CHƯƠNG 13: LÊ HẢI ĐƯỜNG…

Gần đây luôn luôn nghĩ tới một cụm từ: thất niên chi dương (*). Tôi vẫn không cho mấy lệ cũ mà nhiều người kể này là đúng, nhưng năm nay, vừa đúng là năm thứ 7 tôi và Mạnh Tiểu Viên ở bên nhau.

(*) Thất niên chi dương: cụm từ chỉ đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, trọn đời bên nhau. Bằng mà không được thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thưở không thể tái hợp.

Có những khi cuộc sống che mờ mắt bạn, cho bạn cảm giác chết lặng, nhưng một khi có vấn đề xuất hiện, sẽ có đủ loại vấn đề lũ lượt theo tới. Chúng thực ra vẫn tồn tại, chỉ là bạn không phát hiện ra mà thôi.

Mạnh Tiểu Viên bảo tôi cuối tuần về nhà bố mẹ với hắn, tôi nói cuối tuần phải trực ban, tuần sau đi. Nhưng thực ra là tôi không muốn đi.

Bố mẹ của Mạnh Tiểu Viên đều là người tốt, rất tốt. Năm đó tôi cùng hắn ‘come-out’, cứ cho rằng sẽ gặp tình cảnh gió tanh mưa máu cơ, kết quả hai lão đã chuẩn bị tâm lý trước, cứ như thế là xong, vậy là sau đó hoàn toàn coi tôi như con dâu.

Nhưng tôi vẫn rất sợ họ. Tôi sợ họ nhắc nhở rằng tôi khác với Mạnh Tiểu Viên thế nào. Có đôi khi tôi tới nhà hắn, mọi người vui vẻ hòa thuận nói chuyện ăn uống, nhưng họ thực sự vui vẻ, còn tôi là giả. Không phải người một nhà dù cùng đi một cửa cũng không vào được…, cũng chỉ có bố mẹ Mạnh Tiểu Viên mới có thể dạy dỗ được con trai con gái chính trực thẳng thắn như vậy. Nhìn họ, tôi sẽ không ngừng nghĩ tới bố mẹ tôi.

Dù họ tốt với tôi thế nào, tôi có thể cảm nhận được, họ trước sau cũng là hướng về Mạnh Tiểu Viên. Trong mối quan hệ không được quan niệm truyền thống tiếp thu, hai ông bà càng lo lắng nhiều hơn, chẳng hạn như Mạnh Tiểu Viên có thể bị thiệt thòi, có thể thành thật quá… bị tôi bắt nạt hay không. Cảm giác này thực sự rất tốt, tôi biết Mạnh Tiểu Viên mỗi lần oán trách bố mẹ ‘Muốn bắt nạt cũng là con bắt nạt Tiểu Đường được không’ thì lòng cảm thấy rất ám áp, đổi là tôi thì cũng vậy thôi.

Nhưng tôi không được như vậy. Không có ai che chở cho tôi, không ai có thể nghĩ Mạnh Tiểu Viên theo tôi là một chuyện đáng để quý trọng cả.

Nhưng những điều ấy không phải nguyên nhân lần này tôi không muốn đi. Trong khoảng thời gian này tôi vất vả lắm mới đưa cuộc sống trở về hình dạng ban đầu, nhưng tôi không biết vì sao, trong đầu lúc nào cũng thấy buồn bực. Mọi khi về, tôi vẫn giả vờ thích thú với người nhà Mạnh Tiểu Viên, chí ít bên cạnh có hắn là tôi đã có thể tùy ý bốc đồng, nhưng giờ đây ngay cả Mạnh Tiểu Viên tôi cũng phải lên tinh thần mới đối ứng được, tôi thực sự không có hơi sức để về nhà với hắn.

Nghĩ thì là nghĩ thế, nhưng đến lúc đó tự nhiên vẫn phải đi. Trong đầu chứa quá nhiều thứ lại bận rộn cả một ngày, tôi một đường đạp xe về nhà, gió thổi khô cả mặt, đứng ở cửa nhà còn không thể cứ thế đi vào. Tôi đứng ở cửa có hơn 10 phút, lấy tay lau chùi mặt mày, cũng chà xát hết những suy nghĩ miên man và uể oải mệt nhọc, lúc này mới mở cửa ra đi vào.

Trong phòng ấm áp, từ trong bếp toát ra mùi thơm. Không cần nhìn cũng biết là mì Dương Xuân, đơn giản ngon lành, quan trọng là Mạnh Tiểu Viên biết làm nó.

“Về đúng lúc thế, muộn tí nữa thì mì nở mất rồi. Bắc nồi ra ngay đây, em muốn mấy quả trứng?” Mạnh Tiểu Viên ở trong bếp nói.

Tôi cởi áo khoác đi vào bếp, thấy bóng lưng của hắn, lòng bỗng thấy nhoi nhói, tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, chôn mặt trong cổ hắn.

“…Hải … Đường? Hải Đường?”

Tôi không muốn nói, hít mạnh mùi hương trên người hắn. Chúng tôi dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng mùi trên người hắn không giống, tôi thích ngửi mùi ấy lắm. Ngửi ngửi, tôi thấy cổ hắn từ từ trở nên ươn ướt. Hắn chảy mồ hôi à?”

“Hải Đường…”

Hắn muốn xoay người lại, nhưng tôi lui về phía sau buông hắn ra trước. Lau mặt, cũng không có chuyện gì cả, cuộc sống rất tốt đẹp, sao bỗng dưng chảy nước mắt chứ. Tôi dụi mắt, cười nói: “Trong mắt có thứ rơi vào, tôi đi xem có thể lấy ra không. Anh nấu mì trước đi, tôi muốn hai quả trứng, làm xong ra thổi giúp tôi.”

