Tiêu Phong thấy vậy liền phi thân lao lên chỗ Lý Thiên Ngọc khẽ gật đầu với hắn sau đó quay ra hướng đám nhân sĩ võ lâm mở miệng nói:

- Chư vị anh hào! Ta biết các ngươi sẽ không để cho ta sống qua ngày hôm nay, Tống nhân, Liêu nhân trước nay có thù, ta cũng không thấy lạ, bất quá thù giết mẹ không thể không báo.

- Trước khi tới thời điểm đó, để ta giết chết Mộ Dung lão tặc rồi quay lại cùng các vị kết thúc chuyện này!!!

Nghe hắn nói như vậy đám nhân sĩ võ lâm cũng xì xào bàn tán một phen, sau đó lại có người bước ra nói:

- Tiêu Phong! Ngươi nói thì hay, có vị Tiêu Dao công tử này đứng bên phe của ngươi, chúng ta ai dám ra tay, chẳng bằng đưa cổ cho ngươi chém.

- Thân nhân của ta và những huynh đệ đứng đây đã bị ngươi đánh chết ở Tụ Hiền Trang, hôm nay mặc dù có vị Lý công tử thực lực cao cường này tại, bảo toàn cho ngươi chúng ta không làm gì được, bất quá ngươi cứ chờ đấy!!!

Vị nhân huynh này nói xong cũng đưa tới sự tán đồng của cả đám, hắn nói cũng đúng, Lý Thiên Ngọc nhờ việc giết người mà nổi danh, không giống như Tiêu Phong và Mộ Dung Phục, hơn nữa qua việc lúc nãy vì đảm bảo cho lão cha của Tiêu Phong kể cho hết chuyện, hắn không nói một câu đã động thủ đánh chết một đám người, tà tính như thế ai dám trêu chọc!?

Hơn nữa thực lực Lý Thiên Ngọc hiển lộ ra một phần cũng đủ khiến đám người rung động, trước đó hắn cũng mở miệng nói mục đích là đến lược trận cho Tiêu Phong, giờ ngươi đánh chủ ý tới Tiêu Phong không phải là tự mình muốn chết sao!?

Cho nên trong lòng đám người kia đã có tâm lý từ bỏ việc diệt sát Tiêu Phong, ở lại chỉ xem náo nhiệt, giờ nghe hắn nói thế tâm tình lại rục rịch.

Lúc này Tiêu Phong nghe được chất vấn như vậy liền khí phách nói:

- Chuyện này không liên quan đến Lý huynh, hắn chẳng qua là coi Tiêu mỗ là bằng hữu cho nên đến giúp một tay.

- Nếu là cừu nhân đến tìm Tiêu mỗ báo thù, Tiêu mỗ cũng không dám ra mặt mà phải cần nhờ đến Lý huynh thì cũng quá không có đảm lược, Lý huynh cũng sẽ không tham dự vào, các hạ không cần phải lo.

Lý Thiên Ngọc nghe vậy cũng gật đầu nói:

- Đúng thế! Tiêu huynh giết người thân của ngươi chuyện này là an oán cá nhân ta sẽ không nhúng tay vào, bất quá nếu người nào không cừu không oán hướng hắn ra tay thì đừng trách Lý mỗ hạ độc thủ.

Tiêu Phong nghe vậy liền cười một tiếng hướng Lý Thiên Ngọc gật đầu sau đó hướng tới hậu viện Thiếu Lâm tự mà đi.

Mộ Dung Phục lúc này nghe tin lão cha hắn Mộ Dung Bác còn chưa chết, vui mừng quá đỗi, bất quá bây giờ cừu nhân tìm tới cửa, lại lo lắng lão cha hắn song quyền nan địch tứ thủ, mà Tiêu Phong cũng không phải loại vô danh tiểu tốt cho nên cũng theo sát phía sau.

Lý Thiên Ngọc cũng không ở lại nơi nhàm chán này, hắn còn muốn kiến thức xem Tảo địa tăng có bao nhiêu lợi hại cho nên cùng chúng nữ đuổi theo Mộ Dung Phục.

Lúc này, Huyền Từ cũng một thân hổ thẹn, nói ra bản thân mặc dù là phương trượng Thiếu Lâm tự ấy vậy mà vừa phạm sát giới lại còn phạm cả dâm giới, không xứng đáng ngồi tiếp vị trí này, liền ra lệnh chấp pháp tăng chuẩn bị côn hình, muốn tự thân chịu phạt rửa sạch danh dự cho Thiếu Lâm.

Hư Trúc bị Lý Thiên Ngọc đoạt đi kỳ ngộ cũng không quay đầu trở thành Tiêu Dao phái chưởng môn, cho nên hắn không bị phạt, bất quá cha ăn mặn thì con khát nước, hắn liền đưa ra đề nghị muốn cùng một chỗ chấp nhận hình phạt.

Huyền Từ nguyên bản phải chịu hai trăm côn, bất quá có Hư Trúc thay cha gánh chịu một nửa cho nên mỗi người phải nhận trăm côn.

Cuối cùng Huyền Từ sau khi ăn một trăm trượng côn hình, tuy không giống nguyên tác kiệt lực mà chết đi, bất quá hắn cũng không còn trẻ trung gì, hơn nữa còn là không vận công chống cự cho nên lúc này có chút suy yếu, Hư Trúc võ công thấp kém nhưng thắng ở sức trẻ, cho nên cũng chỉ phải nằm giường một hai tháng là hoàn toàn không có trở ngại gì.

Huyền Từ sau khi chịu phạt liền từ bỏ chức vị phương trượng, được Hư Trúc cùng Diệp nhị nương dìu đỡ, cả nhà ba người liền rời khỏi chân núi Thiếu Thất, sau này không rõ.

Tiếp tục quay lại chuyện chính, Lý Thiên Ngọc lúc này cùng chúng nữ đuổi theo đến Tàng Kinh các, hắn cũng phát hiện một vị lão tăng, bề ngoài cũng không quá già, nhưng hắn cũng không cho là vị lão tăng này số tuổi thấp hơn một trăm, thực lực cũng không tầm thường, đạt tới Huyền cảnh tứ trọng bằng với Thu nhi.

Lão tăng lúc này hoàn toàn không để ý đến Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn, hai người tranh đấu kịch liệt, đánh ra hầu như đều là tuyệt kỹ trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm.

Mộ Dung Bác thì vận dụng nhuần nhuyễn áo nghĩa “gậy ông đập lưng ông”, Tiêu Viễn Sơn có cảm giác như tự mình đánh nhau với bản thân, hai người công lực cũng sàn sàn như nhau, đánh tới hiện tại cũng có đến nghìn chiêu nhưng vẫn bất phân thắng phụ.

Tiêu Phong lúc này cũng tới nơi, hắn vận lên chưởng lực chuẩn bị gia nhập vòng chiến muốn vây công Mộ Dung Bác bất quá Mộ Dung Phục cũng không phải quá củi mục ăn chay, hắn liền hoành kiếm chắn trước mặt Tiêu Phong âm thầm đề phòng.

Một chiêu Phi long tại thiên đánh ra, Mộ Dung Phục không dám quá đại ý, công lực cũng vận chuyển, đón tiếp, kiếm trong tay vung lên thành từng vòng tròn dẫn dắt chưởng lực đánh tới sau đó dời qua đánh vào kệ sách phía sau lưng, chỉ nghe “Oành..!!!” một tiếng, kệ sách liền chia năm xẻ bảy.

Mộ Dung Bác thấy vậy liền giơ tay chặn trước mặt nói:

- Khoan!!!

Tiêu Viễn Sơn đang giơ chưởng chuẩn bị công tới nghe hắn nói có chút sững sờ, cũng là dừng lại. Mộ Dung Phục, Tiêu Phong thấy vậy cũng tạm thời không động thủ.

Lý Thiên Ngọc đang quan sát bốn người, thấy thế liền vỗ chán cái “Chát..!!!”, trong lòng nghĩ thầm không biết cái thời này đánh nhau kiểu gì, địch thủ hô ngừng thì ngươi ngừng, hăn thực cũng không biết nói như thế nào, chỉ lắc đầu ngán ngẩm thở dài.

Mộ Dung Bác thấy hắn dừng tay liền sửa sang tay áo, lại nhìn hướng Mộ Dung Phục cùng Tiêu Phong, sau đó chuyển hướng Tiêu Viễn Sơn thong dong nói:

- Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong quả nhiên danh bất hư truyền.

- Tiêu huynh, ta có một lời, huynh có muốn nghe không?

Tiêu Viễn Sơn nhìn hắn một hồi liền mở miệng nói:

- Hừ! Ngươi đừng có mong dùng hoa ngôn xảo ngữ để bảo ta không báo mối thù sát thê.

- Ha ha ha….!!! - Mộ Dung Bác ngửa mặt cười lớn.

- Hai phụ tử chúng ta đối chiến hai cha con ngươi, hừ! Xin hỏi phần thắng ngươi nắm được chắc bao nhiêu?

- Hừ! Đương nhiên là chúng ta thắng!

- Tiêu huynh lời này có chút quá tự tin rồi!

- Thế nào!? Ngươi không tin, vậy chúng ta tiếp tục đánh. - Tiêu Viễn Sơn nói xong lại chuẩn bị động thủ.

- Tiêu huynh, đương nhiên ta không phủ nhận phần thắng hai cha con ngươi có chút lớn hơn, bất quá nếu đánh tới cuối cùng, chỉ sợ lưỡng bại cầu thương, hơn nữa chưa chắc hai cha con ngươi đã giết được ta.

- Đối với lời này của ta, Tiêu huynh cũng đồng ý chứ!?

- Vậy thì lại thế nào, vì báo thù cho thê tử, Tiêu Viễn Sơn ta chết có đáng gì!?

- Tiêu huynh, không nói ngươi có chết hay không, chẳng lẽ hai cha con ta đánh không lại không biết chạy sao!?

- Ngươi…!!! - Tiêu Viễn Sơn có chút không biết nói thế nào.

Thực ra trong lòng Tiêu Viễn Sơn cũng có chút nhận đồng lời Mộ Dung Bác nói, nếu hắn chạy đi, bản thân mình cũng không có cách nào làm gì được hắn.

Lý Thiên Ngọc trước đó đã phế bỏ Cưu Ma Trí, nguyên bản thì ba người Mộ Dung Bác, Mộ Dung Phục, Cưu Ma Trí đối chiến hai cha con Tiêu Viễn Sơn, phần thắng là nghiêng về phía phe Mộ Dung Bác, còn giờ thì cũng chỉ ngang ngang nhau mà thôi.

Mộ Dung Bác cười nhạt một tiếng nói:

- Tiêu thị phụ tử anh danh cái thế trước giờ nào có sợ ai, bất quá các ngươi hôm nay muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng, chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.

- Ta để cho hai người các ngươi báo thù nhưng cha con ngươi phải đồng ý với ta một việc.

- Chỉ cần phụ tử ngươi bằng lòng làm chuyện này, thì có thể tiến lên giết ta báo thù, tại hạ bó tay chịu chết, quyết không kháng cự.

Tiêu Phong không biết lão tặc trong lòng nghĩ gì, bất quá chắc chắn không tốt đẹp gì cho cam, hắn tiến lên nói:

- Ngươi lại chuẩn bị giở ra ngụy kế gì!?

Tiêu Viễn Sơn giang tay muốn Tiêu Phong bình tĩnh sau đó nói:

- Ngươi nói thử xem!?

Sau đó thì Mộ Dung Bác một hồi kể lể, nào là Mộ Dung gia là hoàng tộc Đại Yến, cũng trưng ra ngọc tỷ truyền quốc cùng di chỉ tiên hoàng, lại nói mình thế đơn lực yếu vô lực phục quốc, cho nên cơ hội duy nhất là khi thiên hạ đại loạn, Tống - Liêu giao chiên nổ ra, nhân đó cướp đoạt tiên cơ.

Thêm đó, hắn lại nói Tiêu Phong lại nắm giữ chức Nam Viện Đại Vương của Liêu quốc, tay nắm binh phù, nếu đem quân nam chinh, đoạt đất công thành, như vậy tiến có thể làm vua một cõi, lùi có thể vinh hoa phú quý cả đời, hơn nữa còn có thể tiêu diệt sạch Cái Bang báo cái thù bị trục xuất.

Tiêu Viễn Sơn nghe đến đó liền hừ lạnh nói:

- Hừ! Ngươi tưởng rằng con ta sẽ tận lực vì ngươi sau đó để ngươi được thừa dịp nước đục thả câu thực hiện dã tâm phục hưng Yến quốc hay sao!?

- Không sai! Như vậy Mộ Dung gia có thể thừa cơ phất lên nghĩa kỳ hưởng ứng kêu gọi của Đại Liêu, đồng thời sách động tam quốc, Thổ Phồn, Đại Lý, Tây Hạ, cùng nổi lên, ngũ quốc chúng ta phân chia Đại Tống cũng có gì khó.

- Yến quốc ta cũng không dám chiếm lấy một tấc đất của Đại Liêu, chuyện này đối với Đại Liêu cũng là có lợi rất lớn.

- Tiêu huynh! Huynh tội gì mà không làm chứ!? - Mộ Dung Bác biểu tình đầy kỳ vọng nhìn Tiêu Viễn Sơn nói.

Hai người Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong có chút trầm ngâm, Tiêu Viễn Sơn thì bản thân là Liêu nhân, hắn cũng muốn Đại Liêu lớn mạnh, còn Tiêu Phong tuy cũng có ý nghĩ lớn mạnh Đại Liêu bất quá hắn chính là không thích chiến tranh, nếu ngũ quốc giao chiến với Đại Tống, thủ hỏi sẽ chết đi bao nhiêu bình dân bách tính, bao nhiêu binh lính vì đó bỏ mạng sa trường!?

Thấy hai người do dự bất quyết, Mộ Dung Bác liền tăng thêm một liều thuốc, hắn mở miệng:

- Tiêu huynh, chỉ cần nghe theo đề nghị đó, thì tùy thời có thể lấy đi tính mạng của tại hạ vì phu nhân báo thù.

- Tại hạ! Quyết không kháng cự.

Nói xong liền rút chùy thủ cắm thẳng xuống bàn.

Mộ Dung Phục nghe cha hắn nói thế tuy có tham vọng phục hưng Yến Quốc bất quá cũng là trong lòng rối rắm, dù sao nếu hai cha con Tiêu Viễn Sơn nhận lời, thì chắc chắn cha hắn sẽ phải chết.

Chỉ là Mộ Dung Bác cũng không ngờ tới hành động thúc dục lại phản tác dụng, Tiêu Phong trong lòng quyết ý bước lên một bước tung ra một cước đá nát chiếc bàn quát:

- Đại thù giết mẹ, sao có thể mang ra mua bán trao đổi!? Việc dơ bẩn như thế không phải là hành vi của Tiêu Phong ta!!!

- Thù này báo được thì báo, kể cả cho không giết được ngươi báo thù, cha con chúng ta hôm nay không may mà phơi xác nơi này, cũng chẳng phải việc gì to tát.

Mộ Dung Bác nghe thế cười lên một tràng sau đó vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Từ trước tới nay nghe nói Tiêu đại hiệp hùng tài đảm lược, võ công cái thế, kiến thức phi phàm, nay được gặp thì ra chỉ là kẻ dũng phu không hiểu đại nghĩa nóng giận hồ đồ a!

- Nực cười!!! Thật nực cười a! ha ha ha…!!!

Tiêu Phong nghe vậy thản nhiên ưỡn ngực nói:

- Tiêu Phong là anh hùng hào kiệt cũng được, phàm phu tục tử cũng chẳng sao, nhưng ta quyết không trở thành công cụ trong tay để ngươi lợi dụng, thực hiện dã tâm.

Mộ Dung Bác cũng tiến tới hướng hắn nói:

- Ăn cơm của Vua cũng phải biết báo đáp ân vua, ngươi cũng là Đại Liêu một phần tử, thế mà tối ngày chỉ biết nghĩ đến thù của mẹ ngươi, không hề nghĩ đến tận trung báo quốc như vậy đối với Đại Liêu có được hay không!?

Tiêu Phong tiến lại gần hơn, vừa bước tới vừa trầm giọng nói:

- Ngươi có từng gặp thảm cảnh Tống - Liêu chém giết lẫn nhau ở quan ải chưa?

- Đã từng thấy từng gia đình nhà nát cửa tan, thân nhân lý tán!?

- Hai nước Tống - Liêu khó khăn lắm mới bãi binh được mấy chục năm, nếu lại khai chiến, thiết kỵ Liêu quốc xâm nhập Nam Triều, sẽ có bao nhiêu Tống nhân lâm vào thảm tử, lại có bao nhiêu Liêu nhân chết không toàn thây!?

- Hừ! Chúng ta hai nước đánh nhau sống chết để cho Mộ Dung gia ngươi đục nước béo cò, thừa cơ phục hưng Yến Quốc sao!? - Cười mỉa, hừ lạnh một tiếng Tiêu Phong hướng hắn nói.

- Tiêu Phong ta tinh trung báo quốc là ở bảo thổ an dân chứ quyết không phải vì giết người cướp đất, kiến công lập nghiệp. - Tiêu Phong khí phách nói.

Lý Thiên Ngọc đứng bên ngoài, để ý lão tăng đang quét lá trước mặt, bất quá tai hắn cũng nghe được đối thoai bên trong, cũng thầm gật đầu, bất quá hắn cũng không quá đồng ý, hắn gật đầu vì thưởng thức vì tâm địa thương người của Tiêu Phong mà thôi còn nếu tính về lâu về dài, nếu muốn không có chiến tranh thì chung quy là phải thống nhất ngũ quốc, mà muốn thống nhất thì tất nhiên không tránh khỏi giao chiến, mà giao chiến thì phải có người chết.

Hắn lại quay ra nhìn hướng lão tăng, lúc này lão tăng thì vẫn vậy, việc ta ta cứ làm, không quan tâm đến chuyện gì khác, kể cả khi Lý Thiên Ngọc xuất hiện ở đây cũng không làm hắn chú ý chút nào, nhưng khi nghe đến Tiêu Phong nói như vậy liền không nhịn được mở miệng:

- Thiện tai, thiện tai!

- Tiêu đại hiệp trạch tâm nhân hậu, biết nghĩ đến thiên hạ thương sinh như vậy thật là tấm lòng bồ tát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play