*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tộc Diêm Sơn?!”“Mặc đại! Bên này bên này!” Thố Khâu nhảy nhảy, vừa nhảy vừa phất tay.
Vị trí của bộ lạc Thổ Nhai không thể nói là tệ mà cũng không thể nói là tốt, chỗ này nằm đối diện bộ lạc Người Rắn thần bí, tộc Ngư Phụ nằm cùng bãi với bọn họ, có điều Thổ Nhai nằm ở ranh giới, có thể chiếm thêm được chút chỗ.
Nghiêm Mặc đánh giá một phen xong liền phát hiện ra một quy luật nhỏ, đó là, đội ngũ bộ lạc nào khá lớn hoặc có nhiều hàng hóa đều được xếp ở đầu hoặc cuối bãi, ngoại trừ Ma Nhĩ Càn, mấy bộ lạc lớn mà Thố Hống chỉ đều bị tách ra, không xếp cùng một bãi.
Như vậy, bộ lạc Thổ Nhai có thể nằm ở ranh giới bên trái giống bộ lạc Người Rắn có phải cũng là một bộ lạc lớn không?
Nghiêm Mặc còn đang hoài nghi, nhưng Nguyên Chiến thì đã khẳng định.
Nếu Thổ Nhai chỉ là một bộ lạc nhỏ, vậy Thố Hống sẽ không thể biết tình hình kỹ càng về các bộ tộc khác được, thái độ đi lại trong chợ cũng sẽ không tự nhiên như thế, thử nhìn mấy bộ tộc nhỏ xem, ai nấy đều cẩn thận làm việc như sợ sẽ đắc tội với kẻ khác, từ hàng hóa cho đến thái độ, đều có thể thấy rõ ai mạnh ai yếu.
Bộ lạc Thổ Nhai có nhiều người, tốc độ sắp xếp khá nhanh, chỉ một lát mà đã bắt đầu dựng trại, có một số người đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Mà theo như lời Thố Hống thì, bên phải Thổ Nhai có một vị trí trống không nhỏ, cũng không phải không có đội ngũ mới tới đi qua chỗ đấy, nhưng kỳ lạ là không một đội ngũ nào dừng lại.
“Các cậu ở đây đi, chỗ này đủ rộng chưa? Nếu không đủ, có thể mượn chút vị trí của tộc Diêm Sơn bên cạnh.” Thố Hống nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng không để tộc Diêm Sơn vào mắt.
Tộc Diêm Sơn?!
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau một cái, rồi cùng quay đầu ngó cái vị trí vừa bị bọn họ xem nhẹ.
Tộc Diêm Sơn nhìn qua không kém hơn tộc Thổ Nhai bao nhiêu, hàng hóa mang theo không ít, nhưng hình như bọn họ không có thú chở, một lượng lớn muối thô được đặt trong những cái sọt, cứ thế xếp chồng lên trên đất, một đám người mặc áo da thú rách nát ngồi xổm sau hàng muối vội vàng nhóm lửa nấu nước.
Từ dấu vết trên vai những người đó, rất có thể đống muối này đều do bọn họ cõng suốt một đường tới đây.
Người tộc Diêm Sơn không cao lắm, cả đám đều eo thấp lưng thấp, chiều cao bình quân khoảng một mét bảy ba, cơ thể thoạt nhìn khá chắc nịch, nỗi khổ cuộc đời và phong sương hằn trên nét mặt, tay chân thô to, cuộc sống sinh hoạt cũng không thoải mái gì.
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, không biết mình có trông giống những người đó không.
Mỗi bộ tộc sẽ có mỗi đặc điểm khác nhau về tướng mạo, đây là thường thức, mà theo lý thuyết, người cùng sống trên một mảnh đất, trong một hoàn cảnh chắc chắn sẽ có nhiều đặc điểm tương tự nhau. Nhưng ở đây, lý thuyết thường thức ấy lại bị phá vỡ, trong thế giới này, kẻ cao người thấp có thể sống chung một khu, tóc đen hay đủ loại màu sắc khác cũng vậy.
Chỉ một phiên chợ, không nói đến những chủng tộc đặc biệt như Người Rắn, hay tộc Biên Khê, mà ngay cả nhân loại chính hiệu cũng có sự khác biệt lớn trong diện mạo, chiều cao là cái thứ nhất, màu tóc và màu mắt là cái thứ hai, màu da và xương mặt là cái thứ ba.
Loại cảm giác này giống như đang tham gia quan hệ ngoại giao của các nước trên toàn thế giới, mà đại đa số người ở nơi này đều nói cùng một loại ngôn ngữ.
Nghiêm Mặc nhịn không được nghĩ, có khi nào ở thế giới cũ của hắn, thuở ban đầu khi con người mới phát triển, nhiều chủng người cũng từng sống lẫn với nhau như thế này không? Chẳng phải có rất nhiều truyền thuyết miêu tả về đủ loại chủng người khác nhau sao?
Sau đó, có lẽ là vì chiến tranh, có lẽ là vì muốn có nhiều thức ăn hơn để sinh tồn, dần dần, con người bắt đầu di cư, thẳng đến mấy chục triệu năm sau bởi vì hoàn cảnh mà hình thành nên đặc điểm cố định của các khu vực?
Mà con người ngay từ khi bắt đầu đã không giống nhau, có khi nào liên quan đến tổ tiên thuở khai sinh của họ không?
Mà tổ tiên của họ từ đâu tới?
Truyền thuyết về thần giao phối với các loại sinh vật rồi để lại đời sau ở thế giới này, Nghiêm Mặc nghĩ sao cũng cảm thấy đó như một loại thí nghiệm trộn lẫn gien, ngay cả hắn lúc trước cũng từng làm vài cái thí nghiệm giống vậy.
“Mặc?”
“Hả? À, tôi đang nghĩ một việc.”
Quen họ à? Nguyên Chiến dùng ánh mắt hỏi.
Nghiêm Mặc lắc đầu, hắn không có ấn tượng gì đối với những người này, nhưng lại có cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ.
Tộc Diêm Sơn... nếu không phải là tộc nhân khi trước của cái thân thể này, thì tên Diêm Sơn quá trùng hợp rồi đó.
Có điều, nếu có thể làm ra muối, vậy vì sao những người này lại sống khổ cực tới vậy?
“Các cậu biết mấy người tộc Diêm Sơn đó?” Thố Hống hỏi như rất tùy ý.
“Trong số nô lệ chúng tôi từng trao đổi cũng có người đến từ tộc Diêm Sơn, nghe nói tộc Diêm Sơn bị vài bộ lạc hợp lại tấn công, tộc nhân chạy tứ tán, không biết tộc Diêm Sơn này có liên quan gì đến tộc Diêm Sơn đó không.” Nguyên Chiến cũng tùy ý đáp.
“Rất có thể.” Thố Hống hất cằm về phía người tộc Diêm Sơn: “Nhóm người này đã tới chợ một lần vào mùa thu năm ngoái, không phải bộ tộc bản địa, nghe nói tìm được một ngọn núi muối, nhưng ngọn núi muối kia bọn họ sao có thể chiếm được? Ma Nhĩ Càn phát hiện ra liền bắt bọn họ làm nô lệ, nếu không phải tộc trưởng và tư tế của họ cầu xin, đồng thời đồng ý với người Ma Nhĩ Càn sẽ giúp bọn họ làm muối và tìm kiếm nhiều núi muối hơn, thì họ đã không thể ở đây. Hiện giờ, tộc Diêm Sơn không khác gì bộ tộc nô lệ của Ma Nhĩ Càn, làm ra được muối tốt thì phải giao cho Ma Nhĩ Càn, còn bản thân bọn họ muốn trao đổi thì chỉ có thể dùng loại muối thô kém nhất.”
“Xem ra thật sự rất có khả năng là cùng một tộc.” Nguyên Chiến chép miệng, nhưng tay lại nắm chặt tay tư tế nhà mình.
Nghiêm Mặc bị siết đau đến nhíu mày, nhưng không nói gì.
Thố Hống lại nói: “Bọn họ có ít người, không săn thú được, hiện giờ chỉ có thể dựa vào việc đổi muối thô với
các bộ lạc khác mà sống. Nếu các cậu cần muối, có thể tìm bọn họ, yên tâm, bọn họ không dám bán đắt.”
Nghiêm Mặc bị câu nói ra vẻ ngầu lòi cuối cùng của Thố Hống làm cho bật cười, tuy Thố Hống không nói rõ, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ của anh ta khi nói, thì bộ lạc Thổ Nhai trên mảnh đất này ít nhất cũng có thể xếp hạng ba, thậm chí có khi còn ngang cơ với bộ lạc Biên Khê mà anh ta nói là xếp hạng thứ hai.
Thố Khâu muốn bỏ việc chạy đi tìm Nghiêm Mặc chơi, nhưng bị tộc nhân của cậu ta túm lấy.
Thố Hống mắng Thố Khâu xong thì quay đầu nói: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, nếu các cậu bận đi đón hàng hóa thì tôi có thể cho người đào lò sưởi giúp các cậu trước, rồi chuẩn bị cho các cậu chút củi nước, bọn tôi mang theo nhiều nô lệ, không sợ bị lỡ việc.”
“Cảm ơn, nhưng bây giờ tạm thời không cần, chúng tôi còn muốn đi tham quan thêm một chút.” Nghiêm Mặc uyển chuyển từ chối.
Thố Hống cũng có không ít việc, sau khi chỉ chỗ cho
Nghiêm Mặc thì không ở lại làm phiền nữa, dù sao cũng sát nách nhau, muốn lôi kéo làm quen còn rất nhiều cơ hội.
Nghiêm Mặc chờ Thố Hống đi rồi, xung quanh chỉ còn lại năm người bọn họ, mới bắt đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến: “Có thể thả tay tôi ra không? Xương sắp gãy rồi.”
“Sao mà dễ gãy vậy được?” Nguyên Chiến cười nhạo, nhưng tay vẫn thả lỏng.
Nghiêm Mặc giơ tay nhìn nhìn vết đỏ hằn trên cổ tay mình thật sâu, cạn lời.
Nguyên Chiến cũng nhìn thấy, lại nắm lấy xoa nhẹ hai cái: “Sao?”
“Sao gì? Anh hỏi tộc Diêm Sơn?”
“Ờ.”
“Lại xem đi, nếu bọn họ không nhận ra tôi, thì tạm thời mặc kệ họ.” Nghiêm Mặc đã từng nghĩ tới chuyện này,
hắn sống trong thân thể của cậu thiếu niên Hắc Giảo, tuy lúc ấy đối phương đã sắp chết, hắn cũng không nợ cậu ta cái gì, nhưng muốn mua thi thể vô danh về làm tiêu bản thì vẫn phải trả tiền mà, nếu hắn đã sử dụng thân xác người ta để sống lại, đương nhiên cũng nên trả ‘tiền’.
Nếu tương lai gặp lại người thân hay cha mẹ Hắc Giảo, hắn sẽ giúp đỡ một phen, vừa lúc để sách hướng dẫn giảm cho hắn ít điểm cặn bã. Nhưng chỉ là cha mẹ và người thân thôi, chứ không phải là cả bộ tộc Diêm Sơn, cái đó thì phải xem tình hình thực tế rồi mới nói.
“Đại Hà, anh dẫn Đinh Ninh với Đinh Phi đi chiếm chỗ trước, xây hai cái bàn dài, tôi với A Chiến đi dạo xung quanh.”
“Chờ đã.” Nguyên Chiến gọi Đại Hà lại, nói với Mặc: “Không bằng xây luôn một căn nhà đi, có thể che mưa che gió, chúng ta ít người, ra oai sẽ tốt hơn, có thể giảm bớt phiền toái. Vừa nãy tôi có thấy một vài chiến sĩ thần huyết sử dụng năng lực của mình.”
Nghiêm Mặc vừa nghĩ liền hiểu ý Nguyên Chiến, bọn họ tới đây buôn bán, chứ không phải tới làm gián điệp.
Mấy bộ lạc khác mang nhiều nhân thủ cường tráng khỏe mạnh như vậy, ngoại trừ để làm việc và phòng thủ, thì còn để uy hiếp người khác và khoe khoang giá trị vũ lực của bộ lạc mình.
Tuy giả heo ăn thịt hổ cũng có chỗ tốt, nhưng lúc ban đầu sẽ gặp rất nhiều phiền toái, hơn nữa với cách ăn mặc của bọn họ, hàng hóa chuẩn bị bán cũng là đồ xịn, nếu không có vũ lực chống đỡ, chỉ sợ vừa mở quán đã bị phiền toái dìm chết.
Mà nếu bọn họ bày ra chút thực lực đủ để đe dọa, thực lực ấy cũng ngang tầm với cách ăn mặc của bọn họ, thì mấy bộ lạc này, bao gồm cả Ma Nhĩ Càn, tới nói chuyện làm ăn cũng không đến mức bị người ta coi khinh hay gây khó dễ, đồng thời có thể dẹp bớt đám tôm tép nhăm nhe tới gây sự.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Nguyên Chiến, hắn chỉ là một tên cuồng nghiên cứu, chứ không phải Gia Cát Lượng, nên mấy chuyện ra oai như thế này không bằng giao cho người am hiểu nhất.
Thấy Nghiêm Mặc đồng ý, Nguyên Chiến đang định ra tay, thì đột nhiên bị Nghiêm Mặc giữ chặt lại.
“Dù sao cũng đã gây sự chú ý, còn không bằng làm tốt một chút.” Nghiêm Mặc nổi lên hứng thú, rút một cây giáo ngắn từ đai lưng phía sau, chọc đầu mâu xuống đất, bắt đầu vẽ.
Bốn tên Nguyên Chiến cùng châu đầu vào xem hắn vẽ gì.
Nghiêm Mặc vừa vẽ vừa nói: “Bãi đất này không nhỏ, còn là hình chữ nhật, bề mặt khá ổn, nhưng chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không thoải mái. A Chiến, anh có thể xây nhà hai tầng không?”
“Muốn kiên cố cỡ nào?”
“Không cần kiên cố quá, chỉ cần duy trì được mười ngày nửa tháng là ổn.”
“Không thành vấn đề.” Thời gian duy trì ngắn, diện tích cũng không quá rộng, đối với Nguyên Chiến mà nói hoàn toàn không khó. Với năng lực cấp bảy của hắn, cho dù chỉ tùy tiện xây một cái phòng đất, thì chỉ cần không có trận thiên tai lớn nào, cũng có thể kiên cố mấy năm không sập.
“Được, vậy xây hai tầng, tầng dưới làm sảnh để thoáng, làm thêm mấy cái bàn, không cần nhiều. Ở giữa để vài bộ bàn đá ghế đá, dùng làm nơi tiếp khách và ăn cơm. Tầng trên chia làm hai gian để chúng ta nghỉ ngơi, ba gian đi, chừa ra một gian để mấy vị khách không muốn bàn chuyện làm ăn ở dưới lầu lên đó ngồi.”
Nghiêm Mặc còn xây thêm một cái nhà xí ở tầng dưới, nói là nhà xí thì cũng chỉ là đào một cái hố sâu mà thôi, để bọn họ khỏi phải chạy ra chạy vào. Dọc đường đi hắn có quan sát, thấy không ít người đại tiểu tiện bừa bãi quanh quầy hàng, phiên chợ chỉ mới bắt đầu, chờ khi các bộ lạc đến đông đủ, hắn có thể đoán được cảnh tượng kinh khủng sau đó, chắc đi một bước là đạp phải ‘địa lôi’ đấy.
Tiếc là nơi này không phải Cửu Nguyên, dù có ghét bỏ, nhưng Ma Nhĩ Càn người ta còn không ngại, thì hắn chỉ là một vị khách cũng không dám nói nhiều.
Ngẫm lại, mắt nhìn người của hắn tốt ghê, tuy cắt thịt ra làm thuốc rất đau, nhưng năng lực của gia súc nhà hắn rất đáng khen, chẳng những gài người giết người nhanh lẹ gọn gàng, mà khi cả nhà đi du lịch còn rất tiện, ‘dùng’ quen rồi, về sau dù có muốn bỏ cũng không nỡ, tiếc lắm.
Nguyên Chiến vốn muốn tùy tiện xây một cái nhà bình thường, để người khác không khinh bọn họ là được, hiện giờ thấy Nghiêm Mặc vẽ ra một tòa nhà hai tầng, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn ⸺⸺ Tôn chỉ tối cao của Cửu Nguyên: Tư tế đại nhân nói cái gì cũng đúng. Nếu sai, vẫn còn có thủ lĩnh là hắn đây chịu trách nhiệm cho!
Tuy hắn bảo Đinh Ninh và Đinh Phi phải cẩn thận, nhưng thật ra hắn không nghĩ mình sẽ không bảo vệ được mấy người này, nhất là tư tế đại nhân nhà mình — đối tượng được bảo vệ trọng điểm.
Thân làm thủ lĩnh, Nguyên Chiến không có ý kiến; thân làm fan não tàn của Nghiêm Mặc, ba người Đại Hà đương nhiên càng không có ý kiến, ba người còn rất kiêu ngạo, nhìn đi, tư tế đại nhân của tụi tôi suy nghĩ cho tụi tôi nhiều cỡ nào, còn bảo thủ lĩnh xây nhà cho tụi tôi ở.
Đại Hà đồng thời yên lặng thề, anh nhất định phải nỗ lực, để về sau mình cũng có thể tùy ý phất tay xây một căn nhà, đỡ phiền thủ lĩnh mỗi lần ra ngoài còn phải chăm lo cho bọn anh, anh là thủ lĩnh của đội hộ vệ tư tế đại nhân, năng lực không đủ thì chẳng phải sẽ khiến tư tế đại nhân mất mặt sao?
Nghiêm Mặc vẽ xong, Nguyên Chiến trực tiếp xây nhà lầu dựa theo bản vẽ của hắn.
Cũng chỉ có hai tầng mà thôi. Nhưng ngẫm lại, ở một cái chợ đầy những thành phần tạp nham như thế, ngay cả mấy bộ lạc lớn xếp từ hạng nhất tới hạng ba cũng chỉ có thể dựng vài túp lều để ở, đột nhiên có một tòa nhà hai tầng mọc lên từ mặt đất, còn chiếm diện tích không nhỏ, cảnh tượng ấy làm người ta phải...
Mà căn nhà hai tầng này không quá hoa lệ gì cho lắm, màu vàng đất bên ngoài đã chứng tỏ nó được xây lên bằng gì, thậm chí trên vách tường còn có không ít rễ cây mắc trên đó, một vài cọng cỏ ngoan cường vẫn còn cắm rễ trên tường, phấp phới đón gió.
Nóc nhà ngang bằng, không có gì đặc biệt cả.
Một tòa nhà như vậy phải nói là rất đơn sơ, nhà đất hai tầng còn đại biểu cho người nghèo khổ ở thế giới hiện đại, nhưng ở đây, nó vô cùng đỏm dáng, như hạc giữa bầy gà, khiến tất cả nhân loại và phi nhân loại trong chợ phải chú mục.
“Anh, anh Thố Hống...”
“Chuyện gì?” Thố Hống vừa trở lại đội ngũ giúp sắp xếp hàng hóa thì bị tộc nhân chọc chọc vài cái, thấy tộc nhân nọ giơ tay chỉ qua bên phải, liền khó hiểu nhìn sang.
“Bịch!” Nửa cục thịt khô rớt xuống đất, Thố Hống há to miệng, nửa ngày không khép lại được.
Thố Khâu thì a a kêu to một trận, gạt cái tay đang giữ chặt mình của tộc nhân kia ra, lao đầu chạy về phía cái nhà lầu hai tầng đột nhiên ‘mọc’ lên kia.
Còn tộc Diêm Sơn ở bên phải tòa nhà, người nào người nấy đều trợn to mắt, há hốc mồm.
Người rắn ở đối diện nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nô lệ cũng thò đầu ra từ trong lều.
Người phụ trách đứng ở xa xa đã sớm nhìn chằm chằm đám Nghiêm Mặc ăn bận không giống người bình thường nay cũng chạy thẳng tới.