*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

23

“—— Nếu trừ hết giá trị cặn bã về số không, tao sẽ được cái gì?

—— Sẽ có được điều anh mong muốn nhất.”
Nghiêm Mặc có một loại dự cảm, nếu hắn không nhanh chóng giảm bớt giá trị cặn bã, chờ khi giá trị cặn bã của hắn lại vượt quá số nguyên, có lẽ là quá 10 điểm, có lẽ là 100 điểm, thứ chờ đợi hắn chắc chắn là trừng phạt, bởi vì nếu hắn là người lập ra quy tắc, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Vậy làm sao để giảm bớt giá trị cặn bã?

Tim Nghiêm Mặc khẽ run lên, hỏi Thảo Đinh đang nhìn mình chằm chằm: “Chị, có phải chị không hiểu em đang làm gì đúng không?”

Thảo Đinh gật đầu.

“Chị nhớ kỹ, về sau nếu gặp phải tình huống giống vậy, đặc biệt là đối với những trường hợp gãy xương nhẹ, đều có thể áp dụng phương pháp xử lý khẩn cấp này, nếu chung quanh không có gậy gỗ, thì có thể sử dụng những vật cứng khác, ví dụ như đá phiến, hay xương thú.” Nghiêm Mặc nói cho Thảo Đinh nghe phương pháp trị liệu gãy xương cơ bản nhất.

Vừa nói, vừa dùng que gỗ còn thừa diễn giải cho cô xem.

Hắn từng hướng dẫn cho sinh viên thực tập, người có cơ sở hay không có cơ sở hắn cũng đã từng dạy rồi, người giống như Thảo Đinh, hắn sẽ dùng phương thức phổ thông dễ hiểu nhất, tay cầm tay mà dạy, hắn không chê học sinh ngốc ngếch hay vụng về, bởi vì lúc trước hắn cũng không thông minh hơn người ta là bao, nhưng hắn rất ghét những ai lãng phí thời gian và cơ hội để học tập, đối với loại không nghiêm túc học hỏi, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, mặt ngoài tuy không nói gì, nhưng nếu nó vẫn không thay đổi, thì tới cuối cùng hắn sẽ thọc cho nó một dao, khi mà nó còn không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Thảo Đinh hiển nhiên rất quý trọng cơ hội này, lập tức lộ vẻ kinh ngạc và cảm kích, vừa nghe vừa gật gù, rất nghiêm túc. Hoàn toàn không thấy cậu bé trước mặt nhỏ hơn mình nhiều tuổi mà coi thường. Ban nãy đã thấy Nghiêm Mặc tự chữa trị cô đã rất chấn động, cô hoàn toàn tin tưởng Nghiêm Mặc chính là đệ tử của tư tế tộc Diêm Sơn, có thể học hỏi phương pháp trị thương của tư tế tương lai, chuyện này đối với cô mà nói quả thực là trời ban ân.

—— Dạy một người tri thức cấp cứu gãy xương một lần, giá trị cặn bã -1, tổng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 7 điểm.

Quả nhiên! Nghiêm Mặc đã nghiệm chứng được phỏng đoán của mình, khuôn mặt liền lộ ra tươi cười, chẳng qua con điểm này quá thấp.

Năm giây sau, sách hướng dẫn hiện lên một câu:

—— Chú ý: Người học về sau mỗi khi ứng dụng thành công phương pháp cấp cứu một lần, người dạy sẽ được giảm một ít giá trị cặn bã.

Thì ra là phương thức bán hàng đa cấp, Nghiêm Mặc đối với vụ này tỏ vẻ rất vừa lòng, lúc dạy cũng càng thêm cẩn thận, trên chú ý cũng đã nói là phải ‘ứng dụng  thành công’ thì hắn mới có thể giảm giá trị 1 điểm cặn bã từ chỗ Thảo Đinh.

Đương nhiên hắn không có khả năng chỉ dựa vào cách truyền thụ đơn giản mà đào tạo ra được một bác sĩ khoa xương, nhưng ít nhất sẽ để lại một ấn tượng trong đầu đối phương, sau đó sẽ từ từ dạy thêm cho đến đối phương hoàn toàn hiểu rõ, hắn tin tưởng ở cái nơi quỷ quái này nhất định không thiếu cơ hội cho Thảo Đinh luyện tập.

Cuối cùng, Nghiêm Mặc tổng kết: “Nếu gãy xương quá nặng, ví dụ như tình huống của em, hay là Đại Hà đại nhân, gãy đến mức chỉ còn lại có một lớp da là dính liền, hay xương bị dập nát, thì không chỉ phải bó xương, mà còn phải phẫu thuật phức tạp, nội dung phẫu thuật gồm có gắp xương vụn ra, nối xương, khâu tĩnh mạch, nhưng mà cho dù có phẫu thuật, cũng sẽ để lại di chứng về sau.”

Có rất nhiều thứ Thảo Đinh nghe không hiểu lắm: “Di chứng?”

“Nghĩa là tuy rằng xương đã nối lại, miệng vết thương đã lành, nhưng vẫn không thể đi đứng tốt, nếu xảy ra trên cánh tay thì các ngón tay sẽ không còn linh hoạt, cũng không thể cầm được đồ nặng, có điều mấy chuyện này so với cưa đứt chi thì vấn tốt chán. Nhưng đáng tiếc điều kiện nơi này hạn chế, căn bản không có cách nào làm phẫu thuật, ngay cả kim chỉ còn không có nữa mà.”

“Kim?”

“Chị từng thấy thứ nào giống vầy chưa?” Nghiêm Mặc dùng que gỗ vẽ một cây kim trên mặt đất.

“Đầu nhọn à?”

“Đúng rồi!”

“Có gai xương với dùi đá.” Thảo Đinh chạy về cầm ra hai thứ cho hắn xem: “Có thể đục lỗ trên da và xương thú, làm vòng cổ cũng được. Hình xăm trên mặt mọi người cũng là dùng gai xương để xăm.”

Nếu Nghiêm Mặc không dung hợp ký ức của cậu thiếu niên, hắn nhất định sẽ cho rằng vòng cổ và hình xăm đến từ tính yêu cái đẹp bẩm sinh của nhân loại, nhưng bây giờ hắn mới biết hai thứ đó ở chỗ này dùng để phân chia giai cấp và địa vị xã hội.

Địa vị khác nhau sẽ mang vòng cổ có vật liệu khác nhau, hoa văn của hình xăm cũng khác nhau, tuyệt đối không được mang bậy, mang sai sẽ phải chịu trừng phạt.

Trên mặt không có hình xăm, phần lớn là con nít với phụ nữ không có sức chiến đấu.

Nô lệ cũng có hình xăm của nô lệ, bình thường sẽ xăm trên lưng hoặc đầu vai. Với nô lệ bị trao tay bán đi, dấu vết chủ nhân cũ lưu lại trên người sẽ bị chủ nhân mới xóa đi, cho nên có vài nô lệ trên lưng sẽ có vết sẹo do bị bỏng.

Sờ sờ mặt, trên mặt Nghiêm Mặc không có hình xăm, bởi vì hắn vẫn chưa đạt tới tư cách để trở thành chiến sĩ cấp một.

Nếu tay nghề xăm không tốt sẽ bị nhiễm trùng, phát sốt, chủ nhân của hắn không định vội vã lưu lại ký hiệu trên người hắn, phỏng chừng là do thấy thương thế của hắn nặng quá, sợ nuôi không sống thì chỉ tổ tốn công xăm hình, hay là do sợ xăm lên sẽ làm thương thế hắn đang nặng sẽ càng thêm nặng?

Chờ thằng đó trở về, hắn sẽ hỏi rõ xem, xem có thể tận lực kéo dài thời gian hay không. Một khi bị xăm con dấu nô lệ, nếu hắn muốn thoát khỏi thân phận nô lệ, trừ phi giá trị vũ lực của hắn đạt tới cấp ba, bằng không cả đời hắn sẽ phải làm nô lệ.

Mà không biết sau khi cái chân gãy khỏi hẳn thì hắn sẽ ra sao nữa, Nghiêm Mặc hoàn toàn không có lòng tin đối với việc nâng cao giá trị vũ lực bản thân, huống chi hồi trước hắn vốn là dân tri thức chỉ biết sử dụng kỹ thuật.

“Chị, giúp em lấy một tấm da thú ra đi, nhanh!” Nghiêm Mặc thấy tên đệ tử tư tế đi ra từ lều Đại Hà, lập tức thúc giục Thảo Đinh.

Thảo Đinh không hiểu tại sao, nhưng vẫn đi vào lều Nguyên Chiến, lấy ra một tấm da thú bỏ đi.

Nghiêm Mặc chụp lấy tấm da, không cần biết có sạch hay không, liền phủ lên đùi mình, sau đó nằm trên mặt đất giả chết.

Thảo Đinh cũng thông minh, thấy hắn như vậy lập tức hiểu ra, liền đẩy cậu thiếu niên ra phía sau, còn mình thì quỳ gối chắn trước cái chân bi thương của cậu thiếu niên, che kín mít.

Sáu người lão tư tế đi ngang qua, tên đệ tử ôm một tấm da thú đi sau cùng, lúc đi qua hai người, ánh mắt vô tình lướt qua bọn họ.

“Hửm?” Tên đệ tử dừng bước.

Thảo Đinh căng thẳng.

Nghiêm Mặc đang nhắm mắt cũng có thể cảm giác được có người tới gần bọn họ.

Tên đệ tử kia đá đá Thảo Đinh: “Trong nồi có cái gì đó?”

Thảo Đinh quay đầu nhìn nồi đá nhỏ, sợ hãi trả lời: “Đại nhân, là cỏ dại đã được giã nát.”

“Dùng làm gì?”

“Không, không biết, tôi chỉ hái về làm bừa, em trai tôi bị chủ nhân nó đánh, bị thương rất nghiêm trọng, tôi cứu nó, đại nhân, xin ngài cứu em trai tôi với!” Thảo Đinh bỗng nhiên ngẩng đầu van xin tên đệ tử.

Tên đệ tử hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Đầu Thảo Đinh còn đang lạy lục trên mặt đất, thẳng đến khi đám người của lão tư tế đi mất, mới dám nâng lên.

Nắm tay đang siết chặt của Nghiêm Mặc cũng dần thả lỏng, Thảo Đinh nhanh trí và nhân nghĩa cứu hắn một lần.

“Chị, cảm ơn.” Một tiếng chị này, Nghiêm Mặc gọi thật sự chân thành.

Thảo Đinh xoay người, xoa xoa tóc hắn, trong mắt vừa có thương hại vừa có bi thương: “Chị có hai đứa em trai, và một đứa em gái, một đứa em trai chết rồi, hai đứa còn lại thì bị bán sang bộ lạc khác, không biết bọn nó bây giờ thế nào nữa. Cậu thoạt nhìn có chút giống với đứa em đã chết của chị.”

“Chị, nói không chừng về sau chị sẽ gặp lại bọn họ.” Nghiêm Mặc nhấc tấm da thú lên, nhịn đau ngồi dậy.

“Hy vọng là thế.” Thảo Đinh căn bản không có hy vọng tương lai còn có thể gặp lại em mình.

Nguyên Chiến mang về hai con động vật trông như chuột đồng cỡ lớn, Nghiêm Mặc vẫn nằm trước cửa lều của hắn, mà Thảo Đinh thì bị chủ nhân Nguyên Điêu của mình kêu về nhà làm bữa tối.

Không có sự cho phép của Nguyên Chiến, Thảo Đinh không dám đưa Nghiêm Mặc vào trong lều.

Nghiêm Mặc dựa ngồi bên lu nước cũng không nhàn rỗi, nhân lúc đang ở một mình, mở mục lục sách hướng dẫn ra.

Trong mục lục có tổng cộng sáu điều.

Điều thứ nhất, hướng dẫn sử dụng sách cải tạo lưu đày.

Điều thứ hai, bách khoa toàn thư sinh vật của sách cải tạo lưu đày.

Điều thứ ba, bản đồ địa lý địa hình của sách cải tạo lưu đày.

Điều thứ tư, giải đáp nghi vấn về sách cải tạo lưu đày.

Điều thứ năm, phần đặc biệt, chưa đủ điều kiện, không thể xem.

Điều thứ sáu, quy định trừng phạt và khen thưởng của sách cải tạo lưu đày.

Lúc nhìn đến điều thứ hai và điều thứ ba, ngay cả người bình tĩnh như Nghiêm Mặc cũng nhịn không được mà hưng phấn.

Nếu có hai thứ này, cho dù hắn không thể sắm vai kẻ Biết Tuốt hay đội lốt thần côn, thì ít nhất việc nuôi sống bản thân tuyệt đối không thành vấn đề.

Có điều vui thì vui, nhưng sau khi hắn mở hướng dẫn sử dụng sách cải tạo lưu đày ra, niềm vui liền bị đả kích cho bay đi không còn một mống.

Đầu tiên, muốn sử dụng điều thứ hai trong mục lục, hắn phải giảm một trăm điểm giá trị cặn bã; điều thứ ba, thì phải giảm một ngàn điểm mới được.

Tiếp theo, sách cải tạo sẽ không chủ động nhắc nhở, Nghiêm Mặc muốn biết gì thì phải hỏi, mỗi lần xem một kiến thức, giá trị cặn bã sẽ gia tăng, mà tăng bao nhiêu thì tùy theo đánh giá tầm quan trọng của sách cải tạo đối với kiến thức đó.

Còn điều thứ tư lại càng thêm bịp bợm, thế mà chỉ được phép hỏi có ba lần, tuy không bị tăng giá trị cặn bã, nhưng mỗi lần hỏi đều phải cắn rách ngón tay, dùng máu ở đầu ngón tay viết lên trang sách vấn đề mà mình muốn hỏi.

Điều thứ năm thì chỉ có một câu, phải đạt tới điều kiện mới có thể xem, còn điều kiện như thế nào, trong mục lục điều thứ nhất – hướng dẫn sử dụng sách cải tạo lưu đày, hoàn toàn không viết rõ.

Nghiêm Mặc cảm thấy hứng thú nhất đối với điều thứ sáu, nhưng khi bảo sách cải tạo mở quy định khen thưởng ra, trang giấy lại trống không.

Là không có khen thưởng, hay là hắn chưa đủ điều kiện để xem vậy?

“Mở quy định trừng phạt.”

Sách cải tạo liền lật giở, trên trang giất xuất hiện một đoạn chữ:

—— Mong kẻ lưu đày nỗ lực cải tạo, đừng để giá trị cặn bã cao hơn một trăm triệu điểm, một khi cao hơn một trăm triệu điểm, kẻ lưu đày sẽ phải nhận trừng phạt, số lần trừng phạt dựa theo điểm số dư ra, nội dung trừng phạt dựa theo nguyên nhân làm tăng giá trị cặn bã.

—— Khi giá trị cặn bã thấp hơn một trăm triệu điểm, mỗi lần giá trị cặn bã tăng 10 điểm, kẻ lưu đày sẽ phải nhận một lần trừng phạt nhẹ; mỗi lần gia tăng giá trị cặn bã tăng từ một trăm điểm trở lên, thì sẽ chịu phạt nặng, nội dung trừng phạt dựa theo nguyên nhân làm tăng giá trị cặn bã.

Nghiêm Mặc gồng mình cố áp chế phẫn nộ và oán hận khi bị khống chế, cầm lấy một que gỗ mà khi nãy Thảo Đinh mới vừa mài xong, đâm vào ngón tay mình.

Mở trang giải đáp nghi vấn ra, bắt đầu dùng viết máu câu hỏi.

Mẹ nó… không viết ra được, cho dù hắn có làm như thế nào, máu từ đầu ngón tay đều sẽ tụ lại thành giọt chảy xuống lòng bàn tay.

Đây là sao?

“Mày chơi tao chắc? Vì sao lại không được?” Nghiêm Mặc tức đến xanh mặt, máu trên người hắn bây giờ quý giá lắm đấy có biết không? Vậy mà dám để hắn lãng phí như vậy.

Quyển sách vẫn không để ý đến hắn, vô luận hắn hỏi mấy lần cũng không có phản ứng.

Nghiêm Mặc tức muốn nổ phổi, hít sâu một hơi tự làm mình bình tĩnh lại, có lẽ hắn làm sai cái gì đó, hắn lại mở hướng dẫn sử dụng ra, nhìn kỹ điều thứ tư.

—— Mỗi lần hỏi đều phải cắn rách ngón tay …… cắn rách đó!

Mẹ kiếp, hắn biết ngay mà!

Sách cải tạo chết tiệt, mẹ mày dám gài tao!

Dùng chính răng mình cắn rách ngón tay, đương nhiên là đau hơn dùng que gỗ đâm đầu ngón tay nhiều rồi.

Hết cách, hắn cũng biết không thể nào cò kè mặc cả với một đồ vật vô tri, chỉ đành đưa ngón tay vào trong miệng, bất chấp cắn một cái.

—— Nếu trừ hết giá trị cặn bã về số không, tao sẽ được cái gì?

Trang sách nhanh chóng hiện ra đáp án:

—— Sẽ có được điều anh mong muốn nhất.

Chỉ với một hàng chữ tối nghĩa, cũng đã nói rõ hắn chỉ có một sự lựa chọn.

Điều mình mong muốn nhất?

Còn phải nói sao?

Trong đầu hiện lên một bóng người nho nhỏ, đôi mắt to tròn ngây thơ đầy ắp sự tin cậy đối với hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn về nhà, dù con có đang làm gì cũng sẽ lập tức bỏ lại, nghiêng ngả mà chạy về phía ba mình, vươn hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn ra, ôm lấy đùi ba, ngẫng đầu mềm mại gọi: “Ba ơi, ba ơi ôm một cái!”

Nghiêm Mặc giơ tay che hai mắt mình: “Đừng có gạt tao, đừng có gạt tao…… tao sẽ tin, tao sẽ ngoan ngoãn mà cải tạo, chỉ mong mày đừng có gạt tao!”

“Ê! Khóc cái gì?” Một bàn chân to thò qua không nặng không nhẹ đá hắn một cái: “Khóc chết rồi, tao sẽ không cho mày ăn một miếng thịt nào đâu!”

Nghiêm Mặc yên lặng lau nước mắt, xoa xoa cánh tay mình. Mẹ nó, đá đau dữ vậy!

Hai con động vật trông như chuột đồng cỡ lớn bị ném tới bên người hắn.

“Dư sức lắm đúng không? Dư sức thì lột da tụi nó đi, cẩn thận, đừng lột rách da, làm rách một chút là tao đập chết mày!”

Nô lệ không có nhân quyền, cho dù là bị thương nặng không thể cử động, hay đói bụng suốt hai ngày cũng vậy.

Nghiêm Mặc vốn dĩ không biết lột da, nhưng thân thể này thì biết.

Hai con chuột đồng lớn cũng không nhiều máu, sau khi bị vặn gảy cổ, bao nhiêu máu đều bị tên thanh niên uống hết.

“Sao dùng nhiều nước vậy hả?” Nguyên Chiến đưa dao đá cho hắn, sau đó thấy trong lu không còn bao nhiêu nước, cau mày, đổ hết mớ nước còn lại vào trong nồi đá, ném gáo nước vào lu, rồi khuân cả cái lu đá cao bằng nửa người lên đi mất.

Nghiêm Mặc……

Chẳng trách nơi này không có vại nước, hoá ra là mấy người đều trực tiếp khuân cả lu đi lấy nước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play