“Địch nhân quá mạnh, các vị trưởng lão mau kết Vân Yên Phúc Nhật trận!” Nhìn thấy tôn sư của mình vậy mà chỉ một chiêu liền bại, Vân Vận trong lòng kinh hãi, ngay lập tức hướng đám trưởng lão kết trận ứng phó Lý Thiên Ngọc.
Vân Yên Phúc Nhật Trận chính là hộ tông đại trận của Vân Lam Tông, bình thường chỉ khi tông môn gặp cực đại nguy hiểm mới có thể sử dụng, trận pháp này tập hợp lực lượng của cả một tông môn, người đảm nhiệm trận nhãn vị trí càng mạnh thì trận pháp uy lực càng lớn.
Lý Thiên Ngọc thản nhiên nhìn một đám trưởng lão Vân Lam Tông mặt mày ngưng trọng đứng ở từng phương vị khác nhau bắt đầu kết ấn, hắn trong lòng thầm nhổ nước bọt, tại sao cứ có cảm giác, bản thân thế chỗ Tiêu Viêm tiểu tử kia cơ chứ? Chỉ có cái là khác nhau ở chỗ Tiêu Viêm tên kia đối mặt với Vân Yên Phúc Nhật trận khi đó thực lực cực kỳ nhỏ yếu, lúc đó còn có Băng Hoàng Hải Ba Đông, Đấu hoàng Lăng Ảnh và cả Mỹ đồ toa (Medusa) nữ vương trợ giúp mới có thể phá vỡ trận mà ra, người chủ trì đại trận là Vân Lăng, còn hắn lúc này một thân một mình, thực lực là hàng thật giá thật một tên đấu thánh, mà đối diện là Vân Yên Phúc Nhật trận với thành viên là toàn bộ trưởng lão cùng đệ tử chưa kể Vân Vận còn đảm nhận trận nhãn.
Vân Vận và hắn đều chưa từng gặp nhau một lần, không có giao tình cho nên ra tay là toàn lực.
“Toàn bộ đệ tử Vân Lam Tông cùng các vị trưởng lão trợ ta một tay!” Vân Vận khi thấy Lý Thiên Ngọc thái độ bình thản không nhanh không chậm để cho nàng có thời gian kết trận, không nhưng không cao hứng ngược lại chân mày càng cau chặt.
Chỉ thấy vô số đệ tử Vân Lam Tông nghe được tông chủ của mình tiếng nói, vội vàng quát lên một tiếng sau đó nhắm lại hai mắt, từng luồng năng lượng màu trắng từ đỉnh đầu thoát ra bay lên tụ tập trên bầu trời Vân Lam Tông tạo thành một vân hải, mà vị trí trung tâm chính là Vân Vận.
Sau đó, đám trưởng lão tay bắt pháp quyết, theo đó, vân hải phía trên bạch vân liền dũng động, năng lượng từ trên thân thể bọn họ cùng đám đệ tử nhanh chóng tụ tập áp súc tạo thành hình cầu năng lượng, càng lúc càng lớn đồng thời tỏa ra quang mang chói mắt như một vầng thái dương thu nhỏ.
“Thì ra đây chính là cái gọi là Vân Yên Phúc Nhật trận, xem ra cũng là một loại không sai trận pháp…” Lý Thiên Ngọc híp mắt nhìn lấy Vân Vận vị trí, thầm đánh giá một phen.
“Giết…giết..!!!” Vân Lăng cùng đám trưởng lão gia tăng đấu khí toàn bộ truyền tới trận nhãn đồng thời hét lên.
Vân Vận sau đó nhất cử vung tay sử dụng pháp quyết chỉ tới, hai trượng kích thước cầu năng lượng tỏa ra quang mang cường liệt, như một viên đạn pháo bắn về phía hắn.
Đối với quang cầu bắn tới hắn trước đó đã âm thầm đánh giá uy lực của nó một lần, so sánh với cường độ kiên cố thân thể của hắn thì còn lâu mới đạt tới hạn mức cao nhất, dù có ngạnh kháng quang cầu do Vân Yên Phúc Nhật trận tạo ra hắn căn bản cũng không có chút nào hao tổn, thế nhưng hắn cũng chẳng tội gì phải như vậy.
“Chỉ bằng thứ trận pháp rách nát này? Thôn thiên chưởng, phá cho ta!!!” Lý Thiên Ngọc thản nhiên quát một tiếng, sau đó đánh ra một thức Thôn thiên chưởng võ kỹ với một thành sức mạnh, dù sao hắn cũng không muốn giết chết Vân Vận.
Thôn thiên chưởng chính là do Hàng long thập bát chưởng, Bạch hồng chưởng và Thiên sơn lục dương chưởng tạo thành một môn được hệ thống đánh giá đạt tới Địa cấp sơ cấp chưởng pháp, mục đích hắn đặt tên nó như vậy là vì muốn sau này tìm kiếm càng nhiều chưởng pháp võ kỹ dung hợp vào tạo thành một môn tối cường chưởng pháp, thế nhưng qua hai thế giới trước đều không có tìm thấy bất cứ đồng dạng chưởng pháp võ kỹ, cho nên có phần lơ đãng nó, hôm nay nhân tiện đối kháng Vân Yên Phúc Nhật trận của Vân Lam tông, hắn lại đem từ lâu đã phủ bụi môn võ kỹ này tái hiện.
Thực chất mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Thôn thiên chưởng đối địch, tuy chỉ là Địa cấp sơ cấp võ kỹ, so với Đại thiên tịch diệt chỉ pháp đẳng cấp thì kém quá nhiều, nhưng ở Đấu Phá thế giới pháp tắc khác biệt, để cho hắn cực kỳ bất ngờ đó là uy lực vậy mà có thể so với Thiên giai đấu kỹ, cho dù một thành sức mạnh thì một đòn này cũng ngang với một tên nhị tinh đấu tông một kích toàn lực.
“Ngang…rống…!!!”
Thiên địa ảm đạm, bạch nhật vô quang, từ lòng bàn tay hắn từng đạo thủ ấn mang theo từng đạo hoàng kim long ảnh từ bốn phương tám hướng đánh về phía quang cầu.
“Cái gì…không thể nào…đây…uy lực này, thiên khí thay đổi…chẳng lẽ là…Thiên giai đấu kỹ!!!”
Vân Lăng nhìn về phía già thiên tế nhật chưởng ảnh, mồm miệng khô khốc run rẩy nói.
Ngay cả Vân Vận đang đứng ở trung tâm tầng mây trông thấy cũng cả kinh biến sắc, chỉ là khi nàng muốn điều động sức mạnh trận pháp gia tăng uy lực cho quang cầu ý đồ muốn đối kháng một chưởng này, chỉ tiếc đã chậm…
“Oanh…oanh….!!!”
Hai loại đấu kỹ va chạm phát ra tiếng nổ rung trời, thế nhưng hiển nhiên một đám đấu vương cùng một vị đấu hoàng kết hợp tung ra một kích so với một chưởng hai thành sức mạnh của đấu thánh cường giả thì quả thực yếu phát nổ.
Già thiên chưởng ảnh cùng quang cầu đụng mạnh vào nhau, sau đó trước sự ngơ ngác của toàn bộ đám đệ tử cùng trưởng lão thế không thể đỡ, như chẻ tre, bẻ gãy, nghiền nát quang cầu tiếp tục bắn thẳng về phía Vân Vận.
“Không được…!”
“Tông chủ…!!!”
Vân Vận nhìn chưởng ảnh phô thiên cái địa, uy lực vô cùng hướng bản thân lao tới, nàng nỗ lực ngưng tụ trận pháp uy lực tạo nên một lớp tấm chắn trước mặt muốn ngăn lại.
“Ngưng!!!”
Một vòng phòng hộ trắng đục hiện ra chắn lấy phía trước người, tuy nhiên Vân Vận cũng không thả lỏng mà tiếp tục điều động năng lượng truyền vào không ngừng…
“Phanh!!!”
Chưởng ảnh vỗ lên bề mặt vòng phòng hộ, phát ra một tiếng trầm đục, khẽ dừng lại một chút, để cho đám trưởng lão thoáng thở ra một hơi, chỉ là chưa để bọn hắn thả xuống tâm tình thì một tiếng nứt vỡ vang lên để bọn hắn trái tim lại một lần nữa nhảy tọt lên treo ở trên họng.
“két…két…!”
Vân Vận toát mồ hôi lạnh, vẫn nỗ lực truyền vào năng lượng tu bổ lá chắn, muốn nhân đó hao tổn một chưởng này uy thế, có điều nàng quá ngây thơ, Lý Thiên Ngọc hàng thật giá thật là chân chính một tên đấu thánh, cho dù chỉ hai thành sức mạnh cũng không phải là nàng một tên đấu hoàng lục tinh cùng một đám đấu vương có thể địch lại.
Dù cho sau khi phá nát quang cầu công kích, uy lực một chưởng đã giảm xuống một phần tư, nhưng hiển nhiên ba phần tư còn lại cũng không phải Vân Vận có thể đón lấy.
