*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc đã nghiên cứu ra cách che đi dấu hiệu chiến sĩ.”“Bốp!” Roi da quất xuống mặt đất, làm bụi đất bay lên tứ tung.
Một tên nô đầu vừa vung vẩy roi da vừa chửi bậy: “Đi nhanh lên! Đừng có lề mề! Muốn tróc thịt đúng không?”
Các nô lệ thân thể trần truồng, lưng vác một tảng đá lớn, cố hết sức đi về phía trước, bàn chân các nô lệ thô to, mỗi khi đi một bước liền để lại dấu vết rõ ràng trên mặt bùn vàng vàng, trán nhỏ mồ hôi, dính lại cùng bùn đất trên mặt và người, khiến đám nô lệ bọn họ trông như những pho tượng đất.
Số nô lệ lưng vác đá tảng như vậy không chỉ có một hai tên, mà là một đội ngũ thật dài, uốn lượn như rắn, từ núi đá phía xa xa kéo dài đến tòa thành đang được xây dựng.
Mà tòa thành đang được xây dựng này còn có một bức tường vây thật lớn được làm từ gỗ, bức tường đó bao quanh bộ lạc.
Cửa bộ lạc mở rộng, người đi đường và bọn thú chở hàng đi tới đi lui, nhìn qua rất náo nhiệt.
“Tới sớm cũng không bằng tới đúng dịp, hình như chúng ta vừa lúc tới kịp chợ giao dịch mùa xuân của bọn họ.”
Trên con đường nhỏ rộng chừng hai mét mà đám nô lệ để lại bước chân có một cậu thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ áo lông đậm màu, chân đi ủng da, đeo khăn quàng cổ làm từ vải bông dùng để cản gió lạnh và tro bụi, cậu ta kéo cái khăn lên che mũi.
Phía sau cậu thiếu niên là hai người thanh niên cao lớn cường tráng, một trái một phải, vẻ mặt cảnh giác.
Bên trái cậu thiếu niên có một người đàn ông cực kỳ cao to, người nọ cũng bận trang phục giống cậu thiếu niên, hắn đang đánh giá mấy tên bán dạo và hàng hóa của họ, nghe vậy liền mở miệng nói: “Nơi này náo nhiệt hơn chỗ chúng ta.”
“Đây là khu đồng bằng, chắc chắn nhiều người hơn chỗ chúng ta rồi.” Cậu thiếu niên mỉm cười, vươn tay chỉ cái tòa thành đang xây ở phía xa xa: “Thấy quen mắt không?”
Người đàn ông cao lớn liếc mắt nhìn tòa thành chỉ mới xây được cái móng: “Bắt chước chúng ta à?”
“Chắc luôn. Xem ra cái người tên Kỳ Nguyên đó rất có địa vị ở Ma Nhĩ Càn, chứ không thì làm sao chỉ mới đi một chuyến từ chỗ chúng ta về, đã có thể ngay lập tức triển khai việc dùng đá xây thành như thế được.”
Hai tên thanh niên cao lớn cường tráng đi phía sau cậu thiếu niên nghe vậy liền cảm thấy khó chịu và khinh thường, một người trong đó cả giận nói: “Mặc đại, về
sau không cho bọn họ đến Cửu Nguyên chúng ta nữa!”
Cậu thiếu niên kia, cũng chính là Nghiêm Mặc, bật cười: “Bọn họ bắt chước chúng ta, chúng ta cũng có thể bắt chước bọn họ, đi, xem xem chỗ của bọn họ có thứ gì tốt.”
Đinh Ninh và Đinh Phi nhìn khu lều trại phía trước, không cảm thấy nơi này sẽ có thứ gì tốt hơn Cửu Nguyên. Lúc bọn họ chưa tới đây, còn tưởng Ma Nhĩ Càn ghê gớm lắm, ai ngờ, tới rồi mới thấy... cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
Mặt khác, những nô lệ đó thật đáng thương, bọn họ sắp bị bọn nô đầu đạp ngã rồi. Chậc, thật muốn để đám người đòi bộ lạc giữ nguyên chế độ nô lệ tới xem một cái.
Đinh Ninh và Đinh Phi chưa bao giờ chứng kiến cuộc sống sinh hoạt của nô lệ ra sao, nên khi nhìn những nô lệ vừa phải mang vác nặng nề vừa bị đánh, trong lòng không có chút thoải mái nào.
“Kiệt ⸺⸺!” Một tia sáng đen đen vàng vàng xẹt qua không trung, nhắm chuẩn xác vào đỉnh đầu cậu thiếu niên, bẹp một cái đậu trên đó.
Nghiêm Mặc vội giơ tay, muốn đuổi nó đi: “Cửu Phong, mới ăn xong đừng có đậu trên đầu tao. A! Đừng giật tóc.”
Cửu Phong ngậm mấy chùm tóc trên đầu cậu thiếu niên kéo kéo giật giật, không cần biết cậu thiếu niên có chịu hay không, vẫn thoải mái ngồi bệt trên đầu cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, từ khi Cửu Phong tỉnh lại sau lần ngủ đông này, nó có thêm một kỹ năng mới, ngài chim ta có thể thu nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng một nắm tay, nhưng đừng thấy thân thể nó nhỏ mà xem thường nó, tốc độ bay thế mà nhanh hơn thân thể lớn nhiều, nếu bay với tốc độ nhanh nhất thì như một tia chớp vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, hơn nữa còn cực kỳ linh hoạt.
Cửu Phong vô cùng hài lòng với kỹ năng mới của mình, điều làm nó vui nhất chính là, bây giờ nó muốn ngồi trên đầu Mặc liền ngồi trên đầu Mặc, muốn đậu trên vai Mặc liền đậu trên vai Mặc, nó còn có thể ngủ với quái hai chân nhỏ của nó, nằm trong ngực Mặc thỏa sức lăn lộn! Khặc khặc khặc!
Nghiêm Mặc chỉ có năm chữ dùng để hình dung sự thay đổi của Cửu Phong: Siêu cấp không khoa học!
Nếu dựa theo định luật bảo toàn khối lượng, thì dù Cửu Phong có thu nhỏ được thân thể, vậy thể trọng của nó thì sao? Thể trọng của nó hẳn phải không thay đổi mới đúng.
Nhưng thể trọng của Cửu Phong cứ như bị quẳng vào một không gian kỳ lạ nào đó, sau khi thu nhỏ, tuy thân thể nó nặng hơn lũ chim cũng to bằng cái nắm tay một ít, nhưng chỉ là ‘một ít’ mà thôi, Nghiêm Mặc cho nó leo lên bàn cân rồi, còn chưa tới nửa cân.
“Rốt cuộc thì làm sao mà con chim béo này lại có thể trở nên vừa nhỏ vừa nhẹ như vậy chứ?” Nghiêm Mặc lầm bầm.
“Cửu Phong có thể thao túng gió.” Vẻ mặt Nguyên Chiến có chút quái lạ: “Tôi có thể biến mình thành cát, vậy Cửu Phong cũng có thể biến mình thành gió, gió thì làm sao có trọng lượng?”
Đinh Ninh và Đinh Phi cùng gật đầu, Cửu Phong là Sơn Thần đại nhân, Sơn Thần đương nhiên muốn to thì to, muốn nhỏ thì nhỏ.
Nghiêm Mặc xoa xoa trán, được rồi, trong thân thể hắn cũng đã có quả Vu Vận là sự tồn tại siêu cấp không khoa học rồi, hắn không rõ nguyên lý trong đó, nên cũng không thể nói sự thay đổi này là không khoa học, chỉ có thể nói hắn vẫn chưa tìm được các định lý tương quan. Điều này giống như người hiện đại giải thích cho người nguyên thủy hiểu về nguyên lý điện năng, có các loại năng lượng ở quanh bạn, nhưng chưa chắc bạn đã có thể phát hiện ra.
“Kỳ thật khí công là sóng điện từ của sinh vật, tinh thần lực là lực từ trường, bản chất con người là sự tập hợp của điện năng, linh hồn là một nhóm sóng điện, nếu hiểu như vậy thì sinh vật có sự biến đổi nào cũng đều hợp lý cả.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Nguyên Chiến nghe không hiểu.
“Tôi đang phân tích cội nguồn của sinh mệnh. Tu luyện là quá trình tự tạo ra loại điện năng mà cơ thể hấp thu được, hoặc có thể nói là cội nguồn của thân thể? Muốn tạo ra tế bào mới cho thân thể thì phải có điện năng? Vậy năng lượng nổ mạnh của hạt nhân, nguyên tử, nơtron thì sao? Cùng lẽ đó, tu luyện tinh thần lực cũng chính là thao túng từ trường, bắt nó thay đổi, từ đó ảnh hưởng tới sự vật bên ngoài, mà từ trường cũng sẽ tạo ra điện năng, điện năng lại có thể chuyển hóa thành từ trường...”
Nguyên Chiến thấy cậu thiếu niên bên cạnh càng nói càng khó hiểu, liền vươn tay kéo nhẹ tai hắn một cái.
Nghiêm Mặc liếc: “Anh làm gì thế?”
“Sắp vào Ma Nhĩ Càn rồi, đừng nói chuyện với Tổ Thần nữa.”
Bộ anh tưởng tôi muốn à? Tôi học y chứ không phải học vật lý. Nhưng đa số các ngành nghiên cứu về sau không còn gói gọn trong một vấn đề nữa, đây cũng là lý do vì sao rất nhiều ngành học yêu cầu học sinh phải có kiến thức cơ bản của toán lý hóa.
Nghiêm Mặc suy nghĩ mấy cái đó cũng không phải nghĩ chơi chơi, hắn đang tìm phương pháp cải tiến việc kích phát năng lực thần huyết, để nâng cao thể chất cho toàn dân. Đây cũng là hạng mục quan trọng mà hắn phải nghiên cứu ở thế giới cũ, chỉ tiếc khi đó hắn còn một phần ba chưa được tiến hành thì đã ăn một viên đạn vào đầu rồi bị đưa tới thế giới này.
“Mặc đại, chúng ta có thể chiếm lĩnh Ma Nhĩ Càn không?” Đinh Phi bước lên trước nhỏ giọng hỏi.
Nghiêm Mặc cong môi: “Sao đột nhiên lại nghĩ vậy?”
“Những nô lệ đó...” Đinh Phi ngó sang con đường khác, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.
Nghiêm Mặc có chút hối hận khi dẫn theo Đinh Ninh và Đinh Phi, hai người này tuy rất nghe lời và lanh lẹ, nhưng bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nô lệ, vốn là dã nhân của một bộ tộc bị hắn trực tiếp đưa từ xã hội nguyên thủy tới xã hội nhân quyền, tuy có thân thể cường tráng, nhưng vẫn chưa luyện được một trái tim cứng rắn.
Nguyên Chiến cười nhạo: “Anh cho rằng Ma Nhĩ Càn dễ chiếm như vậy? Nếu nó có thể trở thành bộ lạc lớn nhất gần đây, thậm chí là dám bắt nô lệ từ khắp nơi về, thì chắc chắn nó có năng lực cường đại, đừng tưởng rằng mình trở thành chiến sĩ thần huyết rồi là rất lợi hại, mấy người các anh chưa thấy máu, nếu thật sự ra trận giết địch thì chỉ có nước bị ngược chết thôi!”
Đinh Phi không phục, nhưng cậu ta không dám cãi lại Nguyên Chiến, chỉ có thể im lặng.
“Hai người các anh cộng lại có đánh thắng được Đại Hà không?” Nguyên Chiến lại không buông tha cho, hai người này là hộ vệ của Mặc, nếu bọn họ không thể thay đổi suy nghĩ, vì những đồng cảm không cần thiết ở Ma Nhĩ Càn mà làm ra chuyện không đúng, vậy sẽ liên lụy đến Mặc, trước khi tiến vào Ma Nhĩ Càn hắn phải cảnh tỉnh hai người này.
Đinh Phi thành thật trả lời: “Không thể.”
“Vậy còn các hộ vệ khác?”
“Một mình anh Hà có thể đánh lại cả đội bọn tôi.” Đinh Ninh khá ổn trọng, anh ta thoáng cảm nhận được ý của thủ lĩnh khi hỏi.
“Đội hộ vệ các anh cơ hồ đều là chiến sĩ thần huyết, nhưng vì sao mười hai người các anh lại không đánh lại chỉ một mình Đại Hà?”
Đinh Phi đáp: “Bởi vì anh Hà đã lên tới cấp bốn, cao hơn tụi tôi hai cấp.”
Nguyên Chiến cười lạnh.
Đinh Phi gãi đầu, Đinh Ninh không chắc lắm, hỏi lại: “Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu?”
Nghiêm Mặc lắc đầu, đưa ra đáp án: “Bởi vì Đại Hà tàn nhẫn hơn các anh.”
Đinh Phi vẫn không hiểu lắm: “Vì sao anh Hà tàn nhẫn hơn tụi tôi thì...”
Nguyên Chiến cắt ngang lời cậu ta: “Bởi vì Đại Hà
từng giết rất nhiều người, dám xuống thẳng tay. Khi các anh đối mặt với anh ta, có dám tấn công vào điểm yếu của anh ta không? Có dám hạ tử thủ không?”
Đinh Ninh và Đinh Phi cùng trầm mặc.
“Đại Hà dám. Anh ta có thể xuống thẳng tay, cũng có thể thu tay lại. Mà các anh không có sự tàn nhẫn đó, cũng không có sát khí, càng không có kinh nghiệm như anh ta, thì đừng nói mười hai người, nhiều người hơn nữa cũng đừng hòng xử được anh ta.”
Nguyên Chiến chỉ tay về phía khu lều của Ma Nhĩ Càn: “Mà nơi đó có các chiến sĩ cường đại với kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ tàn nhẫn, độc ác, xảo quyệt, từng giết không biết bao nhiêu người, nếu bọn họ bao vây và tấn công chúng ta, nếu bọn họ không có chiến sĩ thần huyết cấp cao hơn tôi hoặc có năng lực khắc chế tôi, thì có lẽ tôi còn mang các anh đào tẩu được, nhưng nếu bọn họ ra ám chiêu với chúng ta, thì ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được các anh.”
Đinh Ninh, Đinh Phi xấu hổ.
Nguyên Chiến lạnh giọng: “Vào đó rồi hai người các anh tốt nhất là đừng có nói gì hết, ngoan ngoãn im miệng cho tôi, không được xen vào chuyện của người khác, bảo vệ Mặc cho tốt! Nếu Mặc xảy ra chuyện, tôi sẽ không giết các anh đâu, mà tôi sẽ cắt gân chân các anh, thiến các anh, rồi bán các anh cho Ma Nhĩ Càn làm nô lệ tới khi chết!”
Đinh Ninh, Đinh Phi run bắn, điều chỉnh vẻ mặt một chút, sau đó cùng đáp: “Vâng!”
Nghiêm Mặc rất vừa lòng đối với cách Nguyên Chiến dạy người, tuy đội hộ vệ là người của hắn, nhưng hắn không am hiểu việc huấn luyện, Đại Hà vốn đã làm không tồi, khi huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng cũng cần Nguyên Chiến không nể tình như vậy.
“Kiệt! Mặc, cậu yên tâm, ta sẽ bảo vệ cậu.” Cửu Phong dùng cái mỏ chim cong cong của mình giật tóc Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc: “...” Luôn có dự cảm rằng sau này mình sẽ biến thành một tên hói!
Đám Nghiêm Mặc đánh giá người khác, người khác cũng đang đánh giá bọn hắn.
Rất nhiều người đều thầm đoán xem bọn hắn đến từ bộ lạc nào, tuy bọn hắn chỉ có bốn người, nhưng không ai dám xem thường, bởi vì quần áo trên người bọn hắn rõ
rằng đẹp hơn các bộ lạc khác nhiều, chỉ với kiểu dáng vạt áo, tay áo ôm, thắt lưng vừa người, chất lượng da lông thôi đã rất mới lạ và đẹp đẽ rồi, càng miễn bàn tới cái tấm da thú bó chân mà bọn hắn mang, tấm da thú đó bao lấy toàn bộ bàn chân, bảo vệ tới tận cẳng chân, bên trên để hở, tùy hơi kỳ lạ nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy rất thoải mái và tiện đi đường rồi.
Đối lập với nhiều người thân trên chỉ khoác một chiếc áo da thú rộng thùng thình, ngay cả một miếng da thú bó chân cũng không có, bốn người này phải nói là muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu nổi bật.
Từ trước đến nay Nghiêm Mặc chưa bao giờ là người khiêm tốn, ngay cả phách lối chơi trội với khiêm tốn là gì hắn cũng không biết, dù thấy bốn người mình quá khác biệt với những người xung quanh, hắn cũng không thèm để ý.
Chỉ có Nguyên Chiến là không chút đổi sắc, nhưng lại bật chế độ đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. Sư tử bắt thỏ cũng phải dùng hết sức, nên hắn không thể xem thường bất cứ kẻ địch nào. May là trước khi xuất phát, Nghiêm Mặc đã nghiên cứu ra cách che đi dấu hiệu chiến sĩ dựa theo phương pháp mà tổ vu người lùn cung cấp.
Kỳ thật phương pháp đó rất đơn giản, chỉ cần dùng một loại thuốc bôi lên dấu hiệu, dấu hiệu kia sẽ không thấy nữa.
Mà thuốc dùng cho nhân loại có chút khác biệt so với của người lùn, khoảng thời gian trước Nghiêm Mặc bận học truyền thừa của tộc Luyện Cốt, nên tạm thời gác chuyện nghiên cứu thuốc che hình xăm sang một bên, thẳng đến khi phải tới Ma Nhĩ Càn, vì để không bại lộ thực lực của mình, hắn phải tốn mấy ngày để phối ra.
Loại thuốc này không có hiệu quả trong một thời gian dài, trên cơ bản thì mỗi tháng phải bôi một lần.
Nghiêm Mặc không muốn như vậy, trước đó hắn tạm thời không nghiên cứu là vì không muốn làm ra thứ thuốc mỡ chỉ có hiệu quả ngắn hạn, lần này hắn cắn răng dành ra mấy ngày để chế thuốc có tác dụng dài hạn hơn so với người lùn, trên lý thuyết thì có thể duy trì được một năm, hiệu quả cụ thể còn phải chờ xem thực tế.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, dùng ngón cái chà nhẹ lên mu bàn tay Mặc. Tư tế đại nhân của hắn rất lợi hại, không chỉ làm ra thuốc có thể che giấu hình xăm của chiến sĩ, mà còn nghĩ ra cách sử dụng năng lực bản thân của chiến sĩ để khiến dấu hiệu hoàn toàn biến mất, có điều, phương pháp này trước mắt chỉ có chiến sĩ thần huyết từ cấp bốn trở lên mới sử dụng được, còn năng lực dưới cấp bốn thì không thể làm được.
Thế mà, tư tế đại nhân của hắn còn cảm thấy phương pháp mình nghĩ ra chưa đủ hoàn mỹ, bởi vì chiến sĩ bình thường chỉ có thể dùng thuốc che hình xăm.
“Đi chậm một chút, chờ Đại Hà.”
Nghiêm Mặc nghe theo lời Nguyên Chiến, bước chân đi chậm lại: “Không biết bây giờ Mãnh đang ở đâu, liệu có bị người ta tóm cổ không?”
“Không cần lo cho hắn, chỉ cần không chết hay trọng thương là được, với năng lực thần huyết của hắn, chạy trốn không phải việc khó.” Nguyên Chiến cũng không dám chắc, trước khi đáp xuống bọn hắn bay một vòng
trên trời để quan sát Ma Nhĩ Càn, bởi vì sợ bị phát hiện nên không dám bay quá thấp, chỉ có thể nhìn được sơ sơ, sau đó mới đáp xuống ở nơi cách Ma Nhĩ Càn một khoảng, còn đốt khói báo động tập hợp, nếu Mãnh nhìn
thấy, không lý nào không tới tìm bọn hắn, nhưng bọn hắn đợi nửa ngày rồi mà không thấy người đâu, thế nên đành phải đi trước.
“Anh cũng bảo chỉ cần anh ta không chết và trọng thương.”
“Mặc đại, anh Hà tới!” Đinh Phi ở phía sau nhỏ giọng kêu.
Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy Đại Hà chạy như bay lại đây. Cửu Phong chở bọn họ đáp xuống xong, Đại Hà không ở một chỗ chờ Mãnh, Nguyên Chiến phái anh ra ngoài, hẹn gặp nhau ở cái cửa trại duy nhất được mở rộng này.
Ảnh của A Chiến với A Mặc này. A Chiến dòm ngầu với đẹp trai vler, còn Mặc thì ‘hiền’ ghê, đúng chất ‘tư tế lương thiện’, mặt vậy mới lừa tình thiên hạ được =))) Trong ảnh còn có Cửu Phong bệ hạ đã thu nhỏ =)))))