“Lăng lão, không phải ta đã nói ngài không cần tự xem mình là hạ nhân tới xưng hô sao? Dù sao ngài cũng nhìn ta lớn lên, còn về chuyện này ta biết phải nên làm thế nào!”
Lăng Ảnh trong mắt lóe lên một tia cưng chiều, nhưng ngay lập tức biến mất, cúi đầu nói tiếp:
“Tiểu thư, tôn ti là không thể bỏ, lão nô đích thực thân phận chỉ là hạ nhân mà thôi, thứ cho lão nô nói thẳng, người tới nếu lão nô không nhầm thì là một tên hồn điện tôn lão, theo lão nô được biết, chỉ có tu vi là đấu tôn hậu kỳ mới có thể trở thành một tên tôn lão, không có thất tinh cũng có bát tinh đấu tôn tu vi, e rằng Lý thiếu gia có nguy hiểm, nếu không tiểu thứ mau sử dụng truyền tin ngọc thạch thông báo về cho đại nhân, để cường giả trong tộc tiến đến giải quyết!”
Lăng Ảnh những năm qua đều ở trong tối bảo hộ lấy Huân Nhi, cho nên Huân Nhi coi trọng Lý Thiên Ngọc hắn một mực nhìn ở trong mắt, hắn biết nếu Lý Thiên Ngọc thất thế, chắc chắn Huân Nhi sẽ không ngồi yên để cho Lý Thiên Ngọc bị hồn điện tùy tiện đánh giết, thế nên mới đề ra ý kiến như vậy, đối với hắn thì Lý Thiên Ngọc chết hay sống hắn chẳng quan tâm, hắn chỉ lo lắng tới an nguy của nàng mà thôi.
Mà hắn cũng chỉ là một tên đấu hoàng, trước một tên tôn lão của hồn điện, hắn muốn đảm bảo an toàn cho Huân Nhi cũng bất lực, nếu như Huân Nhi an ổn ở một bên yên tĩnh xem kỳ biến thì không sao, có điều nàng nếu nhúng tay vào thì lại rất khó nói.
Huân Nhi thân phận lại là công chúa của Cổ tộc, thiên phú tu luyện cũng là số một số hai trong tộc, nếu chuyện này xử lý không cẩn thận, nhiều khả năng hai tộc cũng vì thế mà bốc lên chiến đấu, hơn nữa còn là không chết không thôi.
Huân Nhi cũng hiểu ý Lăng Ảnh, thế nhưng nàng không lo lắng chút nào, bởi vì nàng đương nhiên biết được Lý Thiên Ngọc là một tên hàng thật giá thật đấu thánh cường giả, chỉ là một tên đấu tôn đối với hắn mà nói hoàn toàn không có uy hiếp, có điều nàng cũng không tính tiết lộ chuyện này với Lăng Ảnh, cho nên chỉ lắc đầu nhàn nhạt nói:
“Chuyện này ta tự có chừng mực, Lăng lão không cần nhiều lời!”
Nghe vậy, Lăng Ảnh có chút cười khổ, sau đó hắn cũng không tiếp tục nói thêm điều gì mà lặng im đứng đằng sau nàng, hắn biết nhà mình vị tiểu thư này tính cách nói một không hai, ai cũng ngăn không được, cho dù có là Cổ Nguyên tộc trưởng đối với hòn ngọc quý trên tay này cũng đau đầu không thôi.
…
Ở bên trong Tiêu gia hậu sơn, Dược lão linh hồn thể lúc này đang chỉ bảo cho Tiêu Viêm luyện đan thuật, bởi tu vi của Tiêu Viêm hôm qua vừa đột phá ngũ tinh đấu giả, hắn muốn ngày mai liền mang theo Tiêu Viêm tiến vào bên trong Ma thú sơn mạch lịch luyện gia tăng kinh nghiệm thực chiến, đồng thời tìm kiếm dược thảo phục vụ luyện đan, dù sao từ khi Lý Thiên Ngọc rời đi, toàn bộ chi tiêu toàn bộ do Tiêu Viêm tiểu tử này gánh, có chút ăn không tiêu.
“Tiểu Viêm tử, đan phương nhớ kỹ sao?”
Gật đầu, Tiêu Viêm tự tin nói: “Lão sư, ta đã nhớ kỹ toàn bộ, bây giờ ta muốn bắt đầu luyện chế!”
Chính là vào lúc này, Dược lão cảm nhận được uy áp cường đại truyền tới, linh hồn thể run lên một cái, trong đó hắn nhận ra một đạo khí tức chỉ là đấu tông sơ kỳ, hắn bây giờ là trạng thái linh hồn tuy phiền toái nhưng có Cốt linh lãnh hỏa, hắn cũng không e ngại, thế nhưng một đạo còn lại thì để hắn hoảng sợ, cho dù hắn thời kỳ toàn thịnh so ra cũng kém so với đạo khí tức này, đáng chết hơn nữa, hắn nhận ra đây là người của hồn điện, bởi lẽ khí tức âm u đặc thù này không lẫn đi đâu được.
Có điều, sau đó hắn ngay lập tức buông lỏng, có Lý Thiên Ngọc, một tên đấu thánh ở bên trong Ô thản thành, e rằng kẻ xui xẻo ngược lại là đám hồn điện kia mới đúng, cho nên lại quay sang dạy bảo Tiêu Viêm, không tiếp tục quan tâm tới nữa.
...
Bước vào bên trong phòng, nhìn Vân Vận mặt mày ngưng trọng, hắn thản nhiên cười nói:
“Không cần lo lắng, chỉ là chút phiền toái nhỏ thôi!”
Huân Nhi nở nụ cười, trên khuôn mặt một bộ không thèm để ý, ngược lại Vân Vận tuy nghe hắn nói xong, sắc mặt vẫn có chút khó coi:
“Thiên Ngọc, thật sự sẽ không sao chứ, nghe Lăng lão nói, người tới là một vị đấu tôn, hơn nữa còn là đấu tôn bên trong cường giả?”
Vươn tay nhẹ kéo lấy, Vân Vận thuận thế ngả vào lòng hắn, vuốt ve mái tóc của nàng, Lý Thiên Ngọc tuy không hiểu tại sao hắn chỉ cùng một tên thực lực dùng bí pháp mới có thể đạt tới cửu tinh đấu tông gây sự lại dẫn tới một tên tôn lão thất tinh đấu tôn, có điều đối với hắn, nếu không phải đấu thánh thì dù tới bao nhiêu đấu tôn hắn cũng không để tâm quá nhiều, chỉ cười nhạt đáp:
“Yên tâm, chỉ là một tên thất tinh đấu tôn cùng một tên Vụ hộ pháp, ta còn không có để vào mắt, Vân Nhi, chờ chút nữa ta bắt lấy tên kia để nàng thay thế sư tôn báo thù!”
Mặc dù cảm nhận được sự tự tin trong lời nói của hắn, nhưng Vân Vận vẫn có phần lo lắng, có điều lúc này trong số mọi người chỉ có hắn tu vi cao nhất, nếu hắn cũng không địch nổi thì nàng cùng Lăng Ảnh chỉ có tu vi đấu hoàng ra tới cũng chỉ là đưa đầu người, cho nên khẽ gật đầu nói:
“Ừm, Vậy ngươi nhớ cẩn thận!”
Huân Nhi cô gái nhỏ này thấy hai người một bộ khanh khanh ta ta, không thèm chú ý sự có mặt của nàng, dẩu môi có chút ghen tị, để Lý Thiên Ngọc thiếu chút bật cười.
Hắn cũng mặc xác Lăng Ảnh đứng một bên, vươn cánh tay còn lại, kéo lấy Huân Nhi vào lòng, cười khẽ nói:
“Tiểu Huân Nhi nhà chúng ta sao tự nhiên lại không vui rồi!”
“Hứ!” Huân Nhi hờn dỗi, vẫn không thèm để ý, trái lại Lăng Ảnh đứng một bên khóe miệng co rút, hắn dám thề nếu để cho đám thanh niên nhân trong tộc thấy được bộ dạng của tiểu thư lúc này, chắc cằm muốn rơi xuống đất mất.
“Ha hả, Vân nhi chỉ là lo lắng cho ta mà thôi, nàng cũng không giống muội biết được nội tình của ta!”
Huân Nhi cũng chỉ là đùa giỡn tiểu tính tình chút thôi, cũng không phải không hiểu chuyện nha đầu, cho nên ngay lập tức đổi buồn thành vui, cười hì hì nói:
“Lý đại ca, muội chỉ đùa giỡn với huynh thôi, chỉ cần Lý đại ca trong lòng có Huân nhi, như vậy là muội đã thỏa mãn!”
