*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

17634810_1949662565266474_4035671793407376172_n - Copy

“Mỗi một cảnh tượng có người bị giết, Nghiêm Mặc liền cảm thấy như mình cũng bị giết một lần.”
Nghiêm Mặc muốn cảnh báo cho Nguyên Chiến, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Bây giờ hắn chỉ biết là có một người có lẽ rất lợi hại tới đây, nhưng người nọ trông ra làm sao, có năng lực gì, thậm chí là nam hay nữ hắn cũng không biết, sáu chiến sĩ ma Vô Giác kia sau khi nhắc tới người nọ thì không nói gì nữa, một lát sau, có lẽ thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc nên bọn họ trực tiếp rời đi.

Trong hang động, Nghiêm Mặc ôm tâm lý may mắn mà hỏi mãng xà: “Mày có biết người bọn họ nhắc đến là ai không?”

Cặp mắt lạnh lùng của mãng xà nhìn về phía Nghiêm Mặc, nhân loại này thật kỳ lạ, vậy mà có thể nói chuyện được với nó, chẳng trách có cái gì đó bảo nó đi giúp người này.

Tô Môn vỗ vỗ mãng xà, ý bảo nó thả mình xuống.

Mãng xà hạ cái đuôi xuống, buông thằng bé ra.

Nghiêm Mặc không thấy kinh ngạc gì đối với hành vi dùng đuôi nhấc Tô Môn trái với tập tính sinh lý của mãng xà, hắn chỉ hỏi lại lần nữa: “Không biết?”

Đại mãng xà không biết người hắn nói tới là ai, hôm nay từ khi trời còn chưa sáng cho đến bây giờ, đã có rất nhiều người đột nhiên kéo tới sơn cốc, ngay cả nó cũng bị kinh động.

“…” Loài rắn không có dây thanh, thích sống một mình, trừ khi tới mùa giao phối và bị uy hiếp, rất hiếm khi giao lưu với đồng loại, mà phương thức giao lưu của chúng nó khá là độc đáo, tỷ như dùng đuôi đập mặt đất để tạo tiếng vang, hoặc là thè lưỡi để tạo ra dòng khí mang âm thanh xì xì, hoặc để lại mùi.

Bởi vì loài rắn rất hiếm khi giao lưu với đồng loại hoặc dị loại, nên phần lớn người đều cho rằng loài rắn không có tình cảm, cho rằng chúng nó ngoại trừ khi bị uy hiếp hoặc đến kỳ giao phối ra thì sẽ không có thứ tình cảm dư thừa nào, cho nên cũng không cần thiết phải giao lưu, nhưng thật sự có phải thế không?

Nghiêm Mặc nhìn mãng xà, rõ ràng không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ nó, nhưng không biết vì sao lại hiểu rõ ý đối phương: Rất nhiều người.

“Vậy chắc là một người kỳ lạ, có lẽ cũng không đi chung với những người khác…” Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt ‘nghiêm túc’ của mãng xà thì buồn cười, sao hắn lại đi mong chờ một con mãng xà có thể hiểu nhiều như vậy: “Khụ, mày có biết ai đi một mình không? Chỉ một người.”

Lần này thì mãng xà đã hiểu, ra hiệu cho Nghiêm Mặc đi theo mình.

Sơn cốc Ngạch Lam hôm nay như càng thêm tịch mịch so với ngày thường, rõ ràng có ánh mặt trời chiếu vào sơn cốc, nhưng vì cây cối trong sơn cốc quá rậm rạp um tùm, cả ngọn núi như bị trùm bởi một tầng âm khí nặng nề.

Tiếng lá cây bị giẫm vang lên, trên con đường nhỏ hẹp trong sơn cốc có một bóng người lẻ loi.

Nhìn từ xa, vóc dáng người này thon dài, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, tỉ lệ thân hình gần như hoàn mỹ, cơ bắp trên thân không nhiều không ít, nhưng nếu thêm một chút thì sẽ thành quá nhiều, mà giảm một chút thì sẽ thành quá ít.

Đến gần, bất cứ ai nhìn thấy người này chắc đều sẽ hít ngược một hơi lạnh.

Người đàn ông có vóc dáng thon dài nhìn không ra độ tuổi đó toàn thân trần truồng như những nô lệ thấp hèn nhất, trên người không có lông hay tóc, điều kỳ lạ nhất là toàn thân y được phủ bởi những hoa văn màu tím xanh kỳ quái, ngay cả lòng bàn chân, trên đỉnh đầu, mặt, mí mắt, hai tay hai chân, cả trong kẽ ngón tay và trên dương vật cũng có, lông mày của y cũng là do vẽ mà ra, nhưng ngũ quan y lại vô cùng hoàn mỹ, thật không biết đã phải tốn bao nhiêu thời gian mới vẽ ra được những hoa văn đó.

Cực độ quỷ dị, nhưng lại cực độ mỹ lệ!

Người này đi được vài bước thì đột nhiên khiêu vũ, y nhảy những động tác kỳ quái, đồng thời miệng còn lẩm bẩm những lời lẽ tựa như mệt mỏi lại tựa như âm u lạnh lẽo đến cực điểm: “Những lữ khách đáng thương, để ta đưa linh hồn các người về với vòng tay của chúng thần.”

Sơn cốc đang yên tĩnh bỗng gió nổi mây vần!

Một lượng lớn sức mạnh linh hồn màu đỏ đen rít lên, kéo tới từ bốn phương tám hướng trong sơn cốc, chúng lao về phía rừng cây cách người đàn ông không xa.

Tiếng rít kia là của âm hồn, tai người sống không nghe thấy được, nhưng chúng có thể trực tiếp đâm vào đầu người sống.

Nghiêm Mặc theo bản năng mà kéo Tô Môn ra phía sau che chắn, đồng thời ngâm xướng: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho những oan hồn đó an giấc ngàn thu, đi đến nơi mà họ nên đến!”

Một đám âm hồn đột nhiên dừng lại ở bốn phía xung quanh Nghiêm Mặc, bọn họ như bị thứ gì chắn ở bên ngoài, những âm hồn màu đỏ đen vờn quanh hắn.

Mà ngay khi lời kỳ nguyện của Nghiêm Mặc vừa dứt, một lượng lớn đốm sáng tản ra từ trong thân thể Nghiêm Mặc, những đốm sáng đó bắn xuyên qua vòng bảo vệ vô hình, lao thẳng vào những âm hồn màu đỏ đen.

Những đốm sáng nhu hòa như ánh trăng xuyên qua những đốm sáng màu đỏ đen, giống như bị lây nhiễm, những đốm sáng màu đỏ đen bị đồng hóa.

Không –! Chúng tôi không muốn bình ổn như vậy! Chúng tôi vẫn chưa báo thù! Chúng tôi…

Những âm hồn vùng vẫy, muốn thoát khỏi phạm vi xung quanh Nghiêm Mặc, có vài âm hồn thoát được, cho dù linh hồn nó càng thêm sứt mẻ, mà có linh hồn lại phát ra tiếng khóc bi thương tột cùng.

Xin đừng biến mất…

Xin đừng hóa thành hư vô…

Muốn ở lại, muốn tồn tại, dù là dùng phương thức vừa đáng thương lại thật đáng buồn này…

Tiếng ngâm sầu thảm vang lên.

Người đàn ông tuyệt mỹ kia quỳ trên mặt đất, hai tay cắm sâu trong bùn, phát ra tiếng ngâm bi thống.

Số âm hồn thoát được càng lúc càng nhiều, chúng nó như nhận được năng lượng từ tiếng ngâm sầu thảm của người đàn ông nọ.

Nghiêm Mặc hoảng hốt, khi tiếng ngâm của người đàn ông kia truyền vào trong tai, hắn thấy được một vài cảnh tượng.

Có một quý tộc Hữu Giác nào đó muốn có một trăm khúc xương đùi hoàn hảo của nhân loại để đưa cho Cốt Khí Sư luyện chế vũ khí, thế nên gần năm trăm Vô Giác Nhân bị đưa đến sơn cốc.

Trong rừng cây có năm trăm người bị trói lại với nhau, tộc Hữu Giác bắt đầu xem Vô Giác Nhân như hàng hóa mà lựa chọn độ dài ngắn và độ cong của đùi bọn họ. Người bị nhìn trúng sẽ bị rút xương ngay khi còn sống.

Không phải tất cả xương đùi lấy ra đều phù hợp với yêu cầu, vì thế chỉ một trăm khúc xương đùi mà phải mổ hơn bốn trăm người.

Sau khi lấy xương xong, số Vô Giác Nhân đó cũng không bị ‘lãng phí’, các quý tộc Hữu Giác tìm tới rất nhiều Cốt Khí Sư, bắt đầu triển lãm những ‘nguyên liệu’ đó như hàng hóa buôn bán.

Vì thế một bộ phận rồi lại một bộ phận bị mổ ra, một Vô Giác Nhân rồi lại một Vô Giác Nhân không chịu nổi đau đớn thể xác mà chết đi.

Cuối cùng, trong rừng cây chỉ còn lại năm trăm khối thịt nát, máu nhuộm đỏ mặt đất, mùi máu tanh tưởi và mùi đất quyện lại với nhau, tạo ra thứ mùi hôi thối và tanh tưởi kinh khủng.

Cảnh tượng biến đổi.

Một nữ Vô Giác Nhân đang mang thai bị bốn tên Vô Giác Nhân trói tứ chi đưa vào trong sơn cốc, phía sau bọn họ còn có hai tên Hữu Giác Nhân đi theo.

Người phụ nữ kia rũ đầu, không còn sức lực để giãy giụa và kêu rên.

Bốn tên Vô Giác Nhân đi trong sơn đạo mà sợ hãi, khiến Hữu Giác Nhân đi phía sau phải quất bọn họ mới dám đi tiếp vào sâu trong sơn cốc.

Tới bên một cái ao, bốn tên Vô Giác Nhân làm theo mệnh lệnh mà thả thai phụ kia xuống.

Một trong hai tên Hữu Giác Nhân kia tiến lên, vung một đao xẻ bụng người phụ nữ kia ra, cô ta kêu một tiếng, vì đau mà tỉnh lại.

Thứ chảy ra cùng ruột còn có nhau thai và một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn sống, tay chân nó còn đang cử động.

Tên Hữu Giác Nhân kia tiến lên túm cái chân đứa trẻ, đứa trẻ liền phát ra tiếng khóc thất thanh.

Tên Hữu Giác Nhân kia chửi thầm cái gì đó, trong giọng nói chứa đầy căm ghét và thù hận.

Mà bốn Vô Giác Nhân phụ trách khiêng người lúc nhìn thấy ngoại hình đứa trẻ đều bị dọa sợ! Đứa trẻ bị xách ngược đó trên đỉnh đầu có một chiếc sừng màu đen, nhưng ở giữa trán lại không có cái gì cả, không có con mắt thứ ba cũng không có tinh thạch.

Đây là một đứa con lai, một đứa con lai giữa Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân, là thứ huyết mạch mang tội lỗi dơ bẩn nhất!

Đứa trẻ sơ sinh bị tên Hữu Giác Nhân kia thả rơi xuống đất mà chết, người mẹ cố gằng bò lê về phía nó, để lại trên mặt đất một vệt máu, thẳng đến khi cô ta có thể ôm đứa trẻ vào lòng, rồi mới tắt thở.

Cảnh tượng thứ ba xuất hiện.

Cảnh này trông như chiến trường thời cổ đại, một lượng lớn Vô Giác Nhân và một vài sinh vật có trí tuệ chiến đấu với Hữu Giác Nhân ở một nơi trong sơn cốc.

Trong số những Vô Giác Nhân đó có không ít chiến sĩ ma và ma vu, nhưng năng lượng của bọn họ đã tiêu hao gần hết, số nguyên tinh bọn họ mang theo bị tiêu hao rất nhanh trong trận chiến với cường độ cao.

Nhóm sinh vật có trí tuệ thì càng thảm hại hơn, không ít số trong chúng nó ngay cả năng lượng bổ sung cũng không có, chờ khi xài hết năng lượng thì cũng chỉ có thể vật lộn.

Mà Hữu Giác Nhân bên kia, tuy bọn họ không có chiến sĩ ma, nhưng bọn họ có cốt khí không kém gì dị năng của chiến sĩ ma, hơn nữa bọn họ còn có nguyên tinh dư thừa, lực lượng dự bị sung túc, hậu cần đáp ứng nhu cầu đầy đủ, còn có nhân thủ và trang bị để thay phiên nhau.

Mới đầu lực lượng hai bên có thể xem như ngang bằng, nhưng rất nhanh sau đó, tình hình bắt đầu nghiêng về một phía, chờ đến khi năng lượng của Vô Giác Nhân không duy trì được nữa, thì kết quả đã rõ.

Phần lớn chiến sĩ ma và ma vu Vô Giác Nhân cùng với các sinh vật có trí tuệ đều đã chết, chỉ còn lại một phần nhỏ là chạy thoát, nhưng bọn họ cũng không chạy được bao xa, hơn chín phần đều bị bắt sống.

Khắp nơi trong sơn cốc đều là thi thể!

Hữu Giác Nhân rút lui, bọn họ cũng cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn nên tạm thời không động tới đám thi cốt đó. Nhưng không bao lâu sau, có người tới sơn cốc nhặt bảo —— đó chính là một núi ma cốt!

Hữu Giác Nhân kéo tới càng ngày càng nhiều, những linh hồn chết trận trong sơn cốc trơ mắt nhìn kẻ địch giết chết mình mà ngay cả thi cốt mình cũng không buông tha, oán khí càng thêm dày đặc.



Một cảnh tượng rồi lại một cảnh tượng hiện lên trong đầu Nghiêm Mặc.

Mỗi một cảnh tượng có người bị giết, Nghiêm Mặc liền cảm thấy như mình cũng bị giết một lần.

Tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Nghiêm Mặc thầm hô to trong lòng.

Những cảnh tượng này không giống như khi hắn nhìn những di nguyện của các chiến sĩ Cửu Nguyên, chúng vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi hắn sắp không phân rõ hiện thực và hư ảo, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ xem mình là những nhân vật trong cảnh tượng đó, mà khi hắn cho rằng mình là một ai đó trong hư ảo, mà người nọ đã chết, thì não hắn cũng sẽ bị mê hoặc mà lâm vào trạng thái chết não!

Người đàn ông mang hình xăm trên người muốn dùng phương thức này để giết hắn!

“Chúng thần chúng linh, xin hãy nghe lời tôi nói, lấy sinh mệnh của tôi ra thề, chắc chắn sẽ khiến tộc Hữu Giác long trời lở đất, chia cắt bọn họ, khiến bọn họ suy yếu, báo thù cho các người!”

Nghiêm Mặc lặp lại lời nói đó ba lần, thân thể hắn liền nhẹ bẫng, áp lực quanh thân bỗng chốc biến mất, tiếng ngâm sầu thảm trực tiếp truyền vào trong đầu cũng không còn nghe thấy nữa.

“…Thú vị.” Người đàn ông mang hình xăm chậm rãi đứng dậy, một dòng máu tươi tràn ra từ khóe miệng y.

Ngâm xướng bằng linh hồn của y thế mà lại bị cắt ngang, những âm hồn đó thế mà lại không muốn giúp trợ y, đây là lần đầu tiên như thế đấy.

Ngay cả trụ giam cầm của tên Đại Tư Tế Hồ Liên kia cũng chỉ lợi dụng sợi xích có thể ngăn chặn ma lực và sức mạnh linh hồn mới vây khốn được y, mà Vô Giác Nhân này lại có thể trực tiếp phá giải năng lực của y.

Nếu là ở nơi khác thì không có gì, nhưng nơi này chính là sơn cốc Ngạch Lam, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu sinh mệnh vùi táng trong này, nói cách khác chính là nơi cực âm, người dám tới nơi này vào buổi tối không có ai giữ được tánh mạng, ngay cả đám Đại Vu của tộc Hữu Giác cũng không dám đến vào buổi tối.

Sơn cốc ngoài mai táng thi thể thì còn mai táng cả linh hồn, có vài linh hồn mà ngay cả y cũng không thể khống chế hoàn toàn.

Nhưng người kia chẳng những tránh được tất cả mai phục trong sơn cốc, mà còn tìm được y, bây giờ thì phá giải vu thuật của y.

Có cần lấy sinh mệnh của y ra làm cái giá để giết chết người đó không? Dù sao y cũng đã sống đủ lâu rồi.

“Nãy giờ anh làm cái gì vậy? Những động tác anh nhảy là vũ khúc hiến tế sao?” Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa dễ nghe của một cậu thanh niên, làm người ta rất thoải mái.

Giọng nói kia như một dòng suối mát, có thể khiến cảm xúc phẫn nộ và kích động được xoa dịu, cảm xúc của người đàn ông cũng được xoa dịu một chút, y khống chế ý nghĩ điên cuồng muốn đồng quy vu tận của mình vừa rồi, nhàn nhạt đáp: “Ta đang đánh thức linh hồn trong sơn cốc này. Về phần vũ khúc hiến tế mà cậu nói, ta chưa từng nghe qua.”

“Không nghe qua cũng không sao, tôi nghĩ anh hẳn là cũng phát hiện dựa vào một động tác đặc biệt nào đó có thể giúp anh thi triển vu thuật thông thuận hơn, đúng chứ?”

Người đàn ông nọ chậm rãi xoay người, y bắt đầu cảm thấy hứng thú với người này, chứ không chỉ đơn thuần muốn giết chết đối phương để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

“Người anh em, tôi thấy anh không giống người thích giết chóc và hành hạ, không bằng chúng ta tâm sự đi?” Nghiêm Mặc bảo mãng xà giúp mình trông Tô Môn, còn mình thì đi ra từ trong rừng cây, bước đến trước mặt người nọ.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Nghiêm Mặc thầm khen một tiếng trong lòng, thật đúng là một mỹ nam! Ngay cả hình xăm quỷ dị trên người y cũng không thể che hết vẻ đẹp của y, nếu để gia súc nhà hắn thấy thật không biết tên đó sẽ ghen ghét tới mức nào nữa.

Nói đến gia súc, gia súc liền tới! Nguyên Chiến mang vẻ mặt nôn nóng mà lao ra khỏi lòng đất, ôm lấy Nghiêm Mặc: “Em không sao chứ?”

Vừa rồi hắn ‘nghe’ thấy tiếng Nghiêm Mặc gọi, tưởng hắn gặp phải nguy hiểm, liền bỏ hết bố trí bên kia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: “Chẳng phải bảo anh nếu không nghe thấy tiếng kêu cứu thì đừng tới tìm tôi sao?”

Nguyên Chiến sao có thể yên tâm, giảo biện: “Vừa rồi em rõ ràng cầu cứu, tôi nghe được.”

“Tôi chỉ là hô to trong lòng bảo mình tỉnh lại mà thôi!” Tuy ngoài miệng Nghiêm Mặc nói thế, nhưng được người yêu bé nhỏ của mình quan tâm như vậy, hắn vẫn rất vui vẻ.

Tô Môn thấy Nguyên Chiến cũng tới, liền chạy ra khỏi rừng cây, mãng xà cũng theo sát phía sau.

Người đàn ông mang hình xăm thấy đột nhiên xuất hiện nhiều sinh vật như vậy thì có chút không kịp thích ứng, y lui về sau một bước, y không thích tiếp xúc với quá nhiều sinh mệnh sống.

Ánh mắt của đám sinh vật sống rơi xuống người y.

Phản ứng của Nguyên Chiến không nằm ngoài dự liệu của Nghiêm Mặc, vừa thấy bộ dáng người nọ liền nhướng mày. Hắn âm thầm giơ tay so chiều cao hai bên, cảm thấy mình cao hơn đối phương, lại cường tráng hơn đối phương, lúc này mới vừa lòng —— nhưng hắn lại không thèm nhìn mặt người nọ lấy một cái!

Khi Nghiêm Mặc đang cẩn thận đánh giá người nọ, hắn liền nghe thấy trong gió truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ: “…Người điều khiển linh hồn… Cổ Lão… Vu giả.”

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, lúc mới nhìn thấy người nọ hắn đã có một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như khi hắn gặp vị Hải Vu đại nhân không biết đã sống bao nhiêu năm ở vực sâu Ác Ma.

“Tôi, Nghiêm Mặc, tư tế của bộ lạc Cửu Nguyên ở đông đại lục.” Nghiêm Mặc đặt nắm tay phải lên ngực trái, thận trọng hành lễ của chiến sĩ Cửu Nguyên với người nọ.

Người nọ trầm mặc một lát: “… Tư Thản, nô lệ, kẻ không có cội nguồn.”

Hai người cùng trầm mặc.

Nghiêm Mặc nhìn những đốm sáng màu đỏ vờn quanh thân Tư Thản, chúng như tăng thêm cho Tư Thản một vầng sáng màu máu.

Nghiêm Mặc cũng không xa lạ gì với những đốm sáng màu đỏ đó, chúng cũng xuất hiện trên chiến trường Cửu Nguyên, đó là chấp niệm còn lưu lại của người chết, cũng có thể nói đó là linh hồn của người chết. Có điều, ánh sáng linh hồn mỗi người đều không giống nhau, mà phàm là những linh hồn phát ra ánh sáng đỏ như máu thì phần lớn đều là tử linh mang theo oán hận và căm phẫn trong lòng mà chết.

Tư Thản nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, đột nhiên bước đến gần hắn. Trong mắt người nọ hiện lên vẻ kinh nghi*, y vươn tay ra, tựa hồ như muốn vuốt ve gương mặt Nghiêm Mặc.

(*Kinh nghi: Vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.)

Nghiêm Mặc đứng yên không nhúc nhích.

Nguyên Chiến lại không muốn. Sờ cái gì mà sờ! Đánh bây giờ!

Tư Thản như cảm giác được sát khí Nguyên Chiến thả ra, bàn tay giơ được một nửa thì dừng lại, nhưng vẫn không buông xuống. Trong mắt người nọ vốn chỉ toàn bi thương nồng đậm, lúc này lại dâng lên chút hy vọng le lói, y nỉ non: “Chúng thần thương hại, xung quanh cậu sao lại sạch sẽ như thế, cậu là linh hồn thuần túy nhất được thần linh yêu thương trong truyền thuyết kia sao?”

“Ha!” Thật không ngờ sẽ có một ngày hắn được người ta nói là linh hồn thuần túy, nếu sách hướng dẫn có biết, hắn rất tò mò vẻ mặt của nó sẽ như thế nào đây? Nghiêm Mặc cười rộ lên. Có điều, thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn hết là cụm từ ‘chúng thần thương hại’ của Tư Thản, đây là lần đầu tiên từ khi hắn tới tây đại lục mà nghe thấy có sinh vật trí tuệ nhắc tới hai chữ ‘chúng thần’.

“Có lẽ là do năng lực của tôi đi.” Nghiêm Mặc thẳng thắn nói.

“Ta có thể chạm vào cậu không?” Tư Thản mang vẻ mặt kỳ lạ hỏi.

“Không.” Người trả lời là Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc không cảm nhận được địch ý từ Tư Thản, cười nói: “Nếu anh muốn nghiệm chứng xem linh hồn tôi có thuần túy hay không, vậy tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết, không thuần túy đâu.”

Tư Thản không cười, y rất cố chấp mà nhìn Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc bóp bóp tay Nguyên Chiến, sao cũng được mà gật đầu nói: “Được rồi”.

Hắn không hoàn toàn tin tưởng người này, nhưng hắn có thể cảm giác được năng lượng ẩn chứa trong linh hồn đối phương vô cùng cường đại, có lẽ còn mạnh hơn cả Nguyên Chiến! Nếu người đàn ông tên Tư Thản này toàn lực đối phó bọn họ, thì khó mà nói hươu chết cuối cùng về tay ai. Một khi đã vậy, hắn tình nguyện mạo hiểm một chút để đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Tay Tư Thản cuối cùng cũng chạm lên má Nghiêm Mặc.

Vẻ mặt Nguyên Chiến đã đen đến mức có thể so với mực nước.

Nghiêm Mặc không né tránh.

Tay Tư Thản rất ấm áp, y chạm lên một cách nhẹ nhàng, như thể một người cha âu yếm con trai của mình, lại như một tín đồ thành kính được chạm vào vị thần trong lòng.

“Ha…” Tư Thản khép hờ hai mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Thân thể y như thả lỏng hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng từ bi thương vắng lặng mà trở nên dịu dàng hơn một chút.

“Quả nhiên giống như ta nghĩ.” Tư Thản mở mắt ra: “Năng lực của cậu làm ta thoải mái hơn rất nhiều.”

Nghiêm Mặc lập tức hiểu ý đối phương, bởi vì hắn thấy những đốm sáng màu đỏ lượn quanh Tư Thản nhạt đi một chút.

Nhưng những lời này vào tai Nguyên Chiến thì không dễ nghe chút nào.

Mà tư tế đại nhân của hắn, người hắn yêu lại còn nói với tên đàn ông khác ngay trước mặt hắn: “Tôi còn có thể giúp anh càng thoải mái hơn nữa, muốn thử một chút không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play