*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

e4be93b58ee05cbb625ca91f91582903jpg

“Người nọ nổi tiếng hiếu chiến, vũ lực siêu cường, ngoại trừ bạn đời mình thì những kẻ khác đều không đáng lọt vào mắt y, ngay cả Ni Nhĩ vương cũng không thể làm khó gì y được.”
Khi bọn họ ngồi trong phòng nói chuyện, thì đám người bên ngoài đã tìm bọn họ sắp phát điên rồi.

Ni Nhĩ vương hạ lệnh, cho phép vệ binh tìm khắp vương thành.

Mặc dù có người nói rất có thể bốn Vô Giác Nhân kia đã chạy ra khỏi vương thành, nhưng trước khi xác định được nơi mà đối phương trốn, thì Ni Nhĩ vương tuyệt đối không cho phép trong vương thành xuất hiện bất cứ nhân tố bất thường nào.

Ni Nhĩ vương đồng thời hạ lệnh, cho người đi bắt những kẻ có quan hệ với hai tên Vô Giác Nhân đó.

Nhưng không lâu sau đã có hồi bẩm, nhóm Vô Giác Nhân đi cùng hai tên kia đã biến mất, chỉ dẫn thần thị Trọng đã cho bọn họ mượn chỗ ở đến.

Mạc Đốn cầm tay vợ, rũ mắt đứng trên thượng vị không nói lời nào.

Trong đại sảnh có rất nhiều người đứng, phàm là quý tộc có tư cách xuất hiện trong đại sảnh đều có mặt, còn những người không đủ tư cách chỉ có thể tập trung chờ ở ngoài điện.

Ni Nhĩ vương có lệnh, trước khi giải trừ lệnh giới nghiêm, không ai được rời khỏi cung điện vương thành. Mà đám người chạy tứ tán trước đó cũng đã tìm về.

Thần thị Trọng bị dẫn tới, ông không có vẻ gì là kinh hoảng, khi đối mặt với các lãnh đạo cấp cao chỉ hành một cái lễ của thần thị, rồi bình đạm mà thuật lại những gì ông biết về Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Hình Lục biến thành người Bạch Giác, bị Ni Nhĩ vương ra lệnh cưỡng chế cấp tốc điều tra, nghĩ rằng bọn chúng rất nhanh sẽ bại lộ thôi.

Mà khi thần thị Trọng nhắc tới việc nhóm Vô Giác Nhân này chỉ dẫn theo một đứa trẻ thì có vài người chú ý tới, lại có vài người nghe qua rồi thôi.

Đại công tước Tát Mễ tộc Bạch Giác nhìn thủ hạ ra hiệu: Đứa bé xuất hiện thêm kia là từ đâu ra?

Chiến sĩ Bạch Giác: Nhưng hai đứa trẻ kia rõ ràng đều là Vô Giác Nhân.

Tát Mễ ôm trán, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy quái lạ chứ?

Thần thị Trọng kết thúc lời tự thuật của mình, tên thiếu niên Hữu Giác gây chuyện trước đó bị kêu vào, lại sau đó không lâu, một người đàn ông điển trai, trong mắt chứa ý cười mềm dịu đi vào đại sảnh, phàm là người nhìn thấy y đều vội vàng hành lễ.

Khi người nọ tiến vào, Ni Nhĩ vương đã hỏi xong mọi chuyện.

Mấy tên thiếu niên lúc trước gây chuyện hiển nhiên đã nhất trí với nhau, chúng cùng tỏ vẻ mình cảm thấy mấy tên Vô Giác Nhân kia khả nghi, nên mới chất vấn rồi bị đánh.

Bố Hoa siết chặt nắm tay. Hắn rất khinh thường bọn thiếu niên và đám gia trưởng của chúng, Hữu Giác Nhân dù có thích dùng mưu kế thì cũng phải can đảm gánh vác sai lầm của mình, chứ không phải đổi trắng thay đen và trốn tránh trách nhiệm!

Hắn nhìn về phía cha mình, muốn nói ra sự thật.

Công tước Mạc Đốn còn chưa đưa ra ý kiến thì giọng nói của một người đã vang vọng toàn sảnh: “Toàn bộ sự việc xảy ra ta đều nhìn thấy, mấy tên nhãi bị đánh đó đã tìm trẻ con Vô Giác của người ta mà gây sự trước, lớn đầu như vậy mà bắt nạt đứa nhỏ hơn, còn dùng cả vũ khí, làm Hữu Giác Nhân, ta cảm thấy rất đáng hổ thẹn!”

Mọi người cùng nhau tìm người đang nói chuyện.

“Nói…. Nói bậy!” Tên thiếu niên gây chuyện nào dám thừa nhận chuyện mình ra tay đánh người ta trước vào lúc này, loại chuyện này nếu xảy ra trong ngày thường thì chẳng sao cả, dù gì thì chúng cũng đã giết chết hơn mười hai mươi trẻ con Vô Giác, chỉ cần không gây lớn chuyện thì cứ tùy tiện ấn định cho chúng một cái tội danh, đảm bảo sẽ không có gì cả. Nhưng trong trường hợp này thì khác, lớn đầu còn ăn hiếp đứa nhỏ, lại là ăn hiếp trẻ con Vô Giác Nhân mềm yếu, nói ra thì nó cũng đừng vác mặt ra đường nữa.

“Mi nói ta nói bậy?” Người nói chuyện cười khẽ.

“Thành chủ Trát Khắc cũng đã nói… A! Bàn A Thần tại thượng, Nguyên Châu đại nhân, xin ngài tha thứ cho con nít vô lễ, nó chỉ là quá sốt ruột.” Cha của tên thiếu niên vừa thấy người nói chuyện là ai liền nhũn cả chân, muốn đánh thằng con mà lại không đánh được: “Ngài, có khi nào ngài nhìn lầm rồi không? Kỳ thật con tôi và bạn nó chỉ đi qua dò hỏi lai lịch của chúng mà thôi, chứ không hề ra tay với con nít của chúng.”

“Mi nói ta nhìn lầm rồi?” Nguyên Châu không còn cười nữa, cả khuôn mặt đanh lại, vẻ lạnh lùng và lạnh khốc lập tức tràn ra.

Cha của tên thiếu niên kia sợ tới mức run lên. Vị này chính là sát thần đại danh đỉnh đỉnh trong cả ba tộc, hầu tước Nguyên Châu, tộc Hồng Giác, người nọ nổi tiếng hiếu chiến, vũ lực siêu cường, ngoại trừ bạn đời mình thì những kẻ khác đều không đáng lọt vào mắt y, ngay cả Ni Nhĩ vương cũng không thể làm khó gì y được.

Gia trưởng của mấy tên thiếu niên nhìn về phía Trát Khắc.

Trát Khắc mặt mày âm trầm, đột nhiên cười quái dị: “Góc đứng của ta và Nguyên Châu đại nhân khác nhau, tình cảnh thấy được đương nhiên cũng không giống nhau.”

Nguyên Châu gật đầu: “Đúng vậy, trong buổi yến hội vừa rồi, ta không nói ra sự thật là vì ta muốn giữ chút tôn nghiêm của tộc Hữu Giác chúng ta, nhưng hôm nay không có người ngoài, nếu vương muốn biết sự thật, vậy cũng không nên giấu diếm.

Vẻ mặt của Trát Khắc không thay đổi, nhưng trong lòng thì tức chết.

Mạc Đốn mỉm cười. Những người khác không dám chen vào tranh đấu gay gắt giữa hai người, tất cả đều làm bộ như bị câm bị điếc.

Trong lòng Ni Nhĩ vương đã biết rõ thị phi đúng sai, lập tức phất tay: “Dẫn đám thiếu niên và người nhà chúng đi, hỏi cho rõ ràng!”

“Vâng.”

Mấy tên thiếu niên kia và người nhà của chúng bị dọa cho sợ ngây người, vội vàng kêu to mình sai rồi, thừa nhận sự thật giống như Nguyên Châu đại nhân đã nói, bọn họ chỉ vì sợ phải gánh vác trách nhiệm nên mới đổi trắng thay đen.

“Bệ hạ, nếu muốn biết thật, vậy không bằng nói rõ ràng. Ta nghĩ hai Vô Giác Nhân kia mới đầu không ôm mục đích đại náo vương cung, mà là vì có người vu oan cho họ, hơn nữa lại gặp Gia Đức điện hạ xử trí bất công, nên bọn họ mới khiêu chiến để bảo vệ mình.” Nguyên Châu nói mà không cho Gia Đức một chút thể diện nào.

Gia Đức vô cùng xấu hổ, nhưng hắn căn bản không dám đắc tội Nguyên Châu, vị này là chiến sĩ mạnh nhất trong ba tộc, bạn đời của y cũng không yếu, là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, cô ta thống lĩnh chiến sĩ thần giáp của vương thành. Gia Đức hắn đắc tội ai cũng được nhưng không dám đắc tội hai người này.

Ni Nhĩ vương liếc xéo Nguyên Châu, dùng mắt hỏi y: Sao lại nói giúp hai tên Vô Giác Nhân kia? Còn kéo cả Gia Đức vào?

Nguyên Châu: “Chỉ có biết được sự thật thì mới không đưa ra hướng xử lý sai lầm. Bệ hạ, ta không muốn giấu ngài bất cứ điều gì.”

Ni Nhĩ vương vừa tức vừa cảm thấy yên lòng, lai lịch của Nguyên Châu là một câu đố, nhưng chuyện y cường đại là điều không thể nghi ngờ, thân phận hầu tước của y hoàn toàn dựa vào chiến công tích lũy mà thành, hoàn toàn khác với đám quý tộc khác. Nhưng người này chỉ nói thật, mặc dù có đôi khi rất đáng ghét, nhưng làm vương giả, bên cạnh quả thật cũng cần có người không biết sợ như vậy. Trọng điểm là, Nguyên Châu và bạn đời của y đều ủng hộ vương quyền của gã.

“Mặc kệ như thế nào, hai tên Vô Giác Nhân kia dám náo loạn ở vương cung, bọn chúng nhất định phải gánh vác hậu quả.” Ni Nhĩ vương quyết định, vừa định hạ lệnh lần nữa thì Nguyên Châu đã giương giọng: “Bệ hạ, các người không hiếu kỳ Vô Giác Nhân kia học được bản lĩnh luyện cốt từ đâu ư?”

Đại sảnh an tĩnh, kỳ thật rất nhiều người đều nghĩ tới điều này, Ni Nhĩ vương cũng không ngoại lệ: “Bắt chúng tới là biết chứ gì.”

“Khảo vấn bọn họ à? Nếu đổi lại là các vị, khi biết rõ hẳn phải chết mà bị khảo vấn, thì có bao nhiêu người chịu nói ra bí mật của mình?”

Ni Nhĩ vương nhíu mày: “Nguyên Châu, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Nguyên Châu bước ra nửa bước, đi đến giữa sảnh, hành lễ: “Bệ hạ, vừa rồi ta đã hỏi qua vệ binh, chuyện lần này đến tận bây giờ không có ai chết cả, ngay cả tử tước Thải Nê lúc đầu khiêu chiến cũng đã được đào ra khỏi đáy hố. Này chứng tỏ hai Vô Giác Nhân kia không có ý đối địch với chúng ta, nhưng nếu chúng ta lại bức ép bọn họ, chuyện khác không nói, chỉ với những cốt khí có uy lực cường đại trên tay bọn họ…”

Lúc này Công tước Mạc Đốn cũng mở miệng: “Những cốt khí đó quả thật bất phàm, nếu hai Vô Giác Nhân kia bị ép quá mức, tùy ý giao những cốt khí đó cho một vài Hữu Giác Nhân có thù oán với chúng ta, tỷ như Ác Ma trong vực sâu Ác Ma, đến lúc đó chúng ta muốn chinh phạt vực sâu Ác Ma sẽ càng khó khăn hơn. Mà những chiến sĩ ma đó lại cầm trong tay những cốt khí có uy lực cường đại đi khắp nơi gây rối, thì dù chúng ta có cường đại hơn nữa cũng sẽ bị tổn thất lớn.”

Các quý tộc khác liền phụ họa, cũng có người phản đối. Có người thì trực tiếp khẳng định hai người kia chính là ác ma bước ra từ vực sâu.

Nguyên Châu phản bác: “Nếu bọn họ là ác ma bước ra từ vực sâu, có tốt cơ hội như vậy thì sao chỉ nổi chút gió, chôn chút người, mà không giết lấy một ai?”

Có người cảm thấy Nguyên Châu nói có lý, có người lại cứng đầu cứng cổ muốn cãi lại.

Ni Nhĩ vương giơ tay bảo mọi người im lặng, hỏi hai người: “Các vị nhìn ra điều gì? Định làm như thế nào?”

Công tước Mạc Đốn nhìn về phía Nguyên Châu, lúc này Nguyên Châu lại không nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho ông.

Công tước Mạc Đốn bất đắc dĩ, lòng thầm mắng Nguyên Châu giảo hoạt, đắn đo nói: “Vòng thi cốt khí thứ hai sẽ cử hành vào ngày sau, nếu hai người kia vẫn lộ diện, mọi người tạm thời đừng bắt bọn họ, này chứng tỏ ít nhất bọn họ không có ý bỏ trốn. Chúng ta có thể cho họ lập công chuộc tội.”

“Lập công chuộc tội thế nào? Bắt chúng giao tất cả cốt khí ra? Hay là giao truyền thừa luyện cốt của chúng?” Thành chủ thành Huyền Vũ Trát Khắc châm chọc.

Công tước Mạc Đốn như không có chút cảm giác nào với sự châm chọc của đối phương, vẫn dùng giọng điệu vừa rồi nói: “Bắt họ giao vũ khí bảo mệnh và truyền thừa quan trọng ra, vậy có khác gì bức bọn họ tới vực sâu Ác Ma?”

Nói tới đây ông hơi dừng một lúc: “Mọi người có còn nhớ một Vô Giác Nhân trong đó đã nói cái gì không?”

Có người ý thức được công tước Mạc Đốn muốn nhắc đến điều gì, bởi vì thân thể không tốt, tiểu điện hạ La Kiệt không có mặt ở đây, nếu có, thì chắc sẽ là người đầu tiên phản ứng lại.

Quả nhiên, công tước Mạc Đốn nói: “Vô Giác Nhân kia nói hắn có thể trị liệu bệnh tình của điện hạ La Kiệt, hơn nữa còn nói mới đầu hắn đã ôm suy nghĩ này mới đến dự yến hội. Ta nghĩ chúng ta có thể lấy việc hắn trị liệu cho điện hạ La Kiệt làm điều kiện, để miễn tội cho. Nếu hai người kia thật sự không có ý phản loạn, vậy hẳn sẽ chấp nhận điều kiện này. Cũng không cần giữ họ lại!”

Ni Nhĩ vương hung tàn, nhưng gã rất thương yêu mấy người con trai của mình, đặc biệt là đứa con út từ khi sinh ra thân thể đã yếu ớt, nghe nói Vô Giác Nhân gây chuyện lại có thể chữa khỏi cho La Kiệt, sát tâm của gã liền dao động.

Gã thân là vương giả, một đống Đại Cốt Khí Sư phải làm việc cho gã, gã sẽ không thòm thèm gì vài món cốt khí lợi hại hay truyền thừa luyện cốt đó, nhưng nếu Vô Giác Nhân kia thật sự có vu thuật trị liệu đặc thù, thì đó lại là chuyện khác.

Gã cũng không muốn con trai út mất hết mọi hy vọng cầu sinh.

“Mạc Đốn, chuyện bắt hai Vô Giác Nhân này giao cho anh, thế nào?”

Mạc Đốn rất muốn cự tuyệt, bắt hai người kia để trị liệu cho La Kiệt chỉ là chuyện tốn công vô ích, nếu ông không thể bắt hai người kia, vậy tất sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với việc ông cạnh tranh ngôi vị vương giả và tộc trưởng tộc Hắc Giác sang năm —— không ai muốn vương giả mười năm sau lại là hạng người vô năng mà ngay cả hai Vô Giác Nhân cũng không bắt được.

Mạc Đốn biết rõ âm mưu của Ni Nhĩ vương, nhưng Ni Nhĩ vương đã nói thẳng, âm mưu cũng biến thành dương mưu, ông không đáp ứng cũng không được. Có điều, cũng không phải là ông không có cách, ít nhất thì đồng bạn của hai người kia đều nằm trong tay ông.

Chuyện sau đó không có gì đáng nói.

Sáng sớm hôm sau, tổng quản tuần tra các kho hàng trong vương cung.

Kho hàng quan trọng nhất có hai cái, một cái là nơi tồn trữ nguyên tinh cấp cao, một cái là nơi tồn trữ cốt khí cấp cao.

Quản lý kho hàng nguyên tinh chính là đại tổng quản của vương cung, trước tiên hắn dùng quân bài thân phận của mình để kiểm chứng thân phận, sau đó mới lấy một cái chìa khóa bằng xương ra mở cánh cửa cốt khí trông thì bình thường nhưng kỳ thật có tính tấn công.

Cửa mở ra, bên trong là một không gian rộng lớn, có vô số kệ để hàng, nguyên tinh được phân theo trình tự từ thấp đến cao, từ ngoài vào trong mà bày biện trên kệ.

Sau một lúc lâu, sâu trong kho hàng đột nhiên phát ra hét thảm thiết, vệ binh trông coi ngoài cửa cảnh giác, vừa quay đầu liền thấy đại tổng quản mở cửa ra, tay cầm một tờ giấy lảo đảo chạy ra ngoài, không biết có phải vì bị đả kích quá mức hay không, mà ngay cả cửa kho hàng cũng quên đóng.

Nhưng cánh cửa là cốt khí, mở chưa đầy bao lâu thì đã tự động đóng lại và khóa chốt.

Ở kho hàng cốt khí cũng xảy ra chuyện tương tự.

Ni Nhĩ vương nghe được bẩm báo, nhìn hai tên tổng quản trình giấy lên, không giận mà ngược lại nở nụ cười: “Dùng bảo vật đổi tánh mạng và tự do của đồng bạn chúng? Được, được lắm! Hai vị, ta chỉ muốn biết hai tên Vô Giác Nhân làm sao để lẻn vào hai bảo khố được cho là an toàn nhất và vững chắc nhất kia?”

Hai tên tổng quản đổ mồ hôi lạnh, nhưng bọn họ lại không thể không đáp, một người trong đó khẽ cắn môi, lớn mật nói: “Nghe nói trong số chúng có một Cốt Khí Sư lợi hại, có lẽ…”

“Ngay cả Đại Cốt Khí Sư cũng không có cách nào bước vào hai bảo khố kia!” Ni Nhĩ vương không quát lớn, tuy gã là người tộc Hồng Giác, nhưng lại bình tĩnh hơn cả tộc Hắc Giác, gặp phải chuyện thì rất ít khi nổi giận: “Đi mời đại vu Hồ Kỳ đến.”

Gã nghĩ gã đã quá coi khinh hai tên Vô Giác Nhân kia. Chỉ là hai tên Vô Giác Nhân, dù chúng có cốt khí không bị cấm chế ma lực ảnh hưởng, muốn tự do đi lại trong vương cung cũng không phải chuyện dễ dàng, càng đừng nói tới việc sau khi đại náo vương cung còn tới hai bảo khố lấy đi gần hết các bảo bối trong đó.

Mà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lúc này đang ở đâu? Đang làm gì?

Lúc này bọn họ đã tới thành Lạc Lan do tộc Bạch Giác cai trị, đứng ngay bên ngoài thần điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play