*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10945025_1773821049510565_8045845931074818127_n

“Nguyên Chiến nằm trong lòng người yêu nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy những ngày không bị con cái quấy rầy thật đẹp.”
Thù Nghệ phiên bản dã nhân chính là không nói cái gì cả!

Mặc kệ Nguyên Băng có chất vấn như thế nào, hắn sẽ giống như hũ nút, một miếng rắm cũng không đánh lấy một cái, bị hỏi phiền, liền dùng hành động làm cho Nguyên Băng câm miệng.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Băng biết được bị làm cho không thể khép chân là cái tư vị gì.

Nguyên Băng không nói chuyện, hai người thi giữ yên lặng, tất cả mọi hành vi đều dựa vào động tác và vẻ mặt, ban ngày còn đỡ, tới tối, hai người luôn đánh nhau một trận trước rồi mới thật sự tiến vào nội dung chính.

Đương nhiên, người ‘tiến vào’ luôn luôn là dã nhân Thù Nghệ, ‘bị tiến vào’ luôn là người anh em Nguyên Băng đáng thương.

Sương xung quanh bắt đầu dâng lên, hơi thở của mùa xuân cũng càng lúc càng đậm.

Đi tới đi tới, Nguyên Băng phát hiện ra có vài thứ bất thường, không biết từ khi nào, có lẽ là khi mới tiến vào lãnh địa của bộ lạc Đỉnh Việt, hoặc có lẽ là muộn hơn một chút? Hắn phát hiện Thù Nghệ như đang cố ý dẫn hắn đi đường vòng, thậm chí còn cố ý tránh tai mắt người khác, ngay cả động vật cũng cố gắng không tiếp xúc. Hơn nữa, hắn còn đẩy nhanh tốc độ đi đường, ban ngày hầu như đi không ngừng nghỉ.

Mà điều làm Nguyên Băng thật sự cảm thấy Thù Nghệ đang làm việc có mục đích là khi bọn hắn chọn nơi nghỉ ngơi, Thù Nghệ nhìn thấy trên cọng cỏ phía trước có một đám bọ ngựa xanh nhảy nhót, liền khiêng hắn lên bỏ chạy sang một hướng khác.

Đó chỉ là một đàn côn trùng! Chứ có phải đàn mãnh thú ăn thịt đâu!

Sương mù mờ mịt trong đầu Nguyên Băng được thổi tan, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu hắn: “Anh đang trốn ai? Mặc tới tìm tôi có đúng không? Tư tế đại nhân của chúng tôi tới có đúng không!”

Quỷ! Sao hắn lại không nghĩ đến. Tên khốn đáng chết này ngay cả đàn côn trùng cũng trốn, bởi vì hắn biết Mặc Đại Tư Tế của Cửu Nguyên bọn họ có thể câu thông với vạn vật!

“Thù Nghệ! Anh có phải là đàn ông hay không! Có gan thì anh thả tôi xuống! Anh đã nhớ lại hết rồi có đúng không? Con mẹ nó anh buông tôi ra! Buông ra! Tên khốn nhà anh còn muốn trói tôi tới khi nào!”

Thù Nghệ bỏ ngoài tai làm như không nghe thấy, khiêng một người đàn ông trưởng thành mà vẫn có thể chạy như bay.

Dã thú và côn trùng trong thảo nguyên còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, chỉ thấy có một cái bóng đen khổng lồ chạy vụt qua người chúng nó, chỉ để lại tiếng gió rít và tiếng mắng đầy tức giận của ai đó.

Chạng vạng, Nguyên Băng bị trói gô ném xuống đất đã không còn sức để mắng người.

Thù Nghệ cầm sọ động vật múc miếng nước đút đến bên miệng hắn.

Nguyên Băng há mồm uống ừng ực, hắn sắp chết khát rồi.

“Một chút.”

“Hả?” Nguyên Băng hoài nghi lỗ tai mình.

Dã nhân Thù Nghệ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tôi nhớ lại một chút, nhưng chỉ là những đoạn ngắn rời rạc.”

Nguyên Băng muốn ngồi dậy: “Vậy anh biết tôi là ai?”

“Ừ.” Thù Nghệ nhìn hắn quờ quạng muốn ngồi dậy nhưng vẫn không giúp hắn.

“Cởi trói cho tôi!”

“Không thể.” Thù Nghệ lắc lắc ngón tay.

Nguyên Băng chỉ trong nháy mắt đã xả ra một đống lời lẻ thô tục, sau đó mệt mỏi nằm xuống: “Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh tính cứ vậy mà mang tôi về?”

“Chiến lợi phẩm, của tôi.”

“Chiến lợi phẩm cái mẹ anh!”

Thù Nghệ tỏ vẻ em cứ tùy tiện mắng, tôi nói của tôi chính là của tôi, nói em là chiến lợi phẩm thì chính là chiến lợi phẩm.

Nguyên Băng cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, đảo đảo mắt, hắn đổi đề tài: “Có phải anh cảm thấy người Cửu Nguyên đang tìm tôi? Hơn nữa người tìm tôi rất có thể là tư tế của chúng tôi?”

Thù Nghệ tạm dừng trong giây lát rồi mới nói một câu: “Rất nhiều đôi mắt, đang nhìn chúng ta.”

Nguyên Băng hiểu ý hắn, với một chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trực giác đối với nguy hiểm luôn cao hơn người bình thường rất nhiều. Mặc vu hẳn là nhờ động vật và côn trùng hỗ trợ tìm kiếm hành tung của bọn hắn.

“Anh muốn khai chiến với Cửu Nguyên sao?” Nguyên Băng kiềm lại tức giận của mình, cố gắng bình tĩnh hỏi.

Lần này thời gian Thù Nghệ trầm mặc dài hơn, hắn nhìn mặt Nguyên Băng, nhìn từ hai mắt hắn xuống môi hắn rồi lại đảo trở về.

Nguyên Băng bị hắn nhìn mà nổi da gà.

Thù Nghệ thả lỏng thân thể, thò tay vào áo da của hắn mà vuốt ve.

Nguyên Băng: “…”

“Em, hoặc là Mặc vu. Em cảm thấy thủ lĩnh các em sẽ đồng ý giao ai cho tôi?”

“Cút con mẹ anh đi! Đồ dã thú, súc sinh, chó má! Còn dám mơ tưởng tới tư tế bọn tôi, anh nằm mơ đi! Sao anh không chết đi hả? Cái tên này…!” Nguyên Băng vừa nghe thấy dã nhân Thù Nghệ dám đánh chủ ý đến Nghiêm Mặc, khỏi phải nói, Nghiêm Mặc chính là nốt chu sa, là ánh trăng rằm trong lòng hắn, ai dám chạm vào dù chỉ một chút là hắn sẽ phát điên. Bởi thế hắn mới ghen ghét với Nguyên Chiến, khiến hắn hận không thể lăng trì tên đó tám trăm lần, huống chi là những người khác!

“Đó sẽ là em.” Thù Nghệ bình đạm nói trong đống lời lẽ mắng chửi ác độc cuồn cuộn không dứt của Nguyên Băng.

Nguyên Băng đột nhiên im bặt.

“Tôi thích kẻ mạnh, em có hơi yếu một chút, ừm, là rất yếu, đánh cận chiến tệ muốn chết, có điều sức chịu đựng của em trong lúc làm tình thì rất giỏi, so với nô lệ giỏi hơn rất nhiều.”

Nguyên Băng nghẹn họng, không, là toàn thân hắn đều muốn nghẹn!

“Em nói xem, nếu tôi hỏi Nguyên Chiến, dùng một viên đá Thần Huyết để đổi lấy em, hắn có đồng ý không?”

Đừng nói là một viên đá Thần Huyết, anh không cho cái gì hết thì mặt ngoài hắn cũng sẽ giả mù sa mưa mà tỏ vẻ phẫn nộ, còn bên trong đã hận không thể đóng gói tôi lại mà đưa sang đây! Nguyên Băng cảm thấy tim thật đau. Mẹ nó, kết cục khi đắc tội lão đại sẽ thảm giống như hắn vậy đó!

“Mặc vu sẽ không đồng ý.” Nguyên Băng siết chặt nắm tay.

“Cậu ấy sẽ đồng ý.” Thù Nghệ đột nhiên tới gần hắn, vươn tay nhéo đầu vú hắn: “Và em cũng sẽ.”

“Đồng ý cái mẹ anh! Anh giết mẹ tôi đi… Ô ô!” Nguyên Băng còn chưa mắng xong thì lại bị người ta chặn ngang, miệng bị bịt kín.

Nguyên Băng dùng sức cắn cái ngón tay đang vói vào trong miệng mình, lại thiếu chút nữa cắn gãy răng.

Cùng thời gian đó, cách nơi này chừng hai ba mươi dặm, ở một sườn núi nhỏ khuất gió.

Nguyên Chiến ôm đầu suy yếu mà ngã vào lòng tư tế đại nhân của hắn, ra sức rên rỉ: “A a, đầu tôi đau quá, hình như tôi bị bệnh rồi, là phong hàn mà em nói.”

Nghiêm Mặc ôm cục cưng lớn nhà mình, bóp bóp hai má hắn: “Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Hai nhóc con ở nhà có bị bệnh cũng không hoa trương như anh đâu.”

Nguyên Chiến xoay người ôm chặt hắn, củng củng đầu vào ngực hắn: “Tôi bị bệnh, tôi muốn uống sữa.”

Nghiêm Mặc: “…Cút đi!”

Cửu Phong biến thành chim nhỏ cúi đầu, cào cào tóc Nghiêm Mặc: “Mặc, cậu có sữa hả? Đúng rồi, nghe nói quái hai chân có thể sinh con đều có sữa, Mặc, ta cũng muốn uống! Ta chưa uống sữa bao giờ đâu!”

Đề tài bên này đã ‘ô nhiễm’ đến rối tinh rối mù, tuy động tác và tâm tư của bọn họ đều rất thuần khiết.

Mà ở bên kia, thì từ âm thanh đến hành động đều không hài hòa chút nào.

Thù Nghệ mê luyến cảm giác ôm người đàn ông này, hắn thích dán chặt vào người đối phương, càng thích loại khoái cảm không thể miêu tả khi tiến vào người đối phương, khi cả hai thân mật khăng khít đến mức không còn khoảng cách.

Người đàn ông càng giãy giụa, hắn càng thích.

Thỉnh thoảng mỗi khi kích động lên, hắn sẽ…

Rất ít người có thể khơi lên bản năng, bản tính tàn nhẫn và tình cảm mãnh liệt đã được che giấu trong hắn như thế, đây là cảm giác hoàn toàn khác với khi hắn ảo tưởng ở bên cậu tư tế kia.

Nghiêm Mặc, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không cách nào nắm giữ được.

Nhưng người dưới thân, dù người này có hung ác thế nào, hắn vẫn nắm chắc khả năng thuần phục đối phương, nghĩ đến cảnh hắn có thể hoàn toàn khống chế được người này, nghĩ đến cảnh trong lòng người này dù không muốn nhưng cũng không thể không khuất phục với hắn, hắn liền cứng đến mức có thể lập tức bắn ra.

Có lẽ hắn không nên tránh né người Cửu Nguyên tìm tới, có lẽ hắn nên trao đổi một phen với thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.

Vị trí phu nhân của tù trưởng Đỉnh Việt vẫn còn trống, nếu cho một lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên ngồi lên, hắn nghĩ chắc chắn sẽ rất thú vị, so với cưới đại công chúa Âm Thành còn thú vị hơn nhiều, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Đại Vu Triết Lê sau khi biết chuyện này cũng đủ để hắn khoái trá trong lòng một thời gian dài, càng đừng nói nhờ vậy mà có được những lợi ích khác.

Về phần con cái, hắn càng không thèm lo lắng. Hắn đã sớm nghe nói cậu tư tế kia của Cửu Nguyên có quả thần có thể giúp đồng tính sinh con, nếu hắn dùng đá Thần Huyết hoặc bảo vật khác để đổi, hắn tin chắc rằng sẽ không đến mức không đổi được.

Kỳ thật, từ sớm khi Đại Vu Triết Lê bắt hắn cưới Lạp Mạc Na, hắn đã nghĩ tới, nếu cùng là liên kết thế lực, vậy thay vì cưới công chúa Âm Thành, còn không bằng cưới lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên, mục tiêu cũ của hắn là tư tế Cửu Nguyên —— tuy không có khả năng lắm, nhưng hắn từng nghĩ cách tạo ra một đứa con cùng tư tế Cửu Nguyên, hiện giờ đổi tư tế Cửu Nguyên thành Nguyên Băng, hình như không phải không thể tiếp thu.

Ít nhất thì ngoại trừ có được con cùng lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên, thì mỗi ngày hắn còn có thể ngủ với cha đứa nhỏ.

Đối địch với Cửu Nguyên? Thù Nghệ thầm cười lạnh trong lòng. Hắn không mắc bệnh cố chấp như Đại Vu Triết Lê, Cửu Nguyên bây giờ mà đối địch với bọn họ thì Đỉnh Việt sẽ không có chút lợi ích nào cả. Mà ngược lại, chỉ có khi ở trong trạng thái nửa địch nửa bạn với Cửu Nguyên mới là có lợi nhất cho sự phát triển của Đỉnh Việt.

Trước kia, bởi vì thực lực, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn áp đảo Đại Vu Triết Lê và nguyên tù trường cùng các thế lực liên can, nhưng bây giờ trở về…

“Em muốn có được sức mạnh của thần không?” Thù Nghệ dùng sức đâm mạnh, đổi được một tiếng kêu thật dài của đối phương, lúc này mới chậm rãi hạ thấp thân, kề sát vào tai Nguyên Băng nói.

“…Cái gì?” Giọng Nguyên Băng run rẩy, không phải kích động, mà là hắn sắp bị làm tới chết rồi!

“Cùng tôi trở về, sinh cho tôi một đứa con, tôi cho em chọn một viên đá Thần Huyết.”

“Đệt! Anh tưởng tôi hiếm lạ gì nó sao! Đủ hay chưa? Cút xuống khỏi người tôi ngay!” Nguyên Băng thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi.

Nghiêm Mặc đã từng kiểm tra và điều trị tổng quát cho hắn, còn vì hắn mà sử dụng nguyện lực quý giá, để năng lực hắn phát triển theo hướng ‘linh đồng’ lợi hại hơn.

Đừng thấy năng lực thần huyết của hắn bây giờ chỉ mới cấp bảy, hơn nữa là trên phương diện thị lực còn không có nhiều lực sát thương. Nhưng Mặc nói, mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, bây giờ có lẽ hắn chỉ có công năng thiên lý nhãn và thị lực tốt trong trạng thái động, nhưng nếu hắn đồng thời tu luyện của mặt tinh thần, lại dựa theo phép huấn luyện mà Mặc cung cấp để huấn luyện cho hai mắt, thì chỉ cần vượt qua cấp mười, hai mắt hắn sẽ trở thành món vũ khí có tính sát thương cực lớn.

Ít nhất thì, trước khi hắn tu thành linh đồng, chỉ cần tố chất thân thể và nhãn lực của hắn đạt tới trình độ ngang nhau, về sau hắn có thể lợi hại hơn cả Hào, bất cứ đòn tấn công nào trong mắt hắn đều sẽ trở nên chậm chạp, nói cách khác, trừ phi là người mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không thì muốn đả thương hắn sẽ rất khó. Có thể nói, hắn sẽ là vô địch!

Về phần đá Thần Huyết, Mặc cũng nói, không phải ai cũng sử dụng được đá Thần Huyết, đầu tiên phải có tính chất tương đồng, mà trong mười hai viên đá Thần Huyết không có cái nào liên quan tới mắt. Thay vì cậy mạnh sử dụng, chẳng những có khả năng lớn gặp phải nguy hiểm, mà còn không thể phát huy được công hiệu lớn nhất của đá Thần Huyết, vậy thà chẳng cần, trên đời này cũng không chỉ có đá Thần Huyết là có thể nâng cao năng lực con người.

Nguyên Băng rất tin tưởng Nghiêm Mặc, đối phương sẽ không lừa hắn.

Vì thế, Thù Nghệ muốn lấy một viên đá Thần Huyết ra đổi cả đời của hắn, còn muốn hắn sinh con cho? Nằm mơ cũng không có cửa!

Thù Nghệ thấy đá Thần Huyết không thể đả động người đàn ông này, có chút buồn rầu.

Thỉnh thoảng trói lại chơi quả thật rất kích thích, nhưng dù sao cũng không thể trói mỗi ngày đi?

Phải làm thế nào mới có thể khiến người đàn ông này ngoan ngoãn một chút đây?

Ở một nơi khác, Nghiêm Mặc thực sự đang lo lắng vì Băng.

“Đừng nghịch nữa, dựa theo tin tức lấy được, Nguyên Băng đã cách chúng ta không còn xa, anh cứ dây dưa kéo dài thời gian không cho tôi gặp bọn họ là có ý gì? Nếu anh ta…”

Nguyên Chiến nằm trong lòng hắn ngẩng đầu, ôm lấy eo hắn mà lười biếng nói: “Em cũng đã nghe mấy động vật nhỏ, côn trùng nhỏ của em nói rồi đó, chúng ta mà qua lúc này liệu có tốt không? Tôi thấy Nguyên Băng nói không chừng đã có tình cảm với Thù Nghệ rồi.”

“Sao anh chắc chắn người nọ là Thù Nghệ vậy?”

“Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai? Lại nói, nếu đổi thành người khác thì càng tốt, trực tiếp mang người nọ về Cửu Nguyên là được. Đến lúc đó thì trừng phạt hắn, bắt hắn làm cu li cả đời cho Băng.”

“Vậy nếu người nọ thật sự là Thù Nghệ, chúng ta phải làm sao đây?”

“Không phải chúng ta phải làm sao đây, mà là xem hai tên Nguyên Băng và Thù Nghệ có ý gì?”

Nghiêm Mặc nhíu mày.

Nguyên Chiến nằm trong lòng người yêu nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy những ngày không bị con cái quấy rầy thật đẹp: “Với tính tình Nguyên Băng, hắn tuyệt đối sẽ không vì ngủ với một tên đàn ông khác mà tự sát đâu.”

Đây là chuyện mà Nghiêm Mặc đã từng lo lắng nhất. Nguyên Chiến nghe xong còn cảm thấy rất khó hiểu, hắn đã lớn như vậy, rất ít khi nghe nói có ai đó sẽ vì bị người khác cưỡng bức mà tự sát, phần lớn đều là khuất phục hoặc trả thù, làm gì mà muốn tự sát chứ? Trừ phi đối phương quá hung tàn, thế nên chịu không nỗi, nhưng dù là vậy, đại đa số đều sẽ chọn trả thù trước rồi chết sau.

Nghiêm Mặc không cách nào giải thích được nền giáo dục mà hắn đã từng được hưởng khiến quan niệm và tư duy của hắn đã bị cố định, lúc hắn nói ra lo lắng kia đã quên mất quan niệm về trinh tiết của người nơi này vẫn chưa thành lập, càng không có tư tưởng thân thể trong sạch lớn hơn hết thảy.

Lúc này không có ai đi kiểm tra xem bạn có màng trinh hay không, cũng không có ai để ý bạn đã ngủ với bao nhiêu người.

Nguyên Băng đã từng có nô lệ đương nhiên càng không để bụng chuyện này, hắn chỉ tức giận vì tôn nghiêm của mình bị tổn thương nghiêm trọng, với hắn mà nói, chuyện Thù Nghệ làm giống như là đánh trận thua, đối phương lại làm nhục hắn nhiều lần.

Nếu hắn mạnh hơn Thù Nghệ, hắn có thể làm càng quá phận hơn Thù Nghệ!

“Tôi sẽ giết anh.”

“À.”

“Anh dẫn tôi về Đỉnh Việt, tôi sẽ… dùng hết khả năng mà mình có để quậy Đỉnh Việt các anh đến long trời lở đất.”

“Ừ.”

“Anh… con mẹ nó anh dừng lại được chưa!?” Nguyên Băng muốn hỏng mất.

Ngày kế, sau khi Thù Nghệ ngả bài với Nguyên Băng, hắn không che giấu tung tích nữa, mà bắt đầu dẫn người thoải mái tiến vào khu tập trung của nhân loại.

Nguyên Băng không thể làm gì hắn ta. Nói cũng không đả động được. Mắng, mắng cũng như không nghe. Đánh, thì đánh không lại. Uy hiếp, đối phương cũng không thèm để trong lòng.

Chẳng lẽ hắn cứ vậy mà phải bị trói về Đỉnh Việt giống một tên nô lệ sao?

Nguyên Băng chính thức bắt đầu nghĩ xem có nên chết một lần không.

Mà lúc này Nguyên Băng vẫn không biết, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đi theo phía sau bọn hắn đã soạn ra một tờ liệt kê sính lễ thật dày, chỉ chờ khi gặp Thù Nghệ liền lấy ra để thương lượng —— đoàn trưởng đoàn duy trì trật tự chưởng quản toàn bộ hệ thống canh gác, xây dựng, phòng thủ của Cửu Nguyên bọn họ không có dễ chiếm như vậy đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play