*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

be76e8b235e3cc480102276dfd4fcf9b3284acae7a5e7-Ofh4RK_fw658

“Hắn và Nguyên Chiến được tôn xưng là Đế Tôn đời thứ nhất và Đại Tư Tế tối cao đời thứ nhất.”
Hỏa Thần liên tiếp hạ xuống hai thần dụ.

Cái thứ nhất: Tư tế Lưu Diễm giả mạo thần dụ, tội không thể tha.

Cái thứ hai: Tà ma sắp giáng, chúng sinh cùng đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua nguy nan này.

Hai thần dụ đều nói rất rõ ràng, lời của Hỏa Thần trực tiếp truyền vào đầu tất cả mọi người ở đây, chấn cho mọi người choáng váng.

Người Hỏa Thành sợ hãi, Hỏa Thần rất hiếm khi nói rõ ý của mình như vậy, cơ bản là lúc bọn họ hiến tế, khẩn cầu ông làm cái gì, ông mới miễn cưỡng đáp lại chút xíu, mà cụ thể còn phải xem tâm tình ông lúc đó có tốt không.

Phàm là các sinh vật trên đông đại lục đều biết một thường thức, đó là: Có thể sùng kính và sợ hãi thần, nhưng không thể yêu cầu và đòi hỏi thần.

Nói cách khác, thần không có nghĩa vụ phù hộ cho anh, bảo vệ anh hay thực hiện nguyện vọng của anh, mà ngược lại, anh phải trấn an và hiến tế cho thần, chọc thần không vui, cả bộ lạc xong đời là chuyện bình thường.

Thành chủ Hỏa Thành từng xem trọng và ỷ lại Đại Tư Tế Lưu Diễm bao nhiêu, lúc này đã hận đối phương bấy nhiêu. Đừng tưởng rằng ông không biết ý kiến giết thành chủ giữ tư tế thật ra xuất phát từ Lưu Diễm, tên thần thị kia chỉ là người mà Lưu Diễm mượn miệng thôi.

Huống chi tất cả mọi người đều nhận định thần dụ trước đó là kết quả do Lưu Diễm hiến tế ra. Về phần vì sao Lưu Diễm muốn hại thành chủ, rất nhiều người đoán rằng Lưu Diễm sau khi khôi phục năng lực thần huyết thì không bằng trước kia, thành chủ cũng không còn xem trọng ông ta như trước, còn có liên quan tới việc phái ông ta đến Cửu Nguyên chịu nhục, Lưu Diễm sợ mất đi địa vị Đại Tư Tế, vì thế quyết định diệt trừ thành chủ, bồi dưỡng lại người khác biết nghe lời hơn.

Thành chủ may mắn, nếu không phải năng lực của Lưu Diễm không bằng trước, tam Đại Tư Tế cũng không đồng lòng, thì hôm nay kẻ chết sẽ là thành chủ chứ không phải Lưu Diễm.

Ánh mắt của thành chủ lướt qua mọi người trong thần điện, thời gian dừng mắt trên người hai tư tế còn lại là dài nhất, ông ta u ám nghĩ: Quyền lực của thần điện và các tư tế quá lớn, ông ta là người mang huyết mạch cổ xưa và cao quý nhất nay lại bị thần điện cản trở đủ đường, ông ta đã sớm không thể nhịn được nữa, trước kia ông ta sợ Hỏa Thần, chỉ biết mượn sức, nhưng bây giờ thấy Hỏa Thần cũng không yêu thương gì những tư tế đó… có lẽ phân bố quyền lực của Hỏa Thành phải thay đổi rồi.

Lúc Lưu Diễm chết hai mắt trợn to, thật sự chết không nhắm mắt.

Âm mưu! Hết thảy đều là âm mưu của Cửu Nguyên.

Ông ta muốn gào lên, nhưng miệng ông ta như bị may chặt, không cách nào phát ra âm thanh.

Tên vu giả trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ta mỉm cười, nhìn ông ta chết, sau khi nói ra chân tướng, liền giơ một ngón tay lên với ông ta, lúc sau ông ta không thể phát ra âm thanh nữa.

Tượng thần kia là giả! Thần dụ cũng là giả! Người Cửu Nguyên, kẻ xúc phạm…

Lưu Diễm vươn tay, lòng ôm bí mật lớn vĩnh viễn không thể nói ra, thân thể chậm rãi cứng lại.

Thành chủ Hỏa Thành cười lạnh, ông ta cho rằng ngón tay Lưu Diễm chỉ ông ta.

Hai vị tư tế còn lại nhìn nhau một cái, trong mắt không có bao nhiêu vui vẻ, mà phần nhiều là sự đau thương như mèo khóc chuột. Chuyện lời của tên thần thị kia bắt nguồn từ Lưu Diễm, bọn họ cũng biết, nhưng suy xét đến nội dung thần dụ, so với chính mình chết, đương nhiên không bằng đổi thành thành chủ. Nhưng khi chuyện xé lớn như vậy, bọn họ mới phát hiện thế lực của thành chủ đã có thể chống lại thần điện, nên mệnh lệnh của bọn họ mới mất hiệu lực, còn bị thành chủ dẫn người xông thằng vào nơi hiến tế thần thánh nhất.

Sự tình không thể cứ tiếp tục như vậy, Lưu Diễm chết chính là lời cảnh báo rõ nhất cho thần điện. Thần điện hẳn phải có địa vị chí cao vô thượng, áp đảo mọi người, hôm nay thành chủ có thể xử chết Lưu Diễm, vậy ngày mai ông ta cũng có thể thay thế thần điện, khiến thần điện trở thành tay chân của ông ta!

Hai tư tế đều nhìn ra suy nghĩ của nhau trong mắt nhau, cũng có ý muốn kết minh. Một người trong bọn họ vốn là trực hệ của thành chủ, cũng là người ủng hộ thành chủ thượng vị nhất, nhưng khi đối tượng nâng đỡ trở thành uy hiếp của mình, thân thích thì có là gì? Ngay cả con ruột, bọn họ cũng có thể vứt bỏ!

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến quan sát cuộc phân tranh quyền lực của Hỏa Thành từ đầu đến cuối, Nghiêm Mặc còn lấy làm lạ vì sao kiến lửa chúa không nói cho người Hỏa Thành biết thần dụ kia rất có thể là giả, nhưng hắn lại không biết chính kiến lửa chúa cũng không chắc chắn, dù sao thì ông ta cũng không phải Hỏa Thần thật sự, mà chỉ là người thủ hộ thôi.

Xem xong trò khôi hài này, Nghiêm Mặc tinh thần thoải mái. Nguyên Chiến thì như có điều suy nghĩ rất nhiều.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ Nguyên Chiến: “Hiện giờ thành chủ và thần điện Hỏa Thành đang phân tranh quyền lực, chính là một trong những tai hoạ ngầm của Cửu Nguyên trong tương lai. Chờ khi anh và tôi thoái vị, đời sau, sau sau nữa, càng về sau, mâu thuẫn giữa thủ lĩnh và tư tế sẽ càng nhiều, đây cũng là lý do vì sao tôi không cho thần điện tiến vào cơ cấu quyền lực của Cửu Nguyên, mà để bọn họ đi dạy học.”

“Tôi nguyện để em giữ quyền lực cao hơn tôi.” Nguyên Chiến bình tĩnh nói.

Nghiêm Mặc cười khẽ: “Tôi biết anh nguyện ý, nhưng thủ lĩnh đời sau có nguyện ý không? Thần điện muốn trường tồn, văn hóa Cửu Nguyên muốn giữ đến thiên thu vạn đại, vậy thần điện phải tách khỏi quyền lực, chỉ làm một biểu tượng tinh thần và truyền thừa tri thức. Thần điện có thể giữ những chức vị cố định như trong hội đồng trưởng lão hay hội động phán quyết gì đó, nhưng tuyệt đối không thể nắm thực quyền.”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Bọn họ không có quyền lực, vậy làm sao mà bảo vệ bản thân?”

“Thần điện phụ trách truyền thừa, chỉ cần bộ lạc không bị diệt, thì bọn họ sẽ tiếp tục tồn tại, đừng xem thường sức ảnh hưởng của nhà giáo, chỉ cần không phải học sinh quá mất nhân tính, thì rất ít đứa hạ độc thủ với thầy của mình. Mà thần điện chỉ cần có thực lực, còn ai dám bắt nạt? Thành viên của thần điện bây giờ trên cơ bản đến từ tư tế, vu giả và trưởng lão của các bộ tộc cậy nhờ Cửu Nguyên, về sau cũng sẽ như thế.” Nghiêm Mặc đã có dự tính cho sự phát triển của thần điện sau này, vừa lúc nhân cơ hội này nói cho Nguyên Chiến biết suy nghĩ của mình.

“Mức độ vũ lực của thần điện cũng không thể quá cao, tư tế và thần thị có thể có chiến sĩ bảo hộ, nhưng phải quy định nhân số, hộ vệ của thần điện cũng vậy. Sau khi về hưu… có nghĩa là các chiến sĩ cao tuổi, đã già, nếu công lao cao, chỉ cần người đó nguyện ý, thì có thể cho người đó vào thần điện hưởng thụ cung phụng, đồng thời phụ trách dạy học. Sau này thần điện của Cửu Nguyên chúng ta không phát triển làm giáo viên, không dạy trẻ nhỏ, chỉ nhận người trưởng thành, thần điện không xây dựng thêm hay phân chia ở các tòa thành khác, mà sẽ phái giáo viên và bác sĩ tới trường học ở các nơi để dạy và hỗ trợ. Nói tóm lại, thần điện Cửu Nguyên là biểu tượng cho tinh thần và vinh dự, là nơi truyền thừa, tích lũy, nghiên cứu tri thức, địa vị luôn cao cao tại thượng, tôn chỉ của thần điện sẽ có ở khắp nơi, nhưng bất cứ một người nào trong thần điện cũng không được có thực quyền.”

Kiến lửa chúa cũng nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, đột nhiên xen vào: “Không tồi, ý tưởng này rất tốt! Ta vẫn luôn cảm thấy Hỏa Thành có chỗ kỳ quái, nghe cậu nói xong mới hiểu ra quái ở chỗ nào, quyền lực của thần điện quá lớn, trước kia có vài tư tế một lòng vì bộ lạc, nhưng bây giờ tư tế và thần điện đều ôm tư tâm của mình, mà huyết mạch của Hỏa Thành cũng dần dần không xem thần điện như đồng bạn mình có thể dựa dẫm, mà là một bên lợi dụng, một bên lại kiêng kị và thù hận. Có lẽ thần dụ kia thật sự là do Hỏa Thần hạ xuống, chính vì để bọn chúng tỉnh táo lại một chút.”

Nguyên Chiến bĩu môi: “Dù ông có nói tư tưởng của Mặc về thần điện cho bọn Hỏa Thành, thì chúng cũng sẽ không làm được. Không, không phải không làm được, mà là không muốn làm. Ngoại trừ Mặc, tôi chưa thấy tư tế nào có được quyền lực rồi lại muốn bỏ là bỏ.”

Nguyên Chiến lại nói với Nghiêm Mặc: “Bây giờ thần điện Cửu Nguyên vẫn chưa thể áp dụng hình thức đó, em quá quan trọng với Cửu Nguyên, hơn nữa em muốn thần điện phát triển thành bộ dáng mà em tưởng tượng, thì trước hết phải có quyền lực tuyệt đối mới được. Nhưng trừ em ra, các thành viên khác trong thần điện phải áp dụng như em nói.”

“Tôi hiểu.” Nghiêm Mặc trải qua quá nhiều điều, nhận thức càng nhiều chuyện, hắn vốn không muốn làm lão đại, rất nhiều chuyện đều là ‘chắc hẳn phải vậy’, bao gồm cả tất cả chế độ của Cửu Nguyên đều thành lập trên sự tưởng tượng đẹp đẽ. Nếu không phải có Nguyên Chiến luôn ủng hộ hắn, thì rất nhiều chuyện hắn làm giống như một trò hề vậy.

Ngồi trên vị trí lão đại lâu, lại tiếp xúc thực tế với các vấn đề sinh ra ở Cửu Nguyên, hiện giờ hắn không cưỡng ép nữa, chỉ hy vọng xa vời vào đời thứ nhất Cửu Nguyên đã có thể thi hành chế độ dân chủ. Này chắc là điểm khôi hài nhất của chế độ dân chủ, anh muốn thực hiện mộng tưởng, thì phải có được quyền lực tuyệt đối, nếu không có, vậy mọi ý nghĩ của anh sẽ không thể truyền đạt, có nghĩa là là anh phải làm kẻ độc tài trước, tập trung quyền lực lại, mới có thể thực hiện được chế độ dân chủ. Tóm lại, dù suy nghĩ của anh có tốt cách mấy, khi không có quyền lực và thực lực thì cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Đã từng, Nghiêm Mặc nghĩ hắn và Nguyên Chiến sẽ chỉ ngồi được mười hay hai mươi năm rồi già rồi thoái vị, nhưng bây giờ có lẽ bọn hắn có thể ngồi trên vị trí này một thời gian rất dài rất lâu, thẳng đến khi Cửu Nguyên có thể hoàn toàn đứng vững, thẳng đến khi mọi quy tắc của Cửu Nguyên khắc sâu vào lòng mỗi một con dân, thậm chí trở thành tiêu chuẩn đạo đức của cả thế giới, thẳng đến khi Cửu Nguyên có thể nói là một không hai, mạnh đến mức không ai có thể dễ dàng lật đổ.

Đương nhiên lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết, sau khi hắn và Nguyên Chiến thoái vị, Nguyên Đế tiếp nhận Cửu Nguyên đã nhanh chóng xưng đế, sau đó Cửu Nguyên luôn là thể chế đế vương, hắn và Nguyên Chiến được tôn xưng là Đế Tôn đời thứ nhất và Đại Tư Tế tối cao đời thứ nhất.

Rồi sau đó có lẽ chế độ của Cửu Nguyên được thành lập trên nền tảng vốn đã có nhân tính và hợp lý, Nghiêm Mặc còn đưa khái niệm điểm cống hiến và tình nguyện viên vào, nên các chế độ và pháp quy của Cửu Nguyên vẫn luôn không ngừng hoàn thiện, dưới sự tuần hoàn, đế quốc Cửu Nguyên không trải qua nhiều lần cải cách giống các thế lực cổ xưa khác, gầy dựng từ phong ba, hơn nữa, thần điện Cửu Nguyên vẫn luôn giữ chặt được lòng dân, làm thực lực Cửu Nguyên tích tụ đến một trình độ đáng sợ, tất cả con dân Cửu Nguyên đều lấy việc sống là người Cửu Nguyên mà kiêu ngạo, dù người thống trị Cửu Nguyên về sau có đủ chỗ không như ý, nhưng tì vết không thể che được ánh ngọc, các thế lực muốn lật đổ Cửu Nguyên đều không tìm thấy lý do đường hoàng nào.

Lại trở về hiện tại, Nghiêm Mặc xem náo nhiệt ở Hỏa Thành xong thì trở về lòng đất Hỏa Thành ấp quả trứng chết.

Trong lúc đó, kiến lửa chúa thực hiện lời hứa, nói cho hắn biết cách khôi phục năng lực thần huyết khi bị trọng thương và mất đi năng lực.

Kỳ thật Nghiêm Mặc cũng có một ít nghiên cứu về điều này, sau khi được kiến lửa chúa hướng dẫn, thì suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng, thuận tiện biết nghiên cứu của mình không đi sai hướng —— hết thảy đều nằm ở năng lượng, chỉ cần hắn có thể thao túng năng lượng, vậy hắn sẽ làm được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng.

Tỷ như làm người trọng thương khỏi hẳn, thậm chí là làm người chết sống lại.

Chẳng qua ngoại trừ Phản Hồn đan có điều kiện sử dụng hà khắc, thì dù lợi dụng cội nguồn năng lượng sinh mệnh để hồi sinh người chết cũng sẽ không còn là người trong quá khứ, thậm chí ngay cả bề ngoài và giới tính cũng có thể hoàn toàn thay đổi.

“Kiến hậu của ta đâu!” Kiến lửa chúa trợn mắt trừng con kiến lửa nhỏ vừa mới bò ra từ quả trứng đã được ấp sống mà rống to.

Nghiêm Mặc không nói gì mà chỉ chỉ kiến lửa nhỏ như hạt gạo.

“Này căn bản không phải kiến cái! Sao kiến hậu của ta lại biến thành con đực!” Ông ta có thể cảm giác được hơi thở này vẫn là của kiến hậu, nhưng sao lại biến thành đực!?

“…Chắc là vì trước khi chết điều cô ta nghĩ nhiều nhất là không muốn làm một con kiến cái không ngừng sinh đẻ.”

Kiến lửa chúa nằm sấp xuống, đả kích này đối với ông mà nói thật quá lớn!

Kiến lửa nhỏ cọ cọ Nghiêm Mặc, biểu đạt ý thân mật của mình, đi dạo một vòng, rồi nhìn nhìn kiến lửa chúa đang khổ sở, bò qua, thật gian khổ mà leo lên đầu kiến lửa chúa, dùng cái râu ngắn của mình cọ cọ râu kiến lửa chúa.

Râu kiến lửa chúa giật giật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play