*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

bìa 2-4

“Người có thể khiến ngựa nghe lời, và sống cùng ngựa chỉ có tộc Bái Nhật cường đại, ngoại trừ tộc Bái Nhật, đây là lần đầu tiên chúng thấy có bộ tộc khác sai sử được đàn ngựa.”
Nửa tháng sau, mảnh đất giáp ranh ở gần khu rừng đen xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy.

Đội ngũ gần ngàn người dài uốn lượn cả trăm mét trên thảo nguyên, đàn ông vai khiêng tay xách, phụ nữ cõng trẻ con, đứa lớn dắt tay đứa nhỏ, vẻ mặt không hề nặng nề, trong mắt có chút chờ mong đối với tương lai, vài tên thiếu niên và con nít còn chơi đuổi bắt dưới sự bảo hộ của các chiến sĩ, chỉ là sự mệt mỏi do phải đi đường dài tích lũy trên thân thể khiến nét chờ mong của bọn họ không còn rõ ràng như ban đầu.

Một đám người vóc dáng thấp bé, da dẻ màu nâu sậm, đang mai phục trong bụi cỏ xa xa mà cảnh giác, bọn chúng đang quan sát đoàn người này.

Chúng đã thòm thèm đàn bà và ngựa trong đội ngũ này từ lâu, nhưng cũng chỉ thèm bằng mắt mà thôi, chứ không có kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chúng cũng có chút tò mò, chúng đã từng thấy ngựa, trên thảo nguyên có rất nhiều đàn ngựa, nhưng trước mắt, người có thể khiến ngựa nghe lời, và sống cùng ngựa chỉ có tộc Bái Nhật cường đại, ngoại trừ tộc Bái Nhật, đây là lần đầu tiên chúng thấy có bộ tộc khác sai sử được đàn ngựa.

Đúng vậy, trong đội ngũ này, ngoại trừ số dân cư nhiều đến hiếm thấy trên thảo nguyên, còn có ba mươi con tuấn mã cường tráng khỏe mạnh.

Có điều, đám ngựa đó rất kỳ quái, ngoài miệng và trên người chúng bị cột bằng những thứ hiếm lạ cổ quái, trên người ngựa của tộc Bái Nhật chưa từng có những thứ đó.

Mấy con ngựa đi thành đôi, trên người chúng nó đắp da thú, da thú liền từ lưng con này sang lưng con kia, trên đó là người bị thương đang nằm, rìa ngoài da thú là mấy đứa trẻ ngồi.

“Đám lùn đó đã theo chúng ta hai ngày rồi.” Điêu đi giữa đội ngũ nhanh chóng chạy lên trước, tìm Nguyên Chiến nói.

Nguyên Chiến không thèm để ý: “Chờ ra khỏi địa bàn săn thú của chúng, chúng sẽ không dám đi theo nữa.”

Điêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên hế hế cười xấu xa hai tiếng: “Hy vọng bọn chúng có thể kiên trì thêm một chốc, mấy bộ tộc trước đó bỏ chạy nhanh quá.”

Lam Điệp vừa chạy tới bên cạnh nghe thế liền nhếch miệng: “Mặc đại nhân nói, bọn chúng không phải lũ đầu tiên, cũng sẽ không là lũ cuối cùng.”

“Mặc bảo anh lại đây có chuyện gì không?” Nguyên Chiến vỗ một cái chát lên ót Lam Điệp, cái tên này suốt nửa tháng nay ngoại trừ xà quần quanh vợ con anh ta thì còn xà quần quanh Nghiêm Mặc nữa, cực kỳ chướng mắt, nhưng Mặc lại rất thuận mắt tên này, còn nói tên này thoạt nhìn hàm hậu nhưng rất lanh lợi.

Lam Điệp cười ngu xoa xoa cái ót, thành thật thuật lời của Nghiêm Mặc lại: “Mặc đại nhân nói giữa trưa nắng gắt, người nào yếu ớt sẽ chịu không nổi, để mọi người đến bờ sông phía trước dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện sắp xếp lộ trình tiếp theo.”

Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn ra xa, đi về phía trước chính là mảnh đất thần bí nhất trên thảo nguyên, khu rừng đen, cạnh khu rừng đen có một dòng suối khá rộng, bây giờ bọn họ đã có thể thấy rõ được ánh phản quang của mặt nước.

“Tôi còn phải đi báo cho tù trưởng, Tranh và Liệp đại nhân.” Lam Điệp thấy Nguyên Chiến không lên tiếng nên không dám rời đi.

Nguyên Chiến gật đầu: “Đi đi.”

Bốn trăm chiến sĩ được chia ra, đi ở sau cùng bọc hậu và bảo vệ hai cánh, phía sau là Hào chỉ huy, hai cánh trái phải là Tranh và Liệp, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì phụ trách đi đầu dẫn đường.

Nghiêm Mặc ngoại trừ chỉ đường, hắn còn thu thập một ít thảo dược hữu dụng ở ven đường và những thực vật có thể ăn.

Nghiêm Mặc biết cưỡi ngựa, nhưng hắn không cưỡi, ba mươi con ngựa còn không đủ để người bị thương nằm, những người trọng thương có thể cứu được hắn đều đã cứu trở về, ngày thứ ba ở khe núi đó hắn đã dùng hết số lần chúc phúc sinh mệnh còn lại, những người bây giờ được ngựa nâng trên cáng đa phần là thân thể quá mức suy yếu hoặc đi đứng không tiện.

Về ngựa, nói ra thì có hơi dài dòng.

Kể đơn giản thì Nguyên Chiến lấy chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế đổi ba mươi con ngựa của tộc Bái Nhật.

Mà tù trưởng Hào thì dùng toàn bộ chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế để trao đổi với thủ lĩnh và tư tế của bộ lạc Cửu Nguyên một khu đất màu mỡ ở gần Cửu Nguyên.

Vì sao Hào lại trao đổi như vậy? Vì sao lại có thể nhẫn tâm buông bỏ vùng lãnh địa đã sinh sống trăm năm? Vì sao lão tư tế không phản đối?

Chuyện này có liên quan đến việc Nguyên Chiến và Hào ngày đó được Cửu Phong mang đi thăm dò.

Hôm ấy Nguyên Chiến và Hào phát hiện tộc Bái Nhật không chỉ phái một chiến sĩ cấp bốn tới, mà ngay cả tộc trưởng của bọn họ cũng đến, hơn nữa, tộc trưởng của bọn họ là chiến sĩ thần huyết cấp bốn, với năng lực huyết mạch và sức chiến đấu đều đạt tới cùng một cấp.

Quan trọng nhất là Nguyên Chiến phát hiện năm mươi chiến sĩ cưỡi ngựa đi theo nữ tộc trưởng tộc Bái Nhật còn đeo bao tên và cung tên!

Tộc Bái Nhật sao lại có cung tên?

Nguyên Chiến không rõ vì sao, sau khi hắn trở về đã hỏi Nghiêm Mặc vấn đề này, Nghiêm Mặc đoán mấy chiếc cung tên đó rất có thể liên quan đến gã chiến sĩ không biết tên đã từng đi băng qua khu rừng đen.

Nghiêm Mặc nói, kỵ binh vốn đã có lực sát thương lớn, nay lại tăng thêm cung tiễn và vũ khí tầm xa, quả thật chỉ cần luyện tốt một chút, thì đội kỵ binh đó sẽ biến thành đội cưỡi ngựa bắn cung, bắn anh từ xa xong rồi chạy, thì anh muốn bắt nó khó lắm.

Có lẽ vì bản thân nữ tộc trưởng tộc Bái Nhật đã có năng lực huyết mạch cường đại, thừa biết chiến sĩ năng lực có thể làm ra điều gì, cho nên cô rất thông minh kéo dãn khoảng cách giữa các đội kỵ binh, chứ không tập trung một chỗ giống bộ binh.

Mà Nguyên Chiến vừa thấy cách bố trí quân của tộc Bái Nhật như vậy liền cảm thấy khó giải quyết, huống chi năng lực của vị nữ tộc trưởng kia hắn còn chưa nắm rõ.

Khi Hào tận mắt thấy những người đó, hơn nữa còn được Nguyên Chiến phân tích tình huống cẩn thận cho một lượt, sau khi cân nhắc lợi và hại, ông càng lúc càng cảm thấy đề nghị của Nguyên Chiến đối với toàn bộ lạc Nguyên Tế rất tốt.

Không phải bọn họ không thể khai chiến với tộc Bái Nhật, nhưng khi đối phương có hai tên chiến sĩ cấp bốn và năm mươi tên cưỡi ngựa bắn cung cùng gần hai trăm kỵ binh, bộ lạc Nguyên Tế cơ hồ không chiếm được ưu thế.

Nếu không có Cửu Phong, nếu không có Nguyên Chiến cũng là chiến sĩ thần huyết cấp bốn, thì bọn họ ngay cả cơ hội giao dịch đàm phán với tộc Bái Nhật cũng không có.

Tộc trưởng tộc Bái Nhật ngay cả kỵ binh bắn cung cũng mang ra, chứng tỏ cô ta nhất định phải có được địa bàn săn thú này. Cho dù lần này bộ lạc Nguyên Tế có thể dựa vào Nguyên Chiến và Cửu Phong mà bảo vệ được địa bàn, thì chờ khi bọn hắn vừa rời khỏi, kết cục của bộ lạc Nguyên Tế cũng chỉ có hai, hoặc bị ép phải chuyển nhà, hoặc cả bộ lạc bị giết chết, các tộc nhân sẽ trở thành nô lệ.

Cho nên Hào đưa ra quyết định cuối cùng, đồng ý với đề nghị của Nguyên Chiến, dẫn toàn bộ lạc cùng di chuyển theo bọn hắn đến lãnh địa của Cửu Phong. Hào cũng từng nghĩ tới, sau khi đến đó, địa vị của ông nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng ông nghĩ chỉ cần người tộc mình có thể sống tốt như trước kia, ăn no như trước kia, ông không làm tù trưởng thì có gì đâu?

“Kiệt ——!” Một bóng đen khổng lồ xẹt qua không trung, bóng đen đó còn cố ý bay thật thấp, tựa hồ như đang trêu đùa cái gì vậy.

Rầm rầm.

Mặt đất chấn động, ba con Thiết Bối Long khổng lồ chạy thành đội hình tam giác đuổi theo sau bóng đen.

“Uông ——!” Chim thúi, mày ăn vụng thịt của tao! Tao muốn dẫm chết mày!

“Kiệt ——” Rõ ràng là ta bắt được trước! mày mới ăn vụng thịt của ta! “Phốc phốc!”

“Uônggggggg!” Dẫm chết mày! Ăn mày luôn!

“A a a!” Mấy tên thấp bé theo dõi sau đuôi đội ngũ phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Thiết Bối Long! Thật nhiều Thiết Bối Long! Chạy mau!”

“Lạy thần! Chim khổng lồ!”

“Đó là chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong!” Có một tên lùn kêu to, run rẩy quỳ xuống.

Tình hình phía sau rối tung cả lên, đại đội bộ lạc Nguyên Tế sắp bị Thiết Bối Long đuổi theo lại không có chút kinh hoảng nào.

Nửa tháng trước bọn họ đã chịu đủ khiếp sợ và kinh hãi rồi, hiện giờ cho dù cả nhà Thiết Bối Long có chạy xẹt qua bên người họ, thì họ cũng sẽ không gào khóc kêu cha gọi mẹ chạy lung tung nữa đâu.

Chẳng những không sợ, bọn họ còn nhàn nhã cười giễu đám người theo dõi bọn họ.

“Đám người này may đấy, cả nhà Thiết Bối Long không trực tiếp chạy dẫm vào bọn họ.” Một chiến sĩ cười trên nỗi đau của người khác.

“Đúng vậy, cái đám lần trước xui xẻo ghê, đội đi săn thú của họ bị nhà Thiết Bối Long tách ra. Mà Cửu Phong đại nhân không biết sao lại tức giận, thiếu chút nữa giết sạch cái bộ tộc dã nhân đó!” Một chiến sĩ khác cũng bày ra vẻ mặt vui sướng.

Bộ Nga chen vào nói: “Đó là do đám dã nhân dám dùng giáo phóng về phía chúng ta, thiếu chút nữa phóng trúng đầu Mặc đại nhân, bị Cửu Phong đại nhân bắt gặp, nên Cửu Phong đại nhân mới tức giận.”

“Ha ha! Ngu dễ sợ! Chúng ta nhiều người như vậy, mà cũng dám ra tay.”

Tâm trạng của các chiến sĩ đều rất nhẹ nhàng, bọn họ phải bảo vệ nhiều người như vậy đi suốt mười lăm ngày, vì trên đường đi có hơn phân nửa thời gian được Sơn Thần Cửu Phong và một nhà ba con Thiết Bối Long hộ tống, nên hầu như không đụng phải nguy hiểm gì.

Còn về phần một nhà ba con Thiết Bối Long vì sao lại muốn đi theo bọn họ, mà một người cũng không ăn, cư dân bộ lạc Nguyên Tế đều cho rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến tư tế tóc bạc Mặc đại nhân.

Mặc đại nhân nuôi cả ong Ăn Thịt, còn có thể triệu hoán Sơn Thần Cửu Phong, nay lại triệu hoán thêm mấy con Thiết Bối Long hộ tống đội ngũ cùng chẳng có gì quá kỳ lạ.

Nghiêm Mặc đi đầu hoàn toàn không biết, bởi vì gút mắt ân oán phức tạp và ấu trĩ của Cửu Phong cùng nhãi con Thiết Bối Long, suốt ngày cứ tao trả thù mày, mày trả thù tao, mà hắn đã bị người ta ‘hiểu lầm’ to.

Nghiêm Mặc biết rõ vì sao một nhà ba con Thiết Bối Long muốn đi theo bọn họ, bởi vì nhãi con Thiết Bối Long muốn dẫm chết Cửu Phong, mà Cửu Phong thì lại thích trêu chọc người ta. Nói trắng ra là, một nhà ba con Thiết Bối Long không phải đi theo bọn họ, mà là cha mẹ Thiết Bối Long đi theo thằng nhãi con mình, còn thằng nhãi con Thiết Bối Long thì đi theo Cửu Phong, Cửu Phong mỗi khi rảnh rỗi là bay theo hắn, vì thế… một hiểu lầm tốt đẹp được sinh ra như vậy đấy.

Tới dòng suối, Nghiêm Mặc không cậy mạnh, hắn bảo Đại Hà và các chiến sĩ dựa vào kinh nghiệm tìm một chỗ thích hợp cho đội ngũ gần ngàn người nghỉ ngơi ở bờ suối, mình thì kiểm tra lại lần nữa, xác định không có thực vật và côn trùng có hại gì, lúc này mới ra thế tay bảo có thể dừng lại.

Rất nhanh, đại đội liền dừng chân ở bờ suối, mọi người làm việc khá loạn nhưng vẫn có trật tự, chỉ một vài người là không biết mình nên làm cái gì, cũng chỉ ít người là dám đi ra xa xa, có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đều bị chiến sĩ tuần tra đuổi về hết.

Các nhân vật lãnh đạo tụ tập bên cạnh Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến rất tự nhiên dựa vào người Nghiêm Mặc. Nếu hỏi ai là người vui vẻ nhất sau khi đợt trừng phạt chúc phúc sinh mệnh của Nghiêm Mặc kết thúc, thì chắc chắn sẽ là hắn! Cho dù buổi tối chỉ có thể ôm ngủ, rảnh rỗi thì sờ sờ hai phát cũng tốt.

Nghiêm Mặc thầm dùng khuỷa tay thụi tên mặt dày nào đó một cái, thấy hắn không có phản ứng, liền móc dao giải phẫu ra xoay giữa các ngón tay.

Lúc này Nguyên Chiến mới không cam tâm tình nguyện mà hơi dịch dịch sang bên kia vài centimet.

Liệp chú ý đến một màn này, da mặt co rút. Anh và bọn Tranh đều phát hiện, hình như Đại Chiến rất thích thân mật với tư tế đại nhân của hắn, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ đều phải ngồi bên cạnh người ta, khi rảnh tay còn sờ soạng hai phát, cọ cọ hai lần.

Nghiêm Mặc ho khan một tiếng, dời lực chú ý của mọi người.

“Trước mắt có hai con đường, một đường là tiến vào khu rừng đen, phía Tây Bắc khu rừng đen là cao nguyên kéo dài, chúng ta chỉ cần đi thẳng theo phía Tây Bắc, ra khỏi rừng sẽ là quần thể núi của cao nguyên.” Nghiêm Mặc dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất cho mọi người xem.

“Còn một đường khác, con đường này khá ngoằn ngoèo, phải đi dọc mé bìa rừng của khu rừng đen, men theo dòng suối này hướng lên trên, phương hướng vẫn là hướng Tây Bắc, nhưng trên đường đi có thể sẽ phải đi vòng không ít. Cuối dòng suối có một con sông lớn, đi theo con sông kia là có thể đến khu rừng phía đông của hồ Thanh Uyên, dẫn thẳng đến hồ Thanh Uyên.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Nhưng hai con đường này sẽ có các nguy hiểm khác nhau, tôi không biết chúng là gì, cần mọi người nói hết tình huống mà mọi người biết ra, như vậy, chúng ta mới có thể quyết định xem nên đi con đường nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play