*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hồ Liên chết rồi?”
Hồ Liên đáp lại Nguyên Chiến bằng ánh mắt khinh bỉ, trong lòng gã rất khinh thường lũ Vô Giác Nhân thấp hèn ngu xuẩn này, không nói đến đông đại lục, mà nói đến lúc bọn gã tới tây đại lục, Vô Giác Nhân nơi này còn sống trong cuộc sống cực kỳ nguyên thủy, chỉ có vài bộ lạc lớn cá biệt mới có chút dấu vết của văn minh.
Nếu con người nhìn thấy một đám chuột, một đám khỉ biến thành người, liệu có xem chúng ngang hàng với sinh vật có trí tuệ không?
Cách đối xử của Hồ Liên dành cho Vô Giác Nhân cũng chính là như vậy, thậm chí gã còn cảm thấy tất cả những văn minh mà Vô Giác Nhân có được bây giờ đều là nhờ ơn huệ của Hữu Giác Nhân bọn gã.
Mà khi Nguyên Chiến nhận được ánh mắt khinh thường của Hồ Liên thì không thèm nói tiếng nào nữa, trực tiếp động thủ!
Hồ Liên cũng đồng thời phát nổ! Thân thể gã chỉ trong nháy mắt đã biến thành vô số con côn trùng.
“Không được để gã chạy, một con cũng không được!” Tư Thản như đã sớm chuẩn bị, lập tức rống lên, nhanh chóng rạch lên lòng bàn tay mình, vung máu tươi về phía Hồ Liên, cánh tay còn lại thực hiện một động tác cổ quái, đồng thời cất lên tiếng ngâm xướng kỳ lạ.
Hai chân Nguyên Chiến cắm thật sâu trong đất, vào lúc này, năng lượng của chiến sĩ thần huyết cấp mười hoàn toàn tuôn trào.
Lửa cuộn lên, mặt đất xung quanh vũng bùn vọt cao chỉ trong chớp mắt đã bao kín khu vực đó, đại đa số côn trùng đều bị nhiệt độ cực nóng ép cho lùi vào giữa vũng bùn, cũng có một phần côn trùng khác thử đột phá lồng giam được dựng lên từ lửa kia, nhưng chúng nó chỉ vừa tiến tới thì đã hóa thành tro.
Số côn trùng còn dư lại bắt đầu chui vào trong đất. Lúc này Hồ Liên không phải là không hối hận, gã bị chấp niệm che mờ hai mắt, thế nên ngay từ đầu không biến thành côn trùng mà chạy, chờ tới bây giờ gã có muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Vô Giác Nhân đê tiện đáng chết, ta sẽ nhớ kỹ nỗi nhục hôm nay, chỉ cần bổn tư tế có thể khôi phục lại, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn mày! Vô Giác Nhân nên sớm biến mất khỏi tây đại lục.
Lúc này đám chiến sĩ và thần thị Hữu Giác trong vũng bùn đã chết không còn bao nhiêu người, nhưng Nguyên Chiến vì phòng ngừa mọi mặt nên lại lần nữa tạo ra một lồng giam bằng dung nham, lần này nhiệt độ càng cao hơn, bên trong còn bỏ thêm thuốc độc mà Nghiêm Mặc cho hắn. Trực giác dã thú trong người hắn nói cho hắn biết: Nhất định phải giết chết tên tư tế Hồng Giác kia! Không thể để gã có một cơ hội chạy thoát!
Ở bên ngoài lồng giam dung nham là làn sương máu do Tư Thản dùng máu tươi của mình tạo thành.
Lồng giam dung nham co lại, dung nham bên trong không biết đã đạt đến bao nhiêu độ, thuốc độc cũng không tồn tại được lâu trong nhiệt độ cực nóng đó, chỉ chớp mắt, tất cả đều chết ngoại trừ Hồ Liên!
Có linh hồn đã chết bay ra khỏi lồng giam, nhưng vừa đụng phải làn sương máu của Tư Thản thì kêu lên thảm thiết rồi hoàn toàn tan biến.
Một người phụ trách giải quyết thân thể, một người phụ trách xử lý linh hồn, lại có Nghiêm Mặc nấp trong bóng tối tay cầm nguyên tinh tròng vòng hộ thuẫn vô địch lên người của phe mình. Ba người hợp tác lần đầu tiên mà cũng vô cùng ăn ý.
Nguyên Chiến phát hiện trong lồng giam dung nham đã không còn vật sống, lập tức đập hai tay vào nhau.
“Ầm!” Lồng giam dung nham co rụt lại, áp suất bị nén tạo nên một vụ nổ mạnh, như thể núi lửa bùng nổ.
Chờ khi Nguyên Chiến tách hai tay ra thì tất cả dị tượng đều đã biến mất, dung nham rơi xuống đất, mặt đất được lấp bằng, nhiệt độ trong sơn cốc chậm rãi hạ xuống.
Nghiêm Mặc nắm tay Tô Môn đi ra: “Hồ Liên chết rồi?” Hắn không tin gã ta dễ dàng chết đi như thế.
Nguyên Chiến rất chắc chắn: “Một con sâu cũng không chạy thoát.”
Tư Thản nhíu chặt mày: “Ta không bắt được linh hồn hoàn chỉnh của gã, gã chắc chắn vẫn chưa chết hẳn đâu.”
“Không hoàn chỉnh? Là sao?” Nghiêm Mặc nghe nói linh hồn Hồ Liên vẫn chưa biến mất hết, ngược lại cảm thấy như thế này mới hợp lý. Thứ như gã sao có thể dễ dàng bị xử lý như vậy, gã không chuẩn bị đường lui phía sau mới là kỳ quái.
Tư Thản phẫn nộ dùng sức đấm ngực mình: “Ta nên sớm nghĩ đến mới phải, tên Hữu Giác Nhân giảo hoạt kia nếu có thể biến thân thể thành vô số côn trùng, thì gã nhất định sẽ để lại một phần thân thể ở nơi nào đó. Lần trước cũng là như vậy, thân thể thiếu hơn phân nửa, nhưng gã vẫn có thể chậm rãi dưỡng lại!”
Trọng điểm mà Nghiêm Mặc chú ý là: “Ý anh là bây giờ thân thể gã chẳng những thiếu hụt một bộ phận lớn, mà ngay cả linh hồn cũng vậy? Nếu thế, gã còn có thể khôi phục và sống lại lần nữa?”
“Phải, đây là năng lực Đại Tư Tế của gã, cũng là bằng chứng cho việc bọn Hữu Giác Nhân luôn nói Hồ Liên được Bàn A Thần thương yêu thế nào. Chỉ là bọn hắn không biết Hồ Liên có thể biến thân thể thành vô số côn trùng, còn có thể chia cắt linh hồn thành nhiều mảnh mà đặt lên người bọn côn trùng đó, bọn hắn chỉ thấy gã bất tử, dù có bị trọng thương thế nào thì vẫn có thể chậm rãi khôi phục lại theo năm tháng. Mà Hồ Liên chỉ cần khôi phục được, thì dù là ai đang ngồi trên cái ghế Đại Tư Tế đó cũng phải lập tức nhường vị trí lại cho gã. Năm đó, Ni Nhĩ vương có thể leo lên vương vị có hết một nửa công lao là nhờ Hồ Liên.” Tư Thản ảo não.
“Gã phải cần bao lâu mới khôi phục lại được?” Nghiêm Mặc hỏi.
Tư Thản trả lời: “Cái này phải xem trong tay gã có bao nhiêu máu thịt để hấp thu, nô lệ Vô Giác Nhân của gã không chỉ có ba mươi người mà hôm nay gã phái tới. Tên Ni Nhĩ vương kia còn trung thành với Hồ Liên hơn cả với bạn đời, hắn ta cũng giúp Hồ Liên kéo dài tuổi thọ, cho nên Ni Nhĩ vương nhất định sẽ bắt một lượng lớn chiến sĩ ma Vô Giác Nhân hay thậm chí là người thường để gã hấp thu, ngay cả bắt Hữu Giác Nhân, hắn cũng có thể làm được, chỉ cần Hồ Liên mau chóng khôi phục.”