Vuốt ve mái tóc dài của nàng, hắn nói:
“Được rồi, ta biết Huân Nhi nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, có điều bây giờ không phải lúc ôn chuyện, có mấy con ruồi không biết sống chết còn cần ta xử lý đây!”
Sau đó, ánh mắt hắn dường như xuyên qua không gian, khóa chặt một phương, lạnh lẽo nói:
“Đến rồi!”
Nháy mắt xuất hiện trên bầu trời Ô thản thành, hai tay chắp phía sau, Lý Thiên Ngọc ung dung đạp không chờ đợi người tới, ngay sau đó, hai đạo uy áp khủng bố đột nhiên hiện ra để cho toàn bộ người bên trong thành cực độ hoảng sợ, hàng loạt dong binh cùng dân chúng bị uy áp ép tới quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
…
“Xú tiểu tử, vậy mà không chạy, thật không biết nên nói ngươi ngu ngốc hay can đảm đây” Vụ hộ pháp trước tiên lên tiếng.
Đánh giá người trước mặt một phen, đồng dạng ẩn bên trong hắc vụ để hắn không nhìn rõ thân hình dài ngắn ra sao, còn có người quen cũ, Vụ hộ pháp, hắn khinh miệt nói:
“Làm sao? Chỉ là hai con chó của hồn điện mà thôi, bản tọa làm gì phải chạy? Chỉ là ta rất khó lý giải vì sao chỉ là suýt chút làm thịt một tên đấu tông phế vật như ngươi mà khiến cho một vị đấu tôn chạy tới, cũng thật kỳ lạ đấy!”
“Kiệt kiệt…tiểu tử, cứ tiếp tục mạnh miệng đi, lần này tôn lão tự mình xuất thủ, không chỉ muốn giết ngươi lấy đó răn đe cho đám người không biết sống chết, còn muốn bắt lấy Dược Trần linh hồn thể cùng dị hỏa!” Vụ hộ pháp cùng tôn lão hai người đứng đối diện cách Lý Thiên Ngọc vài mét quái khiếu nói.
Lý Thiên Ngọc bừng tỉnh đại ngộ nói:”Thì ra là thế, khó trách, Cốt Linh Lãnh Hỏa, dị hỏa bảng xếp thứ mười một, không sai…!”
“Thế nhưng từ khi nào ngươi phát hiện ra Dược Trần tồn tại?” Hắn lại hỏi.
“Hừ, Lại nói Dược Trần tên kia ẩn dấu đủ sâu, hôm đó khi ngươi đánh nổ nhục thân của lão phu, vậy mà để cho linh hồn của lão phu trên đường đào tẩu ngang qua Ô thản thành may mắn phát hiện ra Dược Trần linh hồn, kiệt kiệt…ngươi nên biết linh hồn thể trạng thái hồn lực cảm tri rất nhạy cảm, thêm vào lão phu lại tu luyện công pháp hồn điện, đối với linh hồn cực kỳ am hiểu…không nghĩ tới Dược Trần lão già kia sau sự việc Hàn Phong tiểu tử bị chúng ta giật dây đánh lén hủy đi nhục thân, may mắn sống sót, giờ lại muốn thu đồ đệ truyền thừa y bát thay hắn trả thù, kiệt kiệt…bàn tính đánh cũng thật vang!”
Lúc này, Vụ hộ pháp còn đang muốn nói điều gì thì bị vị tôn lão hồn điện khoát tay ngăn lại:
“Nghe Vụ Ưng nói ngươi đối với Hồn điện rất hiểu biết, nói đi, ngươi thuộc thế lực nào ở Trung châu, bản lĩnh liễm tức thuật như vậy, ngay cả ở Trung châu cũng coi như số một số hai, nói ra thân phận của ngươi, bản tôn sau khi xem xét có thể tha cho ngươi một mạng!”
Lý Thiên Ngọc nghe thế liền biết tên Tôn lão hồn điện này hiểu nhầm, hắn thực ra chỉ đơn giản là lợi dụng ám pháp tắc lực lượng đặc tính che dấu tu vi bản thân, hoàn toàn không phải cái gì Liễm tức thuật, mà ám pháp tắc hiển nhiên so với cái gọi là Liễm tức thuật cao minh hơn rất nhiều, cho nên vị Tôn lão này tự tiện suy đoán hắn là thuộc về một thế lực nào đó của Trung châu, bởi lẽ Nam vực cằn cỗi là không thể có công pháp ẩn nặc khí tức cao siêu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT