*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì sao Cửu Nguyên tôi tên là Cửu Nguyên, chính là vì chúng tôi không chỉ là thế lực của nhân loại, mà chúng tôi còn hoan nghênh các tộc các loài khác gia nhập.”
Một tiếng này không thua gì chiến đấu.
Tuy trước khi tới đây người nên liên hợp với nhau đều đã liên hợp rồi, nhưng quyền thế luôn là phong vân vốn thay đổi thất thường, có lẽ chỉ vì một câu đơn giản, một sự kiện nhỏ nhặt, mà mọi ước định khi trước sẽ bị xé nát đến không còn chút cặn bã.
Nghiêm Mặc không ngồi chờ, mà chủ động ra trận.
Hắn phất tay lên, vô số gai đen phóng ra, phác hoạ ra một khu vực hình chữ ‘nhi’ (儿) trên bản đồ.
Phía trên nét đầu tiên của chữ ‘nhi’ là cuối phương Bắc của đông đại lục, bao phủ dãy núi Thiên Quỹ và núi Phụ Thần phía bắc.
Phía dưới nét đầu tiên của chữ ‘nhi’ là cuối phương nam, bao phủ một vài đảo nhỏ ngoài biển, trong đó có cả hòn đảo mà tộc Hữu Giác dùng làm điểm dừng chân tạm thời.
Bên trái chữ ‘nhi’ là con sông lớn, phàm là những nơi con sông chạy qua và nằm trong khu vực nội sườn đều bị bao phủ.
Bên phải chữ ‘nhi’ là khu rừng đen mà tộc Phong sinh sống, gần sát Hỏa Thành, chiếm lĩnh toàn bộ địa bàn phía tây của Hỏa Thành, bao gồm cả thành Lạch Trời và các thế lực dưới trướng Hỏa Thành. Theo nét chữ ‘nhi’ chạy dài băng qua Âm Thành, Phong Thành và Thủy Thành, vẫn dùng mạch nước để phân cách, khu địa giới bên này mạch nước vốn bị đứt quãng, nhưng tộc Người Cá vì mở đường sông dẫn ra biển nên đã đả thông toàn bộ mạch nước bên đó.
Địa vực này chiếm diện tích không lớn trên bản đồ, nhưng nếu dựa theo cách tính ranh giới ở kiếp trước của hắn, thì lại có diện tích gần bằng Trung Quốc.
Mà diện tích của cả đông đại lục lại gần bằng tổng diện tích lục địa trái đất.
Đất rộng như thế, nếu không thừa dịp chiếm một khu to, chờ về sau dân cư tăng lên rồi mới cạnh tranh thì đã muộn.
Thấy tư tế Cửu Nguyên phác hoạ lãnh địa trên bản đồ như thế, không ít thế lực biến sắc.
Hỏa Thành thì cười lạnh.
Phong Thành thì cười ha hả, Thủy Thành lại rũ mắt, Mộc Thành vẫn dửng dưng hờ hững.
Đỉnh Việt coi lưu vực hạ du sông lớn là địa bàn thì bày vẻ mặt khinh thường, chỉ có Thù Nghệ là vẫn lạnh lùng như mọi ngày.
Không ít thế lực nhìn về phía ba thành Phong, Thủy, Mộc, địa bàn mà Cửu Nguyên vẽ ra đã xâm chiếm không ít lãnh địa của ba thành, vì sao ba thành không có phản ứng gì hết? Có phải Cửu Nguyên và ba thành đó đã lập ra hiệp nghị gì không?
“Cửu Nguyên các người đúng là ăn giỏi thật.” Thành chủ Hỏa Thành nhịn không được mà châm chọc.
“Quá khen.” Nghiêm Mặc cười: “Tuy nói mười năm tranh một lần, nhưng tất cả mọi người đều biết lần đầu tiên là quan trọng nhất, dù thực lực như thế nào, chúng tôi cũng phải biểu đạt nguyện vọng của mình một chút. Về phần có lấy được địa bàn trong lý tưởng hay không, phải xem mọi người thương lượng như thế nào đã.”
“Thương lượng? Cậu vẽ cả địa bàn phía tây của Hỏa Thành ta vào, đây là thương lượng với bọn ta?”
Nguyên Chiến bỗng nhiên nhướng mày: “Thương lượng cũng có nhiều cách, Hỏa Thành ông không phục, thì có thể vẽ ra địa bàn lớn hơn, mọi người dùng bản lĩnh đoạt lấy là được.”
Thành chủ Hỏa Thành ngậm miệng, không cam lòng yếu thế mà dùng lửa phác hoạ ra một lãnh địa lớn hơn nữa trên bản đồ, trực tiếp bao phủ toàn bộ lãnh địa mà Cửu Nguyên đang có vào tay Hỏa Thành.
Người Cửu Nguyên hoàn toàn không để bụng chuyện này, căn bản không xem trò khiêu khích nhạt nhẽo của thành chủ Hỏa Thành là gì.
Thành chủ Hỏa Thành cũng không muốn phí thời gian để cãi nhau với Cửu Nguyên, ông ta cũng nhân cơ hội trong một tiếng này mà cố gắng mượn sức nhiều người một chút, dù trước đó ông ta đã ước định với một thế lực nào đó rồi, nhưng chắc chắn lại lần nữa vẫn tốt hơn, nói không chừng còn có thể tranh thủ kéo được một hai thế lực khác, tỷ như…
“Bản đồ Cửu Nguyên vẽ ra không chỉ chiếm một phần ba địa bàn Hỏa Thành ta, mà địa bàn của Âm Thành, Phong Thành, Thủy Thành và Mộc Thành các người cũng bị hắn vẽ vào, chẳng lẽ các người cam chịu?” Thành chủ Hỏa thành quét mắt nhìn về phía các lãnh đạo cấp cao của những thế lực mà ông ta điểm tên.
Người đầu tiên đáp lại là Phong Thành, ông lão Phong Ngữ búng búng ngón tay với thành chủ Phong Thành, Phong Nghiêu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: “Địa bàn không phải thứ vĩnh viễn không thay đổi, ngay cả trước kia cũng là do bọn ta cướp, biên giới vẫn luôn không cố định, nếu lần này phân chia lại, thì đương nhiên muốn vẽ thế nào cứ vẽ, chỉ cần có thể thủ là được.”
Nói xong, Phong Nghiêu dùng gió cuốn đất cát bay lên phác hoạ ra địa bàn y muốn nắm trên bản đồ.
“Phong Nghiêu!” Vừa thấy địa bàn mà Phong Thành vẽ ra, ngoại trừ lãnh thổ họ vốn có, còn ngoạm luôn toàn bộ địa bàn phía nam của Hỏa Thành, thành chủ Hỏa Thành tức đến mức chỉ vào mặt Phong Nghiêu: “Được lắm được lắm! Thì ra là thế, xem ra các người đã cấu kết với Cửu Nguyên, các người đã sớm thương lượng xem nên chia cắt Hỏa Thành bọn ta như thế nào chứ gì!”
Sự thật rõ ràng như vậy, Phong Nghiêu cũng lười giải thích, y quay đầu nói chuyện với thuộc hạ tâm phúc, không thèm để ý đến thành chủ Hỏa thành.
Thành chủ Hỏa thành tức phát run, hai tên tư tế còn lại vội chạy tới kề vào tai ông ta nói cái gì đó, lúc này thành chủ Hỏa thành mới hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi.
Nếu Cửu Nguyên, Hỏa Thành và Phong Thành đã vẽ ra địa bàn mình muốn, các thế lực khác cũng không khách khí, từng người từng người thi triển cách thức riêng của mình mà phác họa lãnh địa mình muốn trên bản đồ.
Bởi vì phần lớn lãnh địa mà mọi người muốn chồng chéo lên nhau, nên bản đồ rất rối và không dễ phân biệt biên giới của các thế lực, nhưng cái nên thấy rõ đều thấy rõ.
Các thế lực trên đông đại lục phân bố tập trung ở phía đông, nói đến cũng thú vị, con đường Cửu Nguyên trải chạy dọc theo con sông lớn, lấy hầu hết lãnh địa chưa khai phá ở phía tây, chiếm một phần tư diện tích cả đông đại lục, Mộc Thành và Thổ Thành trước kia còn phát triển về phía này, nhưng không phát triển nhiều lắm, hầu như tất cả các thế lực trên đông đại lục đều ngầm thừa nhận việc xem mảnh đất phía tây sông lớn là lãnh địa của các mãnh thú, thẳng đến khi xuất hiện một bộ lạc Đỉnh Việt ở nơi đó.
Địa bàn mà bộ lạc Đỉnh Việt dùng kim loại phác hoạ ra cũng không nhỏ, bao lấy mảnh đất phía tây sông lớn, cắt cả địa bàn của Mộc Thành và Thủy Thành vào tay mình, cũng có nghĩa là muốn chiếm một khu đất tốt ở lưu vực hạ du sông lớn.
Tộc Thú Nhân nhìn địa bàn của bộ lạc Đỉnh Việt, rất nhiều chiến sĩ phát ra tiếng gầm trầm thấp, có vẻ rất tức giận.
Phần lớn địa bàn của Thủy Thành nằm ở vùng duyên hải phía nam, bên trên là Mộc Thành.
Mắt thấy một tiếng sắp trôi qua, bầu không khí của hiện trường đã bắt đầu trở nên sôi sục, như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, La Tuyệt không thể không đứng ra nhắc nhở: “Chưa đến nửa tiếng nữa là hết giờ, mọi người đã chuẩn bị sắp xong chưa?”
Những lời này làm các thế lực đang phẫn nộ hơi bình tĩnh lại một chút.
Tộc Thú Nhân kiềm chế cơn giận mà quan sát các thế lực xung quanh, bọn họ từng xung đột với Đỉnh Việt nhiều lần, chịu lỗ nặng vì vũ khí của Đỉnh Việt, ngay cả tộc nhân cũng bị Đỉnh Việt cướp mất một nhóm làm nô lệ. Trên đông đại lục có rất nhiều thế lực cường đại, chuyện này bọn họ biết, trước kia Tam Thành cũng từng tới chỗ bọn họ thu thập xương cốt, còn cho bọn họ phép huấn luyện chiến sĩ, bao gồm cả ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục.
Chỉ là tộc Thú Nhân thích sinh hoạt trong hình thú, lại nằm ở vị trí hiểm yếu và cách xa các thế lực khác, nên không thể lui tới với các thế lực đó, lần này nếu không phải Đỉnh Việt xâm lược bọn họ quá hung ác, bọn họ cũng sẽ không tham gia cuộc tụ hội.
Ngay cả cuộc tụ hội lần này, bọn họ biết được cũng là nhờ một dân cư thần bí tốt bụng nói cho, và cũng nhờ sự giúp đỡ của người tốt bụng đó, họ mới đi vòng qua hàng phòng thủ của bộ lạc Đỉnh Việt, cưỡi thú phi hành chạy tới đúng lúc
Ai có thể trở thành đồng bạn liên hợp với bọn họ? Ai có thể giúp bọn họ đánh bại Đỉnh Việt?
Khi các thế lực lớn đang cấu kết với nhau, khi quần chúng đông đảo trên khán đài không ngừng suy đoán, lúc này, bỗng nhiên có một vị nào đó phát ra tiếng cười khẽ khiến toàn trường lặng đi như tờ.
Tiếng cười kia rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại như vang lên bên tai mọi người, mỗi một sinh linh đều nghe thấy rõ.
Toàn trường đột nhiên an tĩnh không một tiếng động, tất cả nhân loại và phi nhân loại cùng nhìn về phía người đã phát ra tiếng cười khẽ. Đúng vậy, bọn họ đều biết vị kia là ai, thật sự quá đặc biệt, dù là giọng nói hay dung mạo đều để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng chúng sinh ở đây.
Ngu Vu nâng cánh tay, tỏ vẻ y muốn lên tiếng, cái này là do y tới học viện của Cửu Nguyên tham quan, thấy đám nhóc con trong học viện lúc đi học mà muốn phát biểu đều giơ tay lên, trong lúc vô tình y liền ghi nhớ.
La Tuyệt vội vàng hành lễ với y: “Đại nhân, ngài có gì muốn phân phó?”
Việc Ngu Vu muốn lên tiếng đương nhiên không cần bất cứ kẻ nào đồng ý mới được, nhưng y vẫn làm như vậy. La Tuyệt và người Vu Thành đều sinh ra tôn kính và hảo cảm vô tận với y, bởi vì bọn họ đều biết Ngu Vu đang phối hợp với bọn họ, miễn cho các thế lực khác nghĩ Vu Thành lấn lướt bọn họ.
Tất cả chúng sinh ở đây cùng nhìn về phía Ngu Vu, không biết vị này muốn nói gì, không ít thế lực căng thẳng, thân phận và thực lực của vị này hoàn toàn khác với những kẻ khác, cho dù y có là thủy tộc, thì bây giờ y đang ở trên đông đại lục, nếu y cũng muốn giành địa bàn cho tộc Người Cá…
“Tư tế Tổ Thần Mặc vu của Cửu Nguyên phụng mệnh Tổ Thần, liên hợp các tộc các loài, để hỗ trợ lẫn nhau và cùng có lợi, cùng phồn vinh hưng thịnh, cùng chống lại ma thần đến từ bên ngoài bầu trời. Tộc Người Cá đuôi dài ta đến từ biển sâu, thờ phụng Hải Thần, mà Hải Thần cũng là con của Tổ Thần, ta cũng nhận được điềm báo của Hải Thần, sau này tộc Người Cá đuôi dài ta sẽ gia nhập liên minh Cửu Nguyên, trở thành một trong những thành viên của liên minh Cửu Nguyên.”
Chúng sinh: “…”
Những lời này của Ngu Vu làm chúng sinh ở đây choáng váng.
Tộc Người Cá lợi hại như vậy không đòi chia địa bàn cho mình, mà lại gia nhập Cửu Nguyên?
Khoan đã, sao mình lại cảm giác hôm nay có chút mơ ngủ vậy? Có phải là do thời tiết không tốt, mặt trời không ló dạng không? Không ít lãnh đạo cấp cao của các thế lực thầm rên rỉ trong lòng, Hỏa Thành thì lại càng bực bội khó chịu.
Nghiêm Mặc cười xen vào: “Có phải cuộc tụ hội lần trước tôi quên giải thích cho quý vị rồi không? Vì sao Cửu Nguyên tôi tên là Cửu Nguyên, chính là vì chúng tôi không chỉ là thế lực của nhân loại, mà chúng tôi còn hoan nghênh các tộc các loài khác gia nhập, cùng là thành viên của đại gia đình phồn vinh chúng tôi.
Mặt khác, chúng tôi cũng không chỉ thờ phụng Tổ Thần, mà chúng tôi tiếp nhận tất cả các thần linh, thần điện của Cửu Nguyên sẽ là thần điện của chúng thần, bất cứ vu giả và tư tế của chủng tộc nào sau khi gia nhập Cửu Nguyên, ngoại trừ vẫn là vu giả của tộc mình, còn có thể gia nhập thần điện Cửu Nguyên và phụng dưỡng thần của chủng tộc mình.
Lại nói, nếu có bán thần đến, chúng tôi cực kỳ hoan nghênh, Cửu Nguyên chúng tôi thậm chí còn có thể hứa hẹn, giúp bán thần đó bước lên một con đường cao hơn nữa.”
Các thế lực lớn nhỏ ở đây: “…”
“Tộc Bạch Giác tụi con cũng gia nhập, con chính là minh chứng.” Tô Môn đột nhiên cất tiếng ngoài dự liệu của mọi người, giọng nói trẻ con của nó không cao, nhưng cũng đủ để những người nên nghe thấy nghe được.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cùng quay đầu nhìn Tô Môn, những người khác đều nghĩ Tô Môn nói như vậy là do Cửu Nguyên sắp xếp, nhưng chỉ có Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến biết, bọn họ không hề bảo Tô Môn làm gì hay nói gì.
Thấy sư phụ và sư… nương cùng nhìn mình, Tô Môn thẹn thùng, nhưng vẫn ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Sư phụ, thủ lĩnh, con muốn gia nhập Cửu Nguyên, con cũng là một thành viên của Cửu Nguyên đúng không?”
Nghiêm Mặc phì cười ra tiếng, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: “Đúng vậy, sao lại không, con là đệ tử của sư phụ, đương nhiên cũng là một thành viên của Cửu Nguyên.”
“Sư phụ, về sau sẽ có nhiều người Bạch Giác tới Cửu Nguyên an gia hơn, ngài… sẽ hoan nghênh bọn họ sao?” Tô Môn có chút lo lắng.
Tang Diệp thầm thở dài trong lòng, tiêu rồi, Đại Vu nhỏ của bọn họ quả nhiên đã bị Vô Giác Nhân lung lạc!
Nghiêm Mặc không chút do dự trả lời: “Đương nhiên.”
Tô Mô cười thật tươi, vì để giấu đi chút ngượng ngùng khi thổ lộ tâm tư trước mặt mọi người, nó ôm chầm lấy Cửu Phong.
Cửu Phong cũng thích nó, để nó ôm, còn đắc ý dào dạt nói: “Ta cũng là một thành viên của Cửu Nguyên nè, ta là Sơn Thần Cửu Nguyên, bọn họ đều là con dân của ta!”
Ngu Vu liếc mắt nhìn con chim non.
Thân hình nho nhỏ của Cửu Phong run lên, Tổ Thần tại thượng, ánh mắt kia thật đáng sợ quá!
Tuy Côn Bằng vương có chút không vui khi Cửu Phong tự tiện gia nhập Cửu Nguyên, nhưng đối phương còn nhỏ, lời nói của Côn Bằng chưa thành niên không tính là gì cả, a ha ha!
Đám Côn Bằng lưu manh ế vợ vừa sợ lại vừa thích Ngu Vu, từ rất lâu rất lâu trước kia, người cá cũng là một trong các thực đơn của bọn họ, nhưng một người trong số thức ăn trưởng thành đến mức ngay cả lão đại của bọn họ cũng phải sợ, thế là mối quan hệ săn và bị săn liền đảo ngược.
Lại nói tiếp, người cá thật sự rất xinh đẹp nha, chúng ta có nên gia nhập Cửu Nguyên chơi không? Một vài tên Côn Bằng ế tới phát điên bắt đầu động não.
“Khụ, khụ!” Một tiếng ho khan thật lớn vang lên, tộc trưởng tộc người lùn tự xưng là tộc Tế Tổ đứng trên chỗ ngồi, lớn tiếng nói: “Ê, mấy người nghe cho kỹ đây, tộc Tế Tổ bọn ta cũng là một thành viên trong liên minh Cửu Nguyên, ai cản trở liên minh Cửu Nguyên thì chính là địch của tộc Tế Tổ bọn ta!”
Hừ! Lúc này, rất nhiều thế lực không thèm để tộc người lùn nhỏ con vào mắt, mà người lùn lúc sau chỉ bởi vì chiều cao mà bị đại đa số sinh vật khinh thường trong vài thập niên tương lai sẽ triển lãm năng lực về mặt kiến trúc, công nghiệp và chế tạo không ai sánh kịp, khiến những thế lực lớn nhỏ từng tham dự cuộc tụ hội hôm nay kinh hãi tới mức tròng mắt rớt đầy đất, không ai ngờ tộc người lùn chỉ trong chớp mắt đã trở thành thợ thủ công và công binh nổi danh nhất Cửu Nguyên.
Sau tộc người lùn, nữ tư tế người rắn của tộc Bạch Hi cũng mỉm cười tuyên bố bọn họ gia nhập liên minh Cửu Nguyên: “Sau này tộc Bạch Hi ta và Cửu Nguyên sẽ là một thể, nhân loại, người cá, người lùn, người rắn, và các tộc khác, sẽ là đồng bạn của nhau, chúng ta sẽ giúp đỡ nhau, đương nhiên cũng sẽ cùng nhau đối kháng với kẻ địch.”
Người nào đó trong Hỏa Thành xụ mặt, hai mắt âm trầm, bọn họ đã từng nghĩ tới việc Cửu Nguyên sẽ lung lạc được một đám người, nhưng trong dự liệu của bọn họ thì cùng lắm chỉ là quan hệ bè bạn tạm thời, nhưng lời nói của tộc Người Cá, tộc người lùn và tộc Bạch Hi, lại là hoàn toàn gia nhập Cửu Nguyên.
Lạp Mạc Na ngồi bên cạnh tù trưởng Đỉnh Việt bỗng nhiên mở miệng: “Liên minh Cửu Nguyên là có ý gì? Là giống liên minh lúc trước khi mọi người cùng chống lại Hữu Giác Nhân, hay ý là tộc Người Cá gia nhập Cửu Nguyên? Nếu các người gia nhập Cửu Nguyên, vậy các người phải tôn thủ lĩnh Nguyên Chiến của Cửu Nguyên lên làm thủ lĩnh của mình. Vậy đệ nhất tư tế Cửu Nguyên là ai? Mặc vu đại nhân?”
Câu hỏi này khá… ác độc, thành chủ Hỏa thành vốn muốn hỏi câu này cũng vừa lòng mà ngậm miệng, để xem xem người Cửu Nguyên trả lời như thế nào.
Nhưng lời của Lạp Mạc Na không khiến tộc Người Cá khó chịu, thậm chí Ngu Vu còn không thèm nhìn về phía Đỉnh Việt, chỉ lười biếng túm mấy vật nhỏ ấm áp ngồi kế bên mà xoa xoa bóp bóp.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, Nghiêm Mặc đè tay Nguyên Chiến, dùng ánh mắt ra hiệu: Để tôi.
Bởi vì có vấn đề về việc bất đồng ngôn ngữ, thông thường, để đạt được hiệu quả tốt nhất trong trường hợp này, Nghiêm Mặc sẽ là người lên tiếng, còn Nguyên Chiến làm chống lưng về mặt vũ lực.
Nghiêm Mặc gật đầu ra hiệu cho La Tuyệt, lúc này mới nhìn về phía Đỉnh Việt, yên lặng cười: “Thì ra là công chúa điện hạ Lạp Mạc Na, vẫn chưa chúc mừng cô đã tìm được bạn đời như ý, có điều, sao tôi nhớ là tù trưởng Đỉnh Việt đã có vợ rồi mà nhỉ? Nghe đâu còn có tới vài người? Ầy, đây là việc nhỏ, những người có quyền thế luôn có rất nhiều bạn tình mà, cũng chỉ có Cửu Nguyên chúng tôi là áp dụng quy tắc một chồng một vợ, vậy là công chúa Lạp Mạc Na không để ý chuyện này nhỉ.”
“Mặc vu đại nhân, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lạp Mạc Na cũng không vì thế mà phẫn nộ, vị công chúa điện hạ này hình như đã trưởng thành hơn không ít, ngồi bên cạnh tù trưởng Đỉnh Việt nhưng khí thế lại không bị đối phương áp chế, thậm chí còn có chút lấn lướt Phụ Điển.
Vẻ mặt của các lãnh đạo cấp cao Âm Thành lại khác, thành chủ Âm Thành thở dài một cách rõ ràng, Đại Tư Tế lại mang vẻ không vui và căm tức nhìn Nghiêm Mặc.
Lúc này ngoại trừ những kẻ có địch ý với Cửu Nguyên và chờ xem cảnh Cửu Nguyên biến thành trò hề, thì một vài thế lực ôm tâm tư muốn gia nhập Cửu Nguyên cũng đang chờ mong Cửu Nguyên đáp lời.