, nếu như Kuiliannuo đánh bại hắn thì trận thế sẽ nhanh chóng tự tan vỡ. Khi Trần Duệ rời đi cũng không trực tiếp tắt trận pháp mà mở ra chức năng thời gian của phù ngữ, qua một thời gian nữa nó mới dần biến mất để lộ Tử Uyên cung đã bị san thành bình địa.

Trần Duệ một đường không chút dừng lại đi tới đại điện hoàng cung. Hắn lần này tới Hierro Mogadishu trên danh nghĩa là để bái kiến vị phụ hoàng này. Không ngoài dự liệu, dù đã là đêm khuya, Rex đại đế vẫn đang chờ hắn, dọc đường không ai ngăn cản hắn.

"Làm phiền bệ hạ chờ lâu." Trần Duệ đi tới nấc thang lên vương tọa thì dừng lại hành lễ.

"Ngươi cũng biết để cho ta chờ lâu rồi?" Rex đại đế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ở trong Tử Uyên cung thật thoải mái a."

Nghe thấy hai chữ thoải mái, Trần Duệ không nói gì chỉ khẽ nhún vai.

"Ngươi và thê tử của thúc thúc đã chết Sophie của ngươi…" Rex đại đế cố ý gọi ra danh xưng càng thêm cấm kỵ.

Trần Duệ lắc đầu nói: "Trên thế giới này đã không còn thê tử của Sopjhie nữa."

"Ngươi đã hạ quyết tâm không tiếc tất cả mang nàng đi?"

"Không, lời của ta cũng chưa hết, trên thế giới này cũng không còn Veronika nữa."

Rex đại đế nghe hiểu những lời này, lần đầu tiên ông khẽ chấn động như nhận biết "đứa con" trước mặt mình: "Ta thật coi thường ngươi, Arthur, không ngờ ngươi có thể hạ quyết tâm này… Ta không thể không thừa nhận, ngươi đã có tố chất quan trọng nhất của bậc đế vương."

"Tố chất quan trọng nhất là lòng dạ độc ác?" Trần Duệ lạnh nhạt nói: "Những chướng ngại vật ngăn cản trước đường đều bị diệt trừ không chút do dự, ý ngài là vậy sao bệ hạ?"

Rex đại đế hai mắt hơi híp lại: "Ngươi không phải biết rõ rồi sao?"

"Phải không?" Trần Duệ lộ ra biểu tình không sao cả, "Xem ra ta hỏi vấn đề ngu xuẩn rồi."

"Không phải vấn đề kia ngu xuẩn mà là." Trong tay Rex đại đế xuất hiện một trang giấy, chính là trang giấy Trần Duệ đưa cho hắn: "Đến giờ ta vẫn không rõ, đây quả thật rất ngu xuẩn."

"Bệ hạ không phải đang làm như vậy sao? Hay là vẫn còn lo sợ đây là cạm bẫy." Trần Duệ lộ ra dáng tươi cười: "Không cần nói cho ta bệ hạ chưa từng có ý nghĩ này. Dù cho ta không chủ động nói ra, những chuyện này cũng là sớm hay muộn."

Hóa ra việc Kim Diệu lãnh địa gặp xa lánh, áp chế thậm chí vội vã phản kháng chính là ý muốn của Arthur!

"Ngươi cam tâm buông bỏ tất cả? Hoắc là nói ngươi đã sớm chuẩn bị bỏ qua tất cả?" Rex đại đế khẽ lắc đầu: "Chỉ là vì Thánh Quang Pháp Bào? Vật kia chỉ là đồ tượng trưng mà thôi, dù cho có ý nghĩa đặc thù với giáo hội, cũng sẽ không mang lại lợi ích thực tế cho ngươi. Ngươi rõ ràng có giáo hội ủng hộ, có năng lực thậm chí có thủ đoạn và khả năng quyết tuyệt tâm chí, coi như là lật đổ ta ngồi lên Hoàng Vị cũng không phải không thể. Sao ngươi lại làm vậy?"

"Bệ hạ không phải đang cảm thấy vui vẻ sao? Hôm nay ta tự đưa tới cửa, gián tiếp giết chết quan đoàn trưởng đế đô phái đến, tư thông với di dương của thúc phụ, không phải cho bệ hạ cơ hội tốt nhất sao?" Trần Duệ nhìn một chút đại điện bốn phía an tĩnh: "Chỉ là, ngài thật sự biết ta muốn gì sao?"

"Ta không biết." Ngón tay Rex đại đế khẽ nhịp gõ tay vịn vương tọa: "Ta chỉ biết hôm nay không nên một mình đến đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play