Một đám trưởng lão của Hắc Hoàng tông nếu lúc trước khi thiếu tông chủ của bọn họ bị vị Lý tiên sinh xuất thủ đả thương thì cũng chỉ khiến bọn họ cái mông hơi nhổm lên khỏi ghế mà vẫn chưa nói lời nào thì lần này khi tận mắt trông thấy tông chủ của bọn họ, một vị đấu tông nhị tinh vậy mà đối với Lý Thiên Ngọc quỳ xuống không khỏi khiến bọn họ giật nẩy cả mình, cái mông cũng như từ trên ghế bắn ra, trong miệng bật thốt lên kinh hô:

“Tông chủ!!!”

Mạc Thiên Hành mặt tái nhợt vì sợ hãi, lại xen một chút đỏ bừng vì xấu hổ khi ở trước mặt một đám trưởng lão bản thân hắn lại cho người khác quỳ xuống.

Chỉ là, lúc này hắn trong lòng nỗi sợ hãi đã dần dần lấn át toàn bộ cái gọi là xấu hổ, thử nghĩ mà xem, nếu mạng cũng không còn thì mặt mũi còn có thể có gì dùng? Vứt mẹ nó cho chó ăn đi!

Tuy lớn tiếng là vậy, có điều đám trưởng lão này ai mà không phải là lão nhân tinh? Ngay cả tông chủ của bọn hắn bản thân có đấu tông thực lực mà Lý Thiên Ngọc chỉ dựa vào uy áp liền có thể khiến cho quỳ xuống thì bọn hắn thuần một sắc đấu hoàng tiến lên chỉ e nhân gia giết còn ngại không đủ đây, cho nên bọn hắn rất thức thời đứng nguyên tại chỗ, không dám có mảy may cử động, sợ Lý Thiên Ngọc hiểu lầm mà lỡ tay đem bọn hắn cho diệt, như vậy cũng quá oan ức đi!

Quỳ trên mặt đất lạnh băng nhưng Mạc Thiên Hành cảm thấy so với hàn ý trong lòng hắn lúc này thì cái lạnh của mặt đất dưới chân chẳng thể nào so sánh được, chậm rãi cúi đầu, bờ môi khô khốc của hắn run rẩy hướng về phía Lý Thiên Ngọc cầu xin:

“Tiên sinh…không, tiền bối, vãn bối chỉ vì quá lo lắng cho nhi tử an nguy cho nên vô ý mạo phạm, mong tiền bối rộng lòng tha thứ…”

“Hừ!” Lý Thiên Ngọc căn bản cũng không thật sự có ý tiêu diệt Mạc Thiên Hành, cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng tỏ ý bất mãn sau đó triệt tiêu uy áp để cho Mạc Thiên Hành âm thầm khẽ thở ra một hơi, có điều hắn cũng không dám nhúc nhích, sợ vị tiền bối này bất mãn đem hắn diệt, như vậy oan ức hắn biết tìm ai kêu?

Lý Thiên Ngọc sau đó đi tới vị trí ghế chủ vị thản nhiên ngồi xuống tiếp đó nhìn một chút đám trưởng lão đứng ngay ngắn ở một bên im thin thít rồi mới hướng về phía Mạc Thiên Hành nhàn nhạt nói:

“Đây là lần đầu cũng là lần cuối, nếu ngươi còn dám tiếp tục dùng cái giọng điệu như vậy cùng bản tọa nói chuyện, như vậy Hắc Hoàng tông cũng nên đổi chủ đi là vừa, đứng lên đi!”

“Vâng, vâng, vãn bối minh bạch!” Mạc Thiên Hành vội đáp, sau đó mới cẩn thận từng li từng tý đứng lên.

Sau đó, từ bên trong không gian, Lý Thiên Ngọc lôi ra mười một chiếc bình ngọc được niêm phong cẩn thận, phất tay một cái, toàn bộ bình ngọc đã sắp xếp gọn gàng hiện lên trên bàn trà, hắn nói:

“Đây chính là mười một viên cực phẩm phá tông đan mà bản tọa vừa luyện chế xong, ngươi có phải cũng nên nhanh đem tin tức về vị trí của Bồ đề hóa thể tiên nói cho bản tọa hay không?”

Nghe thấy Lý Thiên Ngọc nói bên trong vậy mà lại là cực phẩm phá tông đan, một đám trưởng lão thất thanh kinh hô: 

“Cực phẩm phá tông đan!!!”

Sau đó, từng vị đấu hoàng đỉnh phong trưởng lão bên trong một đám trưởng lão hai mắt lóe lên quang mang tham lam, không chút nào che dấu, bởi lẽ dụ hoặc như vậy quả thực đối với bọn hắn là quá lớn, đồng thời bên trong một vị coi như lão thành trưởng lão tu vi đấu hoàng đỉnh phong không kìm được mà lên tiếng hỏi:

“Tiền bối, chẳng lẽ toàn bộ mười một bình ngọc bên trong đều là cực phẩm phá tông đan!?”

Liếc nhìn vị trưởng lão này, Lý Thiên Ngọc chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó thản nhiên đáp:

“Đương nhiên toàn bộ đều là cực phẩm phá tông đan, chỉ là lục phẩm đan dược phá tông đan đối với bản tọa làm sao sẽ có chuyện phẩm chất thấp hơn cực phẩm? Ngươi đây là muốn nghi vấn bản tọa trình độ luyện đan sao?”

