Du Nhã quốc, quân đông tướng mạnh, Lạc Cách cũng kinh qua không ít trận đấu khi còn là thái tử, hắn chính là mãnh hổ, càng gặp đối thủ mạnh càng khí thế, đánh giặc càng hăng. Trên chiến trường, hắn quỷ quyệt, dùng mưu nghĩ kế, không cho địch một chút nghỉ ngơi, mặt khác chỉ huy bên kia cũng không phải vừa, Lạc Cách dùng mưu, địch phá mưu, hắn bày trận, địch phá trận, gián điệp ra vào hai bên ra vào doanh trại như cơm bữa. Trận này càng đánh càng sảng khoái, hắn làm hoàng đế, trong triều đối với bọn văn nhân hết nhu phải cương, khổ khổ sở sở nghĩ cách, đâu như trên chiến trường thống khoái giết giặc, thống khoái bày trận. Tính tình Lạc Cách thực ra rất hoang dã, hắn luôn muốn tung cánh bay, nhưng lại bị hoàng quyền giữ lại hoặc trước có đánh trận cũng bị phụ vương kiểm soát. Nay hắn là hoàng đế, lại gặp đối thủ, tha hồ giương cánh, đặt mạnh bát rượu sữa dê lên bàn, mạnh mẽ quẹt tay lau đi vết rượu ướt trên môi:
“ Trận này đánh thật đã”
Tướng lĩnh của địch nhân là đương kim thái tử Du Mục, Du Mục là nhi tử duy nhất của Du Nhã vương, y tính tình phóng khoáng, thích kết giao, tài trí hơn người, đợi hắn lên ngôi quân chủ, chắc chắn Du Nhã quốc sẽ như rồng mà bay lên trời xanh cũng đang uống rượu sữa dê, thống khoái mà nói với các tướng lĩnh:
“ Trận này đánh thật sướng tay, đánh trận với hắn như trò chuyện cùng tri kỉ, hắn hiểu hết ta, ta cũng nắm được đường đi nước bước của hắn, trận này đánh xong, ai thua cũng đều nguyện kết giao, làm bằng hữu”. Du Mục nói vậy khiến tướng linh dưới trướng không khỏi cả kinh, vội can ngăn:
“ Thái tử không thể được, trận này đi là muốn mở mang lãnh thổ, làm nước ta ngày càng lớn mạnh, thắng hay thua đều tạo nên thù hận, ngài lại muốn cùng tên quỷ Lạc Cách kết giao, ngài bảo xương máu của binh lính đã ngã xuống thì sao, ngài đối diện được với họ dưới cửu tuyền. Hơn nữa, một rừng không thể hai hổ”
“ Một rừng không thể hai hổ? Tại sao lại không thể hai hổ, hai con hổ đối đầu, vờn nhau, tranh đấu chẳng phải sẽ thú vị hơn cô quạnh một mình, đánh tới đổ máu, sau đó cùng nhau uống rượu dưới trăng, vừa là đối thủ, vừa là bằng hữu. Hơn nữa y không muốn đánh trận này, muốn Du Nhã quốc cường mạnh với thực lực của y, sợ không làm được sao, nước mạnh không chỉ là bờ cõi rộng mà là kinh tế lớn, chiếm nước khác không nhất thiết cứ phải đánh nhau mà là đồng hóa phong tục của nước mình vào, nhưng phụ vương dùng uy quyền bắt y đi, không ngờ lại tiếp đón y là Lạc Cách, trận này chắc chắn không lỗ.
——–
Quân nô bưng thức ăn vào trướng đã thấy Lạc Cách ngồi trầm ngâm trên ghế tướng, mắt nhìn chằm chằm vào một bức thư vừa được trong cung đưa tới:
“ Hoàng thượng, đã tới giờ dùng bữa rồi ạ” Thái giám khẽ nhắc Lạc Cách. Hắn gật đầu với thái giám rồi vẩy tay bảo y đi ra.
Hắn vừa nhận được thư do Lạc Vân gửi tới, trong thư nàng báo tin Kinh Vân đã khá lên rất nhiều, ăn được, khuôn mặt cũng hồng hào hơn, tuy chưa xuống giường đi lại được, nhưng như vậy không phải là rất tốt rồi sao. Kinh Vân, Lạc Cách không thể lý giải nổi, tại sao từ khi đặt xuống tâm tư kia với Kinh Vân, hắn lại chú ý tới y nhiều như thế, lần đốt thư tập, là hắn muốn Kinh Vân không được chìm đắm trong thế giới ảo tưởng kia nữa, hắn muốn y sống, sống trong thế giới thực, hắn có lỗi với y, nên hắn muốn sửa sai, mà trước hết phải kéo Kinh Vân ra khỏi ảo mộng đó, tuyệt tình ra tay, chẳng qua chỉ muốn y tỉnh táo lại. Lại vì y mà làm ra chuyện kia, để lại một sinh mệnh trong y, cho y cuộc sống. Những việc hắn làm, hắn tự nhủ chỉ là muốn chuộc tội, và vì Lệ phi, tuyệt không có ý định nào khác. Thế nhưng một góc nhỏ trong lòng hắn nói với hắn không phải thế, điều đó làm cho hắn khó chịu, muốn trốn tránh, lại vì kiêu ngạo đế vương mà không thể trốn, thành ra, ở trong cung cứ khó chịu, nhận được tin giặc đánh tới nhà, hắn không lo mà như vớt được phao cứu sinh. Ra trận, rời xa Kinh Vân, bình tâm lại, sau này đối với y tốt một chút, chăm lo cho cuộc sống của y, phong tước cho y, đền đáp lại ấm áp của Lệ phi hay chuộc tội gì cũng được. Còn về đứa bé với hắn không có quan hệ, ngày dó chỉ vì không chịu được ý tưởng Kinh Vân âu yếm với nữ nhân, lại muốn kéo lại y, hắn đành phải làm vậy, nên đứa bé đó là lễ vật chuộc tội của hắn, không phải con hắn. Nhận được tin tốt từ trong cung, tâm tình thật tốt, Lạc Cách bước ra ngoài trướng, ngắm trăng, Kinh Vân có đang ngắm trăng như hắn không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT