Mồ hôi như mưa, tiếng thở gấp tiêu hồn vọng khắp, hai người bắt đầu chiến đấu từ chiều tối giằng co tới quá nửa đêm, cuối cùng lấy kết quả Hoàng Dung thân thể như bùn nhão, không còn chút sức lực nào mà mệt mỏi ngủ thiếp đi mới coi như chấm dứt.

Tia nắng ban mai như dải lụa xuyên qua khung cửa soi sáng lấy tình cảnh bên trong.

Trên giường lộ ra hai thân ảnh trần trụi lõa thể quấn lấy nhau, một tấm chăn hồng bên trên có thêu một chữ hỉ che lấp một phần thân thể, Lý Thiên Ngọc lúc này đã tỉnh dậy, sau một đêm điên cuồng nhưng hắn không có vẻ gì mệt mỏi, ngược lại còn sinh long hoạt hổ, thần thanh khí sảng, không nói hết thoải mái.

Nhìn Hoàng Dung như mèo con thu mình nép vào trong lòng, hai mắt lim dim nhắm chặt, khóe miệng treo lấy nụ cười, hắn trong mắt toát ra vẻ cưng chiều càng nồng đậm, mặc dù trước đó hắn tình cảm dành cho Hoàng Dung khá mơ hồ, nói đúng thì là hắn coi trọng dung nhan của nàng mà thôi, lòng yêu cái đẹp mà, một tên đàn ông gặp được một người phụ nữ xinh đẹp, sẽ có ham muốn giữ lấy, hắn cũng không ngoại lệ. 

Có thể nói hắn mới đầu thực chất cũng không thể nói là yêu Hoàng Dung, bởi lẽ chẳng có cái cơ sở gì để tình yêu có thể nảy mầm, nếu nói ngược trở lại khoảng hai mươi năm trước khi nàng còn là một cái tiểu nha đầu, hắn làm sao có thể yêu nàng chứ, có chăng cũng chỉ là một loại cưng chiều dành cho trẻ con mà thôi. 

Thế nhưng sau khi nhận thức được tình cảm Hoàng Dung dành cho mình, lại đối với hắn nhớ mãi không quên cho dù khi đó nàng mới chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô, cho đến hiện tại, khi cả hai đã thuộc về nhau cả thể xác lẫn tâm hồn, hắn mới thực sự ý thức được bản thân cũng đã bắt đầu yêu lấy nàng.

Nói vậy có chút vô liêm sỉ, bởi lẽ nhân gia đã đem thân thể cho hắn, mà hắn xong việc mới nhận thấy bản thân cũng yêu Hoàng Dung, nếu để người khác nghe thấy chắc chắn phải tổng sỉ vả tên này một trận, thế nhưng hắn chân chính ý niệm là như vậy, chẳng lẽ còn mình dối người sao? 

Có thể như vậy đối với Hoàng Dung là không công bằng, Lý Thiên Ngọc cũng chỉ cố gắng hết sức đem lại hạnh phúc cho nàng đền đáp lại tình cảm chân thành mà nàng dành cho hắn.

Luồn tay xuống dưới lớp chăn vỗ nhẹ lấy kiều đồn trơn bóng tràn ngập co dãn, Lý Thiên Ngọc cười khẽ nói:

“Mèo lười, dậy thôi nào, mặt trời chiếu tới mông rồi!”

“Ân…!!” Hoàng Dung đang say giấc nồng, tự nhiên bị quấy rầy, khẽ gắt gỏng một tiếng, sau đó hai mắt lim dim hé mở.

“Dung nhi thật mệt mỏi, để nhân gia ngủ thêm chút nữa đi mà!” 

Nghe Hoàng Dung làm nũng, hắn càng buồn cười, ghé vào tai nàng thầm thì:

“Mau dậy đi, trời sáng rồi, chúng ta còn phải kinh trà cho nhạc phụ đại nhân nữa đấy, không lẽ muội định để nhạc phụ đại nhân tới đánh thức chúng ta sao?”

Hoàng Dung nghe vậy hai mắt mở to choàng dậy, nào còn chút nào dáng vẻ buồn ngủ, gấp gáp đối với hắn nói:

“Không được, nhanh lên, mau giúp muội mặc y phục, tất cả tại huynh hôm qua dằn vặt nhân gia, để cha biết thì cười chết muội mất!” 

“Hắc hắc, này cũng không trách được ta chứ!? Dung Nhi hôm qua rất điên cuồng nha, một mực đòi lấy, cái gì mà tướng công, thiếp muốn, hắc hắc…!!! Nhạc phụ đại nhân biết được hẳn cũng có thể lý giải nỗi khổ của ta chứ?” Lý Thiên Ngọc cười tà đáp.

“Xú tướng công, không cho nói nữa, đều tại huynh! Huynh mà dám đem việc này nói với cha, vậy thì đêm nay đừng hòng leo lên giường của muội!!” Hoàng Dung nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, một loạt phấn quyền ban tặng, đồng thời lên tiếng uy hiếp, Lý Thiên Ngọc đồng chí đương nhiên là quỳ hát chinh phục.

Hai người một hồi đùa giỡn, người trêu ta ghẹo, vất vả lắm mới mặc được y phục, tất nhiên do người nào đó trong quá trình mặc đồ táy máy chân tay, chấm mút các kiểu, để cho Hoàng Dung muội tử khi thì mặt đỏ bừng bừng, khi thì ngâm nga rên khẽ.

Sáng sớm là lúc tinh lực dồi dào nhất, nếu không phải còn Hoàng “nhạc phụ” đại nhân còn chờ ở ngoài, hắn không đè Hoàng Dung ra làm một trận giao hữu không thể.

Đi tới phòng khách, đúng như hắn nghĩ, Hoàng Dược Sư lúc này đang nhàn nhã đọc sách phẩm trà, khi thấy hai người tới mới chậm rãi bỏ xuống sách trong tay lắc đầu nói:

“Hai người các ngươi đấy, mặc dù phu thê mới cưới đi nữa cũng không thể quá mê mẩn chuyện đó!”

“Cha, người nói gì vậy, chúng ta làm gì có!”

Hoàng Dung đỏ mặt, khẽ gắt một tiếng, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, Lý Thiên Ngọc mặt dày, đương nhiên không để ý.

Hai người sau đó kính trà, Hoàng Dược Sư cũng thản nhiên tiếp nhận, ba người ngồi xuống bắt đầu tán gẫu.

“Sau này, ngươi dự tính như thế nào?” Hoàng Dược Sư nhấp một ngụm trà đối với hắn nói. 

Lý Thiên Ngọc chậm rãi nói:

“Đương Nhiên là Dung nhi sẽ cùng ta rời đi, có điều nhạc phụ đại nhân yên tâm, bất cứ khi nào nàng đều có thể trở lại thăm ngươi”

Sau đó, tay hắn lật một cái đưa tới hai tấm ngọc phù, một đưa cho Hoàng Dung, một cho Hoàng Dược Sư nói tiếp:

“Nhạc phụ đại nhân, ngài hẳn cũng đã nghi ngờ về thân thế của ta, ta nếu đã cưới Dung nhi làm vợ như vậy cũng không muốn dấu diếm, theo cách hiểu của ngài thì ta coi như một tu tiên giả, cho nên thực chất ta cũng không phải người của thế giới này, khi rời đi ta cũng sẽ mang theo Dung nhi, đây là một đôi ngọc phù truyền tin, chỉ cần nắm trong tay truyền vào một chút nội công là có thể kết nối được, bất cứ lúc nào cũng có thể trò chuyện qua lại, xin ngài nhận lấy”

Cầm lấy ngọc phù, Hoàng Dược Sư cẩn thận đánh giá một phen sau đó cảm thán nói:

“Quả nhiên là như vậy, trước đó ta đã ngờ ngợ ngươi không phải người bình thường, bởi lẽ chỉ một bình Duyên thọ đan mỗi viên gia tăng năm trăm năm tuổi thọ cũng không phải là vật mà thế giới này có thể sở hữu, lại thêm một loạt các thủ đoạn hư không biến vật, quả nhiên…!”

“Dung nhi theo ngươi ngược lại cũng là nàng phúc phận, chỉ mong ngươi đừng cô phụ nàng!” Hoàng Dược Sư nói tiếp.

Phải nói sau khi biết được Lý Thiên Ngọc là tu tiên giả, Hoàng Dược Sư cũng không dám nói cái gì đánh đánh giết giết hay uy hiếp hắn không được để cho con gái của mình chịu khổ các loại, căn bản người ta vũ lực giá trị hắn là không chống lại được, cho nên chỉ có thể hi vọng ánh mắt của Hoàng Dung không có nhìn sai người mà thôi.

Hoàng Dược Sư nói trắng ra như vậy, hắn nếu nghe không hiểu thì kiếm miếng đậu hũ đập đầu chết đi được rồi, chân thành đáp:

“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng, không để nàng chịu bất cứ nguy hiểm cùng khổ sở!”.

Gật đầu, coi như hài lòng, ba người tiếp đó cũng không bàn về mấy vấn đề này nữa, Lý Thiên Ngọc cũng không nói thêm, một mực để cha con hai người tán gẫu. 



Sáng sớm, Lý thiên Ngọc đứng bên cạnh Hoàng Dung, đối với Hoàng Dược Sư chắp tay nói:

“Nhạc phụ đại nhân, như vậy ta và Dung nhi cũng nên rời đi”

Hoàng Dược Sư phất tay nói:

“Được rồi, không cần quá dong dài, mau đi đi!”

“Cha, người nhớ bảo trọng thân thể, chờ Dung nhi thỉnh thoảng sẽ quay trở lại!”

Sau đó, Lý Thiên Ngọc cũng nhắc nhở Hoàng Dược Sư phục dụng Duyên thọ đan kéo dài tuổi thọ, một tay ôm lấy Hoàng Dung phi hành rời khỏi đảo đào hoa.

Hai người tiến về chung nam sơn bên cạnh một thành trì, lại mang Hoàng Dung tiến vào bên trong sáng thần không gian, để cho hệ thống cùng nàng ký khế ước, sau đó mới chậm rãi tiến về cổ mộ gặp Tiểu Long Nữ, dự định đồng dạng mang nàng tiến vào bên trong không gian, chỉ là khi tới một chiếc đầm nhỏ, cách cổ mộ còn một đoạn đường, hắn liền sững người, bên trong hồ lúc này đang có một nữ nhân như một vị nhân ngư đang thỏa sức bơi lội, đáng chết lại là nữ nhân này còn không mặc lấy quần áo, thân thể trắng bóc như ẩn như hiện để cho Lý Thiên Ngọc một trận trợn mắt mà nhìn. 

Nhìn thấy đống quần áo đạo cô màu tím cùng phất trần xếp gọn gàng trên bờ, kết hợp vóc người, cùng khuôn mặt này, Lý Thiên Ngọc suýt nữa thì trong miệng bật thốt ra một câu:”Xích luyện tiên tử, Lý Mạc Sầu!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play