Nói xong tôi cũng không chờ hắn phản ứng đã xoay người vào phòng khách. Mặt rất nóng.

Mới vừa ngồi xuống sô pha, muốn kiểm điểm xem mình rốt cục mắc bệnh gì thì đã thấy Mạnh Tiểu Viên đi ra từ bếp. Tôi không tả được vẻ mặt hắn bây giờ thế nào, tôi chỉ biết vẻ mặt này thông thường chỉ dùng ở một số thời điểm tương… tương đối gì gì đó kia. Chẳng hạn như năm đó hắn lôi tôi ra khỏi PUB, túm lấy tôi, cho tôi một bạt tai, rồi nói chúng tôi sống cùng nhau đi; hay là như lần đầu hai tôi làm tình, tôi chảy rất nhiều máu; chẳng hạn như lần tôi sốt cao tới mức viêm phổi, nửa đêm đưa đi cấp cứu; hay là như cái lần chúng tôi cãi nhau nảy nửa tôi hét chia tay là xong… Tôi không rõ vẻ mặt kia của hắn rốt cục là sao, nhưng tôi biết mỗi lần nhìn thấy hắn như thế, trong lòng tôi đều bất giác khổ sở.

Tôi thấy hắn như thế thì lòng dạ hồi hộp, hắn nhất định là thấy tôi lại làm sao rồi. Nhưng tôi thực sự không sao a, trời biết bao nhiêu năm nay nước mắt tôi có rơi đâu sao hôm nay tự dưng chảy ào ào như thế, giây trước tôi rõ ràng còn nghĩ tới lời kịch kỳ thực tôi rất hạnh phúc… Tôi há miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện mình thật không biết nên giải thích thế nào đây.

Mạnh Tiểu Viên đã đi tới, quỳ gối bên sô pha, nắm thắt lưng tôi kéo tôi qua, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, liếm nước mắt còn chưa lau trên mặt tôi như cún lớn, sau đó nhẹ nhàng rủ rỉ bên tai tôi: “Hải Đường, em làm sao vậy, nói cho anh biết được không…”

Từ khi hắn bắt đầu quỳ gối bên so pha là đầu tôi đã quánh đặc, mãi đến khi câu nói kia của hắn rơi vào tai tôi, đầu óc thoáng cái ‘oành’ một tiếng, hình như có thứ gì căng cứng đã lâu đột nhiên gãy đứt. Không biết vì sao, tôi thật sự không biết vì sao, mắt cứ như một cái bình, đổ ào ào nước ra, trong lòng cũng mờ mịt.

Mạnh Tiểu Viên thoáng cái luống cuống tay chân, tôi biết hắn từ trước tới giờ không chịu nổi người khác khóc, có lần em gái hắn thất tình chạy tới trước mặt hắn khóc, hắn ngay cả tay cũng không biết để đâu. Ở bên hắn đã bảy năm, tôi vẫn chưa khóc trước mặt hắn, nói đúng ra, từ ngày tôi bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, tôi đã không rơi giọt nước mắt nào. Tôi cứ cho là cả đời này nước mắt tôi đã dùng hết vào ngày ấy rồi.

“Đừng khóc… đừng khóc nữa…” Mạnh Tiểu Viên luống cuống chân tay, nói. Hắn vẫn duy trì tư thế ôm thắt lưng tôi quỳ trên đất kia, ngửa cổ không ngừng hôn mặt, nước mặt của tôi. Nước mắt tôi rơi như hệ thống cấp nước, hắn hôn đến mức giọng hắn cũng nức nở: “Đừng khóc Hải Đường… Em vừa khóc trái tim tôi đau lắm… cực kỳ đau… đừng khóc…”

Cứ như là tôi muốn khóc lắm ấy. Ngược lại anh hãy nói cho tôi biết vì sao tôi khóc, nói cho tôi biết tôi nên dừng lại thế nào đây. Trong lòng tôi bỗng thấy cực, cực kỳ tủi thân, dường như bị móc lấy một miếng, cần có thứ gì đó nhét vào lấp.

Tôi cúi đầu ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn. Tôi hôn lên mắt, mũi, môi hắn. Tôi duỗi đầu lưỡi vào khoang miệng hắn, mút mát, gặm cắn. Tôi cắn vành tai hắn, dùng hàm răng mài cổ hắn, cởi nút áo trước ngực hắn.

Nước mắt của tôi vẫn không ngừng rơi, nhưng tôi không còn rảnh hỏi những điều này. Tôi chỉ biết tôi đã lâu không, không muốn làm tình như thế.

Tôi muốn hắn.

Tôi không biết mì trong nồi có bị nát không, không biết nước mắt tôi dừng lại lúc nào, không biết vì sao tôi lúc làm tình không thích lên tiếng lại trong lúc hắn tiến vào gào thét hô to  Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên. Tôi không biết chúng tôi làm bao nhiêu lần, không biết lúc hắn đang ôm tôi vì sao cũng bắt đầu khóc, không biết tôi mất đi ý thức từ lúc nào.

Tôi cái gì cũng không biết. Không biết mình đang rối rắm điều gì, không biết mình đang che giấu điều gì, không biết có những thứ đáng để quý trong đó bị tôi ném đi đâu. Không biết mình rốt cục có vấn đề gì, không biết hai chúng tôi rốt cục là làm sao nữa, không biết cái tôi muốn rốt cục là cái gì.

Tôi chỉ biết là, tôi thương hắn.

Anh biết không? Mạnh Tiểu Viên, tôi yêu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play