*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Anh bảo tôi tự ăn thuốc được chế ra từ thịt mình, anh tưởng đầu óc tôi có bệnh hả?”
Nguyên Chiến không giãy giụa nữa, hắn cũng không gào rống nữa.
Hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, ngoan độc như muốn đập vỡ từng hành động, từng vẻ mặt của cậu thiếu niên, cho vào miệng nhai nát, nuốt vào bụng, để chúng hóa thành máu thịt mình.
Cánh tay và cẳng chân trơ xương trắng như ấn một con dấu lửa nung thật sâu trong mắt Nguyên Chiến.
Tự róc thịt mình đau đớn tới cỡ nào?
Cắt từng miếng thịt mình thống khổ bao nhiêu?
Người dùng máu thịt mình xem như thảo dược mà ngao chế sẽ mang tâm tình gì?
Nếu không phải vì người mình quan tâm nhất, nếu không phải vì người quan trọng nhất trong lòng, thì có ai làm được như vậy?
Nếu không phải toàn tâm tin tưởng, thì ai lại để người khác tận mắt nhìn thấy máu thịt mình là vu dược có thể cứu mạng?
Một khắc này, Nguyên Chiến mấp máy môi, yên lặng hạ một lời thề. Không ai biết hắn thề cái gì, chỉ biết tàn nhẫn và thâm trầm trong mắt hắn như có thể cắn nuốt thứ gì đó khiến cho người ta phải kinh hãi!
Theo động tác khuấy thuốc của Nghiêm Mặc, phòng chế thuốc ngập trong mùi hương kỳ lạ, mùi hương chậm rãi len ra khe cửa, tản ra ngoài.
Cửu Phong và ong Ăn Thịt cách ngôi nhà gần nhất nên ngửi thấy mùi hương đầu tiên.
Cánh Cửu Phong rung lên, nó quay đầu nhìn về phía phòng chế thuốc, sau đó ngồi xổm xuống, dúi đầu vào cánh, nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ đông.
Ong chúa đang đẻ trứng bỗng nhiên run cánh, nhanh chóng kết thúc quá trình sinh sản, bản năng của nó nói cho nó biết mùi hương này có thể giúp nó sinh ra hậu đại mạnh hơn, tuổi thọ dài hơn, nó quyết định tích tụ thể lực và cố gắng hấp thu mùi hương này càng nhiều càng tốt, sau đó bắt đầu sinh sản ong chúa đời sau.
Hồng Sí và Phi Thứ mới là sinh vật cách mùi hương này gần nhất, chúng nó trực tiếp đậu trên cửa sổ tiến vào trạng thái ngủ đông.
Dần dần, đám người Đại Hà thủ ở ngoài bìa rừng cũng ngửi thấy mùi hương này, bọn họ chỉ cảm thấy nó thật dễ ngửi, sau khi ngửi còn cảm thấy thần thanh khí sảng, chứ không có cảm giác đặc biệt gì.
Mùi hương càng lúc càng lan đi xa, cơ hồ cả tòa thành Cửu Nguyên đều ngửi được mùi hương khiến tinh thần thư thái. Rất nhiều người tò mò mùi hương này phát ra từ đâu, liền lần theo thì tới được rừng cây nhỏ, có điều mọi người đều bị ngăn ở ngoài không cho tiến vào.
Nhưng khi có người phát hiện mùi hương khiến cho miệng vết thương khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thì phàm là người sinh bệnh hoặc bị thương đều chạy tới nơi này.
Đại Hà không thể ngăn cản tình huống trước mắt, nhưng mọi người rất tôn kính tư tế, không ai dám làm càn đi vào rừng cây nhỏ, mà phạm vi bên ngoài rừng cây không bị tư tế đại nhân cấm, thì mọi người đã ngồi quanh mấy vòng, không đuổi đi được.
Cuối cùng Tranh nhận được tin tức, liền dẫn theo một đội chiến sĩ đến vây quanh rừng cây nhỏ, cố gắng phòng ngừa tình huống có người đột nhiên nổi điên xông vào.
Xong việc, theo như hiểu biết của Nghiêm Mặc, suy đoán phạm vi hữu hiệu của Phản Hồn hương đại khái nằm trong bán kính năm mươi mét, sinh vật trong năm mươi mét sẽ được chữa bệnh, không bệnh thì thăng cấp, có mọc lại chi cụt hay không thì vì không có người nào bị cụt chi nên không thể xác định; từ năm mươi mét đến 100 mét, mùi hương có thể giúp tinh thần tỉnh táo, củng cố thể chất, loại bỏ trăm độc, thúc đẩy quá trình trao đổi chất; xa hơn nữa sẽ có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Loại công hiệu này không khoa trương như Phản Hồn hương mà thế giới cũ miêu tả, có thể khiến người chết trong phạm vi một cây số sống lại, người bệnh khắp thành đều khỏe mạnh hơn, người không bệnh thì sống lâu, miễn nhiễm với nhiều loại bệnh. Có điều chỉ cần như vậy cũng đủ để Nghiêm Mặc hạ quyết tâm, về sau nếu không cần làm Phản Hồn đan thì sẽ không làm.
Lại nói, để ngao chế Phản Hồn đan, Nghiêm Mặc tốn chừng một ngày một đêm. Bởi vì có kim châm phong tỏa cảm giác đau đớn, hơn nữa thân thể hắn có thể tự động lành lại, nên hắn mới kiên trì được.
Nhưng điều kỳ quái là, vốn dĩ sau khi bị thương sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường, nay lại như mất đi công năng này, điều đó làm cho Nguyên Chiến vốn đã an tĩnh lại bắt đầu nổi điên.
Nghiêm Mặc không lấy làm lạ, sau khi hắn chọn phần thưởng, sách hướng dẫn đã nói phương pháp ngao chế Phản Hồn đan và nhưng điều cần chú ý cho hắn.
Bởi vì ngao chế Phản Hồn đan cần nhiều máu thịt, nên thân thể hắn bị tổn hại lớn, không thể nhanh chóng khôi phục trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể chậm rãi lành lại, hoặc là hấp thu một lượng năng lượng lớn.
Phản Hồn đan khi được ngao chế thành công có một đặc điểm, thứ trong nồi sẽ biến thành màu đỏ tươi, màu càng tươi thì càng tốt, nếu ngao chế thành màu đỏ tím thì là hạ phẩm, màu đỏ đen thì là thất bại.
Kinh nghiệm chế thuốc của Nghiêm Mặc phong phú, chỉ cần cẩn thận chú ý thì sẽ không chế ra một nồi thuốc dỏm, huống chi nguyên liệu là máu thịt của hắn, hắn càng cẩn thận hơn nữa, vừa thấy thạch keo sệt trong nồi biến thành màu đỏ tươi như máu, lập tức canh đúng thời gian để tắt lửa, rồi nhẹ nhàng đong đưa nồi đá dựa theo hướng dẫn, để thứ dẻo quẹo đặc sệt bên trong lăn mười hai vòng.
Thật ra cái nồi đá này là vật được thưởng thêm, cần bao nhiêu máu thịt thì phải xem hướng dẫn của nó, nó có mức dấu để xem trọng lượng và nhiệt độ, cuối cùng là lắc nồi để keo sệt bên trong dích lại thành viên.
Khi Nghiêm Mặc ngừng lại, trong nồi xuất hiện năm viên thuốc to to nhỏ nhỏ, tròn xoe, màu đỏ tươi.
Có những năm viên lận à?!
Thật là kinh hỉ bất ngờ!
Điểm này sách hướng dẫn chưa hề nói qua, nó chỉ nói một viên Phản Hồn đan có thể làm người đã chết ba ngày sống lại trong trạng thái hoàn chỉnh.
Khoan đã, trạng thái hoàn chỉnh?!
Nghiêm Mặc lật lại hướng dẫn xem một lần nữa, không sai, là trạng thái hoàn chỉnh, hơn nữa hắn xem tới xem lui, cả những điều cần chú ý, trong đó có điều kiện yêu cầu thân thể người chết phải cố gắng hoàn chỉnh, nhưng nó chỉ cần chưa thối rữa, không tàn phế hơn 60% là được. Chứ nó không nói đến việc nếu cội nguồn sức mạnh bị phá hủy thì có khôi phục được hay không, nhưng với điều kiện chỉ cần 60% thân thể trở lên thì… lỡ vừa hay thiếu duy nhất một cái đầu thì sao?
Thiếu đầu cũng phù hợp với yêu cầu 60% trở lên đi?
Ha! Này đúng thật là liễu ánh hoa minh hựu nhất thôn* mà, lúc trước hắn nên xem kỹ mấy phần chú ý của sách hướng dẫn mới đúng, thì đâu đến mức phải sầu lo một thời gian dài như vậy.
(*Thành ngữ ‘liễu ám hoa minh’: Ý chỉ khi gặp phải tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.)Nếu Phản Hồn đan hắn ngao chế ra thật sự có thể giúp Nguyên Chiến khôi phục lại hoàn toàn, thì hắn nhất định phải kéo Nguyên Chiến đến trước mặt con cá lớn kia, để nhìn thử vẻ mặt thằng chả ra sao. Có điều, sống khiêm tốn mới tốt, cho dù Nguyên Chiến có thật sự khôi phục lại, hắn cũng không thể để tên người cá đó biết nhanh như vậy, hắn nên làm gì để dời lực chú ý của đám người cá đây.
Lấy bình thuốc mà sách hướng dẫn tặng kèm ra, đựng bốn viên thuốc vào, cái này hắn không bỏ trong túi thảo dược, mà để trong danh sách khen thưởng của sách hướng dẫn. Đồ vật quan trọng như vậy, chỉ có đặt ở nơi này hắn mới an tâm.
Cầm lấy viên Phản Hồn đan để lại, cất nồi đá, Nghiêm Mặc cơ hồ là gấp không chờ nổi mà đi đến trước mặt Nguyên Chiến.
Vẻ mặt Nguyên Chiến rất kỳ quái, hắn không thả lỏng khi trút được gánh nặng, không mừng như điên khi sắp được sống lại, mà trong mắt hắn đầy vẻ bi thương, sắc mặt phẫn nộ và giận dữ, thậm chí hắn đã cắn nát miệng mình.
Bởi vì Nguyên Chiến chưa chết, mùi hương khi ngao chế Phản Hồn đan tỏa ra vẫn có tác dụng với thân thể hắn. Miệng vết thương trên người hắn đã lành lại gần hết, xương gãy cũng có dấu hiệu khôi phục, điểm này có thể nhìn thấy rõ, vì thân thể hắn đã giãn dài ra hơn so với khi là một đống thịt bầy hầy như bị vo cục.
“Tôi không ăn, cậu ăn đi, tôi sắp khỏe lên rồi!”
“Đệt mẹ anh!” Vẻ mặt Nghiêm Mặc lập tức trở nên dữ tợn, bố mày phí nhiều sức như vậy, từ bỏ một phần khen thưởng tốt khác, còn tự cắt thịt lấy máu, khổ sở lắm mới ngao chế ra Phản Hồn đan có thể giúp anh hoàn toàn khôi phục, thế mà lúc này… con mẹ nó anh dám nói với tôi là anh không ăn?
Hơn nữa, anh bảo tôi tự ăn thuốc được chế ra từ thịt mình, anh tưởng đầu óc tôi có bệnh hả?
“Cái mùi hương kia… khi cậu nấu thịt cậu tỏa ra rất nồng, tôi cảm giác được năng lực điều khiển thực vật sắp thăng cấp.” Nguyên Chiến nói: “Tôi có thể cảm giác được năng lực này rất kỳ quái, hình như tôi bị thương càng nặng thì nó sẽ phản ứng càng lớn, giống như cỏ dại, ngọn cỏ bị người cắt, nhưng chỉ cần chút nước, chút ánh mặt trời, là nó có thể mọc lên lần nữa, mà lần này sẽ càng thêm cao lớn khỏe mạnh.”
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, dùng cánh tay phải nguyên vẹn đè đầu hắn lại, cẩn thận quan sát ấn đường của hắn: “Anh có thể vận hành phép huấn luyện sơ cấp không?”
“Có thể, tôi vẫn luôn thở theo quy luật hô hấp đó.”
“Chỗ ấn đường có cảm giác gì? Đừng gạt tôi, nói thật.”
Nguyên Chiến cũng không định gạt hắn: “Ấn đường có cảm giác tắc nghẽn, năng lực khống chế đất vẫn không sử dụng được, nhưng tôi cảm thấy có lẽ về sau mình sẽ chậm rãi khôi phục.”
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy để chờ anh, tình huống của Cửu Nguyên trước mắt không cho phép anh chậm rãi khôi phục. Cái này là Phản Hồn đan, 70% sẽ giúp thể tùng của anh hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, ăn viên Phản Hồn đan này, anh có thể lập tức trở lại làm chiến sĩ thần huyết cấp năm một lần nữa, anh ăn hay là không ăn?”
“…Ăn.”
Mẹ anh! Tôi thừa biết tên gia súc anh không có khả năng từ bỏ quyền lực và sức mạnh mà.
“Ăn nó, về sau anh là người của tôi, hiểu chưa?” Nghiêm Mặc đưa Phản Hồn đan tới bên môi người nọ, còn cố ý chà nhẹ lên bờ môi hắn.
Nguyên Chiến bỗng nhiên há miệng, ngoạm lấy Phản Hồn đan, nhai cũng không thèm nhai đã nuốt Phản Hồn đan vào bụng.
“Ê…”
Nguyên Chiến nhắm mắt lại, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục. Mặc nói có 70%, vậy hắn phải nỗ lực biến 70 thành 100!
Nghiêm Mặc nhíu chặt mày, tình huống bây giờ hình như không giống như những gì hắn nghĩ cho lắm. Hắn cũng không trông mong tên gia súc này sẽ thề thốt với hắn, nói về sau chỉ trung thành với một mình hắn, vĩnh viễn không phản bội, nhưng ít nhất cũng phải cảm ơn một tiếng chứ?
Đừng nói công sức của hắn thành công cốc rồi nha?
Nghiêm Mặc đứng dậy, đòn sát thủ không thể chỉ có chiêu này, hắn cần nhiều người nguyện trung thành vì hắn, hắn cần nhiều chiến sĩ cường đại hơn, nếu đã có tiến triển trong việc nghiên cứu phương pháp kích phát năng lực thần huyết của chiến sĩ, mà những chiến sĩ bên ngoài lại khát vọng thức tỉnh dị năng như vậy, vì sao hắn không thử thao tác thực tế xem?
Cửu Nguyên cần nhanh chóng gia tăng sức chiến đấu, chỉ đối mặt với các chiến sĩ người cá, mà toàn bộ người cá đều có năng lực điều khiển nước, thì bọn họ đã không thể đối đầu rồi, mà về sau, kẻ địch của bọn họ không chỉ có như vậy.
Chỉ một chiến sĩ cấp năm, không đủ, cực kỳ không đủ!
Nguyên Chiến đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của hắn.
Nghiêm Mặc quay đầu.
“Dù cậu muốn làm cái gì, cậu cứ làm, đã có tôi đây!”
“Tôi muốn bồi dưỡng một lượng lớn chiến sĩ thần huyết, nếu anh không muốn bị kẻ khác vượt mặt, thì phải học cách hấp thu năng lượng trong tinh thạch.” Nghiêm Mặc hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném một khối tinh thạch, khối tinh thạch trong suốt với cái chấm đỏ ở giữa lăn đến bên cổ Nguyên Chiến.
“Phương pháp?”
“Không biết. Tự tìm đi!” Vốn dĩ hắn muốn tự mình nghiền ngẫm cách sử dụng tinh thạch, nhưng lại nghĩ đến việc kích phát năng lực thần huyết của các chiến sĩ có lẽ sẽ phải tốn nhiều thời gian, nên hắn đưa cho Nguyên Chiến cùng tìm cách. Nguyên Chiến hơn cấp hắn, có lẽ có thể tìm được phương pháp sử dụng tinh thạch chính xác nhanh hơn hắn cũng không chừng.
Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn nhìn viên tinh thạch bên cổ, hắn từng chạm thử vào tinh thạch của Đóa Phỉ và bà lão tổ vu người lùn, đều không có cảm giác gì cả, nhưng viên tinh thạch này… Ngay khi chạm vào da hắn, trong nháy mắt khiến hắn sinh ra một loại khát vọng cực độ!
Mà lúc này, ở hồ Thanh Uyên, Hải Sâm xoa xoa trán, hỏi Ngu Vu: “Sao anh không lấy đá Thần Huyết lại?”
“Bọn họ có cũng không dùng được.” Ngu Vu vẫy vẫy tay, vẻ mặt không thèm để bụng nói.
“Vậy thì cũng phải lấy về chứ!”
“Được rồi, lúc ấy ta sợ vật nhỏ giảo hoạt kia đoán ra đó là cái gì, cho nên mới cố ý không đề cập đến. Nếu không, lỡ cậu ta dùng thuốc triệt sản uy hiếp ta, bắt ta nói cho cậu ta biết phương pháp hấp thu năng lượng trong đá Thần Huyết thì sao? Ông nói xem khi đó ta nên mạo hiểm sự ô nhiễm của hồ Thanh Uyên mà giết chết cậu ta rồi cướp lại đá Thần Huyết, hay là nói bí mật của đá Thần Huyết cho cậu ta biết?”
“Anh hoàn toàn có thể không để cậu ta biết mà vẫn lấy lại đá Thần Huyết được.” Hải Sâm tức giận.
Ngu Vu lúc này lại lắc đầu: “Ông cho rằng ta không nghĩ tới? Nhưng vật nhỏ kia có gì đó rất cổ quái, ta không cảm nhận được cậu ta giấu đá Thần Huyết ở đâu.”
“Không có trên người cậu ta?”
“Không có, trên người cậu ta chỉ có một cái bọc nhỏ, nếu đá Thần Huyết nằm trong cái bọc đó, thì không lý nào ta lại không cảm nhận được.”
“Cũng không có trên đảo Đại Vu?”
“Không có. Ta đã lục soát hòn đảo rất nhiều lần rồi, không cảm nhận được đá Thần Huyết ở đâu hết.”
Hải Sâm trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Ngu Vu, từ hôm nay trở đi, không có mệnh lệnh của ta, anh không được rời khỏi hồ Thanh Uyên, càng không được lên bờ.”
Hải Sâm có một loại dự cảm chẳng lành, có lẽ Đại Vu bọn họ đã rước lấy một kẻ địch không dễ chọc rồi, mà kẻ địch này vốn đang sống hòa thuận với bọn họ.
Ngu Vu cười cười, không có tức giận, cũng không phản bác, ung dung thong thả bơi đi.
Một ngày sau, tư tế đại nhân rốt cuộc cũng xuất hiện, có điều hắn không đi ra khỏi rừng cây, mà truyền lời bảo toàn bộ chiến sĩ thủ lĩnh trong bộ lạc tạm thời giao chuyện trên tay cho phó thủ lĩnh, sau đó vào rừng gặp hắn.
Tuy không biết tư tế đại nhân gọi bọn hắn vào làm gì, nhưng các chiến sĩ thủ lĩnh đều lập tức giao lại việc trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới rừng cây nhỏ.
Nghe nói Băng cũng đã trở lại, Nghiêm Mặc gọi Băng, Đại Hà, Diệp Tinh, Tát Vũ, Thảo Đinh và một nửa hộ vệ của mình đi vào.
Người trong bộ lạc đều cảm thấy hôm nay đã có chuyện lớn xảy ra, xem mấy người tư tế đại nhân kêu vào là ai kìa?
Khi Nghiêm Mặc đi ra, mọi người đã đến đông đủ.
Bọn họ đứng trên bãi đất trống ngoài căn nhà, động loạt hành lễ với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đáp lễ.
Thảo Đinh, Tranh, Liệp và vài người để ý đến cánh tay trái và cẳng chân trái được quấn vải bố của Nghiêm Mặc, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng Nghiêm Mặc vừa mở miệng liền kéo lại toàn bộ sự chú ý của bọn họ.
“Các anh có muốn trở thành chiến sĩ thần huyết không?”