CHƯƠNG 5: LÊ HẢI ĐƯỜNG…

Lúc học đại học, lúc công tác, lúc khám bệnh, tôi thường sẽ rất bực bội chất vấn mình rốt cục vì sao lại chọn loại công việc dở hơi như làm bác sĩ khoa tâm thần này. Dễ bị thương, luôn bị người ta hiểu lầm, tiền lương thì ít.

Nhưng sau đó ngẫm lại, tôi là một người luôn luôn dày vò xoắn xuýt, đại khái là vốn đã hợp với khoa tâm thần rồi. Ý tôi là, vào khoa tâm thần làm bác sĩ ấy. Bác sĩ chúng tôi không thể cứ sống như Mạnh Tiểu Viên, việc đó sẽ làm bệnh nhân cảm thấy xa cách. Chúng tôi phải thân thiết với họ, hiểu họ, ngụy trang đến mức chúng tôi giống như họ, mới có thể được họ cho phép tiếp cận, từ từ lôi họ khỏi vách ngăn với thế giới. Thế nhưng cứ giả vờ mãi, tôi cảm thấy tôi hình như đang dần dần bị kéo tới bên phía họ. Có đôi khi tôi nhìn vào mắt bệnh nhân, sẽ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Phía sau những con mắt hoặc mê man hoặc ngu đần hoặc tối tăm hoặc điên cuồng ấy, hình như đều cất giấu loại lạnh lùng cùng hứng thú dạt dào kinh khủng: xem mày chừng nào thì giống chúng tao, mày sớm muộn cũng sẽ như chúng tao.

Có lẽ nói cũng hơi khoa trương, tôi đúng thật thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên cảm thấy tách biệt với thế giới này, nhưng làm việc như chúng tôi, chung quy tinh thần bình thường ăn uống ngon lành thân thể khỏe mạnh, vậy cũng là đủ rồi. Chẳng qua mỗi lúc như thế này, tôi sẽ cảm thấy rõ ràng khoảng cách và khác biệt giữa tôi và Mạnh Tiểu Viên hơn.

Cái hôm tôi và Mạnh Tiểu Viên bên nhau được tròn 2 năm, hắn đã quên ngày kỷ niệm, tôi cãi nhau với hắn một trận sau đó kịch liệt làm tình. Lúc tỉnh lại là 3h sáng, hắn ngủ như heo, tôi nhìn khuôn mặt hắn cảm thấy tôi đã không thể thương hắn hơn được nữa, ngực nhói đau cứ như bị một bàn tay to nắm chặt toàn bộ tim phổi vậy. Tôi cực kỳ khủng hoảng mặc quần áo chạy ra khỏi cửa, ở dưới nhà hút hai hộp thuốc rồi về nhà, bảo với hắn đang mơ mơ màng màng hỏi tôi đi đâu là tôi đi mua hộp sữa.

Bảy năm qua chúng tôi sống rất hài hòa bình thản, cãi nhau đánh mắng nho nhỏ, củi gạo dầu muối. Nhưng ngày đầu tiên sống với hắn tôi đã hiểu, hắn là một kiểu người này còn tôi là một kiểu người khác. Hắn có một gia đình hạnh phúc ba mẹ đáng kính em trai em gái đáng để cưng chiều, là người duyên phận vô cùng tốt lại là chủ bá đài truyền hình nhiều tiền, còn tôi cắt đứt quan hệ với người trong nhà, lẻ loi một mình, làm cái loại nghề nghiệp quái gở lương hẻo như bác sĩ khoa tâm thần. Kiểu người như hắn, sẽ có một ngày chín chắn, độc lập, sự nghiệp thành công, một ngày tiến về phía trước. Còn người như tôi, chỉ biết càng ngày càng ỷ lại vào người khác, giậm chân tại chỗ, một ngày nào đó trầm xuống. Chúng tôi ở bên nhau, không phải tôi kéo hắn làm hắn cả đời giậm chân tại chỗ, chính là cuối cùng có một ngày hắn càng chạy càng xa đi tới đầu mà tôi không có cách nào chạm tới được.

Mạnh Tiểu Viên chưa bao giờ biết, bắt đầu từ hôm kỷ niệm hai năm ấy, sau đó mỗi một lần tôi yên lặng nửa đêm chạy ra ngoài rồi lại chạy về không để lại dấu vết, là tôi thật lòng muốn rời khỏi như thế rồi không trở về. Tôi muốn rời khỏi hắn, tôi thực sự muốn rời khỏi hắn.

Thế nhưng tôi không nỡ. Nếu thực sự đi rồi, đời này tôi cũng không gặp được người tốt với tôi như vậy nữa.

Vì thế mấy năm qua đi, cuối cùng tôi vẫn sống trong một loại lo nghĩ tuần hoàn: bởi vì tôi yêu Mạnh Tiểu Viên, cho nên tôi phải rời khỏi hắn, lại bởi vì hắn yêu tôi, cho nên tôi không nỡ rời khỏi hắn. Như vậy có phải nếu hắn không còn yêu tôi là tôi có thể rời khỏi cái vòng tuần hoàn chết tiệt này không? Sự thực là nếu hắn đi yêu người khác, chắc tôi chỉ biết giết chết hắn rồi tự sát thôi.

Trong phòng tối om, tôi cuộn người lại trên giường, trong đầu đau khổ buồn tủi. Thực ra tôi rất hiểu Mạnh Tiểu Viên, tôi biết tin nhắn kia hắn chỉ là không biết còn có gì có thể nói, tôi cũng biết hắn vừa rồi chẳng qua là tăng ca xong đi ăn bữa khuya bồi bổ thể lực, không biết người con trai xinh đẹp đến chết tiệt kia là ai, chẳng qua dù là cách một con đường, tôi cũng có tự tin nói Mạnh Tiểu Viên cũng không đặt người kia trong lòng. Thế nhưng tôi mịa nó vẫn là khổ sở muốn chết, khổ sở đến mức răng lợi ngứa ngáy.

Lúc này tôi nghe tiếng mở cửa phòng. Tôi yên lặng nghe tiếng Mạnh Tiểu Viên để đồ, tắm rửa, thay quần áo, sau đó rón rén bò lên trên giường, đến lúc hắn muốn bò lên trên, tôi đạp một phát mạnh.

Biến.

Hắn lại bò, tôi lại đạp.

Biến!

Hắn bò lên rất kiên nhẫn, tôi nhất thời cảm thấy khó chịu, tức giận đến mức tôi dùng sức bình thường dùng với bệnh nhân đạp phăng hắn xuống dưới.

Biến biến biến! Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên! Anh cách xa tôi chút thì còn tốt! Nếu không anh sẽ khổ sở đấy!

Chắc là do tôi đá hăng quá, hắn ủ rũ biến vào phòng sách. Tôi vẫn nghe tiếng hắn nằm xuống, nghe hắn ngáy khò khò, bỗng cảm thấy tiếng ngáy quen thuộc hay quá xa, chăn gối bên cạnh cũng quá lạnh.

Lê Hải Đường, mày có thể có chút tiền đồ hơn được không?

Cho nên ai nói bác sĩ khoa tâm thần đều mắc bệnh tâm thần, lời ấy thật là đúng quá.

Bạn xem đi, đây là một loại băng giếng sâu đấy.

Sáng hôm sau, lần đầu tiên tôi dậy rất sớm, xác thực mà nói thì tôi căn bản chẳng ngủ. Tôi tiện tay cầm một cuốn sách đi vào WC, khóa cửa lại, sau đó ngồi trên bồn cầu chậm rãi lật sách.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tiếng Mạnh Tiểu Viên cũng rời giường. Giường chiếu, gấp chăn, sau đó xỏ dép từ từ lết về phía buông vệ sinh.

Cửa bị đẩy một chút, đương nhiên là không mở được.

“Hải Đường em đang dùng?” Giọng nói mơ mơ màng màng, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

“Ừ.”

“Vậy anh đi làm bữa sáng, em mau lên một chút.”

“Ờ.”

10 phút sau.

“Hải Đường em vẫn chưa xong sao?”

“Ừ.”

“Em số lớn à?”

“Ừ.”

“Em nhanh lên chút a…”

“Ờ.”

15 phút sau.

“Hải Đường em rốt cục làm sao vậy… Hôm qua đạp anh xuống giường, hôm nay không cho anh vào WC…”

“Hử?”

“Anh sai rồi…”

“Ờ?”

“Anh rốt cục sai cái gì rồi… Anh làm sai cái gì em cũng để anh vào rồi hẵng nói, là một thanh niên bị trĩ nếu không đi vào anh thực sự sẽ… Hay là Hải Đường em thực sự muốn giúp anh nhét thuốc đạn và thịt thừa (*) …”

(*) thuốc đạn là thuốc dùng để nhét vào hậu môn cho những người bị trĩ sang khi lên cơn gấp, ngoài ra còn loại thuốc mỡ, thịt thừa là cục thịt nổi lên ở vách ruột.

Tôi nghe giọng hắn là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sinh động của hắn, không khỏi thấy vui, hình ảnh trong đầu chuyển từ mặt lạnh sang trĩ sang, lại không khỏi phát lạnh. Đệt, hắn thật đúng là biết bắt trúng nỗi đau của tôi, nhét thuốc đạn và thịt thừa cho hắn là một trong những chuyện tôi ghét nhất… Tôi thở dài, thực ra hắn cũng chưa làm gì cả, tất cả đều chỉ là cái tên ‘băng giếng sâu’ tôi lên cơn động kinh thôi.

Đứng lên dự định mở cửa, không nghĩ qua là có quyển sách trên tay nên làm rơi xuống đất. Tôi nhặt sách lên, sách vừa vặn lật đến trang cuối cùng, bên trên in giới thiệu vắn tắt và ảnh chụp tác giả. Tôi nhìn tấm ảnh chụp ấy mà sửng sốt, lại lật sách thêm mấy lần nữa. Đó là cuốn tiểu thuyết kinh dị, tên gọi là ‘Hồng Liên Bách Nhật’, là một tác phẩm do một tác gia mới do đài chỗ Mạnh Tiểu Viên làm chương trình khoảng thời gian trước mời, tặng Mạnh Tiểu Viên hai cuốn, hắn liền lấy một cuốn về cho tôi đọc. Cuốn sách ấy nghe tên đã biết không kinh khủng rồi, trái lại có chút ngôn tình nữa chứ, khâu viết thì thôi cho qua, nhưng không phải gu của tôi, không đọc nên vẫn vứt sang một bên. Tôi vừa cẩn thận nhìn tấm ảnh chụp trên nền gạch, không khỏi cười lạnh, tiểu tác gia này đẹp, còn không phải người con trai tối qua bám lấy Mạnh Tiểu Viên nói chuyện sao?

“Hải Đường em để anh đi vào a, anh thực sự sắp không được…” Mạnh Tiểu Viên vẫn đứng cửa gọi.

“Cho đáng! Dù trĩ sang anh có loét thịt thừa rớt ra bị muỗi bâu vào chảy máu thối hoa cúc, cũng mịa nó không liên quan tới tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play