*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đậu má! Mười chín tuổi mà kéo dài như vậy, anh nói coi anh ăn cái giống gì hả?!”
Nghiêm Mặc hẹn gặp bốn bộ tộc chủ yếu là để triển lãm Vấn Thiên cho bọn họ xem.
Bốn bộ tộc đều cảm thấy thật thần kỳ khi nhìn Vấn Thiên sau khi được khảm nguyên tinh thì có thể tự động điều chỉnh thời gian, năm tháng, hơn nữa Nghiêm Mặc còn nói Vấn Thiên sẽ không đòi hỏi quá nhiều nguyên tinh, một viên nguyên tinh sơ cấp có thể dùng được trong chừng ba năm.
Đối với việc Vấn Thiên có thể tự động điều chỉnh thời gian, Nghiêm Mặc cũng cảm thấy thật thần kỳ, mấy ngày nay hắn nghiên cứu Vấn Thiên, phát hiện này khả năng này có liên quan rất lớn với loại hài cốt và nguyên liệu thực vật để bào chế nó, hắn đoán, loại sinh vật này lúc còn sống hẳn là có khả năng báo giờ trời sinh, hơn nữa còn rất nhạy cảm với sự thay đổi của mùa màng, những nguyên liệu thực vật dùng để bào chế nó cũng giống vậy.
May là Tán Bố biết cách luyện chế và chủ thể của Vấn Thiên được làm từ hài cốt của sinh vật nào, nó được nấu lên và luyện ra từ di cốt của một con sâu nào đó. Hỏi Nguyên Chiến có biết loại sâu đó không, Nguyên Chiến nghe hắn miêu tả xong thì nói mình chưa từng gặp, nhưng hình như lúc hắn tham gia phiên chợ ở bãi đá cuội có nghe người ta nói chúng sống trong khu rừng đen.
Nghiêm Mặc càng quyết định năm nay nhất định phải đi vào khu rừng đen một chuyến, đồng thời không khỏi cảm thấy may mắn khi loại sâu này không biến mất trong sông dài lịch sử theo tộc Luyện Cốt.
“Không cần mỗi ngày lấy ra ngoài phơi nắng?”
“Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần mỗi lần đổi nguyên tinh để khởi động nó thì đặt nó ở nơi có thể thấy mặt trời hoặc mặt trăng là được, tỷ như gần cửa sổ, sau đó nó sẽ tự động sửa thời gian lại cho chính xác, để chừng một ngày là được.”
“Vậy về sau không cần mặt trời hay mặt trăng thì cũng có thể xem thời gian?”
“Ừ.”
“Chỗ nào có thể sử dụng? Không ở nơi này cũng được?”
“Ừ.”
“Trong nước cũng dùng được hả?”
“Được. Đặt ở ngoài cũng không thành vấn đề, nhiệt độ cao thấp sẽ không ảnh hưởng tới nó, chỉ cần đừng thảy vào lửa là được.”
Nghe đến đó, bốn bộ tộc không có ai mà không mắc câu, tất cả đều tỏ vẻ bọn họ ít nhất phải có một cái.
Nhưng lúc này Nghiêm Mặc lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói với bọn họ, bởi vì cần thu thập nguyên liệu, nên Vấn Thiên phải chờ tới mùa xuân năm sau mới có thể làm ra xong.
Bốn bộ tộc tức khắc cảm thấy ảo não: ‘Người anh em, cậu trêu chúng tôi hay đang câu chúng tôi đó?’, nhưng bọn họ không có hiểu biết gì đối với việc luyện chế cốt khí, chỉ nghĩ việc luyện chế cốt khí cần tốn thời gian dài.
“Có điều… nếu là loại cốt khí khác, tôi vẫn còn có một ít.”
Nghiêm Mặc vừa nói ra những lời này, người nghe lập tức hai mắt tỏa sáng.
Hiện giờ ở chợ Ma Nhĩ Càn ai mà không biết cậu thiếu niên ở Cửu Nguyên chẳng những là tư tế mà còn là một Cốt Khí Sư lợi hại chứ?
“Chỉ là việc luyện chế cốt khí không dễ, hàng dự trữ trên tay tôi không còn nhiều lắm, nếu chuyện này lan ra ngoài, ai ai cũng muốn trao đổi cốt khí với tôi thì tôi sẽ không có nhiều như vậy để trao đổi đâu.”
“Đương nhiên! Việc này tuyệt đối không sẽ truyền ra ngoài, Mặc đại, cậu có cốt khí gì? Lấy ra cho chúng tôi xem.”
Nghiêm Mặc thấy bọn họ có hứng thú liền vui vẻ, đây cũng là lý do vì sao hắn mời người tới.
Cốt khí mà Nghiêm Mặc lấy ra không nhiều lắm, ngoại trừ tộc Người Rắn, hắn chỉ lấy ra ba loại cốt khí giống nhau cho ba tộc, tất cả đều là vũ khí.
Này ba cái vũ khí này là vật phẩm thử nghiệm trước khi hắn luyện chế Mặc Sát, không tính là quá tốt, nhưng độ sắc bén cũng rất khả quan, trên lưỡi đao còn có thuốc độc với tác dụng gây tê, điều này rất được chiến sĩ ba tộc yêu thích.
Lúc này không ai thèm để ý tới chuyện đối địch quang minh chính đại gì gì đó, xử lý được kẻ địch và dã thú mới là quan trọng nhất.
Người của ba tộc động tâm với cốt khí mà Nghiêm Mặc lấy ra, đương nhiên sẽ hỏi: “Mặc đại, cậu muốn đổi cái gì?”
Tộc Biên Khê và tộc Thổ Nhai không có nhiều nguyên tinh, cũng không thể đưa một lần ra thật nhiều thức ăn và da thú, Nghiêm Mặc liền bảo bọn họ hãy dùng toàn bộ xương cốt để trao đổi, bây giờ không có thì chờ tới phiên chợ vào mùa thu đưa cho hắn là được.
“A, cậu đưa cốt đao cho chúng tôi trước?”
“Ừ.”
“Cậu không sợ…”
Nghiêm Mặc cười mỉm nhìn đối phương.
Tộc Biên Khê và tộc Thổ Nhai lập tức tự đánh mình một quyền: “Yên tâm, chờ tới phiên chợ mùa thu, chúng tôi sẽ mang hết toàn bộ xương cốt tích lũy được trong một năm của bộ tộc tới đưa cho cậu! Nếu các cậu không vội trở về bộ lạc, cũng có thể đi theo chúng tôi tới bộ lạc chúng tôi làm khách.”
Nghiêm Mặc cũng đang có ý này, nhưng mà chắc phải dời thời gian lại sau.
…
Nguyên Chiến ra bờ sông một chuyến rồi trở về, đang nói chuyện với Đại Hà, Nghiêm Mặc đi xuống lầu thảy cho hắn hai viên nguyên tinh.
Nguyên Chiến giơ tay chụp lấy.
“Nguyên tinh cấp sáu, thuộc tính thổ, bộ lạc Hoàng Tinh cung cấp, chút nữa anh hấp thu đi, đỡ cho đêm dài lắm mộng.”
“Được.” Nguyên Chiến vỗ vỗ vai Đại Hà, bảo anh đi xử lý mấy con dã thú hắn mới mang về, sau đó đi về phía Nghiêm Mặc: “Cậu đổi được bao nhiêu nguyên tinh?”
“Chỉ có hai viên này.” Thuận tiện nhờ bộ lạc Hoàng Tinh để ý nơi có đá Thần Huyết thủy và thổ giúp hắn. Tuy dù đối phương có biết thì cũng chưa chắc sẽ nói cho hắn nghe, nhưng dù sao cũng là một hy vọng.
Nhưng nhìn dáng vẻ của bộ lạc Hoàng Tinh liền biết bọn họ ngay cả ba chữ đá Thần Huyết cũng chưa từng nghe qua, bọn họ còn hiếu kì hỏi hắn vì sao lại muốn thứ này, nghe tên liền cảm thấy thật quý giá.
Nghiêm Mặc hàm hồ nói có người cần đến.
Bộ lạc Hoàng Tinh tự động hiểu thành vị đại nhân nào đó trong thần điện Tam Thành cần tới đá Thần Huyết, liền đồng ý hỏi thăm và để ý giúp hắn.
Nguyên Chiến nhướng mày: “Tộc Người Rắn không đưa nguyên tinh cho cậu?” Đó là con rối cấp chín đấy!
“Tôi đưa ra yêu cầu cho bọn họ, chờ khi chúng ta rời đi, Bạch Nham, Bạch Lê và một người rắn khác tên Bạch Thịnh sẽ đi với chúng ta.”
Trên mặt Nguyên Chiến hiện ra dấu chấm hỏi.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ túi không gian của mình: “Nếu đã ra ngoài, tôi không muốn trở về nhanh như vậy, nhưng nếu ven đường thu thập được quá nhiều đồ, mà không gian của tôi lại không đủ lớn, thì người rắn chẳng những có sức chiến đấu cao, có thể xem như một tay đấm, mà còn có thể xem như kho hàng di động, có bọn họ đi theo còn tốt hơn cả có vệ sĩ nữa.”
“Vệ sĩ?”
“Là người hộ tống người hoặc hàng hóa từ nơi này đến nơi khác.”
Nguyên Chiến mường tượng, người rắn đúng là rất thích hợp: “Bọn họ sẽ đi theo chúng ta một chuyến?”
“Một con rối cấp chín, chỉ để ba người họ đi theo tôi một chuyến, chắc tộc Người Rắn sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.”
“Đừng nói bọn họ sẽ theo chúng ta về tới Cửu Nguyên nha?”
“Sao lại không? Tôi cũng đâu có cưỡng ép bọn họ, chỉ đưa ra đề nghị mà thôi, bà trưởng lão lại như an tâm hơn, chủ động bảo Bạch Nham dẫn một tiểu đội đi theo chúng ta, tôi mới nói không cần nhiều người như vậy, lại tỏ ý tộc Người Rắn có thể lập ra một khu vực để an cư ở lãnh địa Cửu Nguyên. Hơn nữa, những người rắn đó rất tò mò về Cửu Nguyên chúng ta, bà trưởng lão mới vừa hỏi bọn hắn, ai tình nguyện đi theo hỗ trợ chúng ta, thì cả đám đều tình nguyện cả.”
Nghiêm Mặc nói tới đây liền cười: “Cuối cùng chiến sĩ thủ lĩnh Bạch Nham của bọn họ chọn ra người muốn đi nhất trong số những người đó, không gian chứa vật của Bạch Lê và Bạch Thịnh khá lớn, nên ba người bọn họ đến nơi của chúng ta trước, chờ khi trở về Cửu Nguyên, bọn họ sẽ xem xem khí hậu nơi đó có thích hợp cho tộc Người Rắn sống hay không, nếu thích hợp, bọn họ sẽ cho một nhánh di cư sang.”
Nguyên Chiến có ấn tượng không tồi với tộc Người Rắn, nhưng lúc nghe kể tộc Người Rắn bị Nghiêm Mặc lừa cho di cư một nhánh tới, liền kinh ngạc không thôi.
Nghiêm Mặc tưởng Nguyên Chiến không vui vì trước đó mình không nói chuyện quan trọng như vậy cho hắn biết, liền nhéo nhéo tay hắn, giải thích một chút: “Lúc ấy thấy bầu không khí không tồi, nên thuận miệng đưa ra đề nghị như thế, nào biết tộc Người Rắn cũng có cái ý này, chắc là bọn họ cảm thấy lãnh địa Cửu Nguyên của chúng ta khá giàu có. Dù sao ở đó chúng ta đã có người cá và người lùn, bây giờ thêm người rắn nữa cũng đâu có sao.”
“Cậu nói với bọn họ là chỗ của chúng ta có người cá và người lùn à?”
Nghiêm Mặc sửng sốt, cười: “Chưa nói.”
Nguyên Chiến lập tức chờ mong khoảnh khắc ba tộc này gặp gỡ nhau.
“Xin lỗi, trước đó tôi nên nói với anh một chút, có phải anh cảm thấy cho tộc Người Rắn đến là không tốt không?” Nghiêm Mặc rất dũng cảm nhận lỗi, bởi vì hắn không am hiểu cách quản lý bộ lạc, thậm chí còn không bằng một góc người vốn chẳng có tri thức lý luận như Nguyên Chiến nữa là.
“Không sao hết, như cậu nói, đã có người cá và người lùn, bây giờ thêm Người Rắn cũng không có gì.” Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, hắn hy vọng tư tế của mình trước khi quyết định chuyện gì đó có thể thương lượng với hắn một chút, nhưng cũng chỉ là hy vọng mà thôi, Mặc đâu thật sự là một cậu nhóc mới hơn mười tuổi không hiểu chuyện gì đâu. Mà ngược lại, hắn còn phải học không ít thứ từ tư tế của hắn nữa kìa.
Mộng thấy mình sống qua một kiếp? Hắn không tin!
Có điều, không cần biết Mặc là cái gì, hắn chỉ cần biết người này là Mặc là được rồi, hơn nữa hắn cũng chỉ muốn Mặc như thế này!
Hắn đột nhiên rất muốn nhìn dáng vẻ của Mặc lúc ba mươi chín tuổi, như vậy khi ăn hiếp Mặc có phải càng kích thích hơn không?
Tiêu rồi!
Hai người cùng cúi đầu nhìn xuống.
Nghiêm Mặc đen mặt, tuổi trẻ tốt thật đấy.
Nguyên Chiến ôm chầm lấy hắn, không cho hắn bỏ chạy, giọng khàn khàn: “Chúng ta lên lầu đi.”
Lên lầu làm gì? Nghiêm Mặc dùng khuỷu tay thúc hắn.
“Trên thực tế cậu đã ba mươi chín rồi mà!” Nguyên Chiến rất chính đáng mà lên án.
“Ừ, già rồi, cần nghỉ ngơi.”
“Cậu có thể nằm nha, tôi ra sức là được.”
“Cút!”
Nguyên Chiến mới không cút, dứt khoát khiêng người lên vai, ba bước rút còn hai bước xông lên lâu.
Nghiêm Mặc bị khiêng mà khó chịu, tức giận dùng tay đánh mông hắn.
Nguyên Chiến cảm thấy cái này là khiêu khích trắng trợn!
Đại Hà ho khan một tiếng, kéo lấy Đáp Đáp đang muốn đi theo sau, bảo gã đi cùng Đinh Phi lột da dã thú rồi chặt thịt quét muối.
Đáp Đáp rầm rì, múa may con dao chặt thịt, chặt mà cái bàn vang ầm ầm.
Đinh Phi nhe răng với gã, cầm một miếng thịt đi qua bôi muối, rồi xiên vào nhánh cây.
Chỉ chốc lát sau trên lầu đã truyền đến tiếng vang bình bịch, giống như có người đánh nhau ở trển.
Đáp Đáp ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đinh Phi làm bộ nghiêm túc: “Về sau, khi thủ lĩnh và tư tế đại nhân ở cạnh nhau, nếu không có việc gì thì đừng có chen lại gần.”
Đáp Đáp tỏ vẻ mình đách hiểu.
Đinh Phi không biết gã có thật sự không hiểu hay không, lấy một khúc xương gõ đầu gã một cái: “Tối nay anh đi tắm sạch cho tôi, người ngợm dơ hầy! Thúi muốn chết”
Đáp Đáp hung dữ nhe răng với cậu, cầm khúc xương kia lên cho vào miệng cắn răng rắc, nhai nát vụn.
Đúng lúc này, trên lầu truyền ra tiếng kêu kỳ quái.
Đáp Đáp vừa nghe thấy liền biết là tiếng Nghiêm Mặc, thế là vội cầm lấy dao chặt thịt muốn nhào lên lầu, nhưng bị Đại Hà nhanh tay lẹ mắt giữ chặt.
“Grào grào!” Mặc đại đang bị đau, tôi muốn đi cứu cậu ấy!
Tiếc là Đại Hà với Đinh Phi không hiểu gã đang gào cái quỷ gì, hai người cùng kéo gã tới chỗ cái bàn, chết sống không cho gã nhào lên lầu hai.
Đáp Đáp rất là phẫn nộ, ném dao xuống đánh lộn với Đại Hà và Đinh Phi.
Ba người không động tới dao, cũng không động tới đồ ăn, thế là củi gỗ chất đống trong phòng liền xúi quẩy.
Lúc Mãnh lén lút nhảy vào thiếu chút nữa bị một khúc gỗ bay qua nện trúng đầu.
“Ê! Đừng đánh, chút rồi mấy anh hẵng đánh! Thủ lĩnh với tư tế đại nhân đâu? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho bọn họ!”
Trên lầu vừa lúc truyền đến tiếng gầm sung sướng của Nguyên Chiến, Mãnh liền cất bước chạy lên lầu.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, không ai có thể ngăn cản được, Đại Hà muốn bắt lấy cậu nhưng chỉ bắt được một cái bóng chồng.
Nhưng Cửu Phong còn nhanh hơn cả Mãnh, ngay cả bóng chim cũng không để lại, một trận gió thổi qua, nó đã bay lên lầu hai.
“Kiệt! Mặc, cá lớn dẫn quái hai chân đánh qua đây kìa!”
Trên lầu, Nghiêm Mặc nằm trên giường, nhịp thở còn chưa ổn định lại, Nguyên Chiến nghe thấy tiếng chim kêu, liền nhanh chóng xoay người túm lấy chăn bông che tư tế đại nhân của mình kín mít.
Nghiêm Mặc vung tay đập lên trán Nguyên Chiến một cái.
Nguyên Chiến xoa xoa trán, sau đó xoay người kéo chăn bông ra muốn chui vào cùng.
Nghiêm Mặc nhấc chân đá hắn, lại không cẩn thận kéo đau bộ phận nào đó, tức giận đập hắn thêm một cái nữa, lần này là đánh vào lưng. Đậu má! Mười chín tuổi mà kéo dài như vậy, anh nói coi anh ăn cái giống gì hả?!
“Ầm!” Tiếng cửa mở phịch ra.
Nguyên Chiến thấy Cửu Phong với Mãnh đều đã chạy tới, không thèm chui vào chăn nữa, oai vệ ngồi xếp bằng trên giường.
Mãnh thấy chỗ nào đó của Nguyên Chiến còn chưa hết cương sau khi phát tiết, lập tức phát ra tiếng cười quái dị!
Cửu Phong bay quanh đầu Nghiêm Mặc, vừa bay vừa khặc khặc nói: “Mặc, cậu đang giao phối hả? Vậy cậu có đẻ trứng hông?”
Đẻ trứng cái đầu mày! Bây giờ Nghiêm Mặc rất muốn rút Mặc Sát ra băm vằm ba tên khốn trước mặt!
“Anh không mặc đồ thì cũng quấn váy da lại cho tôi!” Nghiêm Mặc cầm đồ chọi vào người hắn.
Nguyên Chiến còn muốn đợi tí xíu làm hiệp nữa, nên đâu chịu mặc đồ, chỉ cầm lấy tùy tiện che che một chút.
Nghiêm Mặc ôm chăn bông ngồi dậy, chỉ tay vào Nhị Mãnh: “Anh, đừng có để tôi nghe thấy tiếng cười của anh nữa, nếu không thì về sau anh đừng hòng cười!”
Nụ cười trên mặt Nhị Mãnh cứng lại, lập tức câm miệng.
“Còn mày nữa! Cửu Phong! Đừng có bay tới bay lui! Cũng không được ngồi trên đầu tao! Nói! Mày chạy đi đâu? Mày bảo cá lớn dẫn người đánh qua đây là sao?”
“Mặc đại, tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói, rất gấp!” Nhị Mãnh cướp lời.
“Từng đứa nói!” Nghiêm Mặc thật sự không muốn xử lý chính sự trong cái trạng thái này, nhưng hai người một chim trong phòng hoàn toàn không có cái tự giác đó, tựa hồ như hắn và Nguyên Chiến lúc này không phải đang nằm trong ổ chăn, cũng không phải mới ấy ấy xong, mà là ăn bận chỉnh tề ngồi trong sảnh nghị sự.
“Kiệt!” Cửu Phong không biết nhường nhịn, tiếng kêu của nó lại khá bén nhọn, Mãnh đành phải im miệng để nó nói trước.
“Mặc, ta đi tìm con cá lớn không có mắt kia! Nó rất là tức giận, làm hồ nước sóng cuộn ngập trời luôn, mấy con cá lớn trong đó đều nổi lên, ta còn bắt hai con ăn!”
Tim Nghiêm Mặc rụng lộp bộp trong lòng: “Mày có bắt con nào mặt người không?”
“Kiệt, không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Mặc thở phào một hơi: “Vậy cá lớn mà mày nói dẫn người đánh qua đây là sao?”
“Cá lớn không có mắt không tìm thấy bọn hắn.” Cửu Phong phun lưỡi dao gió về phía Mãnh và Nguyên Chiến: “Cá lớn không có mắt bơi qua bơi lại trong sông với trong hồ, còn bắt mấy con quái hai chân ăn! Nó muốn ta dẫn nó đi tìm bọn hắn, ta không chịu, nên nó giận lắm, nhưng nó vẫn cho ta ăn cá, nó là một con cá thật lớn nha! Hôm nay có nhiều quái hai chân tới hồ tìm nó, dập đầu với nó, một con quái hai chân nói cái gì mà Ngư Thần mất tích rồi, muốn cá lớn không có mắt đừng tức giận nữa, còn quẳng vài tên quái hai chân vào trong hồ. Nhưng cá lớn vẫn rất tức giận! Con quái hai chân kia liền nói nó sẽ dẫn cá lớn đi tìm hung thủ! Ta thấy bọn chúng chạy tới nơi này!”
Cũng may có Nghiêm Mặc hiểu được tiếng Cửu Phong, năng lực thần huyết của hắn là thông hiểu ngôn ngữ vạn vật, sửa sang lại lời nói của Cửu Phong một chút liền hiểu ra.
Trong lời của Cửu Phong cung cấp được vài thông tin.
Đầu tiên, Thuỷ Thần Thiên Ngô của Ma Nhĩ Càn có thể dựa vào mùi hoặc các loại tức tố khác để tìm kiếm những sinh vật đã tiếp xúc với mình, trong núi rừng ít người, cô ta rất dễ dàng truy tung. Nhưng sau khi Mãnh và Nguyên Chiến trở lại Ma Nhĩ Càn, thì cô ta không tìm thấy được nữa, rất có thể là vì người ở phiên chợ Ma Nhĩ Càn quá nhiều, nhiều đến mức mùi hương lẫn lộn, làm Thiên Ngô không phân biệt được.
Sau đó, Cửu Phong nghịch ngợm ham chơi, lại rất tò mò Thiên Ngô, liền chạy đi tìm cô ta giỡn. Thiên Ngô muốn Cửu Phong nói cho cô ta biết Nguyên Chiến và Mãnh đang ở đâu, nhưng Cửu Phong không muốn nói, mà có lẽ Thiên Ngô có điều kiêng dè Cửu Phong, tuy giận nhưng cũng không tấn công nó, thấy nó ăn cá cũng không cấm nó, nói không chừng còn cố ý kiếm vài con cá béo tới cho nó vui.
Thứ ba, hình như Thiên Ngô không phát hiện ra lũ cá mặt người thiếu mất một con, nhưng người Ma Nhĩ Càn thấy Thiên Ngô trở về nổi cơn tam bành, tưởng cô ta đã phát hiện, liền chột dạ chủ động đi tìm cô ta giải thích, đồng thời dâng tế phẩm để cô ta đừng trách tội, kết quả, chuyện vốn có thể giấu diếm cứ vậy lộ ra, Thiên Ngô đã giận lại càng thêm giận.
Mà vì để bình ổn lửa giận của Thuỷ Thần, người Ma Nhĩ Càn lập tức dẫn cô ta đi tìm hung thủ.
Nghiêm Mặc xoa xoa trán, kẻ làm ra loại chuyện không có đầu óc này, hắn nghi là cái gã Kỳ Hạo nói chuyện lẫn làm việc đều lỗ mãng kia, chắc chắn gã đã chủ động tới tìm Thiên Ngô giải thích và dẫn cô ta đi tìm hung thủ.
Bất quá, có lẽ gã ta cũng không phải thật sự lỗ mãng đâu, nhiều khi gã làm như vậy là vì có lý do của gã.
Nói không chừng vì Ma Nhĩ Càn cảm thấy Cửu Nguyên có chiến sĩ thần huyết cấp bảy tạo nên sức uy hiếp quá lớn, muốn nhân cơ hội xử lý Nguyên Chiến.
Hoặc cũng có thể là Kỳ Hạo không muốn Cửu Nguyên và Kỳ Nguyên tiếp xúc quá nhiều, liền lấy Thuỷ Thần ra uy hiếp, đồng thời bày ra địa vị và năng lực cho Cửu Nguyên ‘mở mang tầm mắt’, rồi mượn điều đó để kéo Cửu Nguyên về phe gã.
Chậc, mặc kệ gã ta có tính toán gì, thì hai đối tượng giao phối bị Thiên Ngô nhìn trúng được chứa chấp ở chỗ này!
Chờ Thiên Ngô tới, dù cô ta có thể nghe Kỳ Hạo nói, sẽ không xử lý Đáp Đáp, nhưng chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Nguyên Chiến và Mãnh đâu.
“Các anh nói xem, nếu người Ma Nhĩ Càn dẫn vị Thuỷ Thần kia tìm tới cửa, nói hai người các anh phải ngủ với cô ta vài đêm thì mới bằng lòng buông tha cho chúng ta, vậy các anh tính sao đây?” Nghiêm Mặc rất nghiêm túc hỏi.
Nguyên Chiến chỉ vào Mãnh: “Vậy đưa hắn ra đi.”
Mãnh khóc lớn: “Đại Chiến! Sao mày có thể như vậy?! Tình nghĩa anh em đi đâu rồi! Sao mày không tự đưa thân mày ra, để tao với Mặc… Phụt!”
Cái miệng đang há to để cãi lộn của Mãnh đột nhiên đầy bùn, cậu chảy nước mắt: “Đưa tao ra trước cũng được, nhưng có thể nghe tao nói một chuyện quan trọng hơn nữa không?”