Vị trưởng lão này nghe thấy Lý Thiên Ngọc giọng điệu, chợt trong lòng run lên một cái, vội cười bồi tội nói:

“Tiền bối nói đùa, vãn bối làm sao dám nghi ngờ tay nghề luyện đạn của tiền bối!”

Mạc Thiên Hành lúc này cũng đã tiến tới, đầu cúi thấp, tư thái có thể nói cùng với lúc trước khác một trời một vực, hắn cẩn thận nói:

“Đa tạ tiền bối, như vậy vãn bối cũng không dám dấu gạt tiền bối, Bồ đề hóa thể tiên vị trí chính là ở…”



Rời đi Hắc Hoàng tông, Lý Thiên Ngọc chân mày khẽ nhíu lại, vừa rồi, Mạc Thiên Hành chính là báo cho hắn biết tin tức về Bồ Đề hóa thể tiên vị trí hạ lạc, chỉ là không nghĩ tới vậy mà lại nằm ở biên giới giữ nam vực và trung vực, có chút để Lý Thiên Ngọc đau đầu là chỉ có vị trí đại khái, còn cụ thể vị trí chính xác thì ngay cả Mạc Thiên Hành cũng không biết rõ ràng, nghĩ tới mấy năm sau Mạc Thiên Hành chỉ nhờ một chút tin tức như vậy mà thật nắm được Bồ đề hóa thể tiên trong tay, quả thực vận khí có chút nghịch thiên.

Lý Thiên Ngọc đương nhiên không muốn toàn bộ ỷ lại vận khí, ai biết thứ gọi là vận khí này bao giờ mới có thể phát huy tác dụng? Nếu vận khí không tốt cho dù biết được vị trí khoanh vùng đi nữa nhưng để mà tìm được thì vẫn là một chứ “Khó!”, bởi căn bản Đấu khí đại lục phạm vi thổ địa cực kỳ rộng lớn, cho nên để mà tìm được thì công sức bỏ ra chẳng khác nào mò kim đáy bể. 

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy như một con ruồi không đầu tìm kiếm quả thực chính là ngu không ai bằng, chuyến này đi tới Hắc giác vực coi như tay không mà về, có điều hắn cũng không có nản chí, bởi lẽ trước đó hắn đã có một phương án dự phòng trong trường hợp Bồ đề hóa thể tiên không tìm được.

Nếu Bồ đề hóa thể tiên tung tích đã không thấy, vậy thì trực tiếp tìm tới Bồ đề cổ thụ là được rồi, không phải hay sao?

Trong truyền thuyết Bồ đề cổ thụ còn có một cái tên gọi khác là Trí tuệ luân hồi thụ, mỗi một lần luân hồi là một ngàn năm, chỉ khi luân hồi đủ một trăm lần mới được xem như trưởng thành cổ thụ, một trăm lần một ngàn năm, vậy thì chính là mười vạn năm, như vậy tuế nguyệt lâu dài, cho dù là đấu đế đứng trên đỉnh chóp kim tự tháp của đấu khí đại lục cũng có thể theo đó mà phai mờ, nhưng bồ đề cổ thụ lại vẫn trường tồn với thời gian, như vậy có thể nói Bồ đề cổ thụ chính là vật xa xưa nhất, cổ lão nhất, xuất hiện sớm nhất, tồn lại lâu nhất trên mảnh đại lục này.

Đồng thời, có người cũng đã nói qua, bên trong một thế giới chỉ có một cây bồ đề duy nhất, không thể xuất hiện cây thứ hai, mà nó cũng có trí tuệ của riêng mình, sau mỗi lần luân hồi nó lại chủ động ẩn đi khiến không ai biết nó ở chỗ nào, không thể tìm được, chỉ đến khi lần luân hồi tiếp theo của nó đến, nó mới lần nữa xuất hiện trên thế gian này.

Không chỉ như vậy, thế nhân đều biết được một câu nói liên quan đến Bồ đề cổ thụ, mà chính bởi câu nói này, mỗi một ngàn năm lại có không biết bao nhiêu cường giả liều chết tranh đoạt mà vẫn lạc, đó chính là:

“Bồ đề cổ thụ, lập địa thành thánh!”

Đúng vậy, chữ “thánh” ở đây là chỉ cường giả đấu thánh, nguyên nhân tại sao có câu nói này, bởi lẽ ai cũng biết cây bồ đề có tam bảo, cái thứ nhất là bồ đề tâm, thứ hai là bồ đề tử, cuối cùng chính là dưới cây bồ đề tham ngộ, mà trong ba loại này thì cái thứ ba chính là thứ mà bất cứ vị đấu tôn nào cũng muốn chạy theo như vịt, bởi lẽ có truyền ngôn nói rằng chỉ cần được ở dưới gốc cây bồ đề tĩnh tọa tham ngộ, như vậy có khả năng cực lớn tiến vào đấu thánh cảnh giới, mà thế gian này có bao nhiêu vị đấu thánh? Quả thực đã ít lại càng ít, nói là phượng mao lân giác cũng không quá đáng, mỗi một vị đều là thiên tư hơn người, hoặc là thật lớn tài nguyên chống đỡ mới có thể tiến vào tầng thứ này.

Đối với người khác, có thể Bồ đề cổ thụ rất bí ẩn, thế nhưng Lý Thiên Ngọc hắn thì khác, hắn biết rất rõ ràng vị trí mà Bồ đề cổ thụ hiện ra, bởi lẽ hắn không phải người của thế giới này.

Lơ lửng trong không trung, Lý Thiên Ngọc nhắm thẳng một hướng mà phi hành, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên thầm nói:

“Mãng hoang cổ vực, ta tới đây!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play