Tiêu Huân Nhi hai người thấy người đến là Lý Thiên Ngọc liền vui vẻ gọi lấy, chỉ là khi Tiêu Huân Nhi lách qua Gia Liệt Áo đi tới bên cạnh hắn, Tiêu Viêm thấy hình ảnh như vậy, bàn tay nâng lên giữa chừng liền hạ xuống, trong lòng có chút mất mát, trên mặt tươi cười cũng giảm xuống trông thấy, có điều Lý Thiên Ngọc là một trong số ít người hắn nể trọng, không nói nhiều lần giúp đỡ dù bản thân Lý Thiên Ngọc còn chẳng phải người Tiêu gia, thêm vào đó Lý Thiên Ngọc chưa bao giờ khinh thường hắn dù hắn chỉ là một tên tu luyện đấu khí phế vật.
Gia Liệt Áo hiển nhiên mạnh hơn, hắn đánh không lại, chỉ là vì tên này đánh chủ ý với Tiêu Huân Nhi, người hắn coi như muội muội của mình, sợ nàng ăn thiệt thòi cho nên mới nóng đầu chuẩn bị xen vào, có điều nếu Lý Thiên Ngọc tới rồi thì Gia Liệt Áo cũng chẳng bốc được lên sóng gió gì, hắn tuy không biết Lý Thiên Ngọc mạnh bao nhiêu, có điều diệt Gia Liệt gia tộc là thừa sức, Tiêu Viêm cũng tình cờ nghe được Huân Nhi trong lúc nói chuyện phiếm nhắc tới cho nên mới biết được.
“Ngươi là người nào mà dám xen vào chuyện của bổn thiếu gia? Ngươi có biết ta là ai không?” Gia Liệt Áo thấy vậy mà có người ngăn cản mình, chẳng cần biết là ai quay đầu lại hất hàm nói.
Lý Thiên Ngọc thản nhiên liếc Gia Liệt Áo nổi khùng, ánh mắt tràn ngập khinh thường, như nhìn một con kiến, hắn nghĩ một hồi mà vẫn không hiểu sao, bởi lẽ sự kiện Gia Liệt Áo đáng lẽ phải sau khi Nạp Lan Yên Nhiên từ hôn và Dược Lão thức tỉnh mới đúng, vậy mà hiện tại lại trước thời gian xảy ra, hơn nữa còn chênh đến gần nửa năm, có điều sau đó khóe miệng hắn vểnh lên, như vậy thì sao? Khi hắn đã tiến nhập thế giới này một khắc thì nó đã không còn giống nguyên bản thế giới cũ nữa rồi, sau đó nhìn về phía Gia Liệt Áo tên hoàn khố này, trong giọng điệu có ý trêu trọc mà nói:
“Ta tưởng là ai? Hóa ra là thiếu chủ Gia Liệt Áo của Gia Liệt gia tộc. Gia Liệt Áo thiếu gia ban ngày ban mặt sao không nằm trên giường nữ nhân mà lại có nhã hứng đi dạo phường thị, chẳng lẽ hôm nay trời muốn mưa sao? Cơ mà trong Ô thản thành muốn tìm một tên hoàn khố quần áo lòe loẹt, mỗi ngày tửu sắc quá độ như Gia Liệt thiếu gia cũng thật khó nha!”
“Ngươi…!!! Ngươi muốn chết!?” Gia Liệt Áo tức nổ phổi, ngón tay vì giận đến phát run chỉ vào mặt hắn quát, đồng thời đám chó săn đứng đằng sau trên tay binh khí cũng xoàn xoạt rút gia chỉ chờ hắn hô lấy một tiếng liền lao lên giáo huấn Lý Thiên Ngọc một bài học.
Tiêu Viêm cùng Huân Nhi nghe hắn nói kháy Gia Liệt Áo đều muốn phì cười cũng không lo lắng, Lý Thiên Ngọc thì vẫn thản nhiên cười mỉa trào phúng nói:
“Thế nào? Nói không lại muốn động thủ?”
Gia Liệt Áo nghe vậy còn tưởng Lý Thiên Ngọc bị hù dọa, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ đắc ý, cười lạnh nói:
“Sợ rồi sao? Có điều sợ cũng vô dụng, hôm nay không cần biết ngươi là ai, dám xen vào chuyện của bổn công tử thì ngươi chết chắc rồi, cũng để cho đám người không có mắt biết được Gia Liệt gia tộc đáng sợ!”
Tiêu Huân Nhi nghe thế trong lòng cười khinh bỉ, Gia Liệt gia tộc so với viễn cổ bát tộc chẳng khác nào con kiến, chỉ cần một tên hạ nhân bên trong Cổ tộc của nàng đi tới cũng đủ xóa xổ toàn bộ Gia Mã đế quốc chứ đừng nói một cái Ô thản thành nho nhỏ, có điều nhiệm vụ phụ thân giao phó vẫn tại, nàng lại không muốn đối với Tiêu Viêm bất lợi nhưng cũng chính vì thế mà không thể trở về.
Phụ thân nàng trước đó mệnh lệnh cho Lăng Ảnh đi theo bảo hộ nên đối với Gia Liệt gia tộc nàng cũng không để vào trong mắt, thêm nữa Lý Thiên Ngọc ngay cả Lăng Ảnh là một tên đấu hoàng cũng nhìn không thấu, nàng còn lo cái gì đây? Cho nên mỉm cười cùng Tiêu Viêm nhàn nhã xem hí kịch.
“Sợ? Ngươi cho rằng đám chó săn này có thể khiến ta sợ sao? Tới đi, chỉ cần các ngươi để ta dùng ngón tay thứ hai hoặc chân ta xê dịch một bước, coi như các ngươi thắng!” Lý Thiên Ngọc tuy nói là sợ nhưng nhìn qua thái độ cà chớn kia của hắn thì ai cũng biết căn bản là nói đùa, sau đó hắn giơ lên một ngón tay chỉ hướng đám chó săn hung hăng đứng phía sau Gia Liệt Áo, lại lắc lắc mà nói.
“Ha ha ha, các ngươi nghe thấy không, tên này hắn nói chỉ dùng một ngón tay liền đánh ngã được chúng ta, không phải đầu bị nước vào, bị dọa sợ đến ngu ngốc rồi?” Gia Liệt Áo cười suýt nữa gập cả bụng lại như kiểu vừa nghe thấy chuyện hài hước nhất trên thế giới này vậy, hắn cùng đám chó săn kẻ tung người hứng càng lúc càng phách lối.
Tiêu Viêm đứng bên cạnh ngoảnh đầu nhìn sang Tiêu Huân Nhi, khẽ cười đối với nàng nói:”Đám người này đúng là một đám ngu ngốc, Lý đại ca trêu đùa bọn hắn mà bọn hắn vẫn lại tưởng Lý đại ca bị dọa sợ, bọn hắn không thử nghĩ xem nếu không có thực lực một thân một mình Lý đại ca mở phường thị ở nơi này, lại còn dám đối đầu với cả một gia tộc sao? Xem chừng kết quả của Gia Liệt Áo sẽ rất thê thảm!”.
Huân Nhi hai mắt như nguyệt nha khẽ cười đáp:”Lý đại ca mặc dù bình thường cười nói cợt nhả, nhưng muội vẫn cảm thấy sát khí trên thân Lý đại ca thỉnh thoảng không tự chủ toát ra, Gia Liệt Áo không chừng sau hôm nay liền từ trên thế gian xóa tên!”
Tiêu Viêm giật mình vội nói:”Vậy thì không được, nếu giết Gia Liệt Áo thì gia chủ Gia Liệt gia tộc là Gia Liệt Tất lửa giận sẽ hướng về phía Tiêu gia mà phát, hiển nhiên sẽ không thiếu một phen chèn ép, Tiêu Gia tình cảnh hiện giờ so với Gia Liệt gia tộc yếu hơn một chút, cho nên Gia Liệt Áo không thể chết”.
“Không sao, Gia Liệt Tất muốn uy hiếp Tiêu gia thì cũng phải qua cửa của Lý đại ca trước, cho nên Tiêu Viêm ca ca không cần lo lắng!” Tiêu Huân Nhi vẫn mỉm cười đáp.
“Nhưng Gia Liệt Tất là Đại đấu sư, nếu hắn tìm tới Lý đại ca thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ…” Nói đến đây, Tiêu Viêm thấy Tiêu Huân Nhi trên mặt vẫn bình thản đột nhiên giật mình quay lại nhìn lấy thân ảnh Lý Thiên Ngọc.
“Có lẽ nào…Lý đại ca đã siêu việt Đại đấu sư?” Tiêu Viêm trong miệng lẩm bẩm.
Khẽ lắc đầu, Tiêu Huân Nhi thản nhiên đáp:
“Nào chỉ đại đấu sư, thực lực của Lý đại ca ít nhất là đấu hoàng trở lên!”
Tiêu Viêm con ngươi trợn lên, hai mắt khóa chặt lấy thân ảnh Lý Thiên Ngọc run rẩy nói:
“Đ..đa..đấu Hoàng…!!!”
“Chỉ là ước chừng, muội cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là đấu hoàng trở lên!” Tiêu Huân Nhi nói đến đây cũng phải nghiêm túc gật đầu.
Nàng cũng không tin Lý Thiên Ngọc chỉ là đấu hoàng, bởi lẽ Lăng Ảnh mặc dù cũng là đấu hoàng nhưng cũng không phải bình thường đấu hoàng, cho dù đấu tông cũng chưa chắc có thể làm được giống như Lý Thiên Ngọc âm thầm lẻn vào phòng của nàng mà Lăng Ảnh không có chút nào phát giác, theo nàng dự đoán thì tám chín phần mười Lý Thiên Ngọc phải có thực lực cỡ tầm đấu tông đỉnh hoặc đấu tôn mới làm được như vậy, có điều Tiêu Viêm hiện giờ cảnh giới cao nhất hắn biết cũng chỉ tới đấu hoàng cho nên nàng cũng không tiện lộ ra.
…
Lúc này, Gia Liệt Áo cũng phát hiện thái độ của Lý Thiên Ngọc không đúng, đặc biệt ánh mắt còn treo lấy vẻ hí ngược, để hắn cảm thấy bản thân giống như một thằng hề, đặc biệt mất mặt.
Gia Liệt Áo càng nghĩ càng giận, mặt cũng đỏ bừng, tức đến xịt khói, ngón tay chỉ về phía Lý Thiên Ngọc đối với đám thuộc hạ quát lớn:
“Lên, giết chết hắn cho ta!”
Đám chó săn như động đực, côn kiếm đao bổng đủ các loại binh khí hướng về phía Lý Thiên Ngọc chém tới.
“Đinh!”
“Đang!”
“Choang!”
…
Để bọn hắn trợn tròn mắt há hốc mồm, Lý Thiên Ngọc bị hàng loạt các loại binh khí đánh tới trên người hắn lại như đánh lên thiết bản phát ra từng đợt kim thiết âm thanh khiến lòng người rung động.
Đáng sợ hơn nữa chính là ngay cả áo quần cũng không phá được, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có, mà bọn hắn cũng không cảm nhận thấy trên người hắn đấu khí.
“Hít..ttt..t…!!” Cả đám chó săn ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, từng tiếng nuốt nước miếng vang lên, con đường đầy người cũng biến thành im lặng không một tiếng động.
Một lát sau, toàn bộ con đường như nổ tung, từng tiếng hô lên kinh hãi, trấn động.
“Con bà nó, thanh kiếm trên tay tên kia là vũ khí khảm ma tinh hạch…!”
“Ông trời của ta ơi, tên kia không cần đấu khí chỉ dựa vào cường độ thân thể lại có thể chống lại được binh khí…!”
