*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

tumblr_m1akzv4kF61qdu1k9o1_500

“Hế lô, mấy anh cũng tới hả?”
Ai cũng không ngờ Cửu Phong lại không thèm những người khác, mà một mực đuổi bắt Nguyên Chiến.

Càng không có ai ngờ Nguyên Chiến lại chống cự, khi móng vuốt của Cửu Phong đã tóm được một chân Nguyên Chiến, thì Mãnh đang bị giẫm trên mặt đất lại hất bay anh mình, giống như con thỏ mà chạy vọt qua đây…… hai tay ôm chặt lấy một chân khác của Cửu Phong.

Cửu Phong hơi ngẩn ra, nó không ngờ lũ quái hai chân không có giáo lại dám dùng tay không tới bắt nó.

Nếu là ngày thường, nó tuyệt đối sẽ không để mình bị tóm được, nhưng con quái hai chân nó nhìn trúng khá là hung hãn, nằm trên mặt đất học theo con thỏ mà dùng chân đá nó, mà nó thì không muốn cào chết con này, vì thế liền bay thấp hai vòng, tìm được cơ hội mới bắt lấy một chân của đối phương.

Ai ngờ nó vừa quắp được chân một con, thì cái chân kia của nó cũng bị một con khác bắt lấy.

Đám chiến sĩ nấp trong hang vừa thấy Mãnh ôm chân Cửu Phong, thế là điên cuồng hét lên, cùng nhau vọt ra, thanh giáo ào ào bay về phía Cửu Phong.

Cửu Phong giận dữ, há mồm phóng lưỡi dao gió, đánh nát hết toàn bộ thanh giáo, đôi cánh lớn vỗ một cái, cuồng phong liền quét tới, làm đám người xung quanh nó chân đứng không vững, mắt mở không xong.

Chờ khi Liệp và các chiến sĩ khác mở mắt ra, Cửu Phong đã mang theo Chiến và Mãnh bay lên trời cao.

Chiến sĩ và các nô lệ bên dưới hoặc là thương xót, hoặc là rơi lệ, hoặc là phẫn nộ kêu to, cũng có người đuổi theo, nhưng không được bao lâu, bọn họ đều bị bỏ lại xa xa.

Trên trời, Nhị Mãnh ngẩn ra, lúc ấy cậu ta cũng không biết sao mình lại lớn mật mà nhào tới như vậy, cậu ta chỉ không muốn mất đi cậu nô lệ nhỏ, rồi ngay cả anh mình, bạn bè mình cũng mất đi. Nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không ngờ mình thế mà thật sự ôm được đùi Sơn Thần ……

Chờ đến khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị Sơn Thần đại nhân mang lên trời.

Nhị Mãnh nhìn bóng người và mặt đất dưới chân càng ngày càng nhỏ, nuốt nước miếng, cố gắng ôm chặt chân Cửu Phong.

“Chiến?” Nhị Mãnh cảm thấy người anh em đối diện còn thảm hơn mình nhiều.

Cậu là chủ động ôm chân Cửu Phong, ôm cả hai tay, nhưng Chiến thì lại bị Cửu Phong xách ngược một chân treo giữa không trung.

Máu chảy ngược xuống não, trong chốc lát, mặt mũi Chiến đã đỏ gay.

Thấy chim Cửu Phong mặt người càng bay càng cao, Chiến cảm thấy mình bắt đầu khó thở, hắn hít sâu, gồng cơ bắp toàn thân, thân thể không một vết sẹo căng ra, đường cong cơ bắp nổi lên cực đẹp, sau đó dùng cơ bụng, bật người cuốn bụng lại, nửa người trên duỗi thẳng, gấp lại song song với chân, hai tay thì ôm lấy chân Cửu Phong.

Được rồi!

Nhưng tư thế này cũng khá khổ sở.

Nguyên Chiến là một kẻ lì lợm lớn gan, ở trên trời mà hắn dám làm cái động tác như diễn xiếc này, hắn cong đầu gối cái chân bị tóm, chân còn lại duỗi thẳng treo giữa hai tay, để trọng lượng thân thể đặt lên hai tay, giảm bớt gánh nặng cho chân mình.

Nhị Mãnh kế bên nhìn mấy động tác liên tục này mà há hốc mồm, mấy lần há hốc đều bị gió tạt cho trợn trắng mắt.

Cửu Phong không cúi đầu nhìn, nhưng nó cảm thấy cái con nó dùng móng quắp vào kia, nếu không phải nó quắp được một chân của con đó, thì chỉ sợ con đó đã bò lên trên người nó rồi.

Một con khác nó không thèm để ý, dù sao giết một con quái hai chân rất dễ dàng đối với nó, có điều nếu con đó tóm được chân nó rồi, thì chỉ cần giữa đường con đó không té xuống thì nó sẽ mang về cho quái hai chân nhỏ của nó chơi

“Kiệt ——!” Quái hai chân, cho tụi bây cảm nhận tốc độ tối đa của ta này!

“Vèo! Vèo! Vèo!” Cửu Phong không bay thẳng nữa, nó lúc thì bay thẳng lên cao, lúc thì lao đầu xuống dưới, tốc đều cực nhanh.

“A a a!” Nguyên Chiến và Nhị Mãnh bị nó hành muốn chết, cuối cùng hai người chỉ có thể nhớ được một điều, không muốn chết thì không được thả lỏng chân nó ra, Nguyên Chiến cắn răng chịu khổ, Nhị Mãnh gào to phát tiết.

Lại nói tới Nghiêm Mặc.

Lúc Cửu Phong rời khỏi đi tìm quái hai chân khác, không bao lâu sau, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Môi thật khô, miệng cũng khô.

Nghiêm Mặc nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng đau đớn không thôi.

Dựa vào bản năng sinh tồn, hắn đẩy mớ đá cuội trên người mình ra, bò sang phía bên kia tổ chim, cầm lấy vỏ dưa ngày hôm qua hắn ăn còn dư lại.

Cũng may hôm qua hắn không ăn sạch vỏ dưa, nhờ thế mà hôm nay mớ vỏ dưa cứu hắn một mạng.

Cũng may hôm qua mưa một trận, nhiệt độ ban đêm thấp, vỏ dưa không bị thối rữa, mà chỉ hơi nhũn ra một chút mà thôi, ngửi mùi không thấy bị hư.

Trong vỏ dưa còn một ít nước mưa, Nghiêm Mặc không rảnh mà suy nghĩ đến chuyện nước sạch hay không sạch, vùi đầu uống nước, uống xong thì gặm phần mềm mềm bên trong vỏ dưa, gặm ra đến phần thô ráp bên ngoài, vỏ dưa bị hắn gặm đến mức biến thành trong suốt, hắn mới không nở vứt miếng này, thò tay lấy miếng khác ăn.

Con chim chết tiệt, nuôi thú cưng mà không biết chăm sóc, cho ăn cũng quên, không thể tha thứ!

Có điều nhìn mớ đá cuội nhiều đến mức có thể xây mồ cho hắn kia, Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy con chim ngu đó cũng không phải không thể tha thứ.

Gặm hết toàn bộ vỏ dưa, Nghiêm Mặc trở mình, để ánh nắng rọi lên mặt mình, thuận tay cầm hai miếng vỏ dưa đã mỏng lét đắp lên hai mắt.

Hắn lại vượt qua một lần khổ?

Có điều vì sao cả người không có chút sức lực nào? Sức lực giống như bị rút ra khỏi người. Hắn sờ sờ xương sườn mình, cảm thấy hình như gầy đi rất nhiều.

Quả nhiên năng lực tự lành nhanh chóng cũng không phải không cần trả giá, nếu thân thể không kịp hấp thu chất dinh dưỡng, vậy năng lực này sẽ rút bớt sức sống còn thừa của hắn, hắn vẫn luôn không để tâm đến chuyện này, nhưng hai ngày nay liên tiếp bị thương, sách hướng dẫn hoặc bản thân thân thể hắn trung thực chấp hành mệnh lệnh nhanh chóng tự lành, mặc kệ thân thể hắn có chịu nổi hay không.

Nghiêm Mặc rất muốn làm thí nghiệm, không ăn không uống thử xem mình có thể chết hay không.

Bởi vì thí nghiệm này quá mức thống khổ và tốn thời gian, hắn không muốn lấy mình ra làm thí nghiệm chút nào, thật đáng tiếc không có đối tượng để thí nghiệm và quan sát.

Nhưng hắn có một phỏng đoán, cho dù bỏ hắn vào quan tài rồi chôn xuống đất cả chục triệu năm, rất có thể hắn vẫn sẽ không chết, nhưng cũng sẽ không sống tốt nổi, nếu mấy ngàn năm sau có người đào hắn ra, rất có thể người đó sẽ thấy đây là một quan tài rỗng chẳng có gì, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không tồn tại, ở lâu trong cơn đói khát, rất có thể hắn sẽ tự ăn bản thân, ăn đến khi chỉ còn lại một chút tế bào.

Mà tế bào thì cần rất ít dinh dưỡng, trên lý luận chỉ cần không khí và hơi nước không biến mất, suy nghĩ và sóng điện từ của hắn vẫn còn tồn tại, hắn không chết hẳn, mà sẽ sống vĩnh viễn.

Nghĩ như vậy có hơi đáng sợ, dù sao thì đó chỉ là tình huống tồi tệ nhất mà thôi, nhưng trên đời này có một đạo lý, luật trao đổi đồng giá, không có chuyện mày không trả bất cứ cái gì mà có được thứ tốt, bây giờ hắn không lo bổ sung dinh dưỡng cho thân thể, thì sau này sẽ phải làm một bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình mất.

Thân thể yếu ớt? Thường xuyên sinh bệnh? Ở thế giới này? Ha! Vậy kết cục đang chờ hắn là, không ngừng bị thương, không ngừng lành lại, không ngừng suy yếu, sau đó bởi vì suy yếu mà lại bị thương hoặc sinh bệnh, một vòng tuần hoàn ác tính.

Xem đi! Ông trời yêu thương hắn tới cỡ nào. Về việc này, sách hướng dẫn nhắc nhở một câu cũng không, hoàn toàn do tự hắn lần mò. Nếu hắn không hiểu ra được điều này, chắc hắn sẽ rơi vào kết cục bi thảm.

Thân thể yếu ớt, muốn quyền thế thì có ích lợi gì?

Thân thể yếu ớt, thì hắn làm sao để bảo vệ con mình?

Nghiêm Mặc nghĩ đến đây, có chút rối rắm, hắn đúng là ích kỷ, chỉ muốn bảo bối trở lại bên người hắn một lần nữa, nếu hắn thật sự suy nghĩ cho con mình, vậy đừng để nó đến thế giới hung tàn này.

Những suy nghĩ rối rắm tạm thời để sang một bên, qua lần gặp nạn này, hắn có phỏng đoán đối với nguồn năng lượng cung cấp cho năng lực tự lành của bản thân, hắn có thể khẳng định một lần nữa, ông trời cho hắn đến đây, chắc chắn không phải để hắn tới hưởng phúc!

Cũng bởi vì phỏng đoán này, người nào đó thề sẽ dốc sức ăn, dốc sức rèn luyện, tuyệt đối không làm một tên bác sĩ yếu đuối nhu nhược, mà điều này khiến bộ lạc nào đó trong tương lai có một vị tư tế dũng mãnh với sáu múi cơ bụng, phi châm như điện.

Cửu Phong chơi một chốc, đột nhiên nhớ tới quái hai chân nhỏ còn nằm trong ổ đợi nó về, không chơi nữa, mang theo hai người nào đó đã xanh mặt choáng đầu nhanh chóng bay về tổ.

Nhị Mãnh lúc này đã hết sức gào rồi, chỉ biết lo ôm chặt chân con chim, sợ mình chỉ cần lỡ buông lỏng tay là sẽ ngã chết.

Nguyên Chiến muốn giữ thể lực, lúc này còn tính là hơi tỉnh táo, hắn có thể bớt thời giờ nhìn Mãnh một cái.

Tuy rằng bị Cửu Phong bắt lấy, nhưng Nguyên Chiến cũng không vì vậy mà từ bỏ cơ hội tìm đường sống, bây giờ còn ở trên không trung thì không làm được gì hết, hắn phải đợi đến khi con chim mặt người này mang bọn họ về tổ, chỉ cần để chân hắn rơi xuống mặt đất, hắn sẽ dám liều một phen.

Con chim ngu ngốc kia không biết đã bay đi chỗ nào, Nghiêm Mặc đang bị bỏ đói chỉ có thể hy vọng nó đi ra ngoài vồ mồi thuận tiện mang thức ăn về cho mình, dưới tình huống không cách nào rời khỏi cái nhà tù cao trăm mét này, hắn chỉ có thể chờ chủ nhân quay lại đút thức ăn cho mình.

Nhàm chán lại không có sức lực, Nghiêm Mặc lăn vào bóng râm mở sách hướng dẫn ra xem điểm cặn bã, lần trước hắn được khen thưởng đã giảm 638 điểm, sau lại bị tăng thêm 4 điểm, hiện tại tổng cộng chỉ giảm được 634 điểm.

Sách hướng dẫn hiện lên trên tay phải.

Thông báo nhảy ra, hắn trị liệu chân cho Thảo Đinh và Dương Vĩ, tùy theo thương thế nặng hay nhẹ, hắn được giảm 5 điểm và 10 điểm, mặt khác còn có vụ cây nạng cũng giúp hắn giảm 1 điểm.

Cuối cùng thống kê mới nhất của hắn hiện giờ tổng cộng đã giảm được 650 điểm.

Đúng rồi! Túi thảo dược, từ khi được khen thưởng cái này đến giờ, hắn còn chưa sờ qua cái bảo bối này.

Mở danh sách khen thưởng, ngón tay chạm vào ba chữ túi thảo dược, trong lòng nhẹ gọi ‘lấy ra’.

Ngay sau đó ba chữ túi thảo dược sáng lên, trước mắt mờ một trận, trong tay hắn liền xuất hiện một cái túi màu trà, chất liệt thoạt nhìn trông như da thú.

Đồng thời, trên trang danh sách khen thưởng của sách hướng dẫn cũng xuất hiện phương pháp sử dụng túi thảo dược.

Nghiêm Mặc nhớ kỹ, định lát nữa thử nghiệm xem.

Túi thảo dược rất nhỏ, chỉ lớn cỡ cái hầu bao, mặt ngoài không khác hầu bao là mấy, hai bên có dây dùng để đeo trên hông.

Có điều túi thảo dược này nhìn bề ngoài như được làm từ da thú và răng thú, tuy đeo trên người có thể sẽ khiến kẻ khác chú ý nhưng lại không quá quái lạ, chỉ khiến người ta cảm thấy người làm ra cái hầu bao này có tay nghề thật khéo léo.

Túi thảo dược có nắp, mở nắp ra là có thể bỏ đồ vào trong.

Nghiêm Mặc cầm mấy cục đá cuội, thử bỏ vào trong túi. Sách hướng dẫn nói, không dựa vào ý niệm được, hắn phải tự cầm vật phẩm bỏ vào mới được.

A, vào rồi!

Xem ra túi thảo dược công nhận tác dụng chữa bệnh của đá cuội, xem nó như một loại thuốc và kim châm cứu.

Khi lấy ra, hắn phải cho tay vào trong, như vậy trong đầu hắn mới xuất hiện số vật phẩm có trong túi, sau đó tập trung nghĩ về đồ vật đó hoặc là trực tiếp gọi tên nó, vật phẩm đó sẽ xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn có thể lấy ra khỏi túi.

Mà nếu là vật phẩm lớn hoặc trọng lượng quá nặng, không thể cầm lên, vậy phải mở túi thảo dược ra úp lên trên vật phẩm đó, còn phải tập trung suy nghĩ hoặc trực tiếp kêu ‘thu vào’, vật phẩm kia mới cho vào túi thảo dược được.

Tóm lại, phương pháp sử dụng không quá tiện lợi, nhưng chắc chắn là tốt hơn mấy cái túi bình thường.

Mặt khác túi thảo dược cũng là vật ‘làm mất không bổ sung’, cho nên để phòng hờ, bình thường hắn vẫn nên để cái túi trong danh sách khen thưởng.

Cái khá tiện là, khi hắn lấy ra đeo trên hông rồi cất vào, vậy lần sau hắn lấy nó ra nữa thì nó trực tiếp xuất hiện trên hông luôn.

Thử nghiệm vài lần, đúng là túi thảo dược không phải cái gì cũng bỏ vào được, nếu không phải thảo dược hoặc dược vật, dù có nhét thế nào cũng không thể nhét nó vào trong, tỷ như áo da thú của hắn.

Nghịch một lúc, Nghiêm Mặc cất túi thảo dược, cầm một cục đá cuội lên.

Túi thảo dược tuy rằng thần kỳ, nhưng làm một bác sĩ, hắn cảm thấy hứng thú với cục đá có tác dụng trị liệu này hơn.

Tác dụng trị liệu của nó chỉ hữu hiệu với dịch nhầy của bụi cây kia, hay còn có thể chữa được những vết thương tương tự?

Cục đá này ngoại trừ tác dụng ngoài da, nó có thể uống không?

Đáng tiếc loại đá này là khoáng vật, không phải sinh vật, nếu không hắn đã nhờ bách khoa toàn thư của sách hướng dẫn để giải đáp rồi.

Một ngàn điểm lận đó, đến bao giờ mới có thể giảm được đây? Cứ ở mãi chỗ này chắc chắn không được.

Nghiêm Mặc ném cục đá xuống, lại lần nữa lăn ra chỗ có nắng để phơi, thuận tay lấy vỏ dưa mỏng dán lên mắt, hai tay bắt sau đầu, một chân cong, chân còn lại gác đùi lên, vừa phơi nắng vừa miên man suy nghĩ.

Hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét xem dùng nhánh cây và cỏ khô trong tổ chim, cùng với áo da thú có thể làm ra một cái cánh để đáp xuống đất hay không…… hắn cảm thấy xé da thú ra làm dây thừng coi bộ thực tế hơn.

Hoặc là hắn có thể nghĩ cách lừa con chim kia mang hắn ra ngoài, thần phục được lại càng tốt.

Ngày hôm qua mưa to, hắn đã thiếu chút nữa sốt thành cái thây khô, nếu mùa đông đến…… có lẽ hắn trực tiếp nhảy xuống đi!

“Kiệt ——!”

Con chim ngu trở lại rồi? Nghiêm Mặc rút một tay từ sau đầu ra, giở miếng vỏ dưa dán trên mắt xuống…… rất hy vọng nó có thể mang chút thức ăn trở về.

Trên bầu trời, Cửu Phong lượn hai vòng trên tổ chim, nó nôn nóng muốn xem quái hai chân nhỏ của nó sao rồi, có còn sống không.

Nguyên Chiến và Nhị Mãnh kiên cường suốt một chặng đường để đến đây, đầu óc vẫn còn thanh tỉnh lắm.

Bọn họ cũng thấy cái tổ thật lớn dưới chân.

Trong tổ chim …… Cái gì kia?!

“Hửm?” Giở miếng vỏ dưa ra, Nghiêm Mặc nằm ngửa trong tổ thấy một cảnh hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Con chim ngốc đã trở lại, mà trên móng vuốt của nó ……

Nghiêm Mặc đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, loại vui vẻ khi muốn cười trên nổi đau của người khác và an tâm khi thấy người quen, hắn không phải chỉ có một mình!

Con chim lớn bay tới gần tổ, người trên móng vuốt nó đã có thể thấy rất rõ ràng.

Nghiêm Mặc nâng lên tay, vẫy vẫy tay với hai vị chiến sĩ đang trợn trừng mắt nhìn hắn, cười hề hề nói: “Hế lô, mấy anh cũng tới hả?”

Cửu Phong không ném Chiến và Mãnh vào tổ, mà ném bọn họ vào một bãi đất trống trong lùm cây.

Tổ chim là chỗ nó dùng để nuôi quái hai chân nhỏ, mãnh đất trống trong bụi Nước Bọt Lôi Thần mới là khu nó dùng để vây khốn con mồi.

Chiến và Mãnh nhìn thấy mình đã cách mặt đất không xa, Mãnh không đợi Cửu Phong bay chậm lại đã nhanh chóng buông tay nhảy xuống.

Chiến bị thì Cửu Phong quẳng một cái, hắn ôm chân theo bản năng mà lăn một vòng trên mặt đất để giảm bớt xung lực.

Nhị Mãnh vừa định bỏ chạy, thì Nguyên Chiến đã ngồi dậy giữ chặt cậu: “Đừng nhúc nhích! Đây là Nước Bọt Lôi Thần!”

Mãnh không dám chạy loạn, bụi Nước Bọt Lôi Thần bao quanh bọn họ, không có một khe hở để bọn họ luồn ra ngoài. Cậu ngẩng đầu nhìn chim mặt người bay vào tổ, đột nhiên kêu gào: “Vừa rồi chúng ta thấy cái gì vậy? Là tiểu nô lệ có phải không? Cậu ấy chưa chết có phải không?”

Nó đâu chỉ chưa chết…… Nguyên Chiến cũng rất kinh ngạc, tên nhóc đó thế mà sống cạnh Cửu Phong đến tận bây giờ? Hơn nữa, với vẻ mặt của nó, giọng điệu nói chuyện, không có chút dáng vẻ nào là của con mồi sắp chết, mà cứ như nó mới là chủ nhân của cái tổ chim kia.
Tác giả có lời muốn nói: Tui giải thích một chút về địa hình ~

Sau này cũng sẽ dần dần nhắc tới, nhưng để mọi người không cảm thấy khó hiểu, vậy nên nói trước cho mọi người biết một chút ~

Lục địa Nghiêm Mặc đang ở, để dễ hình dung thì nói đơn giản là một cái ruộng bậc thang siêu lớn (kỳ thật rất nhiều đại lục đều có dạng cấu tạo này).

Một phần giáp với biển, phần giáp với biển là tầng dưới cùng của ruộng bậc thang, cũng là tầng lớn nhất.

Vị trí của Nghiêm Mặc là cao nguyên, tức là ởtầng thứ ba và thứ tư ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play