Vẻ mặt của Nguyên Chiến lạnh xuống: “Giao Ni Nhĩ vương cho tôi.”
Tư Thản vỗ vai Nghiêm Mặc: “Cậu không cần phải quá lo lắng, lần này Hồ Liên bị thương chắc chắn còn nặng hơn lần đồng quy vu tận với ta, dù gã có góp nhặt đủ máu thịt thì nội việc hấp thu và tiêu hóa thôi cũng phải tốn một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian đó đủ để chúng ta khiến tộc Hữu Giác loạn đến long trời lở đất!”
Nghiêm Mặc sờ sờ cằm, không hiểu sao lại cảm thấy năng lực bất tử của Hồ Liên có chút tương tự với mình, tuy thân thể hắn không thể biến thành côn trùng, nhưng trên lý luận thì thân thể hắn dù chỉ còn lại một hạt bụi thì chỉ cần có một tế bào còn sống, là hắn vẫn có thể hấp thu năng lượng để chậm rãi khôi phục, điểm này đã được chứng minh vào lần hắn biến thành cái xác cháy lúc trước.
“Anh có thể bắt giữ hoặc tiêu diệt linh hồn của tôi không?” Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi Tư Thản.
Tư Thản liếc hắn một cái, trả lời rất dứt khoát: “Không thể. Lúc trước ta đã thử, linh hồn của cậu chẳng những vô cùng ngưng kết và còn rất mạnh mẽ nữa, tựa như được một vị Đại Vu cường đại nào đó bảo hộ, nếu ta động vào linh hồn cậu hoặc là giết chết cậu, những âm hồn đó nói cho ta biết, ta nhất định sẽ phải chịu một lời nguyền cực kỳ đáng sợ.”
Chú Vu! Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đồng thời nhìn về phía đối phương. Nguyên Chiến lập tức nghĩ: Chờ sau khi trở về, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ông lão kia hơn một chút.
Nghiêm Mặc cảm động đến rối tinh rối mù. Hắn cũng không biết sư phụ của hắn lại hạ chú để bảo hộ linh hồn hắn, tuy cách nói này có hơi kỳ quặc.
“Đi thôi, đến bây giờ mà Hồ Liên vẫn chưa ra ngoài, thì đám Hữu Giác Nhân bên ngoài nhất định sẽ phái người vào tra xét, chúng ta ra ngoài trước, tìm chỗ giải trừ nô lệ cốt cho các anh, sau đó lại xem…”
“Không cần.” Tư Thản cất bước đi ra ngoài sơn cốc.
“Hả?”
“Tình trạng của bọn ta bây giờ, không ai có thể dùng nô lệ cốt để khống chế bọn ta, đúng không?”
Nghiêm Mặc gật đầu.
“Vậy thì còn chờ cái gì? Nhiều Hữu Giác Nhân như vậy ở bên ngoài, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà trơ mắt nhìn bọn chúng rời đi?” Tư Thản không thể giải quyết Hồ Liên triệt để nên lửa trong lòng không có chỗ phát tiết.
“Đương nhiên không thể.” Nguyên Chiến cũng rất khó chịu, hai lần tạo lồng giam dung nham mà lại không giết được kẻ hắn muốn giết nhất, điều này làm hắn vô cùng bực bội.
Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn trói buộc nên chỉ có thể giả mù sa mưa mà ngăn cản: “Những Hữu Giác Nhân bên ngoài không tấn công chúng ta, không bằng lần này bỏ qua đi…”
“Không còn kịp rồi.” Tư Thản ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang lắng nghe tiếng nhạc của thần tiên, dùng vẻ mặt say mê nói: “Cậu không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia sao? Ba mươi hai người kia chỉ sợ đã sớm ra tay rồi.”
A! Nghiêm Mặc đã quên mất ba mươi hai người kia, hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài sơn cốc quả nhiên truyền đến âm thanh khác thường. Hắn còn đang thắc mắc sao mấy người đó vẫn chưa ra đây, thì ra bọn họ đã dời chiến trường sang bên kia rồi!
Tô Môn ngẩng đầu: “Sư phụ…”
Nghiêm Mặc biết nó đang lo lắng cái gì, quay đầu nói với hai người: “Xin cố gắng đừng đánh vào tộc Bạch Giác, tôi và Tô Môn đi báo cho bọn họ rời đi.”
Tư Thản không lên tiếng, Nguyên Chiến tỏ vẻ mình đã biết.
“Mặc, đeo hai đứa nó đi.” Nguyên Chiến cởi túi dưỡng thai xuống giao cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc trầm mặc đeo túi dưỡng thai, dẫn Tô Môn rời đi.
Nghiêm Mặc vừa đi, Nguyên Chiến liền nương theo vách núi mà nhảy lên đỉnh núi, giương giọng hô lớn: “Hữu Giác Nhân nghe đây! Đại Tư Tế Hồ Liên của chúng mày đã bị bọn tao giết chết! Từ hôm nay trở đi, Vô Giác Nhân không còn bị Hữu Giác Nhân áp bức nữa, bất luận Hữu Giác Nhân nào dám ra tay giết hại hay chèn ép Vô Giác Nhân, Nguyên Chiến tao chắc chắn sẽ lấy mạng chúng!”
“Ha ha ha! Tên Hồ Liên ma quỷ kia rốt cuộc đã chết! Hữu Giác Nhân nghe đây, từ hôm nay trở đi…” Bên ngoài Sơn cốc truyền tới tiếng cười to điên cuồng, sau đó có người tuyên chiến với Hữu Giác Nhân cùng Nguyên Chiến.
Ba mươi hai Vô Giác Nhân được giải thoát khỏi sự áp bức, có lẽ có người đã quen sống cuộc sống nô lệ, nhưng vẫn có người đã bị áp bức tới cực điểm, chỉ chờ một cơ hội bùng nổ.
Mà dù trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, thì những người vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích đó đều cần một cuộc chém giết để phát tiết lửa giận và nghẹn khuất trong lòng!
Chỉ cần nghĩ đến những gì bọn họ đã phải chịu khi bị Hữu Giác Nhân chèn ép, nghĩ đến bọn Hữu Giác Nhân bắt mình quỳ liếm, nghĩ đến bọn Hữu Giác Nhân đó xem mình như loài súc vật thấp hèn nhất, nghĩ đến việc mình bị ép phải giết hại những người cùng tộc vì để cầu đường sống…
Cuộc tàn sát Hữu Giác Nhân bắt đầu rồi!
Mà người khởi xướng cuộc rối loạn này lúc đầu không ngờ nó sẽ liên lụy đến nhiều người như vậy, Nghiêm Mặc chỉ muốn làm giảm chiến lực của Hữu Giác Nhân, chiến lược mà hắn và Nguyên Chiến định ra chủ yếu là giết tên cầm đầu, chia cắt ba tộc chỉ là phụ, chứ không muốn tạo ra quá nhiều sát nghiệt cho tộc Hữu Giác.
Mặc dù tộc Hữu Giác đối xử tàn nhẫn, lãnh khốc với Vô Giác Nhân, và cũng không đối xử bình đẳng với các sinh vật có trí tuệ khác, nhưng dù một chủng tộc có tàn bạo thế nào thì không phải ai cũng thích giết chóc, Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân đã sống chung nhiều năm như vậy, vẫn có không ít Hữu Giác Nhân hô hào muốn nâng cao địa vị của Vô Giác Nhân, cũng có Hữu Giác Nhân rất đồng cảm và có thiện ý với Vô Giác Nhân.
Mà Nghiêm Mặc lại có Tán Bố có thể xem như một nửa sư phụ, và y cũng là tộc Hữu Giác, hiện giờ lại có Tô Môn Bạch Giác là đồ đệ, nói một câu hơi khó nghe và vô tình là, dù Vô Giác Nhân ở tây đại lục có chết nhiều cỡ nào, thì đối với loại người vừa ích kỷ lại không có tinh thần trọng nghĩa như Nghiêm Mặc mà nói cũng chỉ là chuyện của người khác, nếu không phải tộc Hữu Giác đột nhiên bị rút não mà đi xâm lược đông đại lục, hắn lại vừa lúc bị ‘đưa’ đến hang ổ của bọn họ, thì hắn cũng sẽ không đánh tới đây nhanh như vậy.
Nhưng có một số việc không phải anh muốn như thế nào là sẽ xảy ra như thế ấy, lòng người luôn là thứ khó nắm bắt nhất.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến muốn lợi dụng ba mươi hai chiến sĩ ma và ma vu kia để mai phục nhóm nhân thủ mà Hồ Liên phái tới, bọn họ cũng đã đạt được mục đích. Nhưng cả hai đều không ngờ rằng ba mươi hai chiến sĩ ma Vô Giác sau khi thoát khỏi xiềng xích của nô lệ cốt, thì sự phẫn nộ và oán hận bị đè nén quá lâu đã bùng nổ, chỉ mai phục một chiến đội Hữu Giác Nhân căn bản không đủ để bọn họ phát tiết mối huyết hải thâm thù trong lòng, ba mươi hai người vừa thấy máu của Hữu Giác Nhân liền đỏ mắt, kẻ xui xẻo phải đứng mũi chịu sào chính là nhóm Hữu Giác Nhân ở gần sơn cốc Ngạch Lam.
Tình huống đột ngột xảy ra, Nghiêm Mặc vội vàng dỗ đồ đệ, nói rằng hắn thật sự không nghĩ tới, nhưng Nguyên Chiến thì sao? Hắn là chiến sĩ lớn lên từ bộ lạc nguyên thủy, từ nhỏ đã tiếp xúc với sự phẫn hận của các nô lệ lại không nghĩ tới ư?
Nghiêm Mặc không dám nghĩ sâu xa, hắn chỉ cảm thấy may mắn khi mình đuổi tới kịp, và cũng cảm thấy may mắn khi người tộc Bạch Giác cách sơn cốc Ngạch Lam xa nhất, nhờ thế mà hắn và Tô Môn mới đúng lúc thông báo cho bọn họ thoát khỏi trận chém giết đó.
Nếu chỉ có Nghiêm Mặc, có lẽ Cừu Ân sẽ không rút lui. Nhưng Đại Vu Tô Môn cũng nghiêm túc nói với ông: “Rút đi! Giữ thực lực của tộc Bạch Giác chúng ta lại.”
Cừu Ân liền rút lui.
Mà chiến sĩ Hồng Giác phụ trách giám thị tộc Bạch Giác vào lúc này đã không còn hơi đâu đi quan tâm hành động của tộc Bạch Giác.
Đại Tư Tế Hồ Liên đã chết, bị Vô Giác Nhân giết chết! Tin tức đáng sợ này nhanh chóng lan đi trong quần chúng Hữu Giác Nhân như cuồng phong vũ bão.
Ni Nhĩ vương nổi điên, dẫn thủ hạ tiến vào sơn cốc Ngạch Lam.
Nhưng không cần hắn ta tiến vào sơn cốc, thì Vô Giác Nhân trong đó đã tấn công ra!
Nguyên Chiến không ra tay trước, mà chờ đến khi Hữu Giác Nhân bắt đầu tấn công mình mới đánh trả.
Nghiêm Mặc dẫn theo Tô Môn, không thể quay lại chiến trường, nên chỉ có thể đứng ở xa xa mà quan sát.
Ba mươi hai chiến sĩ ma cấp cao và ma vu, còn có một chiến sĩ thần huyết cấp mười luôn tùy thời cứu viện và bảo hộ Vô Giác Nhân – Nguyên Chiến, ba mươi ba người này có thể tạo ra sát thương bao lớn đối với các Hữu Giác Nhân ở ngoài sơn cốc?
Nhưng người đáng sợ nhất không phải ba mươi ba người này, mà là Quỷ Vu Tư Thản!
Trên bầu trời, âm hồn màu đỏ đen lại lần nữa hiện lên, lần này chúng nó không chỉ ngưng tụ phía trên sơn cốc, mà là đánh về phía đám người sống.
Trên đỉnh núi, Tư Thản toàn thân đầy hình xăm lấy máu tươi của mình hiến tế, vẽ ra thứ vu văn thật lớn.
Vu văn được vẽ từ máu càng lúc càng khổng lồ, cơ hồ như đã bao trùm cả ngọn núi.
“Đi! Lấy linh hồn Hữu Giác Nhân để bình ổn lửa giận của các tộc nhân đã chết đi!”
Vu văn máu lập tức bay về phía đám Hữu Giác Nhân ở ngoài sơn cốc.
Ni Nhĩ vương đang đánh với Nguyên Chiến, hắn ngẩng đầu nhìn vu văn trên không trung, con ngươi đột nhiên co rụt lại, điên cuồng gào to: “Rút! Mau rút hết cho ta! Rời khỏi sơn cốc Ngạch Lam! Mau!”
Ni Nhĩ vương vậy mà lại không màng đến trận chiến, cứ thế xoay người bỏ chạy!
Chỉ người biết năng lực của Quỷ Vu mới hiểu Quỷ Vu rốt cuộc đáng sợ tới cỡ nào. Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Quỷ Vu dùng vu văn giống hệt lúc này mà giết chết hơn mười ngàn nhân thủ của một đại quý tộc!
Năm đó, quý tộc kia là đối thủ lớn nhất cạnh tranh ngôi vị tộc trưởng tộc Hồng Giác và vương giả với hắn ta, mà không biết đối phương làm cái gì chọc cho Hồ Liên giận dữ, Hồ Liên mới phái Tư Thản ra.
Trong một đêm, người sống trong tòa thành nhỏ của gia tộc kia cứ thế mà im hơi lặng tiếng chết đi, nơi vu văn lan đến, không ai có thể thoát được, mỗi một kẻ chết đều không có lấy một vết thương nào.
Vì sao Quỷ Vu lại phản?
Chẳng lẽ Hồ Liên đã thật sự chết rồi?
Ni Nhĩ vương không tin, người đó là Đại Tư Tế được thần thương yêu nhất, sao có thể chết đi như vậy?
Nhưng nếu Hồ Liên chưa chết, thì sao Quỷ Vu Tư Thản bị Hồ Liên đích thân khống chế lại dám làm phản mà ra tay với bọn hắn chứ?
Hiện giờ Quỷ Vu không còn bị khống chế nữa, trong lòng chứa không biết bao nhiêu oán hận tích lũy theo năm tháng, Hữu Giác Nhân bọn hắn phải làm sao để đối phó với y đây?
Ni Nhĩ vương lớn tiếng quát chiến thú, hắn ta phải trở về xem xem tư tế đại nhân của hắn ta có phải đã thật sự chết rồi hay không, hắn ta không tin…
Nguyên Chiến đã nhận ra Ni Nhĩ vương, sao có thể tha cho hắn như vậy, lập tức đuổi theo.
Trong thần điện vương thành, tại nơi nào đó sâu dưới lòng đất.
Nơi này trông như một tòa cung điện ngầm rộng lớn, chính giữa có một cái đàn tế.
Nếu Nghiêm Mặc ở chỗ này, hắn nhất định sẽ cảm thấy nơi này rất quen mắt.
Hết thảy ở đây đều giống như nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt trong sào huyệt của Cửu Phong, cầu thang được dựng từ hài cốt, còn có một đàn tế thần bí.
Trên đàn tế, có một đám côn trùng đang lượn lờ gần nhau, dần dần, chúng hợp vào nhau, biến thành một quả tim đỏ đang đập.