*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, trận đầu là tỷ thí vu thuật của vu giả, vì Thổ Thành là bên bị khiêu chiến, có thể ra đề trước.”
Các thành khác cùng nhìn về phía người Thổ Thành.
Xưa nay, tòa Thượng Thành bị các thế lực mới nổi chọn để khiêu chiến không phải vì có thù oán với thế lực kia, mà là kẻ bị xem là yếu nhất.
Thổ Thành xôn xao một trận, hai người ngồi đầu có vẻ mặt rất khó coi, một là Đại Tư Tế, một là thành chủ.
Lúc này, tất cả người Thổ Thành đều muốn lớn tiếng nói cho những người khác: Không phải bọn tôi yếu, mà là Cửu Nguyên vốn có thù oán với chúng tôi!
Công chúa Diệu Hương thấy người Cửu Nguyên xuất hiện trong sân không thiếu một ai, không khỏi hối hận vì lúc trước đã quyết định rời khỏi Cửu Nguyên khi bọn họ gặp nguy, có lẽ thủ lĩnh của bộ lạc này thật sự rất mạnh, mạnh đến mức có thể không chịu chút thương tích nào mà thoát khỏi vòng vây của sáu thành, nếu cô ta thật sự có thể gả cho người đàn ông như vậy… Không, không vội, hôm nay có không ít vương tử và chiến sĩ thần cấp cao tới, các thành khác cũng mang theo những công chúa vừa độ tuổi tới, hiển nhiên có ý kết thân với nhau.
Cô ta còn muốn xem thử, nếu cô ta có thể gả cho vương tử của tòa Thượng Thành khác giống như con gái của Thúy Vũ, vậy về sau không cần phải nhìn sắc mặt của những người khác nữa.
Đại Tư Tế Thổ Thành – Khuê Chính có tính tình nóng nảy bộp chộp, thấy Nguyên Chiến không để Thổ Thành vào mắt, thái độ khinh thường, lập tức nổi giận, muốn giơ tay quát lớn cái gì đó, nhưng Xà Đảm ngồi sau sườn gã lại lanh lẹ bắt lấy tay gã, rồi nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho một chiến sĩ thần đứng bên cạnh Khuê Chính.
Xà Đảm buông tay, Khuê Chính muốn quở mắng Xà Đảm, nhưng chiến sĩ thần bên cạnh gã lại cúi xuống, nói nhỏ bên tai gã.
Nghe xong, vẻ giận dữ trên mặt Khuê Chính hơi dịu lại một chút, không thất thố mà chỉ vào mũi Nguyên Chiến mắng to, nhưng lửa giận trong lòng vẫn khó tiêu như cũ. Có điều… nhìn nhìn tên thiếu niên nãy giờ vẫn mê man trong lòng thủ lĩnh Cửu Nguyên, Khuê Chính thiếu chút nữa cười ra tiếng, may là có chiến sĩ bảo hộ nhắc nhở gã, nếu không gã đã bỏ qua cơ hội có lợi cho Thổ Thành rồi.
Khuê Chính hừ lạnh, nói bằng giọng điệu quái gỡ: “Muốn khiêu chiến Thổ Thành ta? Được! Vậy dựa theo quy tắc, từ trước đến nay luôn là trước vu sau võ, nếu Cửu Nguyên bọn mi không sợ chết, vậy hạng mục tỷ thí thứ nhất sẽ là so đấu vu thuật của vu giả.”
Toàn trường lặng im như tờ, tất cả mọi người đều đang đoán xem Cửu Nguyên sẽ phái ai ra tỷ thí, phần lớn đều biết cậu thiếu niên kia chính là tư tế Cửu Nguyên, nhưng hiện giờ cậu ta lại hôn mê bất tỉnh, vậy cuộc tỷ thí này sẽ tiến hành thế nào đây?
A, vẫn còn Lạp Mạc Linh có xuất thân là đại vương tử Âm Thành, nghe nói bây giờ cậu ta đã là thần thị của thần điện Cửu Nguyên? Nhưng cậu ta có biết vu thuật không?
Đúng lúc này, mí mắt Nghiêm Mặc rung rung.
Nguyên Chiến siết chặt cánh tay một chút.
Khuê Chính còn cố ý đâm chọt một câu: “Đừng nói Cửu Nguyên bọn mi cho Chú Vu ra tỷ thí thay nhé?”
Chú Vu cười khặc khặc: “Ta đã không còn là tư tế trong mười hai tư tế của Vu Thành nữa, hiện giờ ta là người Cửu Nguyên, mắc gì ta không thể tham gia tỷ thí?”
Mẹ nó! Bọn họ thế mà quên mất chuyện quan trọng này! Dựa theo quy tắc đã là luật bất thành văn, Chú Vu một khi bị đá ra khỏi nhóm mười hai vị tư tế, thì ông đã không còn bị điều luật của thần điện Vu Thành ràng buộc nữa, quả thật là muốn gia nhập thế lực nào cũng được, đồng thời, ông cũng có thể làm đại diện để tham gia tỷ thí cho thế lực kia.
Nhị Mãnh nhếch miệng cười há há, Nguyên Chiến cũng cong môi.
Người Thổ Thành và các thế lực khác đều biến sắc, Khuê Chính trực tiếp mắng chửi: “Chú Vu, ông đừng có vô liêm sỉ!” Sau đó nhìn về phía Vu Thành: “Vu Tượng đại nhân, Chú Vu làm như vậy, các người cũng cho phép à?”
Vu Tượng vung tay lên.
Tam tư tế La Tuyệt của Vu Thành mở miệng: “Chú Vu bây giờ không còn trong nhóm mười hai tư tế của Vu Thành, việc ông muốn tham gia cuộc tỷ thí là phù hợp với quy tắc.”
“Sao có thể?” Khuê Chính kêu to.
Người Thổ Thành cảm thấy mất mặt, nhưng lời của Khuê Chính cũng là lời bọn họ muốn nói, Chú Vu mà lên đài, Cửu Nguyên thắng là điều không thể nghi ngờ gì nữa.
La Tuyệt nhìn mọi người: “Mọi người có đồng ý cho Chú Vu đại diện Cửu Nguyên tham gia cuộc tỷ thí hay không?”
Không có ai mở miệng, hiển nhiên không ai muốn có thêm một đối thủ cường đại như Chú Vu.
“Vậy thì.” La Tuyệt hơi dừng một chút, rồi quay mặt về phía Chú Vu: “Chú Vu, ông có đồng ý trở về thần điện Vu Thành không?”
Chú Vu nheo mắt: “Muốn ta trở về? Dựa vào cái gì?”
La Tuyệt không để ý đến ông, lại hỏi các tư tế Vu Thành khác: “Vu Tượng đại nhân đề nghị cho Chú Vu trở về thần điện, các người có dị nghị gì không?”
Có không ít người dị nghị, nhưng ngay cả Khuê Mạt cũng khó mà mở miệng, Thổ Thành bên cạnh đang nhìn bọn gã chằm chằm đấy.
Lúc này, Ám Bặc bên Ám Thành mở miệng: “Chú Vu đại diện cho Cửu Nguyên tham gia tỷ thí là quá bất công, nếu như vậy, Chú Vu đại nhân trở về thần điện Vu Thành sẽ tốt hơn.”
Nghe thấy những lời này của Ám Bặc, các thành muốn cướp quả Vu Vận cũng phản ứng lại, đúng vậy, Chú Vu ở Cửu Nguyên, bọn họ muốn cướp quả Vu Vận sẽ rất khó, nhưng nếu nhét ông ta trở lại nhóm mười hai tư tế của Vu Thành, thì dựa theo quy củ của thần điện Vu Thành, Chú Vu có thiên vị Cửu Nguyên cũng không thể tùy ý nhúng tay vào việc của Cửu Nguyên nữa, điều rõ ràng nhất là ông không thể tham gia tỷ thí thay tư tế Cửu Nguyên.
Nghĩ như vậy, Hỏa Thành và Thổ Thành lần lượt tỏ vẻ Chú Vu nên trở về thần điện Vu Thành đi.
Vì thế, trước cuộc khiêu chiến, người mà trong mắt những người khác là trụ cột chống đỡ lớn nhất của Cửu Nguyên đã bị đánh sụp, Chú Vu từng bị trục xuất khỏi nhóm mười hai tư tế Vu Thành nay ‘bị bắt’ trở về Vu Thành, một lần nữa ngồi lên vị trí nhị tư tế vẫn luôn để trống.
Sự thay đổi này là điều mà rất nhiều người trong nhóm mười hai tư tế Vu Thành không ngờ tới, tuy bọn họ thấy Vu Tượng để trống vị trí nhị tư tế, bọn họ vẫn luôn ôm suy nghĩ rồi sớm hay muộn mình cũng sẽ trèo lên được vị trí trống đó, hiện giờ nguyện vọng này cứ thế mà bị đánh vỡ. Người giận nhất là Khuê Mạt và các tư tế bất hòa với Chú Vu, bọn họ khó khăn lắm mới liên thủ lại đuổi Chú Vu ra khỏi thần điện Vu Thành, nào ngờ người ta đi một vòng rồi lại quay về.
Mà việc Chú Vu trở về thần điện còn là vì ‘mục đích chung’, làm bọn họ không tiện mở miệng phản đối.
Chú Vu chiếm được của hời mà còn khoe mẽ, ngồi ở ghế dành cho nhị tư tế với cái mặt không tình nguyện: “Mẹ nó, bảo ta đi thì ta đi, bảo ta về thì ta về, chúng bây quá không biết xấu hổ rồi đó! Chúng bây thấy đồ đệ ta còn nhỏ nên muốn ăn hiếp nó chứ gì? Ta đây nói cho mà biết, nếu chúng bây dám…”
“Tiểu Chú Vu.” Vu Tượng đại nhân mở miệng.
Chú Vu câm họng, không nói ra lời uy hiếp nữa.
Khúc nhạc đệm nhỏ ngoài dự đoán liền kết thúc, tam tư tế La Tuyệt tiếp tục tuyên bố: “Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, trận đầu là tỷ thí vu thuật của vu giả, vì Thổ Thành là bên bị khiêu chiến, có thể ra đề trước.”
Khuê Chính cười to, không cần nghĩ ngợi đã vẫy tay cho một nô lệ tiến lên, bảo nô lệ nọ vươn hai tay ra: “Thấy không? Tay tên nô lệ này dơ muốn chết, sẽ không bao giờ rửa sạch được, nhất là những nô lệ phụ trách cắt thịt, tay và móng tay của bọn chúng… Chậc chậc! Thổ Thành ta ra đề về tỷ thí vu thuật, vu giả Cửu Nguyên bọn bây phải dùng vu thuật khiến hai tay tên nô lệ này sạch sẽ, không còn một chút dầu mỡ hay vết bẩn nào, mà không được làm tổn thương đến thân thể.”
Đầu mày Xà Đảm dịu lại, chậm rãi thu cánh tay đang muốn ngăn cản Đại Tư Tế của mình. Trước khi tới hắn đã nhớ rõ mọi quy tắc trong cuộc tỷ thí của chín thành, cũng đã ngờ được Cửu Nguyên sẽ khiêu chiến bọn họ, mà người bị khiêu chiến sẽ có lợi thế đưa ra đề thi đầu tiên, hắn và vài tên tâm phúc đã thương lượng xem nên ra đề như thế nào, chỉ là do Đại Tư Tế bảo thủ, không thương lượng với bọn hắn mà tự mình ra đề.
Có điều, đề do Đại Tư Tế đưa ra nghe thì đơn giản đó, nhưng kỳ thật lại không dễ chút nào, hơn nữa nó còn khá hiếm hoi, chỉ sợ ngay cả nhóm mười hai tư tế của Vu Thành cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra loại vu thuật thích hợp.
Người của các tòa Thượng Thành khác hiển nhiên cũng có cái suy nghĩ này, mới đầu bọn họ cảm thấy đề thi mà Khuê Chính đưa ra cứ như trò đùa, nhưng khi tư tế của các thành ngẫm nghĩ lại mới phát hiện loại vu thuật này thật sự không dễ thi triển, bọn họ hoàn toàn không biết phải thi triển như thế nào.
Khuê Chính đắc ý, cái nan đề này cũng là mối đau đầu của gã trong ngày thường, gã ghét nhất là lũ nô lệ dơ bẩn đó, dù có đánh có mắng như thế nào, cũng không thể khiến chúng rửa ráy bản thân sạch đến mức gã vừa lòng, gã cũng từng muốn luyện chế ra thứ thuốc tẩy rửa, nhưng không cái nào đạt được hiệu quả tốt.
Nghiêm Mặc nằm trong lòng Nguyên Chiến cười khẽ, Thổ Thành tìm hiểu tin tức thật không cẩn thận gì hết, cô công chúa Diệu Hương kia ở Cửu Nguyên đã hai tháng rồi, vậy mà không phát hiện ra Cửu Nguyên đã có thứ vật phẩm dùng để tẩy rửa.
Tam tư tế La Tuyệt nhìn qua phía Cửu Nguyên: “Thổ Thành đã ra đề, dựa theo quy tắc ngày trước, Cửu Nguyên phải thi triển vu thuật trong khoảng thời gian là một tiếng chim gáy, nếu không đủ thời gian, thì nói ra phương pháp, để mười hai Đại Tư Tế Vu Thành cùng kiểm tra và thử nghiệm kết quả. Các loại thảo dược cần đến nếu chưa chuẩn bị trước thì có thể hỏi xin Vu Thành.”
Người Thổ Thành nghĩ Chú Vu trở về thần điện, tức là ông cũng có quyền biểu quyết kết quả trong số mười hai tư tế, nhưng dù sao cũng tốt hơn là để ông trực tiếp tham gia cuộc tỷ thí. Đám người Thổ Thành tự cảm thấy mình chiếm được của hời lớn đều cười đến tít mắt.
Những người khác cũng nhìn về phía Cửu Nguyên, xem xem khi thiếu vu giả, bọn hắn định đối phó cái nan đề này như thế nào đây.
Trong năm năm này Lạp Mạc Linh ngoại trừ cố gắng thích ứng với năng lực của mình, thì sức mạnh linh hồn cũng tăng tiến, cậu đi theo Nghiêm Mặc học một ít kiến thức thông dụng về thảo dược, thấy Nghiêm Mặc không tỉnh, cậu định gánh cái nan đề này.
“Vo!” Một con ong to bằng ngón tay cái bay bay trước mặt cậu như đang ra hiệu cái gì đó.
Lạp Mạc Linh lại đặt mông xuống, lòng yên tâm hơn.
Cũng vào lúc này, Nghiêm Mặc chậm rãi ngồi dậy, rời khỏi vòng tay Nguyên Chiến, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
A? Tỉnh rồi? Cái tên này từ nãy đến giờ vẫn luôn hôn mê mà không phải sao?
Nghiêm Mặc đương nhiên sẽ không giải thích cho bọn họ, hắn chỉ thấp giọng hỏi Nguyên Chiến tình huống kỹ càng, hắn sợ trước đó mình nghe nhầm.
Nghe Nguyên Chiến nói xong, Nghiêm Mặc sờ sờ cằm, cứ cảm thấy nhóm mười hai tư tế Vu Thành… à, phải là vị Vu Tượng đại nhân kia đang mưu toan cái gì đó, y cho Chú Vu trở về Vu Thành chỉ sợ không phải vì công bằng, mà là rất có thể do Chú Vu yêu cầu được trở về.
Nhưng rốt cuộc Vu Tượng đang mưu toan cái gì, Nghiêm Mặc hiện giờ không thể kết luận, Chú Vu trở lại Vu Thành, cẩn thận ngẫm nghĩ thì cũng không có hại gì cho Cửu Nguyên, nói không chừng còn có chỗ lợi.
Người khác đều cho rằng vu giả mà Cửu Nguyên muốn cử lên để tỷ thí là Chú Vu, nhưng ngay từ khi bắt đầu, bọn hắn đã không định để Chú Vu ra tay.
Chú Vu cũng biết rõ thực lực của đồ đệ, vẻ mặt thì oán trách nhưng trong lòng lại sung sướng vô cùng, thầm chờ đồ đệ khiến lũ người ở đây sợ tới trợn lồi mắt!
Nghiêm Mặc đứng dậy, duỗi duỗi tay đá đá chân vặn vặn eo quay quay đầu, bẻ khớp toàn thân, nằm suốt hai ngày, xương cốt cứng đờ cả rồi.
Những người khác: “…” Cái này là đang bắt đầu thi triển vu thuật hả?
Nghiêm Mặc giơ tay với Vu Thành: “Chư vị, tôi có một nghi vấn nhỏ, kiểu ra đề thế này có phải là chúng tôi ra một lần, Thổ Thành ra một lần không?”
La Tuyệt: “Phải.”
Nghiêm Mặc xoay xoay cổ tay: “Vậy được. Bảo nô lệ kia lại đây.”
Nô lệ kia cẩn thận nhìn Đại Tư Tế Khuê Chính, Khuê Chính mặt treo nụ cười giả tạo, bảo người đưa một miếng thịt mỡ lên, rồi bôi lên tay nô lệ kia, thẳng đến khi tay nô lệ kia bóng nhẫy vì dầu mỡ, làm nổi lên lớp cặn bẩn đóng thật dày trên tay nô lệ, lúc này Khuê Chính mới phất tay cho nô lệ kia tiến vào khu đất trống.
Nô lệ kia vừa bước vào khu đất trống, La Tuyệt liền tuyên bố: “Thời gian bắt đầu!”
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc niết hắn một cái, rồi ung dung thoải mái đi vào giữa khu đất trống.
Nghiêm Mặc không tính bày quá trình chế tạo ra cho nhiều người xem miễn phí như vậy, nếu là tỷ thí về vu thuật, vậy thì khiến nó thoạt nhìn giống như vu thuật đi!
Thật ra, mới đầu Nghiêm Mặc không làm ra được thứ xà phòng nguyên thủy nhất, mà giống như lai lịch ban đầu của xà phòng, có một nữ cu li làm cơm cho hắn, không cẩn thận làm đổ mỡ dê vào tro, lúc đi rửa tay thì phát hiện tay mình rất sạch sẽ, cô liền trộm giữ lại hỗn hợp mỡ dê và tro kia, sau đó bị người ta phát hiện, nữ cu li đó sợ bị trách phạt nên nói dối là thần ban ân.
Vì liên quan đến thứ mà thần ban cho, nên cuối cùng nó được báo cáo lên chỗ hắn, hắn mới nhớ ra mình vẫn chưa phổ cập cho mọi người về xà phòng. Kỳ thật, khi phát hiện cánh kiềm bồng, hắn liền dùng tro của nó và một ít dược liệu Đông y cùng hương liệu tạo thành xà phòng, nhưng công chuyện của hắn quá nhiều, sau khi dạy phương pháp chế tác xà phòng đơn giản cho Ô Thần liền không quản tới nữa, mà có lẽ Ô Thần cảm thấy vật như vậy rất quý giá, nên không có truyền xuống, mà hắn cũng không chú ý tới.
Sau đó hắn lấy danh nghĩa của thần giải trừ thân phận cu li của nữ cu li đó trước mặt mọi người, để cô chính thức trở thành con dân Cửu Nguyên, và thưởng cho cô một căn nhà ở ngoại thành.
Các con dân khác của Cửu Nguyên và đám cu li được thấy phần thưởng thực tế đó, cả đám đều hâm mộ tới đỏ mắt, điều này đã khích lệ bọn họ càng thêm cố gắng làm việc và nỗ lực tìm tòi cùng phát minh cái mới, ngay cả Nguyên Chiến mỗi khi rảnh rỗi cũng thích dẫn các chiến sĩ và bọn học sinh vào rừng đi dạo, xem xem có tìm được thứ gì hay ho không.
Sau lại, hắn vẻ hình cây bồ kết và miêu tả đặc điểm của chúng cho Nguyên Chiến, loại cây này có sinh trưởng ở phương bắc, không giống quả bồ hòn chỉ lớn lên ở phía nam. Ít lâu sau, Nguyên Chiến liền tìm được cây bồ kết cho hắn trong những lần đi thăm thú của mình.
Có bồ kết, việc tạo ra xà phòng càng thêm dễ dàng. Tuy dùng dầu và tro của cỏ bồng thì sẽ có sản lượng nhiều, nhưng dùng bồ kết thì càng đơn giản hơn, cũng không gây nguy hại cho môi trường. Về phần chất sản sinh ra khi chế tác xà phòng, tỷ như Nitroglycerin* gì gì đó, Nghiêm Mặc không phân giải hay tinh luyện, cũng không để ý chuyện làm sao để cần bằng Nitroglycerin, nói tóm lại, hắn hoàn toàn làm lơ chuyện đó —— vì hắn nghĩ, thế giới này có dị năng bảo vệ môi trường, vậy có thuốc nổ hay không cũng chẳng sao cả.
(*Nitroglycerin: Được dùng cho các ứng dụng thuốc, thuốc nổ và một số ứng dụng khác.)Trong túi không gian của hắn có sẵn nguyên liệu chế tạo, hiện giờ cái hắn muốn là làm thế nào để khiến quá trình chế tạo càng giống như thi triển vu thuật càng tốt.
Ngẩng đầu nhìn nô lệ kia đang căng thẳng đến mức thân thể run lẩy bẩy, trong đầu Nghiêm Mặc hiện lên một cái bóng đèn, dịu dàng cười với nô lệ kia, nói: “Không cần phải sợ, Đại Địa Chi Thần sẽ chúc phúc cho ông.”
Nô lệ kia đã ngoài bốn mươi tuổi, chân ông mềm nhũn, quỳ xuống. Nhưng không phải vì bị vẻ dịu dàng của tư tế nhỏ Cửu Nguyên cảm hóa, mà là phản ứng sợ hãi khi đối mặt với những người bề trên, thật ra ông chưa đối diện với người bề trên như thế này bao giờ, nhất là một tư tế thân thiện và cười dịu dàng với ông như vậy.
Ông thật sự sợ quá! Sợ tư tế nhỏ sẽ trực tiếp hiến tế ông cho Đại Địa Chi Thần: “Ô ô, đại nhân, xin ngài, đừng chặt tay tôi!”