“Thế đã là gì, áo quần còn chưa rách một vết, xem ra chất liệu cũng không phải bình thường…!”
“Ngươii biết cái gì, bộ quần áo kia ta từng nhìn qua một cửa tiệm bên trong Tiêu gia phường thị, khảm lấy ma tinh hạch cấp năm, mặc nó vào dù đứng cho ngươi chém cũng chém không được, tên kia chỉ ỷ vào bộ quần áo kia thôi!”
“Thôi đi, ngươi mới đếch biết cái gì, có nhìn thấy tên cầm đao kia không, một đao chém ngay cổ không chút sứt mẻ, quần áo trên thân cũng không có kích hoạt bất cứ phòng hộ gì, người ta chính là có bản lĩnh!”
Toàn bộ dong binh, dân chúng đều chỉ chỏ bàn tán lấy đều thầm hô Lý Thiên Ngọc lợi hại, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi cũng đoán trước hắn thực lực rất mạnh nhưng cũng không nghĩ ra được hắn vậy mà không dùng bất cứ đấu khí cản lấy đao kiếm công kích cho nên cũng ngạc nhiên không nhẹ.
Gia Liệt Áo lúc này hai mắt trợn trừng như nhìn thấy quái vật nhìn lấy Lý Thiên Ngọc, thiếu chút nữa thì ướt quần, đám chó săn hai tay rung rẩy cầm lấy binh khí há hốc cả mồm.
Chỉ thấy Lý Thiên Ngọc ngón tay gạt lấy lưỡi đao hất ra, bẻ bẻ cổ phát ra từng tiếng lách cách, đối với đám chó săn cùng Gia Liệt Áo khinh miệt nói:
“Thế nào, các ngươi chưa ăn cơm sao? Đánh đã chưa? Nếu chưa ta cho các cơ hội tiếp tục tấn công”.
“Ngươi…ngươi là thứ gì?” Gia Liệt Áo hoảng sợ cực độ, suýt chút nữa thì quỳ xuống, nhưng hắn vẫn gắng gượng kiềm chế lấy, rung rẩy nói.
“Ta? Ta chỉ là một tên điếm chủ bình thường, nói xong chưa, ta còn muốn đáp trả đây!” Lý Thiên Ngọc tỉnh bơ đáp.
Gia Liệt Áo trong nội tâm muốn chửi má nó, làm quái gì có một tên điếm chủ bình thường nào lại kinh khủng như vậy, có điều đối với Lý Thiên Ngọc hắn thực sự sợ, cho nên vội nói:
“Không, không…chuyện hôm nay bản thiếu..à không, ta…là tại hạ sai lầm, mong tiền bối rộng lòng tha thứ!”
“Hừ, nếu trên đời làm sai chỉ cần nhận lỗi là xong chuyện thì chẳng phải quá dễ dàng rồi?”
Nói xong, bàn tay giơ lên, ngón tay như bạch ngọc duỗi ra, trên thân đám chó săn mỗi người điểm tới một chỉ, từng tên chó săn trên mặt mang lấy sợ hãi toàn thân không hiểu thấu cứ như trúng định thân chú, bị hắn điểm lên.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
…
Từng tiếng nổ vang lên, từng tên chó săn bị hắn điểm trúng thân thể đều nổ tung như pháo hoa, cảnh tượng tràn ngập huyết tinh dọa đến từng tên dong binh cùng dân chúng vây xem toàn thân mồ hôi lạnh, vội vã rút lui tránh xa Lý Thiên Ngọc.
Ngay cả Tiêu Viêm cũng sợ hãi không thôi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng huyết tinh như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, Tiêu Huân Nhi thì vẻ mặt ngược lại không thay đổi, vì bản chất bên trong con người nàng mang lấy sự tàn nhẫn, chỉ có đối với người thân, Tiêu Viêm hay Lý Thiên Ngọc mới hiện ra vẻ ôn nhu cùng hoạt bát mà thôi.
“Đến ngươi, chuẩn bị xong chưa, Gia Liệt Áo thiếu gia!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT