*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đây là bản khế ước mà tôi dùng vu thuật tạo ra, sau khi người lập khế ước nhỏ máu lên, nếu dám vi phạm thì sẽ bị vu thuật trừng phạt.”
Ni Tháp theo bản năng mà cảm thấy bất ổn, muốn cự tuyệt.
Nhưng Nghiêm Mặc sao có thể buông tha như vậy: “Sao, Đại Vu tộc Hữu Giác cao quý các người định nói mà không giữ lời? Hay các người tính bồi thường tổn thất cho đông đại lục và Cửu Nguyên? À, đúng rồi, nếu các người chọn việc bồi thường, để phòng ngừa các người quỵt nợ, chúng tôi phải giam những nhân vật quan trọng của các người lại, chờ khi bồi thường được đưa tới rồi mới có thể thả các người rời đi. Đại Vu Hồ Đức, ông xem, ông với Ni Tháp đại nhân ai ở lại đây?”
Hồ Đức và Ni Tháp không ai muốn ở lại cả.
Hồ Đức đưa mắt ra hiệu cho Ni Tháp, hai người tới gần, Hồ Đức lấy cốt khí đề phòng nghe lén ra, nói nhỏ: “Hiện giờ chúng ta xem ra đã không còn cách nào ở lại đông đại lục nữa, nhưng những người chúng ta sắp xếp vào chỉ cần không bại lộ, thì về sau vẫn sẽ có cơ hội trở lại. Hiện giờ quan trọng nhất là nhanh chóng trở về xem xem trong tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về, thì khế ước mà tên Vô Giác Nhân kia nói, chúng ta thực hiện hay không chẳng phải vẫn là do chúng ta tự quyết định sao? Chỉ cần bọn chúng dám đến, chúng ta liền…”
Ni Tháp cứ cảm thấy phiến đá khế ước kia không đơn giản như vậy, nhưng vì bản tính cao ngạo mà bị Đại Vu Hồ Đức làm lay động, từ tình nguyện đồng quy vu tận đến vội vã trở về, gã không phản bác gì ý kiến của đối phương.
Ni Tháp và Hồ Đức lại thương lượng thêm vài câu rồi mới cất cốt khí đề phòng nghe lén đi, giương giọng nói với Nghiêm Mặc: “Người Cửu Nguyên, muốn bọn tao ký khế ước cũng được thôi, nhưng bọn tao chỉ ký với Cửu Nguyên chúng mày. Những kẻ khác của đông đại lục muốn bọn tao bồi thường, thì đánh bại bọn tao trước rồi lại nói! Hay là Cửu Nguyên chúng mày có thể đại diện cho toàn bộ đông đại lục?”
Khi Ni Tháp nói những lời này còn cố ý nhìn đám người Thủy Thị và Tùng Sinh.
Thủy Thành, Mộc Thành, và cả Âm Thành, không ít nơi bị Hữu Giác Nhân gây tổn thật nghiêm trọng, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng không hy vọng lấy được bồi thường từ Hữu Giác Nhân, mà là hy vọng Cửu Nguyên có thể cùng mình giết chết Hữu Giác Nhân, báo thù cho các tộc nhân và con dân đã chết.
Nhưng trước khi bọn họ tới, thành chủ và Đại Tư Tế của bọn họ đã lặp đi lặp lại với bọn họ rằng hết thảy cứ nghe theo sắp xếp của Cửu Nguyên. Nếu có chuyện gì không thể giải quyết, cũng đừng nóng vội phản đối Cửu Nguyên, trước tiên truyền tin về đã rồi lại nói tiếp.
Mà bây giờ bọn họ đã gặp phải sự việc không cách nào lựa chọn, nhưng bọn họ cũng không thể đại diện các thế lực khác mà đòi Hữu Giác Nhân bồi thường cho, càng không thể ngăn cản Cửu Nguyên dùng phương thức không dính máu mà kết thúc chiến tranh, nên chỉ có thể giữ im lặng, xem xem Cửu Nguyên tính làm thế nào.
Nghiêm Mặc sẽ không chơi trò đấu khẩu với Ni Tháp, hắn cũng không định đại diện cả đông đại lục vào lúc này, nghe vậy thì thuận nước đẩy thuyền: “Được, chỉ mình Cửu Nguyên tôi là ký khế ước bồi thường với các người.”
“Chỉ có một cơ hội, không thể để bọn mày cứ mỗi khi nhớ tới liền chạy qua tây đại lục bọn tao một chuyến, rồi mỗi lần bọn tao đều phải chịu cái tổn thất này.” Ni Tháp muốn đột phá bất cứ lỗ thủng nào trên khế ước.
“Một lần thì một lần, để công bằng, tính từ ngày Hữu Giác Nhân các người vây khốn Cửu Nguyên đi, cho tới hôm nay là tròn bảy tháng, vậy khi Cửu Nguyên tôi tới tây đại lục các người lấy bồi thường cũng sẽ là thời gian bảy tháng. Sau bảy tháng, dù chúng tôi tạo ra tình trạng tổn thất tới mức nào cho tây đại lục, thì chỉ cần chúng tôi vẫn còn sống, các người phải đồng ý cho chúng tôi bình yên vô sự trở về. Nếu có thế lực khác ngăn cản, các người cũng sẽ giống như Cửu Nguyên chúng tôi, giúp chúng tôi ngăn cản, và không được làm hại bất cứ một ai bên tôi.”
Hồ Đức cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, nhưng lúc này bọn ông đã không cách nào sửa miệng được nữa, đành phải tăng thêm điều kiện có lợi cho mình: “Nội trong bảy tháng, bọn ta sẽ không từ cái giá nào mà giết chết tất cả những kẻ Cửu Nguyên dám xâm nhập tây đại lục, thẳng đến ngày đã định trên khế ước mới thôi, bọn ta chỉ thả cho người cuối cùng còn sống sót rời đi.”
“Đương nhiên. Mặt khác, để tránh cho tình hữu nghị của chúng ta bị ngộ nhận là xâm lược, nếu chúng tôi có ý định tới tây đại lục để lấy bồi thường, thì sẽ báo trước cho các người biết. Thế nào?”
Hồ Đức và Ni Tháp nhìn nhau, cảm thấy có thông báo dù sao vẫn tốt hơn là không thông báo nhiều, nên đồng ý.
“Nhân số cũng phải giới hạn, không thể vượt quá ngàn người.” Ánh sáng trong mắt Hồ Đức chợt lóe.
“Được thôi.” Nghiêm Mặc cố kiềm chế cái khóe miệng đã sắp nhịn không được mà nhếch lên, hắn vốn chỉ tính mang vài người tùy ý qua đó đi dạo một phen, tìm chút thiên tài địa bảo mà đông đại lục không có về là được, không ngờ tộc Hữu Giác lại hào phóng như vậy, còn cho phép hắn mang cả ngàn người.
Nếu đối phương nhiệt tình như thế, hắn liền ‘miễn cưỡng’ mang theo một ngàn chiến sĩ từ cấp chín trở lên vậy, oa ha ha!
Cũng may là đầu óc Ni Tháp minh mẫn, đúng lúc ngăn chặn được cái lỗ hổng này: “Bọn tao không mang theo nhiều cao thủ, chúng mày cũng không thể dắt quá nhiều cao thủ tới, nếu không thì đó chính là xâm lược thật sự mà không phải bồi thường. Hơn nữa bọn tao cũng không có cao thủ cấp mười!”
“Nhưng các người mang theo vũ khí hủy diệt tương đương với cao thủ cấp mười.”
“Nhiều nhất là một cao thủ cấp mười, chiến sĩ cấp chín không thể vượt quá mười.”
“Các người cũng đâu chỉ mang theo mười tên chiến sĩ thần cốt.” Sức chiến đấu của Hữu Giác Nhân sở dĩ cường đại là vì lần này bọn họ mang theo trăm tên chiến sĩ có sức mạnh tương đương với cao thủ cấp tám cấp chín.
“Nếu bọn mày không đồng ý, vậy kia cái khế ước này bỏ đi.” Ni Tháp muốn nhân cơ hội dẹp khế ước.
Nghiêm Mặc trầm mặc hai giây, vẻ mặt như thể mình thật thiệt thòi, rất không tình nguyện mà gật gật đầu: “Vậy cứ theo như nhân số mà anh nói.”
Trán Ni Tháp đã rỉ mồ hôi, kỳ quái, rõ ràng là bọn gã chiếm lợi, nhưng vì sao gã vẫn có thứ trực giác rằng kỳ thật tộc Hữu Giác bọn gã mới là người chịu lỗ nặng?
Nghiêm Mặc quyết định, hắn muốn đích thân đi, hơn nữa từ sau đêm nay hắn sẽ bắt đầu học chế tạo cốt khí trữ vật, đến lúc đó thì ngàn chiến sĩ cộng thêm mười cái cốt khí trữ vật, trong đó dẫn theo ít nhất năm trăm chiến sĩ người rắn có không gian bẩm sinh!
Hai bên mày tới tao đi, khó khăn lắm mới thỏa thuận xong điều kiện bồi thường.
Nghiêm Mặc lập tức dùng hai loại chữ viết của Cửu Nguyên và tộc Hữu Giác mà viết những điều khoản tương quan lên khế ước.
Đưa khế ước cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến phất tay một cái, những chữ viết trên đó liền in chặt trên đó như trời sinh đã có, muốn cạo bỏ cũng không thể.
Nguyên Chiến lại vung tay bổ vào hư không, khế ước lập tức bị chặt ra làm hai, biến thành hai bản khế ước hoàn toàn giống nhau về nội dung.
Nghiêm Mặc đưa hai bản khế ước cho Ni Tháp và Hồ Đức quan sát, sau khi hai bên xác định không có vấn đề gì thì lập hồn thề, rồi ký tên, cuối cùng là nhỏ máu lên tên của mình.
Phương thức lập khế ước như vậy đối với Hữu Giác Nhân mà nói thì đây là lần đầu tiên.
Ni Tháp khá cẩn thận: “Vì sao lại phải nhỏ máu lên đó?”
Nghiêm Mặc cười tủm tỉm trả lời: “Đây là bản khế ước mà tôi dùng vu thuật tạo ra, sau khi người lập khế ước nhỏ máu lên, nếu dám vi phạm thì sẽ bị vu thuật trừng phạt.”
“Vu thuật trừng phạt?” Ni Tháp tức giận, trước đó tên này không hề nói rõ.
“Trừng phạt là dành cho cả hai bên.” Câu đầu tiên của Nghiêm Mặc đã đè được cơn tức của Ni Tháp xuống: “Bất cứ bên nào làm trái với khế ước đều phải bị trừng phạt, về phần nội dung trừng phạt… anh đã nghe qua vạn kiến xuyên tâm chưa? Có nghĩa là hàng vạn con kiến cùng gặm cắn tim anh, rồi lại bò ra khỏi thân thể anh.”
Tất cả những người nghe được: “…” Nổi da gà hết rồi đó.
Thù Nghệ quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc. Cậu thiếu niên ôn hòa năm đó đã trở nên giảo hoạt, khế ước này tuy nói là ước thúc cả hai bên, nhưng Cửu Nguyên hoặc là không đi, nếu đi thì chính là càn quét cướp bóc, bọn họ chỉ cần tuân thủ số nhân số đã quy ước và thông báo thời gian bắt đầu là được, những cái khác đều không có yêu cầu gì đặc biệt cần tuân thủ. Mà tộc Hữu Giác thì ngược lại, nếu không thể giết bọn họ trong bảy tháng đã ước định, thì cuối cùng chẳng những không thể giết người báo thù, mà còn phải trơ mắt nhìn bọn họ mang theo tài sản đã thu thập được mà rời khỏi tây đại lục.
Đến đây, sự tình như đã kết thúc, tất cả mọi người còn có chút không tin, Hữu Giác Nhân càn quấy trên đông đại lục, kẻ mà bọn họ xem như đại địch của toàn đại lục lại cứ vậy mà nhận thua? Phải trở về?
Hơn nữa Cửu Nguyên còn định ra khế ước bồi thường với tộc Hữu Giác, khí phách thoáng ẩn thoáng hiện, dù là ai cũng không thể phủ nhận rằng Cửu Nguyên thật sự đang đi lên, chỉ cần thủ lĩnh và tư tế của bọn họ không chết, hoặc là có người kế tục, thì Cửu Nguyên rất khó mà bị chèn ép hay áp chế.
Đối với việc này, Thủy Thành, Mộc Thành, Phong Thành có tính bao dung khá cao nên rất lấy làm vui mừng, trong mắt bọn họ, Cửu Nguyên có thể tha cho Hữu Giác Nhân đã vây khốn bọn họ, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải loại thế lực tàn nhẫn thích giết chóc lại tham quyền.
Nhưng Hỏa Thành, Ám Thành, Âm Thành, bao gồm cả Không Thành, lại không có cùng suy nghĩ này, bọn họ vừa mừng vì Hữu Giác Nhân bị đánh đuổi, lại vừa cảnh giác Cửu Nguyên đang từng ngày quật khởi. Tốc độ trưởng thành của Cửu Nguyên quá nhanh, hơn nữa bọn họ còn có một cái máy gian lận chính là tên tư tế đáng sợ có thể dựa vào việc hiến tế để giúp các chiến sĩ thăng cấp, lại thai nghén ra đứa con Sinh Mệnh, cơ hồ có thể thấy rõ cảnh tượng phát triển về sau của Cửu Nguyên sẽ nhanh như thế nào, các thế lực lâu đời khác chắc chắn sẽ bị Cửu Nguyên bỏ lại sau lưng xa thật xa.
Nếu là trước khi Cửu Nguyên bày ra thực lực, thì các thế lực này nói không chừng sẽ muốn hợp tác mà chèn ép Cửu Nguyên, hoặc dứt khoát tiêu diệt nó. Nhưng bây giờ, suy nghĩ muốn tiêu diệt Cửu Nguyên vẫn còn, nhưng cái giá để thực hiện được lại quá lớn, khiến bọn họ chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
Sứ giả của các thế lực lớn nhìn nhau một vòng, dùng ánh mắt hẹn nhau sau khi xong việc sẽ họp một cuộc —— nếu một thế lực không thể đấu với Cửu Nguyên, vậy thì liên hợp lại! Nói chung, tuyệt không thể để Cửu Nguyên độc đại.
Chú Vu và Tư Thản là ai?
Bọn họ thoạt nhìn như đang chợp mắt, nhưng vẻ mặt và nhất cử nhất động của những người xung quanh đều không tránh được tai mắt bọn họ.
Hành động mờ ám của các thế lực lớn thoạt nhìn như được che giấu rất kỹ nhưng lại không thoát khỏi cảm giác của hai người đó.
Tư Thản nhếch khóe môi, tạo ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc, hai mắt vẫn khép hờ.
Chú Vu cười khặc khặc hai tiếng, căn bản không để mấy hành động mờ ám của những thế lực đó trong lòng. Ông tin tưởng đệ tử của mình, nếu Nghiêm Mặc dám để lộ thực lực Cửu Nguyên, dám khiến bọn họ kiêng kị mình như vậy, thì chắc chắn sẽ còn hậu chiêu để đối phó.
Trong lòng Chú Vu rất vui vẻ, ông thích Cửu Nguyên, dù là gió đất nước hay con người và động vật nơi đây, ông đều rất thích, bởi vì thích, cho nên mới hy vọng nó trường tồn. Ông thật tình mong muốn trước khi ông đi gặp Mẫu Thần, Cửu Nguyên có thể mạnh đến mức không một kẻ nào dám bắt nạt, mà hiện giờ, đệ tử của ông và chiến sĩ bảo hộ mà nó vừa ý đã làm được điều này rồi!
Ni Tháp đã sớm thấy cảnh Cửu Nguyên bắt giữ những người kia, nhưng sau khi gã cẩn thận quan sát, trong số những người kia không có tộc Hữu Giác bọn gã, nói cách khác, những kẻ bị bắt đều có thể hy sinh, hoàn toàn không cần phải để ý.
Nghiêm Mặc cũng như quên mất việc bắt bọn họ giao nội ứng ra, bởi vì hắn biết dù hắn có yêu cầu, thì chưa chắc đối phương đã nói thật, đến lúc đó đưa cho hắn một đống cái tên giả, vậy hắn nên tra hay không tra đây? Còn không bằng không hỏi.
Người Không Thành được tộc Hữu Giác phóng thích, nô lệ cốt cũng được giải trừ.
Thành chủ Không Thành và Trần lão làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, mang vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà nói cảm ơn với Cửu Nguyên, rồi đi qua bên cạnh nhóm người Hỏa Thành.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau một lúc, không nói gì.
Không Thành chắc chắn có vấn đề, nhưng cũng giống như đám mật thám của tộc Hữu Giác, khi không bắt được nhược điểm của chúng, bọn họ có muốn giết cũng không dễ ra tay.
Ni tháp lại hỏi chuyện bằng chứng về ma thần, Nghiêm Mặc nói cái đó cần có thời gian, sau này có cơ hội sẽ đưa đến tây đại lục cho bọn họ xem.
Ni tháp lại đòi cốt thừa, Nghiêm Mặc chỉ chỉ Tô Môn, rất thẳng thắn nói: “Nó là đệ tử của tôi, sau này cũng sẽ giao cốt thừa cho nó, các anh đừng nằm mơ nữa.”
Ni tháp không thể giết Tô Môn, bây giờ chỉ có thể thoái nhượng, tự an ủi mình: Tốt xấu gì Tô Môn cũng là Hữu Giác Nhân, cơ mà nếu Nghiêm Mặc có truyền cốt thừa cho một tên Vô Giác Nhân thì gã cũng hết cách, chí ít, lúc này gã không có cách nào xen vào.
Dựa theo ước định, Hữu Giác Nhân và cốt binh của bọn họ phải rời khỏi đông đại lục trong vòng nửa tháng, trên đường đi sẽ có chiến sĩ Cửu Nguyên và Côn Bằng mặt người giám sát.
Nghiêm Mặc lười quản, trực tiếp truyền tống những người này ra một hòn đảo nhỏ trên biển.
Côn Bằng vương để lại một Côn Bằng mặt người, bảo người nọ phụ trách canh chừng để đám Hữu Giác Nhân trở về tây đại lục, phần hắn thì không trở về đại lục trung tâm, mà bay qua Cửu Nguyên.
Ở đại lục trung tâm quá nhàm chán, hắn cảm thấy đi theo Tiểu Mặc vu sẽ có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.
Thời gian trở lại đêm hôm đó.
Nghiêm Mặc đưa các sứ giả về lại thành Cửu Nguyên, bởi vì không còn bị Hữu Giác Nhân uy hiếp, Cửu Nguyên lại bày ra thực lực đáng sợ, cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một phen.
Mà trọng điểm là về ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, cuối cùng, mọi người hẹn một tháng sau sẽ tụ họp ở Vu Thành, đến lúc đó những nhân vật nòng cốt của các thế lực lớn sẽ có mặt.
Khi tới thời gian ước định, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, cuộc tụ hội vào một tháng sau sẽ tương đương với cuộc tụ hội của Cửu Đại Thượng Thành, chỉ là tổ chức sớm, lần này, nó không chỉ bàn luận về ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, mà trọng điểm còn là để sắp xếp địa vị và phân chia địa bàn.
Lưu Diễm sợ bị Cửu Nguyên trả thù, xong việc liền vội vã rời đi.
Tiểu Hắc nhéo nhéo cái chân nhỏ của Vu Quả đang nỗ lực đạp mình, rầu rĩ nói: “Sư phụ, cứ như vậy mà cho bọn chúng rời đi?”
Nghiêm Mặc cười, dùng vải ướt ấm áp lau cái mông nhỏ của Vu Quả, có lẽ sau này Nguyên Đế sẽ là một nhân vật vĩ đại, nhưng bây giờ nó không khác gì trẻ con bình thường, ít nhất thì giống từ bên ngoài.
“Sư phụ!” Tiểu Hắc giở ‘chim chích bông’ của Vu Quả lên, bị Vu Quả đạp một cái.
Nghiêm Mặc búng tay, vài giọt nước ấm bắn lên mặt Tiểu Hắc: “Nghịch ngợm, nhóc chướng mắt Hỏa Thành như vậy?”
“Chứ sao!” Tiểu Hắc gật mạnh đầu, cáo trạng: “Ông lão kia đã vài lần muốn giết con!”
“Yên tâm, trên đời này không ai có thể bắt nạt người của Nghiêm Mặc mà vẫn bình yên vô sự.” Có điều, Nghiêm Mặc cũng không định đích thân ra tay, trong nhà có nhiều trẻ con, không bằng để bọn nó hoạt động tay chân nhiều một chút. Tiểu Nhạc… cũng là trẻ con sao.
“Cuộc tụ hội lần này, Tiểu Nhạc cũng sẽ theo chúng ta tới Vu Thành, nhóc và bọn Ô Thần thương lượng với nhau một chút, xem xem đứa nào muốn đi, đến lúc đó cùng đi chung luôn. Trên đường chúng ta hẳn sẽ đi ngang Hỏa Thành…”
“Sư phụ!”
Nghiêm Mặc nói còn chưa dứt lời thì đã bị Tiểu Hắc nhào lên ôm lấy: “Con muốn đi, con muốn đi!”
“Đi mà nói với Tiểu Nhạc, nếu nó đồng ý dẫn nhóc theo, vậy thì nhóc cũng được đi cùng.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ mông của đồ đệ, rồi đưa bạn nhỏ Vu Quả đang cởi truồng cho nó, đi tìm một người cha khác của bọn nhỏ. Đêm nay bọn họ sẽ rất bận rộn đây.
Tiểu Hắc ôm Vu Quả xoay người chạy đi tìm Nghiêm Tiểu Nhạc, nó vì có sức mạnh linh hồn đặc biệt mà trong số tất cả trẻ con, nó là người nói chuyện lưu loát với Nghiêm Tiểu Nhạc nhất.
Có lẽ là do người đi theo nhóm, vật họp theo loài đi? Tiểu Nhạc thấy Đáp Đáp rất là thuận mắt, hiện giờ đang ở chiến trường giúp Đáp Đáp, có điều đêm nay nó hẳn sẽ trở về cùng Đáp Đáp.
Nguyên Chiến còn đang ở sảnh nghị sự cùng bọn Nguyên Băng giải quyết chuyện mật thám và những công việc tiếp theo, Nghiêm Mặc thân là tư tế nhưng không nắm quyền ở đây, hắn có chuyện phải làm của hắn.
Hành trình tới Vu Thành còn phải thảo luận một phen, ngoại trừ việc tới Hỏa Thành và Ám Thành một chuyến, Vu Thành bây giờ bởi vì Vu Tượng mất đi khả năng tiên tri mà mười hai vị Đại Vu chia làm hai phe cánh, Vu Thành đã sắp chỉ còn là sự tồn tại trên danh nghĩa, sau lần này, công việc của bọn họ chắc chắn sẽ không ít.
Mặt khác, Nghiêm Mặc còn có chút bất an, hắn giải quyết được vấn đề xâm lược của Hữu Giác Nhân, nuôi dưỡng quả Vu Vận thành đứa con Sinh Mệnh, còn cứu được nhiều nô lệ và nô lệ binh, nhưng ngoại trừ cái cuối cùng là sách hướng dẫn có giảm giá trị cặn bã, thì hai chuyện mà hắn cho rằng là chuyện lớn lại không có chút động tĩnh, sao vậy nè?
Tiếc là sách hướng dẫn không có công năng đối đáp, hắn chỉ có thể đơn phương chờ đợi, mà loại cảm giác lo lắng này thật sự không tốt đẹp gì.
Đi được nửa đường, Nghiêm Mặc bắt gặp Thù Nghệ tới để chào tạm biệt.
Hai anh em Đinh Ninh và Đinh Phi ngăn cản Thù Nghệ.
Nghiêm Mặc bảo bọn họ không cần phải thế, chủ động đi đến trước mặt Thù Nghệ.
“Anh phải rời khỏi à? Khi nào thì đi?”
“Hừng đông.”
“Lần này cảm ơn anh đã tới hỗ trợ.” Nghiêm Mặc chân thành nói.
Thù Nghệ lắc đầu: “Tôi không hề giúp đỡ, tất cả đều là do các cậu tự mình giải quyết.”
Nghiêm Mặc cũng không tranh luận với Thù Nghệ, vì trong lòng hắn đã nhớ kỹ phần tình nghĩa này, cũng vì Thù Nghệ chủ động tới hỗ trợ, nên hắn mới không có ý đồ moi tin cái di tích kia nằm ở đâu từ miệng Thù Nghệ.
“Cuộc tụ hội vào một tháng sau, Đỉnh Việt chúng tôi cũng tới.” Cái nhìn của Thù Nghệ dành cho hắn nóng như dung nham.
Nghiêm Mặc tránh né tầm mắt hắn, cười: “Tôi biết.”
“Có một ngày hai bộ lạc chúng ta sẽ trở thành kẻ thù.” Lời Thù Nghệ chính là lời khẳng định.
“Tôi biết.”
Thù Nghệ đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Nghiêm Mặc vốn muốn tránh nhưng lại nhẫn nhịn.
Thù Nghệ nghiêng đầu, kề mũi vào sát cổ Nghiêm Mặc, cọ nhẹ: “Làm một lần với tôi đi.”
Nghiêm Mặc cứng họng. Tên thanh niên này kề gần hắn quá, gần đến mức hắn có thể cảm giác rõ nơi nào đó đang mang dục vọng không hề che giấu của người nọ.