Mọi người chấn kinh, đến Tiêu Phong cũng chỉ thấy một đạo tàn ảnh lóe lên, Triệu Tiền Tôn liền bị tát bay thì chẳng nói đến người xung quanh.

Tiếng ồn chợt im bặt, sau đó hắn mới từ từ mở miệng chậm rãi nói:

- Thực ra hôm nay ta với mấy vị phu nhân cũng chẳng hơi sức đâu mà tham dự việc của Cái bang, cho dù các ngươi mời ta cũng chẳng thèm đến, bất quá ngưỡng mộ nghĩa khí của Tiêu bang chủ, lại thấy một vị anh hùng bị các ngươi vu oan giá họa như vậy cho nên ta mới xen vào.

Bốn vị trưởng lão Cái bang nghe vậy liền chắp tay nói:

- Vị huynh đài này! Không biết quý tính đại danh!?

- Ta gọi Lý Thiên Ngọc vô danh tiểu tốt mà thôi. - Lý Thiên Ngọc đáp

- Không biết các hạ biết được chuyện gì có thể nói ra cho mọi người cùng biết!?

Lý Thiên Ngọc cảm thấy có chút phiền bất quá hắn vẫn nói:

- Ta nói mấy vị có phải già rồi lú lẫn hay luyện công nhiều quá mà trí thông minh giảm sút? Một việc đơn giản như vậy mà cũng không nhận ra?

Bốn vị trưởng lão nghe hắn nói mỉa cũng một trận ôn nộ đang tính hướng hắn đòi công đạo thì Lý Thiên Ngọc chợt mở miệng nói tiếp.

- Đầu tiên về việc Mã phó bang chủ chết dưới tuyệt học của mình, các ngươi ngu ngốc đi nghi ngờ Mộ Dung Phục làm cái gì?

- Nghĩ thử xem, Mộ Dung Phục không thù không oán, hơn nữa hắn nếu muốn giết người cũng sẽ không dùng Đấu chuyển tinh di vì như thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này, còn không phải chờ người Cái Bang đến đánh hắn sao!?

Bốn vị trưởng lão nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý bất quá có lý là việc của có lý, còn đối với cách nói chuyện của Lý Thiên Ngọc, bốn người nếu như đánh lại hắn thì chắc chắn sẽ lao lên quần ẩu hắn một trận lại xé nát cái miệng tiện của hắn ra.

Lý Thiên Ngọc cũng chẳng quan tâm cách hắn nói chuyện có tức chết người không đền mạng hay không, mà hắn tiếp tục phân tích.

- Mà nếu không phải Mộ Dung Phục thì có nghĩa là Mã phó bang chủ chết dưới tay một người cũng biết Tỏa hầu cầm nã thủ.

- Các ngươi cứ từ đó mà tra xét thôi, môn tuyệt học này chỉ có vài người trong Cái bang biết cho nên việc này là do người của Cái bang làm, còn về phần ai làm thì ta cũng nói luôn, để cho các ngươi khỏi vài nghi kị lẫn nhau.

- Mã phó bang chủ là chết dưới tay Bạch Thế Kính cùng Khang Mẫn.

Lý Thiên Ngọc nói đến đây thì Khang Mẫn cùng Bạch Thế Kính vội vàng la lên:

- Ăn nói linh tinh, hồ thuyết bát đạo, ta lúc nào biết Tỏa hầu cầm nã thủ!?

- Đúng vậy, công tử! Ta không biết ngươi là người nào vì sao giúp đỡ Tiêu Phong mà vu oan cho thiếp thân.

Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói:

- Chứng cứ!? Ta không có thế nhưng những việc ngươi làm ta đều biết, Bạch Thế Kính kể cả việc ngươi lên giường với Khang Mẫn bao nhiêu lần ta cũng biết, có cần ta kể ra cho ngươi không!?

- Ngươi mặc dù giết Mã Đại Nguyên nhưng vẫn còn chút lương tâm, dù chết cũng không vạch trần Tiêu Phong, làm ơn đừng tiếp tục tự phá hoại hình tượng chấp pháp trưởng lão của mình thêm nữa, như vậy chỉ khiến người khác khinh bỉ ngươi mà thôi.

- Mà Khang Mẫn đối với ngươi chỉ có lợi dụng, chắc ngươi đến giờ cũng không phải không biết, ả cũng không chỉ chung chăn gối với một mình ngươi, mà còn nhiều người khác nữa, trong đó sớm nhất là Trấn Nam Vương của Đại lý quốc Đoàn Chính Thuần.

- Phụ thân của ta cũng có quan hệ với ả ta sao!? - Đoàn Dự bất ngờ hỏi.

- Đúng thế! Phụ thân ngươi trước kia phong lưu so ra chỉ kém ta chút ít, gieo tình khắp nơi trong đó có cả Khang Mẫn, về sau ả mới gả cho Mã Đại Nguyên. - Lý Thiên Ngọc có chút vô sỉ nói.

Chúng nữ thì một phen cười thầm, cũng không nghĩ hắn còn có một mặt khác vô sỉ mặt dày như vậy. Lý Thiên Ngọc cũng mặc kệ, muốn nói thế nào thì nói thế đó, quan tâm người khác làm gì cho thêm mệt.

- Bạch Thế Kính!!! Đến giờ ngươi tự hỏi lương tâm mình xem ngươi đối xử như vậy với Tiêu Phong vì một ả dâm phụ, cho ta làm nha hoàn ta còn ngại bẩn tay, ngươi làm thế có đáng hay không a!?

- Còn cả Toàn Quán Thanh ngươi cũng có một chân với Khang Mẫn, cụ thể là sau 3 đêm chung chạ với ả ngươi đã đồng ý vạch trần thân phận là người Khiết Đan của Tiêu Phong, thế nào ta nói không sai chứ hả!?

Thong dong nói một hồi, lại khinh bỉ nhìn Khang Mẫn.

Lúc này Bạch Thế Kính nội tâm tranh đấu, thú thực lúc đầu hắn vì ham mê sắc đẹp của Khang Mẫn, lại nếm qua vị thịt, thần hồn điên đảo mới nghe lời Khang Mẫn nói nếu hắn giết Mã Đại Nguyên thì ả sẽ thuộc về hắn cho nên quyết định ra tay.

Bây giờ lại nghe Lý Thiên Ngọc nói như vậy, thêm nữa là Khang Mẫn cũng lừa dối hắn, ngủ với cả Toàn Quán Thanh, vì một ả dâm phụ không có một tý gì gọi là lòng tự trọng mà giết chết người huynh đệ vào sống ra chết là Mã Đại Nguyên quả thực có chút không đáng.

Càng nghĩ càng hổ thẹn, Bạch Thế Kính chợt hướng Tiêu Phong quỳ xuống nghẹn ngào nói:

- Kiều bang chủ! Ta có lỗi với ngươi, có lỗi với huynh đệ Cái Bang!!!

- Đúng! Chính là ả dâm phụ này dụ dỗ mê hoặc ta, bắt ta ra tay giết Mã huynh đệ, ta có lỗi với Mã huynh đệ a!!!

- Bạch Thế Kính!!! Tên khốn nạn nhà ông, hắn chỉ mới nói có vài câu mà mồm ông đã phun hết ra, đúng là phế vật. - Khang Mẫn chỉ mũi Bạch Thế Kính mắng.

- Đúng! Chính là ta, chính ta đã xúi giục Bạch Thế Kính giết Mã Đại Nguyên, nhưng tất cả tội lỗi là do ngươi Tiêu Phong.

Khang Mẫn biết được mọi chuyện đã phơi bày, cho nên cũng bất chấp cố kỵ nói toạc móng heo ra.

- Do ta!? Tại sao lại do ta, ta làm gì chứ!? Ngươi mụ dâm phụ này! Chớ có nói xằng nói bậy!

Khang Mẫn nghe thế liền ngửa mặt lên trời cười lớn sau đó mới gằn từng chữ nói:

- Chính là do ngươi Tiêu Phong, còn nhớ ngày ngươi tiếp nhận chức vị bang chủ hay không!? Lúc đó ta có ý với ngươi, ta xinh đẹp như vậy, trong thiên hạ có biết bao kẻ ngưỡng mộ ta, ấy vậy mà ngươi lại không thèm nhìn lấy ta một cái, tại sao ngươi lại không để mắt tới ta?

- Ngươi xinh đẹp hay không thì mắc mớ gì đến Tiêu huynh!? Lại nói đến vấn đề xinh đẹp, ngươi thử nhìn lại bản thân so với mấy vị nương tử của ta, lại so sánh với ba vị cô nương đằng kía xem, không nói ngươi không xinh đẹp kém xa họ, hơn nữa ngươi cũng đã không còn trẻ gì nữa, ngươi hơn Tiêu huynh bao nhiêu tuổi!? - Lý Thiên Ngọc chen mồm nói một câu.

- Ta già!? Xú tiểu tử, ngươi nói ai già!? - Giống như đâm thọc tổ kiến lửa, Khang Mẫn nghe vậy liền gào lên.

- Còn ai ngoài ngươi a!? - Lý Thiên Ngọc tỉnh bơ đáp

- Ngươi chạy ra bảo một vị huynh đệ tiểu ra rồi lấy đó tự soi lại mà xem ta nói câu nào sai!?

- Ngươi..!!!! - Khang Mẫn tức nổ phổi không biết phải nói gì.

Chúng nữ nghe hắn nói thì bật cười. Tiêu Phong cũng ngại ngùng “e hèm!” một tiếng. Mọi người xung quanh thì không cố kỵ nhiều như vậy, có rất nhiều người đều phá lên cười.

- Khốn kiếp!!!! Là ngươi, tên Xú tiểu tử, cũng là tại ngươi, là tại ngươi mà ta tới bước đường này, ta liều mạng với ngươi! - Khang Mẫn nói xong liền rút dao điên cuồng hướng Lý Thiên Ngọc đánh tới.

Lý Thiên Ngọc tay cầm ngọc tiêu giơ ra khẽ gẩy một cái, chùy thủ trong tay Khang Mẫn không thể phản kháng mà văng ra, còn chưa đợi hắn có hành động khác thì Mộc Uyển Thanh liền lao ra cho Khang Mẫn một tát tai.

Chỉ nghe một tiếng “Chát!” vang lên, Khang Mẫn không tự chủ mà văng ra, Lý Thiên Ngọc có chút bất ngờ bất quá cũng không trách nàng, nàng cũng là muốn tốt cho mình.

Dù sao hắn là nam tử, mặc dù nữ nhân này dâm tiện, lẳng lơ, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, giơ tay quơ chân đánh nữ nhân có chút mất hình tượng, Mộc Uyển Thanh ra tay không gì thích hợp hơn.

Mộc Uyển Thanh còn muốn tiếp tục dạy dỗ con mụ này một trận, bởi vì nàng thấy ả quá ghê tởm, Lý Thiên Ngọc liền choàng tay ôm lấy eo thon của nàng khẽ kéo, thân hình Mộc Uyển Thanh dường như tự động chui vào lòng hắn.

Sau đó hắn mở miệng cười nhẹ khẽ nói với nàng:

- Uyển muội! Được rồi, đối với loại người này nàng không cần đánh nữa mà làm bẩn tay mình!

- Nhưng mà Ngọc ca! Ả dám hướng chàng ra tay, thiếp phải dạy cho ả một bài học mới được, chứ không a miêu a cẩu nào cũng dám làm phiền chàng.

- Rồi rồi! Ta hiểu tâm ý của nàng, nhưng mà Uyển muội, ta hỏi muội, nếu muội bị chó cắn, muội có cắn lại chó không!?

- Hừ! Đương nhiên là không! Chàng thật đáng ghét! Toàn trêu chọc ta! - Mộc Uyển Thanh hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng dẩu mỏ lên ngoảnh mặt không nhìn hắn.

- Thôi được rồi, ta chỉ lấy ví dụ cho muội dễ hình dung chứ đâu có trêu chọc muội! - Lý Thiên Ngọc buồn cười nói.

Thấy mọi chuyện cũng hạ màn, Bạch Thế Kính, Khang Mẫn, đều bị xử chết, Tiêu Phong từ bỏ bang chủ chi vị.

Toàn Quán Thanh tuy cũng không phải không có tội nhưng việc hắn vạch trần thân phận Tiêu Phong là người Khiết Đan cũng không phải là nói láo, hơn nữa thân phận đà chủ của hắn còn đó, cho nên mọi người không thể xử lý.

Lý Thiên Ngọc cũng chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên hắn nhớ tới là hình như sau vụ này thì Mộ Dung Phục cũng xuất hiện trong hình tượng Lý Duyên Tông đi cùng Hách Liên Thiết Trụ mang quân binh Tây Hạ bao vây Cái bang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play