*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi muốn khiến tất cả những kẻ mơ tưởng tới em biết rằng em là của tôi!”
Năm năm có thể làm người ta thay đổi rất nhiều.
Nguyên Chiến cũng bất tri bất giác mà thay đổi, những người tiếp xúc hằng ngày với hắn chỉ cảm thấy hắn càng lúc càng có khí chất của một vị thủ lĩnh, càng lúc càng thành thạo việc quản lý một bộ lạc lớn, hơn nữa còn trở nên khó dò, làm người ta không cách nào nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, hơn nữa còn có sức chiến đấu đáng gờm, điều này làm mọi người càng thêm kính sợ hắn, một vài chiến sĩ thủ lĩnh từng dám vỗ vai hắn đùa giỡn bây giờ dù có nói đùa thì cũng không dám tùy tiện vỗ vai hắn nữa.
Ngay cả người quen đã như thế, thì không cần phải nói đến những người mới thấy hắn lần đầu hoặc đã lâu mới gặp, tỷ như đại công chúa Âm Thành, cách năm năm gặp lại Nguyên Chiến, cô lập tức chấn động.
Lúc trước, khi đứng trong đại sảnh của thành chủ Âm Thành, Nguyên Chiến vốn đã khí thế bất phàm, nhưng các nhân vật trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Cửu Đại Thượng Thành tất sẽ sinh ra tâm đề phòng với hắn, chứ không xem hắn như nhân vật lớn mà ngồi ăn cùng mình, cùng lắm chỉ nghĩ có lẽ lại có thêm một chiến sĩ thần huyết khó lường từ nơi hoang dã rồi.
Năm năm sau, nhờ du thương và Thổ Thành truyền tới đủ loại tin tức, Lạp Mạc Na một lần nữa nhớ tới suy đoán lúc trước của mình đối với Nguyên Chiến, cô ta vẫn đang tìm kiếm đại khí vận giả
(người có số mệnh lớn), cô ta có thể khẳng định rằng mình không phải, mà mấy năm nay, nơi thay đổi lớn nhất trong thiên hạ có lẽ là bộ lạc tên Cửu Nguyên này, cô ta không chắc Nguyên Chiến liệu có phải đại khí vận giả không, nhưng cô ta vẫn quyết định tới một chuyến nhìn tận mắt, vừa lúc Cửu Nguyên có không ít thứ mà cô ta và Âm Thành đều muốn, hơn nữa nghe nói Lạp Mạc Linh rất có thể cũng ở Cửu Nguyên.
Cô ta đến, vừa nhìn thấy Nguyên Chiến, điều đầu tiên mà cô ta làm là điên cuồng kêu to trong lòng: Chính là người này! Chính là người mà cô ta muốn tìm!
Lần gặp lại đầu tiên, Nguyên Chiến không nói nhiều gì với cô ta, chỉ bảo cô ta đi nghỉ ngơi đi, sau đó phân phó thủ hạ nói tối ngày kia sẽ tổ chức một buổi tiệc.
Lạp Mạc Na vốn đã chuẩn bị đối đáp với Nguyên Chiến, nghe thấy đối phương săn sóc như thế, mà khoảng cách từ Âm Thành đến Cửu Nguyên cũng không gần, bọn họ lặn lội đường xa quả thật đã rất mệt mỏi, có được một ngày nghỉ ngơi tuyệt đối không hại gì, hơn nữa bọn họ còn có thể nhân thời gian rãnh mà tìm hiểu về Cửu Nguyên một chút, chỉ tiếc Lạp Mạc Linh không gặp cô ta.
Đây là lần gặp lại thứ hai.
Lạp Mạc Na nghỉ ngơi một ngày hai đêm, hiện giờ phong thái đã hoàn toàn khôi phục trở lại, cô ta tự tin rằng có thể đối mặt với bất kỳ ai vào lúc này.
Bóng dáng Nguyên Chiến vừa xuất hiện liền không ai có thể bỏ qua, ba năm trước hắn đã cao quá hai mét, vóc dáng cũng trở thành một con quái vật đầy cơ bắp, nhưng không cồng kềnh, mà nhìn rất hung hãn, trong ba năm này, khi năng lực thần huyết của hắn lại tăng lên lần nữa, chiều cao và hình thể của hắn bắt đầu co lại, một năm trước đã định hình.
Hiện giờ hắn cao chừng một mét chín lăm, thân thể được bao bọc bởi một tầng cơ bắp thoạt nhìn rất thon gọn, không hề khoa trương, nhưng chỉ có Nghiêm Mặc mới biết chúng rắn chắc cỡ nào và có bao nhiêu sức mạnh.
Người này vẫn không thích bận nhiều quần áo như trước, da được phơi năng thành màu đồng cổ, đôi chân trần đứng trên mặt đất, nửa người dưới chỉ mặc một cái váy đơn giản, trên hông buộc đai lưng hơi rườm rà, đeo lắc chân làm bằng xương, thân trên cường tráng chỉ đeo một cái vòng cổ nhìn không ra chất liệu trước ngực, trên hai cổ tay thì đeo hai vòng tay làm bằng xương có kiểu dáng cổ điển màu mực đen.
Tóc vẫn để ngắn, không biết có phải vì hắn và tư tế đại nhân đều không thích để tóc dài hay không, mà phần lớn người Cửu Nguyên đều để tóc ngắn, nhất là nam giới.
Trên mặt… ừm, hình xăm bộ lạc vẫn còn, đôi mắt hẹp dài làm đường nét trên khuôn mặt hắn càng thêm hung ác khắc nghiệt, ngoại trừ một số ít người, đã không còn ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Lạp Mạc Na cảm thấy thân thể mình run lên nhè nhẹ, cứ như cô ta sản sinh ra một thứ cộng hưởng nào đó với vị thủ lĩnh lạnh lùng nghiêm nghị trước mặt.
Khí thế của người này đã hệt như các thành chủ của Cửu Đại Thượng Thành, không, phải là đã vượt qua, loại khí phách này không thể dùng ngôn từ để miêu tả, cô ta chưa từng cảm nhận được trên người các thành chủ mà mình từng gặp.
Cô ta thân là công chúa Âm Thành, nhưng nhìn thấy người này còn nhịn không được mà muốn khom lưng uốn gối với hắn, huống chi là người khác.
Đây mới là khí thế của đại khí vận giả, của người được thần ưu ái, thậm chí, có lẽ người này chính là vương giả có thể thống nhất toàn bộ đại lục mà cô đã tìm kiếm nhiều năm!
Chỉ tiếc quả Vu Vận đến nay không biết đang ở đâu, cái mà lúc trước có người tìm được hình như không phải quả Vu Vận thật sự, nếu cô ta có được quả Vu Vận thì tốt rồi, hơn nữa còn có đại khí vận giả hỗ trợ, cô ta nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng của mình, trở thành nữ vương của đại lục này, biến phiến đại lục này thành cõi yên vui của mọi người!
Lạp Mạc Na siết chặt hai nắm tay, thấy Nguyên Chiến đến gần, ánh mắt luôn bình tĩnh của cô ta bắn ra một thứ cảm xúc cuồng nhiệt.
Nguyên Chiến cũng thấy đám người Lạp Mạc Na, bởi vì đám người này rất nổi bật, hơn nữa còn vừa lúc chặn đường đi của hắn.
Nguyên Chiến mang theo hai thị vệ, gật đầu với công chúa Lạp Mạc Na đang rụt rè hành lễ với mình, bước chân vẫn không dừng lại chút nào mà bước ngang qua người cô ta.
Lạp Mạc Na hơi sửng sốt, cô ta cho rằng Nguyên Chiến là nghe thấy tin cô ta ra đây tản bộ nên mới đến, mà chuyện này cô ta nghĩ là chuyện hết sức bình thường.
Mắt thấy Nguyên Chiến cứ thế mà đi ngang người mình, thậm chí còn không nói nhiều với mình một câu, Lạp Mạc Na còn chưa có phản ứng gì thì đám người đi cùng cô ta đã thay đổi sắc mặt.
“Tên thủ lĩnh hoang dã này sao lại dám như vậy?”
“Đúng thế, hắn dám bất kính với công chúa điện hạ của chúng ta, chẳng phải chỉ là một tên…”
“Câm mồm!” Lạp Mạc Na xoay người, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ xuất hiện sự uy nghiêm của công chúa.
Người Âm Thành lập tức câm miệng, tất cả đều cúi đầu không dám nói tiếng nào.
“Nơi này là Cửu Nguyên, không phải Âm Thành, phải biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, còn cần tôi dạy các người à? Hay là các người quên lời dặn của tôi? Nếu lần sau còn để tôi nghe thấy ai dám nói câu nào mang ý xúc phạm hay châm chọc các bộ lạc khác, thì tên đó đừng có ở cạnh tôi nữa.”
“Vâng.” Người có thể được Lạp Mạc Na dẫn tới Cửu Nguyên đa số đều là tâm phúc của cô, luôn tâm phục khẩu phục vị công chúa điện hạ này, thấy cô ta tức giận, không ai dám nói bậy nữa.
Lạp Mạc Na không tức giận ư? Cô ta đương nhiên khó chịu trong lòng, nhưng cô ta tự nhận mình không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, cô ta không có sự ái mộ như giữa nam và nữ đối với Nguyên Chiến, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa sinh ra, cho nên cô ta chỉ cảm thấy không vui khi Nguyên Chiến không để mắt đến cô ta, chứ vẫn chưa tới mức phẫn nộ.
Không phẫn nộ nhưng dù sao cũng khó chịu, Lạp Mạc Na quát đám đầy tớ nói bậy sau lưng, xong rồi theo bản năng mà quay đầu nhìn về hướng Nguyên Chiến đi qua.
Liền thấy vị thủ lĩnh kia không có đi ra, mà nhanh chóng dừng bước bên cạnh một cậu thiếu niên đầu đội thứ mũ kỳ lạ.
Cậu thiếu niên kia ngẩng đầu, cười với Nguyên Chiến.
Từ góc độ của Lạp Mạc Na, có thể vừa lúc nhìn thấy mặt mũi cậu thiếu niên, diện mạo không tính là quá đẹp, thoạt nhìn giống như một cậu nhóc thành thật, da dẻ thì lại đẹp hơn người bình thường nhiều, không thô ráp như những thiếu niên dã nhân mà cô gặp.
Cậu thiếu niên thấp hơn Nguyên Chiến rất nhiều, khi đứng cạnh Nguyên Chiến liền như trẻ con và người lớn vậy.
Nguyên Chiến vươn tay sờ sờ mặt cậu thiếu niên, khóe môi hình như còn mang theo chút ý cười.
Bởi vì góc đứng, Lạp Mạc Na không nhìn thấy mặt Nguyên Chiến, nhưng chỉ một động tác đơn giản đã khiến cho lòng cô chìm xuống.
Hành động thân mật và tùy ý như vậy chứng tỏ hai người tuyệt đối không phải người lạ.
Rõ ràng cái động tác sờ mặt kia không khác người gì mấy nhưng Lạp Mạc Na vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Cô ta không ái mộ Nguyên Chiến, nhưng nếu cô ta muốn đứng bên cạnh Nguyên Chiến, muốn lây dính thật nhiều khí vận của hắn, thì phải trở thành người thân với hắn nhất. Mà như theo cô ta biết, vị thủ lĩnh trẻ tuổi này đến nay vẫn chưa cưới vợ, cũng không có nữ nô hầu hạ.
Cậu thiếu niên kia và Nguyên Chiến rốt cuộc có quan hệ gì?
Nghiêm Mặc nhìn cái đai lưng của Nguyên Chiến, không nhịn được phì cười. Đây là kết quả sau khi hắn tức giận vào buổi sáng vì tối hôm qua người này chơi mình quá đáng, thế là lấy đai lưng của Nguyên Chiến hết cột rồi quấn, làm cho rối lung tung beng để người này không gỡ được, cho nên mới thoạt nhìn rườm rà như vậy, không ngờ người này lại mặt dày đến mức để vậy tới tận bây giờ luôn. Có điều nhìn cũng khá đẹp.
Thị vệ phía sau Nguyên Chiến định hành lễ với Nghiêm Mặc, nhưng bị ánh mắt của Nghiêm Mặc cản lại.
“Không phải lúc sáng em nói mông đau eo đau cả người đều đau à? Sao chưa được nửa ngày đã chạy ra ngoài rồi?” Nguyên Chiến giơ tay, một hai phải nhéo má đối phương một chút mới vui lòng.
Cái tên tư tế ác độc này, đồ lừa đảo, dám lừa hắn mãi mãi mang cái bộ dạng ông cụ kia, hắn đã chuẩn bị tâm lý cả đời sống cùng một ông lão rồi, ai ngờ chưa đến một năm đối phương đã biến trở về dáng vẻ thiếu niên.
Ngẫm lại, lúc đám người Hắc Thủy Doanh Thạch biết cậu thiếu niên này chính là Nghiêm Mặc thì vừa khiếp sợ và kính sợ, lão Chú Vu lại vui tới phát điên, đám người Đinh Ninh và Đinh Phi thì vô cùng vui sướng, đương nhiên là người Cửu Nguyên cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, cho dù là đã nhìn năm năm, Nguyên Chiến vẫn rất ngứa tay.
Tuy rằng tên lừa đảo này nói đây là phần thưởng mà Tổ Thần cho hắn vì hắn nhảy điệu xoa dịu linh hồn cho các chiến sĩ, nên mới được khôi phục thanh xuân, nhưng Nguyên Chiến vẫn cứ cảm thấy mình đã bị tư tế đại nhân của mình chơi một vố.
Vì thế, mỗi khi hắn nhớ tới chuyện này, mỗi khi hắn nghĩ đến tâm lý rối rắm phức tạp không biết nên vui sướng hay phẫn nộ lúc đó, hắn liền nhịn không được mà hung hăng tra tấn tư tế đại nhân của mình một phen, dù có bị kim đâm, bị ong Ăn Thịt chích cũng không buông tha.
Nghiêm Mặc bị nhéo đau, đập bay cái tay hắn: “Anh chạy tới đây làm gì? Trong bộ lạc không có chuyện cho anh làm sao? Chẳng phải nói muốn xây đường từ rừng của người lùn tới bồn địa ở giữa rừng vượn đỏ hả? Đã thương lượng với mấy người mang chức trách chưa?”
Có đôi khi, Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến như mang trên người cái radar chuyên dò tìm hắn, thường hay khi hắn nghỉ ngơi một mình ở nơi nào, chỉ cần tên gia súc này rảnh là có thể ngửi mùi tìm tới được.
“Việc này không gấp, người lùn đồng ý dẫn đường cho chúng ta, chúng ta chỉ cần đả thông con đường tới khu bồn địa trước mùa đông là được, có điều bọn họ yêu cầu mỗi năm chúng ta phải mua giấy bút mực của bọn họ ít nhất tăng thêm ba phần. Em đi đâu đó?”
“Tôi là hiệu trưởng của học viện Chiến Mặc, hiện giờ tôi đang ở ngay cửa trường học, anh nói xem tôi đi đâu?”
Nguyên Chiến cũng chiếm ghế hiệu trưởng của trường quân đội nghe vậy liền cười, dắt tay Nghiêm Mặc: “Hôm nay là ngày trường cho nghỉ, em cũng không cần đi giảng bài, tới trường làm gì? Em thấy yêu cầu của người lùn thế nào?”
Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt chế nhạo: “Đừng có chiếm của hời rồi lại còn khoe mẽ, lúc này bọn họ vẫn chưa thông thương được, người khác cũng không biết bọn họ làm ra một sản phẩm vĩ đại như vậy, dù bọn họ có biết thứ này trân quý, nhưng cũng không hiểu rõ ý nghĩa của giấy bút mực khi nó xuất hiện trên thế giới đâu. Anh xem đi, nếu giấy chảy vào các thế lực thành, không bao lâu sau có một lượng lớn sứ giả và du thương vây quanh bộ lạc người lùn, khi đó đừng nói bảo chúng ta mua nhiều giấy của bọn họ, không giảm lại danh ngạch ban đầu đã là không tồi rồi.”
“Chẳng phải bây giờ bọn họ chưa biết à, như em nói, chúng ta giao dịch một sản phẩm mới cũng phải gánh rủi ro lớn, huống chi hiện giờ còn tăng thêm ba phần. Tôi nghe nói hình như người lùn biết cây mộc nguyên ở đâu rồi, hơn nữa rất có thể còn nằm trong khu rừng của người lùn.” Xoa xoa bàn tay của ai đó, hình như mập thêm chút thịt rồi.
Nghiêm Mặc hai mắt sáng rực: “Cây mộc nguyên? Anh nghe ai nói? Nơi truyền ra tin này có đáng tin không?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Hẳn là đáng tin, có người đi ngang qua nhà của mấy nhóc người lùn, nghe bọn nó thỉnh thoảng nhắc tới.”
Thật đúng là khéo ghê! Nghiêm Mặc đoán rất có khả năng Nguyên Chiến đã phái người giám thị toàn bộ ‘du học sinh’ trong trường, nếu không thì sao lại khéo như vậy.
“Anh càng ngày càng chạy trên con đường cuồng khống chế một đi không trở lại nữa rồi, bệnh chung của các bá chủ hả?” Nghiêm Mặc thấp giọng cảm thán.
“Nhưng tôi không khống chế được em.” Nguyên Chiến cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, trong mắt hiện lên một sự điên cuồng. Hắn muốn hoàn toàn triệt để chiếm hữu người này, nhưng điều này căn bản là không có khả năng, hắn thậm chí còn không thể chắc rằng người này có mãi mãi ở cùng hắn không.
Nghiêm Mặc cảm thấy có hơi thở nguy hiểm, liền ngẩng phắt đầu lên.
Người nọ đặt tay trái lên mặt hắn lần nữa, cẩn thận vuốt ve, bàn tay lớn thô ráp chạm vào hắn. Trong đôi mắt hẹp dài hiện lên sự điên cuồng và thâm trầm khi cầu mà không có được, nhưng hắn rõ ràng ở ngay trước mặt người này.
Nghiêm Mặc đau đầu, không biết là do chuyện phát sinh trên người hắn quá thần kỳ, hay là do hắn nói dối, mà lòng chiếm hữu và quyến luyến không muốn xa rời của người này đối với hắn ngày một nặng, và cũng càng lúc càng không tin hắn.
Nếu biết câu nói dối thuận miệng ở sáu năm trước sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, lúc đó hắn nhất định sẽ cẩn thận khi mở miệng.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt lam tham nhìn hắn như muốn liếm láp hắn vậy: “Tôi thay đổi, đám đệ tử của em cũng đã trưởng thành, tóc bạc của Chú Vu càng nhiều hơn, em lại không có bất cứ thay đổi nào, khi tôi già, có phải em vẫn như vậy không?”
Nghiêm Mặc thở dài một tiếng trong lòng, yêu đương thật là phiền toái, dỗ người yêu bé nhỏ càng phiền toái, hắn trông con khi nó còn nhỏ xíu cũng không phiền như vậy!
“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả?! Tôi cũng đâu phải thần, đương nhiên cũng sẽ già, tôi chỉ là lớn chậm mà thôi, chờ qua thêm mấy năm nữa xem, tôi nhất định sẽ không quá lùn hơn anh đâu! Anh già, tôi cũng sẽ già.”
“Hừ hừ, thật không?”
“Đừng có rầm rì, vị công chúa điện hạ kia nhìn chúng ta nửa ngày rồi kìa, a, cô ta đi tới.”
Lạp Mạc Na tựa như tùy ý mà đi đến gần hai người, cũng chủ động hỏi thăm: “Thủ lĩnh Chiến, một ngày tốt lành, nghe nói hôm nay là ngày cố định mà trường Cửu Nguyên cho nghỉ? Chỗ tôi ở cũng nghe rất nhiều người nói hôm nay bọn họ nghỉ tắm gội, bọn họ đều rất vui vẻ, tựa hồ như cứ năm ngày thì sẽ có một ngày nghỉ như này? Thuộc hạ của tôi nghe xong đều rất hâm mộ, này thật đúng là một sự… thay đổi ghê gớm, không biết ngài có thể giải thích kỹ cho tôi biết về việc sắp xếp ngày nghỉ không? Có lẽ Âm Thành chúng tôi cũng có thể thử làm theo.”
Lạp Mạc Na nói ra mấy danh từ xa lạ rất lưu loát, rõ ràng là đã hỏi thăm ý nghĩa của những từ đó.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía công chúa điện hạ.
Lạp Mạc Na đảo mắt qua Nghiêm Mặc, nhưng không dừng lại nhiều, tựa hồ như loại cậu thiếu niên ra khỏi cuộc trò chuyện của mình và Nguyên Chiến. Đây là quyền của cô ta, vì với thân phận và địa vị của cô ta, không phải người có đủ thân phận thì sẽ không có tư cách để cô ta chú ý tới.
“Lạp Mạc Na điện hạ, tôi không biết kiểu đặt ngày nghỉ giống vậy ở Âm Thành sẽ tạo nên hiệu quả gì, bởi vì những điều này đều là phúc lợi mà tư tế Tổ Thần của bộ lạc ban cho mọi người, có em ấy, bộ lạc tôi mới có thể hưng thịnh, cường đại, an bình và giàu có, dù mọi người không cần làm việc mỗi ngày thì cũng có đủ thức ăn cái mặc.” Nguyên Chiến cười nhạt, thẳng thắn nhưng không thô lỗ.
“Xin gọi tôi là Lạp Mạc Na.” Lạp Mạc Na cười khanh khách, cô ta biết rõ dung mạo của mình có sức hấp dẫn cỡ nào với đàn ông. Người mà vị đại vương tử của Hỏa Thành kia nhìn trúng chính là cô ta, nhưng vì cô ta không muốn gả chồng, nhất là gả cho một người thoạt nhìn không có thành tựu gì cả, cho nên cô ta nảy ra một kế sách, làm vị đại vương tử Hỏa Thành kia thành đôi với em gái mình.
Đương nhiên, bản thân vị đại vương tử Hỏa Thành kia đã có điều kiện không kém, tính tình cũng không xấu, nếu không cô cũng sẽ không gả em gái mình cho hắn.
“Lạp Mạc Na điện hạ, con phố này khá náo nhiệt, nếu ngài cảm thấy có hứng thú thì chút nữa sẽ có người tới dẫn đường và giới thiệu cho ngài, tôi còn chút việc, nếu ngài có vừa ý thứ gì, chúng tôi không ngại bàn bạc vào buổi tiệc hoan nghênh vào tối nay đâu.” Nguyên Chiến không có kiên nhẫn để dây dưa với Lạp Mạc Na, nắm lấy tay Nghiêm Mặc muốn rời đi.
Lạp Mạc Na không muốn chọc cho Nguyên Chiến không vui, mỉm cười đáp một tiếng, đồng thời ra vẻ như lúc này mới chú ý tới Nghiêm Mặc, chuyển mắt về phía hắn, môi đỏ khẽ mở, hỏi: “Vị này là?”
Nguyên Chiến cúi đầu nhìn Nghiêm Mặc, kiêu ngạo nói: “Bạn khế ước trên chiến hồn của tôi.”
Lạp Mạc Na hơi khựng một chút tựa như nghe không hiểu.
Nguyên Chiến nói đơn giản hơn: “Em ấy là bạn đời của tôi, là người đàn ông của tôi!”
Lạp Mạc Na: “…”
Nghiêm Mặc: Anh nói xem về sau tôi phải làm sao để dùng thân phận tư tế mà gặp mặt vị công chúa điện hạ này?
Nguyên Chiến: Tôi muốn khiến tất cả những kẻ mơ tưởng tới em biết rằng em là của tôi!