*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

15439889_1165760840197770_7720062064805278819_n

“Nguyên Chiến cười lạnh một tiếng, diễn y như thiệt, biến một bộ lạc hoang dã mới phát triển thành cao nhân lánh đời.”
Một thị vệ đứng trước cửa chạy vào thông báo, sau đó mới đi ra mở cửa lớn của đại sảnh.

Thành chủ cho trồng không ít cây đèn trong đại sảnh, ánh sáng bên trong so với thời tiết mưa dầm bên ngoài tốt hơn rất nhiều, bốn phía còn có chậu than dùng để giảm bớt độ ẩm ướt trong sảnh, vừa tiến vào khí lạnh trên người lập tức tan biến không ít.

Trong đại sảnh, trên thềm đá, ở chủ vị bày hai chiếc ghế đá, bên trên được trải da thú, quốc vương và vương hậu ngồi ngay ngắn trên đó.

Ghế ở hai bên sườn phía dưới có hai chiếc được trang trí khá trang trọng, ngồi bên trái là Đại Tư Tế Lam Âm, bên phải là vương hậu Thúy Vũ của Thổ Thành, tất cả người hầu của cô ta đều đứng ở phía sau.

Đại công chúa Lạp Mạc Na và tiểu công chúa Lạp Mạc Nhĩ, cùng với hai thanh niên khác đứng ở ghế đá bên trái. Vài người trông như quý tộc thì đứng bên phải. Ngoài ra còn có hai hàng thị vệ cầm cốt đao trong tay, đứng sát vách tường.

Bầu không khí trong phòng khá nặng nề, trước khi Nguyên Chiến vào, bọn họ như đang thảo luận chuyện gì đó, hai bên thoạt nhìn đều không vui vẻ mấy.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn ra cửa.

“Sao toàn thân con lại ướt đẫm vậy? Người hầu của con đâu? Sao không đưa con đi thay quần áo?” Quốc vương Âm Thành khoảng chừng bốn mươi tuổi, còn đang ở độ tuổi tráng niên, khi vừa thấy con trai thì đầu tiên không phải là trách cứ, cũng không phải làm lơ, mà là nóng vội đứng lên, lập tức sai người dẫn cậu ta đi thay quần áo.

Đại vương tử cũng không cãi lời, ngoan ngoãn rời đi với người hầu.

Quốc vương lại ngồi xuống, nãy giờ vương hậu vẫn chưa có phản ứng gì.

Vẻ mặt của người ở trong này đều khác nhau, có người cười nhạo, có người thở dài, có người lại cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân.

Quốc vương Âm Thành lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh chính là người mà Đại Tư Tế nói…”

“Hừ, thằng con lớn của mấy người thật đúng là càng ngày càng điên, không nói tới việc nó bị người ta nguyền rủa cho không thể nói chuyện, dù nó không bị nguyền rủa, thì người như vậy sao có thể làm thành chủ tương lai của Âm Thành!” Vương hậu Thúy Vũ và quốc vương Âm Thành đồng thời mở miệng, tiếng nói the thé của cô ta đã át mất tiếng nói chuyện của quốc vương.

Quốc vương liền ngậm miệng, dứt khoát để cô ta nói cho xong.

Mà vương hậu Âm Thành mới nãy khi nhìn thấy con trai không nói lấy một câu, vào lúc này lại dùng giọng điệu vô cùng dễ nghe và mang theo chút lười biếng nói: “Thúy Vũ bệ hạ, Âm Thành tuy đã từng là Hạ Thành phụ thuộc Thổ Thành, nhưng không biết đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, chắc cũng đã năm, sáu trăm năm đi? Bắt đầu từ hơn năm trăm năm trước, Âm Thành ta và Thổ Thành các người cùng được liệt vào danh sách Cửu Đại Thượng Thành, hơn bốn trăm năm trước, các người có một thế hệ quốc vương đến tham gia lễ đăng cơ tân vương của Âm Thành bọn ta, trong yến hội nói lời vọng ngôn, sau đó Âm Thành và Thổ Thành gần như cắt đứt quan hệ, hiện giờ hai bên khó khắn lắm mới lui tới đôi chút, nhưng có vẻ như Thúy Vũ bệ hạ khinh thường việc kết giao với Âm Thành bọn ta?”

Thúy Vũ biến sắc, tựa hồ như thẳng đến lúc này cô ta mới nhớ tới việc nơi đây không phải Thổ Thành mà là Âm Thành. Có điều, cô ta cũng không thật sự ngu đến mức không có não, nghe vương hậu Âm Thành nói như vậy, cô ta cũng không nóng lòng giải thích, mà cắn lấy cái sai của đại vương tử mãi không nhả: “Vậy đại vương tử của Âm Thành các người thì có thể tùy tiện xúc phạm vương hậu Thổ Thành ta sao? Ta thấy không phải là ta khinh thường kết giao với các người, mà là các người thấy Thổ Thành ta gặp nạn, trong lòng tám chín phần mười chắc là đang chờ xem bọn ta bị cười cợt, thậm chí còn muốn…”

“Vương hậu bệ hạ!” Tên chiến sĩ chắc nịch phía sau kéo cô ta một cái, ngăn không cho cô ta nói nữa. Làm vương hậu, có vài lời cô ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, chứ tuyệt đối không thể nói ra miệng.

Thúy Vũ căm giận ngậm miệng, bộ dáng như uất ức dữ lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được sủa thêm một câu: “Dù thế nào, đại vương tử các người bất kính với ta, phải cho ta một lời giải thích! Thổ Thành ta không có dễ bắt nạt như thế!”

Lúc cô ta gặp đại vương tử, nhớ đến việc đối phương cũng bị Chú Vu nguyền rủa, liền ôm tâm lý cùng là người bị hại nên hẳn sẽ cùng chung kẻ địch, chủ động tìm cậu ta nói chuyện, kết quả lại bị đối phương làm lơ. Cô ta châm chọc đối phương có phải bị câm rồi cũng bị điếc luôn không, đối phương vậy mà lại quẳng vào người cô ta hơn mười con chồn hôi!

Tên chiến sĩ chắc nịch và vài tên quý tộc đứng sau vương hậu Thúy Vũ cùng thở dài trong lòng, tuy vương hậu nói câu này là để phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng lại khiến Thổ Thành hạ xuống vị trí làm kẻ yếu, vô duyên vô cớ bị người ta xem thường.

Vương hậu Âm Thành nghe vậy, quả nhiên nhàn nhạt nói: “Các đời thành chủ Âm Thành ta từ khi xây dựng bộ lạc tới nay, đều không cần biết là ai làm sai, chắc chắn phải bị phạt như những con dân khác. Vương hậu Thúy Vũ thân là khách quý của Âm Thành ta, không cần biết cô làm ra chuyện gì không hợp lý, thì việc con trai ta mạo phạm cô đương nhiên cũng sẽ bị luật lệ của Âm Thành trừng phạt. Cho nên ta mới lệnh cho nó đứng dưới mưa xuân rét lạnh mà chịu phạt, thẳng đến khi có một vị khách quý khác cho phép nó rời khỏi.”

Cái gì mà gọi là ‘cô làm ra chuyện gì không hợp lý’? Vương hậu Thúy Vũ tức đến mức siết chặt tay vịn ghế, móng tay bấu sắp gảy.

“A, thì ra là em phạt nó, thân thể nó đã không tốt, vừa dính mưa liền sinh bệnh, em còn bắt nó dầm mưa, đã vậy còn không bằng đánh nó một trận.” Quốc vương đau lòng không thôi, xoay mặt nhìn về phía vương hậu Thúy Vũ: “Hiện giờ thằng bé cũng đã bị phạt, lát nữa không biết sẽ bệnh nặng cỡ nào, Thúy Vũ bệ hạ, như vậy ngài đã vừa lòng chưa?”

Vương hậu Thúy Vũ tức đến mức toàn thân phát run, cái này mà là trừng phạt à? Mà rốt cuộc có phải vương hậu bắt Lạp Mạc Linh dầm mưa hay không căn bản không ai biết cả, nói không chừng bà ta thấy con mình mắc mưa nên mới bịa ra một hình phạt như vậy. Nhưng người ta thân là quốc vương và vương hậu, cũng đã nói đến mức đó, nếu cô ta lại tiếp tục lằng nhằng không bỏ thì sẽ quá ngang ngược vô lý. Lúc ấy nói không chừng Âm Thành giảo hoạt đáng giận này sẽ coi đó là lý do mà trốn tránh không chịu phái chiến sĩ trợ giúp Thổ Thành.

Người ở bên dưới, bao gồm Lạp Mạc Na và bốn vị vương tử công chúa, sau khi nghe đoạn đối thoại đó, cảm giác trong lòng đều không thể để lộ ra, trong đó có một thanh niên mang vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Quốc vương Âm Thành lại quay mặt đi, xin lỗi Nguyên Chiến vì nảy giờ bị xem nhẹ: “Đã để anh đợi lâu rồi, nghe nói anh đến từ tộc cây Trường Sinh? Không biết tên bộ lạc của anh là?”

Nguyên Chiến kiêu ngạo nhưng không ngạo mạn, thấy quốc vương Âm Thành bày ra vẻ mặt hòa ái với mình, hắn liền siết nắm tay đặt lên ngực, hành lễ: “Tôi tên Nguyên Chiến, là thủ lĩnh của bộ lạc Cửu Nguyên, tư tế Mặc vu của chúng tôi đang ở cùng tôi.”

“Cửu Nguyên!” Vương hậu Thúy Vũ nhảy dựng lên. Lúc Chú Vu đại náo ở Thổ Thành tuy chỉ nói ông báo thù cho đệ tử, nhưng sau một thời gian dài, cũng đủ để Thổ Thành tìm hiểu được tin tức của đám người Chú Vu ở thành Hắc Thổ, đương nhiên đã biết đám người đó đến từ đâu.

Cửu Nguyên, Nguyên Chiến, Mặc vu, những cái tên này cứ lặp đi lặp lại trong tin tức báo cáo, vương hậu Thúy Vũ đương nhiên nhớ rõ.

“Thì ra chúng mày còn chưa chết! Người đâu! Bắt chúng lại!” Vương hậu Thúy Vũ một lòng muốn bắt được đầu sỏ gây tội, liền mặc kệ nơi này là đại sảnh của thành chủ Âm Thành.

Tên chiến sĩ chắc nịch do dự một chút, người Âm Thành tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ ra tay ở đây.

Quả nhiên, vương hậu Thuý Vũ vừa kêu xong, quốc vương Âm Thành đã dẹp ngay dáng vẻ hòa ái, gầm lên: “Ai dám động thủ làm hại khách quý của Âm Thành ta!”

Hai hàng thị vệ ở vách tường lập tức tiến lên, rút cốt đao ra khỏi vỏ.

Vẻ mặt Nguyên Chiến lại không chút thay đổi, vừa rồi hắn đã thương lượng với Nghiêm Mặc, tình hình của Âm Thành rất kỳ quặc, dù bọn họ có giấu diếm thân phận thì cũng chưa chắc đã toàn thân trở ra, mà dưới tình huống giữa Thổ Thành và Âm Thành có lỗ hổng, khi bọn họ nói ra thân phận của mình, không chừng còn có thể tìm được một đường sống.

Đào tẩu? Từ sau khi hắn bước vào căn phòng của bán thú nhân kia, bọn họ đã không còn cơ hội đào tẩu nữa. Bán thú nhân sẽ không bỏ qua cho bọn họ, người Âm Thành lại càng không, lúc trước Lam Âm đã giải trừ ấn ký nô lệ của Tri Mẫu cho hắn, nhưng đồng thời còn để lại một sợi tinh thần của y.

Chẳng qua vì không để Lam Âm phát hiện bọn họ đã biết, Nghiêm Mặc và Vu Quả chỉ khóa sợi tinh thần lực kia lại chứ không tiêu diệt nó.

Sợi tinh thần lực này tuy mỏng, không đủ để điều khiển Nguyên Chiến làm chuyện gì, nhưng nếu bọn họ rời khỏi thần điện, hoặc rời khỏi Âm Thành, Lam Âm sẽ lập tức biết ngay.

Vừa rồi vị đại vương tử kia đã tiết lộ rất nhiều tin tức, dù cậu ta có nói thật hay không, chỉ sợ lúc này Nguyên Chiến dù không đồng ý ‘giải quyết’ bán thú nhân kia, Lam Âm cũng có biện pháp ép hắn đi, dù sao hắn cũng chỉ mới cấp tám, Nghiêm Mặc thì chưa khôi phục lại, tình thế bây giờ quả thật là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hiện giờ tiến cũng khó mà lùi cũng khó, nhưng với tính tình của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, hai người họ sao có thể chịu đựng và cam nguyện để kẻ khác thao túng và lợi dụng? Nếu cả tiến lẫn lùi đều không được, vậy dứt khoát bóc trần thân phận đi, biến từ quân cờ bị động thành người chơi cờ chủ động.

Chú Vu và Cửu Phong có thể đại náo Thổ Thành tới mức bọn họ phải đi tìm Vu Thành và Âm Thành để trợ giúp, vậy Âm Thành chẳng lẽ không sợ?

Ngược lại, nếu Âm Thành vẫn cứ cho rằng bọn họ là một bộ lạc nhỏ nào đó, sau lưng không có chỗ dựa, thì dù Nguyên Chiến với danh tiếng là người lai tộc cây Trường Sinh cũng không đủ để Âm Thành bảo vệ hắn, nói không chừng chiếm lợi xong còn muốn vắt hết giá trị thặng dư sau đó tế luôn bọn họ. Nhưng nếu phía sau bọn họ là Chú Vu, tộc Côn Bằng mặt người và tộc cây Trường Sinh, thì sức nặng sẽ không giống như vậy nữa, ít nhất thì trước khi ra tay, Âm Thành cũng phải suy xét kỹ lưỡng về hậu quả khi hại chết bọn họ.

Nguyên Chiến nhếch môi, vẻ mặt vừa như cười lạnh vừa như khiêu khích: “Tôi cùng Mặc vu của mình trước đó đã bị Đại Tư Tế Thổ Thành các người đánh lén, sức mạnh linh hồn hao tổn, thiếu chút nữa quên mất thân phận của mình. Nhưng hiện giờ tôi đã nhớ lại rất nhiều. Vương hậu Thúy Vũ, Thổ Thành các người tham lam độc ác, thấy tôi là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, thần huyết đậm, liền đánh chú ý lên đầu tôi, trước đó còn mưu hại tư tế thiện lương nhẹ dạ của Cửu Nguyên tôi. Cô cũng biết Mặc vu chúng tôi là đệ tử của Chú Vu rồi đấy, cô cũng biết Mặc vu chúng tôi được Tổ Thần thương yêu, phái tộc Côn Bằng mặt người đến bảo hộ Mặc vu, tất cả những kẻ làm hại Mặc vu chắc chắn sẽ bị Tổ Thần trừng phạt. Thổ Thành, các người chèn ép thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, Cửu Nguyên mà không diệt các người, thì thần sẽ trừng phạt!”

Không ai ngờ mọi chuyện lại phát sinh như thế, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung hết lên người Nguyên Chiến.

Ngay cả Lam Âm cũng không khống chế được vẻ mặt của mình, đánh chết y cũng không ngờ một nhân vật nhỏ đến từ tay một gã buôn nô lệ lại không chỉ là con lai của tộc cây Trường Sinh, mà còn là đầu sỏ gây tội khiến Thổ Thành gặp phải phong ba bão táp, ngay cả vương hậu cũng không thể không tự mình ra ngoài tìm viện trợ!

Chiến, Nguyên Chiến, sao y lại không nghĩ đến!?

Cửu Nguyên… kỳ thật Lam Âm đã sớm biết có một bộ lạc mang cái tên này, tuy Cửu Đại Thượng Thành cách xa nhau, nhưng vẫn sắp xếp một vài nhân thủ trong thành của nhau, các thành cách nhau càng gần thì quan hệ càng phức tạp, nhân thủ trà trộn cũng càng nhiều.

Thổ Thành và Âm Thành đã từng có quan hệ tốt, bây giờ cũng đã chắp nối quan hệ, thì sao lại không sắp xếp nhân mạch ngầm ở Thổ Thành? Cho nên khi quốc vương và vương hậu Thổ Thành biết đệ tử Chú Vu đến từ Cửu Nguyên, mà thủ lĩnh Cửu Nguyên là một chiến sĩ khống chế đất có thần huyết đậm, y ở bên này cũng nhận được tin ngay.

Nhưng lúc y gặp Nguyên Chiến lại không liên tưởng gì đến, chủ yếu là vì thân phận con lai của tộc cây Trường Sinh che mờ mắt y, làm y không nghĩ tới Cửu Nguyên.

Hai mắt của vương hậu Thúy Vũ trợn lên trừng Nguyên Chiến gần như điên cuồng, thù mới hận cũ dồn lên đầu, nhưng thị vệ của vương cung Âm Thành đã rút vũ khí, nếu cô ta thật sự dám ra tay ở nơi này, vậy chẳng khác nào tát Âm Thành một bạt tay.

Không cần người nhắc nhở phía sau, vương hậu Thúy Vũ đã ngẩng đầu lên, nhìn quốc vương và vương hậu Âm Thành: “Các người nghe thấy chưa? Bọn chúng tấn công Thổ Thành chưa đủ, còn vọng tưởng tiêu diệt Thổ Thành, một bộ lạc dã nhân lại có dã tâm lớn như vậy, nếu để nó tiếp tục phát triển, nói không chừng mảnh đại lục này của chúng ta sẽ rơi vào vòng chiến hỏa. Hai vị bệ hạ, hôm nay các người không giết hắn, thì chỉ sợ kết cục sau này của Âm Thành các người cũng sẽ không tốt hơn Thổ Thành là bao đâu!”

“Này ả đàn bà kia, cô đang châm ngòi đấy à? Kẻ mà Cửu Nguyên chúng tôi muốn giết hay muốn tiêu diệt cũng chỉ là kẻ thù của chúng tôi, Tổ Thần sẽ không cho phép chúng tôi tùy tiện tấn công và xâm lược người khác, nếu không thì sao tới tận bây giờ các người mới biết được có một Cửu Nguyên tồn tại? Nếu chúng tôi thật sự dấy lên chiến hỏa, ha!” Nguyên Chiến cười lạnh một tiếng, diễn y như thiệt, biến một bộ lạc hoang dã mới phát triển thành cao nhân lánh đời.

Lam Âm đứng dậy, vào lần đầu tiên khi y gặp người này đã cảm thấy thân phận đối phương không đơn giản, bởi vì chiếc ghế đá mà người này tạo ra, chỉ sợ các bộ lạc chưa từng thấy qua bao giờ.

Mà nay, sức mạnh linh hồn của đối phương gần như đã khôi phục, ký ức trở về, khí thế cũng sắc bén hơn trước kia rất nhiều. Tuy hắn đứng ở bên dưới, nhưng người trong này đều không dám xem hắn như chiến sĩ của một bộ lạc bình thường, thậm chí khí thế của hắn còn áp chế được cả vương hậu Thúy Vũ.

Người này chỉ mới cấp tám, nếu để hắn lên đến cấp chín hay thậm chí là cấp mười, chỉ sợ ngay cả quốc vương và vương hậu bệ hạ của bọn họ cũng không thể ngồi bên trên nữa, mà phải đích thân bước xuống tiếp đón.

Vương hậu Thúy Vũ lúc này cũng không biết nên làm gì, hận thì hận, nhưng khí thế cô ta đã hoàn toàn bị Nguyên Chiến áp đảo, lại còn ngay trên địa bàn của người khác, mà cô ta lại không am hiểu mưu lược, người am hiểu mưu lược là con trai trưởng của cô ta, tiếc là con trai trưởng của cô ta cần ở lại Thổ Thành đối phó với cha và anh em của nó, còn có đám quý tộc và tư tế giảo hoạt.

“Hai vị bệ hạ?” Vương hậu Thuý Vũ vẫn còn sáng suốt mà không đối nghịch chính diện với Nguyên Chiến, chỉ bày thái độ mong Âm Thành nói rõ.

Quốc vương và vương hậu Âm Thành cũng rất rối rắm, chỉ là trên mặt không để hiện ra bất kỳ điều gì.

Lam Âm mở miệng nói với Nguyên Chiến: “Quang huy Tổ Thần tại thượng, thì ra anh là thủ lĩnh Cửu Nguyên, ta đã nghe qua tiếng tăm của anh, vậy cái gùi phía sau anh… cũng chính là Mặc vu – đệ tử của Chú Vu đại nhân?”

Nguyên Chiến ngầm thừa nhận.

Vương hậu Âm Thành nâng mắt quan sát Nguyên Chiến, trước đó bà không hề để tâm tới người này.

Vẻ mặt của quốc vương Âm Thành thì rất quái lạ, dường như ông ta cũng cùng nghĩ về một chuyện giống như vương hậu Thúy Vũ, đến khi nghe nói đệ tử Chú Vu cũng ở đây, lập tức bảo: “A, Mẫu Thần từ bi! Đệ tử Mặc vu của Chú Vu đại nhân cũng ở đây? Vậy có thể xin Mặc vu đại nhân của quý bộ lạc giải trừ lời nguyền cho con trai trưởng của ta không? Năm đó con ta quả thật phạm lỗi, nhưng nguyền nó vĩnh viễn làm kẻ câm cũng quá là đáng thương, mấy năm nay con ta đã ngoan hơn rất nhiều, hơn nữa nó đã không nói được suốt mười hai năm nay. Ta đã nhiều lần phái người tới Vu Thành tìm nhưng Chú Vu đại nhân đều không có ở đó…”

Gì? Nguyền rủa vĩnh viễn? Câm mười hai năm? Nhưng sư phụ hắn rõ ràng đã nói là chỉ nguyền rủa mười năm thôi mà.

Nghiêm Mặc nói việc này cho Nguyên Chiến biết. Nguyên Chiến liền quay đầu nhìn về phía đại vương tử đã thay đồ xong đang lặng lẽ tiến vào đại sảnh, chắc là Lạp Mạc Linh cũng nghe cha cậu ta nói gì, thấy Nguyên Chiến nhìn mình liền chớp chớp mắt.

Thằng nhóc này… có bí mật! Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đồng thời nảy lên một nghĩ.

Nguyên Chiến thì cảm thấy hứng thú với Lạp Mạc Linh, còn Nghiêm Mặc thì có không ít hảo cảm với người cha này.

Cùng là cha, nhưng hắn thấy vị quốc vương Âm Thành này luôn quan tâm tới con mình, khi người khác vội vã muốn xử lý kẻ địch trong tương lai, thì người đầu tiên ông nghĩ đến lại là đứa con trai bị nguyền rủa của mình, làm hắn không khỏi nảy sinh tâm tư muốn giúp người nọ giải trừ lời nguyền. Tiếc là tuy hắn đã bái sư, nhưng vẫn chưa bắt đầu học cách hóa giải lời nguyền, mà điểm tín ngưỡng của hắn cũng không đủ.

Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc lời nguyền này có thể giải được không, sau khi nhận được đáp án không thể quyết định trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền hỏi quốc vương Âm Thành: “Đại vương tử điện hạ chính là người kia?”

Quốc vương Âm Thành gật đầu.

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên Lạp Mạc Linh vừa mới tiến vào, Lạp Mạc Na và Lạp Mạc Nhĩ chủ động chào cậu ta, còn hai thanh niên kia thì một người gật đầu với Lạp Mạc Linh, một người lại không có chút phản ứng nào.

Lạp Mạc Linh làm lơ mọi người, ngay cả hai cô em gái chủ động chào mình cũng không thèm nhìn đến, cứ thế lắc lư đi tới trước mặt Nguyên Chiến, thuận tay chọt cái gùi bị đất bọc kín sau lưng hắn.

Nguyên Chiến túm lấy tay cậu ta: “Cậu ta không tồi, còn giúp tôi và Mặc vu của tôi một cái ơn lớn. Mặc vu của tôi cũng định giải trừ lời nguyền giúp cậu ta, chỉ là lời nguyền này rất khó giải trừ, cần có thời gian chuẩn bị.”

“Phải bao lâu?” Hai mắt quốc vương Âm Thành sáng lên, hỏi dò.

Những người khác lại nghĩ: Đại vương tử đã giúp hai người Cửu Nguyên chuyện gì? Sao có thể khiến bọn họ chủ động giải trừ lời nguyền giúp hắn?

Lạp Mạc Linh cảm thấy như mình vừa mới bị Nguyên Chiến gài, liền tà mị liếc hắn một cái.

Nguyên Chiến làm như không thấy, trong đầu nghĩ: Cậu muốn lợi dụng tôi, vậy vì sao tôi không thể lợi dụng cậu? Miệng thì trả lời quốc vương Âm Thành: “Thời gian sẽ không lâu mấy, nhưng thân thể của Mặc vu bây giờ còn đang trong quá trình hồi phục, dù có muốn giải trừ lời nguyền cho đại vương tử thì cũng không cách nào làm được.”

“Vậy Mặc vu cần bao lâu mới khôi phục lại như cũ?”

“Không rõ lắm, nhưng nếu có năng lượng sung túc, thời gian khôi phục sẽ ngắn lại.”

Lam Âm dùng sức mạnh linh hồn truyền âm cho quốc vương, thuật lại tình trạng hiện tại của Nghiêm Mặc, quốc vương Âm Thành do dự, nghiêng đầu nói gì đó với vương hậu của mình.

Vương hậu không lập tức trả lời, tựa hồ như đang cân nhắc.

Nguyên Chiến cũng không vội, chỉ nói: “Nếu các người không kịp chờ Mặc vu khôi phục, không bằng chờ Chú Vu đại nhân của chúng tôi tự mình tới giải trừ? Chúng tôi đã truyền tin đi, nói cho ông ấy và các tộc nhân biết chúng tôi hiện đang ở Âm Thành, chắc là không lâu sau ông ấy sẽ dẫn các chiến sĩ của bộ lạc tôi tới Âm Thành đón chúng tôi.”

Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!

Người được đứng trong này đều không phải đồ ngu, ngay cả công chúa Lạp Mạc Nhĩ nhỏ nhất cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Nguyên Chiến, hắn đang gián tiếp nói cho bọn họ, việc bọn hắn ở Âm Thành đã không phải bí mật gì nữa, Chú Vu đã biết, người Cửu Nguyên cũng biết, nếu bọn hắn xảy ra chuyện gì ở Âm Thành, thì đối tượng bị Chú Vu đại nhân trả thù kế tiếp chính là Âm Thành.

Nghe nói Chú Vu sắp tới, mới đầu vương hậu Thúy Vũ cứng người lại, nhưng sau đó trong mắt cô ta lại lóe lên một tia sáng hưng phấn.

Lúc này Nguyên Chiến làm như mình đột nhiên sực nhớ: “À, đúng rồi, lần này tôi tới đây là vì vết cào trên mặt đại công chúa, Mặc vu chúng tôi đã chế thuốc xong, các người có muốn tìm một nô lệ mang sẹo trên người tới thử không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play