“Rắc..!!!” Một tiếng phá toái trong khung cảnh toàn bộ mọi người đến thở nhẹ cũng không dám như này phá lệ rõ ràng.
Đến bây giờ đấu khí tiêu hao hết sạch, toàn thân không còn chút sức lực, nhìn chưởng ảnh trước mặt sau khi phá nát phòng hộ thế không thể đỡ đánh về phía mình, Vân Vận hai mắt nhắm lại, thầm nói:”Chẳng lẽ muốn kết thúc ở đây sao?”
Chỉ là nàng đợi một hồi cũng không cảm thấy có động tĩnh gì, nghi hoặc mở ra mắt phượng, đập vào mặt là hình ảnh Lý Thiên Ngọc lăng không khoanh tay nở nụ cười trêu tức.
Còn chưa đợi nàng kịp mở miệng, Lý Thiên Ngọc hắc hắc cười nói:
“Bản tọa hiện giờ còn thiếu một tên thị nữ bưng trà rót nước, chi bằng để Vân Vận tông chủ đảm nhiệm đi!”
Trong lúc nàng còn chưa hoàn hồn, một đám trưởng lão, cầm đầu là Vân Lăng nhanh chóng phóng tới, đứng chắn phía trước, đề phòng Lý Thiên Ngọc đánh lén.
Thấy bọn hắn hành động như vậy, hắn nhếch miệng khinh thường nói:
“Các ngươi không cảm thấy làm như vậy rất thừa thãi sao? Ta nếu muốn giết các ngươi thì dễ như trở bàn tay!”
Đám Vân Lăng nghe vậy nghĩ cũng đúng, nhưng hiện tại dù sao vẫn là đối địch, cho nên cũng không mảy may buông lỏng.
Thấy vậy, hắn cũng chẳng buồn để ý tới đám người này, lại tiếp tục hướng về phía Vân Vận nói:
“Thế nào Vân Vận tông chủ, ý ngươi thế nào? Nên biết Vân Lam tông đã hướng ta ra tay, như vậy ta hoàn toàn có lý do tiêu diệt, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội!”
Vân Vận cắn răng, khó khăn nói:
“Được, ta chấp…”
“Hoang đường!!! Vân Lam tông tông chủ làm sao có thể khi người khác nha hoàn!!!”
Không đợi nàng nói hết lời, một tiếng quát vang lên để toàn bộ sơn phong đều có thể nghe rõ ràng, theo lấy là một đạo thân ảnh, bên cạnh đi kèm lấy đám hắc vụ xuất hiện chắn phía trước mặt Vân Vận.
“Sư Tôn!?” Vân Vận nhìn thấy thân ảnh trước mặt mừng rỡ kêu lên.
Thì ra không ai khác chính là Vân Sơn lúc ban đầu bị Lý Thiên Ngọc một tát quất bay, hắn sau đó bất tỉnh một lúc, mãi đến vừa rồi mới tỉnh lại đồng thời nghe thấy Lý Thiên Ngọc ra điều kiện muốn Vân Vận khi nha hoàn bưng trà rót nước.
Lại để hắn càng phẫn nộ là Vân Vận còn muốn đáp ứng, cho nên mới âm thầm liên hệ Vụ hộ pháp, muốn hai người liên thủ giết chết Lý Thiên Ngọc.
Vụ hộ pháp trước đó nấp ở một bên âm thầm quan sát, thấy một kích vừa rồi tối đa cũng chỉ là đấu tông nhị tinh uy lực, theo cảm nhận thì hắn tự cho rằng Lý Thiên Ngọc thực lực tối đa chỉ mạnh hơn hắn một ít mà thôi, có thể là ngũ tinh đấu tông tu vi, mà hắn bây giờ tu vi tứ tinh đấu tông kết hợp Vân sơn nhị tinh đấu tông hoàn toàn đủ để tru sát Lý Thiên Ngọc cho nên không thèm ẩn nấp, cùng Vân Sơn đi ra ngăn lại Vân Vận.
“Kiệt kiệt…thật mỹ vị linh hồn…!!!” Vụ hộ pháp trốn sau lớp hắc vụ nhìn Lý Thiên Ngọc hai mắt tỏa sáng, như thể gặp được mỹ vị nhân gian, cười âm u nói.
Giọng nói của hắn để cho Lý Thiên Ngọc cảm giác như đầu khớp xương va vào nhau phát ra âm thanh vậy, cực kỳ khó chịu, cho nên hắn híp mắt nói:
“Thế nào? Hồn điện cẩu, không nghĩ trốn nữa rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT