*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

97

“Tự làm bậy không thể sống.”

Nguyên Chiến trợn mắt nhìn không trung, sắc mặt âm trầm như thể vợ mình bị người ta cướp.

Mãnh sờ sờ mũi, có lẽ trong lòng Nguyên Chiến, Mặc bị cướp mất chắc không khác gì vợ bị cướp đâu, nói không chừng tình huống còn nghiêm trọng hơn ấy chứ?

Người A Ô, người lùn và người cá đều ngửa đầu nhìn theo bóng đen bay xa mất hút trên không trung, đủ loại biểu tình đan xen trên mặt.

Đàn ong vệ đuổi theo.

Chẳng ai ngờ rằng Cửu Phong lại đột nhiên quắp lấy Nghiêm Mặc giương cánh bay đi.

Kỳ thật Cửu Phong chỉ muốn chia sẻ cho Nghiêm Mặc con trâu sừng mà nó bắt được thôi.

Lộ trình mà con người phải đi mười ngày nửa tháng, đối với Cửu Phong mà nói chỉ như khoảng cách giữa hai nhà hàng xóm với nhau.

Lại lần nữa nhìn thấy cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ, vẻ mặt Nghiêm Mặc có chút hoảng hốt, một mùa đông đã qua, thời gian vừa nhanh lại vừa chậm.

Rồi bây giờ đã đến cuối xuân đầu hạ, nơi này lại đầy sức sống như thế, màu xanh biếc và hồng nhạt trước mắt, suối nước róc rách, cùng với khoảng trời trong xanh bao la rộng lớn.

Lúc Nghiêm Mặc được Cửu Phong thả xuống, ngay cả ngồi cũng phải miễn cưỡng. Ba lần chúc phúc, lần thứ ba cũng hệt như hai lần bổ sung cho Nguyên Chiến trước đó.

Cửu Phong cảm thấy rất kỳ quái, ục ục nói chuyện với hắn, rằng quắp hắn bay thật thoải mái, còn nói sau khi tỉnh lại, thân thể nó vẫn cứ cảm thấy trống rỗng, nhưng bây giờ lại đầy lên không ít.

Nghiêm Mặc cười khổ, Cửu Phong trưởng thành cần có nhiều năng lượng, sau khi tỉnh lại đúng là thời kỳ tinh thần thiếu hụt nhất, cần có chất dinh dưỡng và năng lượng bổ sung, nếu trước đó hắn không bổ sung năng lượng cho Nguyên Chiến thì còn đỡ, liên tục xả sinh mệnh ba lần, lần nào cũng xả tới mức lớn nhất, làm hắn bây giờ chỉ cảm thấy há mồm thôi cũng mệt.

“Cửu Phong, chút nữa đừng chạm vào tao.”

Nghiêm Mặc giải thích với nó nguyên nhân mình không thể để bất cứ sinh vật nào chạm vào cho nó biết.

Cửu Phong không cần Mặc chạm vào trán, nó cũng hiểu hắn nói gì. Bây giờ nó vẫn chưa rõ vì sao, do nó chỉ mới ngủ giấc trưởng thành đầu tiên, ký ức truyền thừa của Côn Bằng mặt người cũng chỉ mới thức tỉnh được một phần.

“Ục ục.” Miếng thịt này mềm nhất cho cậu ăn. Cửu Phong mổ thịt trâu sừng, xé khối thịt mềm nhất đưa cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không cự tuyệt, ăn thịt tươi uống máu sống quả thật có thể bổ sung năng lượng, mà thân thể của hắn cũng đã quen ăn uống như vậy.

Cửu Phong vùi đầu xẻ thịt trâu sừng, vừa nãy đánh nhau với gã người chim kia, nó cũng đói bụng rồi.

Mặt trời dần dần ngả về tây, đã gần đến chạng vạng.

Nghiêm Mặc tựa vào tảng đá lớn bên bờ suối, một chân gập lại, nuốt miếng thịt trâu cuối cùng rồi lau miệng, tiện tay chùi máu tươi lên áo da thú. Trước mặt Cửu Phong, hắn có thể mặc sức thả lỏng, cả thân thể lẫn tinh thần.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn tím đỏ, nghĩ thế giới này thật sự rất giống thế giới cũ.

Lòng bàn tay phải bỗng dưng sáng lên, xem ra chuyện hôm nay hắn làm lại khiến sách hướng dẫn đại thần nhịn không nổi muốn biểu đạt suy nghĩ một phen đây mà.

Hắn đã rất cẩn thận rồi, vì để sách hướng dẫn không mang tới phiền toái cho mình, nên hắn vẫn luôn đợi đến khi đám người chim đó động thủ trước, rồi mới cho ong vệ tấn công.

Kết quả... kết quả sách hướng dẫn vẫn tìm được lý do trừng phạt hắn!

⸺⸺ Kẻ lưu đày sai ong vệ tấn công kẻ địch, khiến ong vệ chết 56 con, +56 điểm cặn bã.

⸺⸺ Kẻ lưu đày sai người khác ngược đãi 3 tên tù binh, khiến 3 tên tù binh bị cụt chi, +60 điểm cặn bã.

⸺⸺ Kẻ lưu đày làm như không thấy khi nhìn đồng bọn của mình hành hạ tù binh, khiến 1 tù binh tàn phế nặng, +10 điểm cặn bã.

Sách hướng dẫn kỳ thật rất công bằng, cộng thêm cho hắn 126 điểm cặn bã, nhưng đồng thời cũng vì hắn bảo hộ 869 người không bị thương vong, giảm cho hắn 869 điểm.

Nhưng hiện tại Nghiêm Mặc chỉ thấy được con số +126 điểm kia!

Hắn lại lần nữa làm giá trị cặn bã tăng quá một trăm!

Lần trước hắn thu lưu hai trăm lẻ sáu người tộc người lùn, hắn giảm được 2060 điểm, nhưng chỉ là như vậy, chứ không có thêm phần thưởng nào.

Hắn đoán, nếu dựa theo cấp số tăng lên sau mỗi lần hắn được nhận thưởng, lần khen thưởng tiếp theo rất có thể phải giảm được năm mươi ngàn điểm, mà bây giờ hắn đã giảm được tổng cộng chưa đến hai mươi ngàn.

Cứu người lại không thưởng cho hắn, hắn hơi hành người một chút, là lập tức cho hắn ăn phạt!

⸺⸺ Kẻ lưu đày tăng giá trị cặn bã một lần quá 100 điểm, nhận một trừng phạt nặng. Nội dung trừng phạt: Cảm xúc tiêu cực tăng 50%. Thi hành ngay tức khắc. Thời gian thi hành: 12,6 ngày.

⸺⸺ Chú ý: Trong quá trình chịu phạt kẻ lưu đày cần cẩn thận, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, bất luận hành vi xấu xa nào xảy ra vì cảm xúc tiêu cực vẫn sẽ dựa theo phán quyết bình thường để trừng phạt.

Nghiêm Mặc lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tâm tình hắn vốn đã không tốt rồi, vừa mới nghĩ thông một chút, đùng một cái liền tăng chỉ số cảm xúc tiêu cực!

Đây là muốn ép hắn trả thù xã hội có đúng không?

Không, là trả thù thế giới này mới đúng.

Hay là muốn hắn mắc chứng u uất rồi chơi trò tự sát?

Được rồi, bây giờ hắn rất muốn chết, ai đó đến nói cho hắn biết, hắn phải làm sao mới chết được đây?

Nghiêm Mặc giơ ngón giữa lên với ông trời.

“Kiệt!” Mặc, cậu đang làm gì dạ? Cửu Phong ăn no xong, đứng trên thi thể con trâu sừng nhìn chằm chằm ngón tay Nghiêm Mặc hỏi.

“Không có gì, tao đang ca ngợi Tổ Thần.” Nghiêm Mặc thu tay lại, gãi gãi đầu.

“Kiệt!” Mặc, cậu sẽ chết ư? Cửu Phong lại nhìn chằm chằm cái đầu bạc của hắn hỏi.

Nghiêm Mặc chuyển mắt nhìn nó, giọng điệu và vẻ mặt Cửu Phong không có chút đau thương hay lưu luyến khi chia tay nào, nó chỉ đơn thuần tò mò mà thôi.

“Sẽ, nhưng không phải bây giờ, có lẽ phải rất lâu, rất lâu nữa.” Nói xong câu đó, Nghiêm Mặc phát hiện việc trường sinh hình như cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Cửu Phong cái hiểu cái không, rất nhiều loài chim có thể nhìn ra được dòng đời và tuổi thọ của một sinh vật nào đó, sẽ biết trước sinh vật đó sắp chết hay chưa, nó cũng có thể. Nó không cảm giác được tử khí trên người Mặc, nhưng Mặc lại mang đến cho nó một cảm giác rất kỳ lạ.

“Cửu Phong, mày phải rời khỏi đây à?”

“Ục ục.” Ta muốn ra biển. Cậu đi với ta đi.

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không, bây giờ tao chưa thể đi được.”

Không vui. Vì sao?

“Tao còn có rất nhiều việc phải làm...” Nói được một nửa, Nghiêm Mặc bỗng nhiên nói không nữa, hắn ôm đầu.

Cửu Phong nghiêng mặt nhìn hắn, không hiểu sao quái hai chân nhỏ lại đột nhiên khổ sở, bởi vì quái hai chân nhỏ già rồi sao?

“Cửu Phong.” Nghiêm Mặc ngẩng đầu, trong mắt là sự mệt mỏi nặng nề: “Tao không biết hạnh phúc của tao ở chỗ nào, tao sống không vui. Tao muốn chết, nhưng lại chết không được. Mà sống, thì tao nhất định phải làm rất nhiều điều tao không muốn làm, nếu tao làm sai hoặc sống đúng như bản chất của mình, sẽ phải chịu đủ loại trừng phạt. Mà nếu tao không làm, tao lại cảm thấy như mình phản bội Đô Đô, rõ ràng tao có cơ hội giúp nó sống lại.”

“Nhưng tao lại nhịn không được nghĩ, liệu Đô Đô có mong được sống lại? Nó có mong được trở lại thế giới này hay không?”

“Tao bị khống chế! Tao bị kẻ khác khống chế như một
con rối trong lòng bàn tay, hết thảy những gì tao làm, tao không biết là mình muốn làm, hay là bất đắc dĩ bị ép nữa. Mày có hiểu không? Tao biết trước kia tao làm sai một vài chuyện, những chuyện đó tao nên chuộc tội. Nhưng vẫn có một số việc tao cảm thấy mình không sai, dù được bắt đầu lại lần nữa, tao vẫn sẽ làm như vậy. Nhưng hiện tại, tao cảm thấy cuộc đời trước kia của tao hoàn toàn bị chối bỏ, mà cái gọi là ‘cơ hội lần thứ hai’ này, tao cũng không thể sống như chính mình.”

Nghiêm Mặc ôm hai đầu gối của mình, cả người bị hơi thở u ám vờn quanh: “Tao căn bản không phải tư tế Tổ Thần gì gì đó! Tao chẳng qua chỉ là một tên tội phạm bị ép phải cải tạo! Là một con rối gỗ bị thao túng! Là một kẻ khổ sở đáng thương! Kiếp trước tao còn đang ở tù chung thân đấy! Tao càng bày ra những sự việc thần kỳ trước mặt những người nguyên thủy đó, càng cảm thấy mình thật nực cười!”

Cửu Phong: “... Kiệt?” Mặc, sao mắt cậu lại chảy nước?

Nghiêm Mặc yên lặng khóc, hắn biết mình bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng rồi, nhưng những lời này cũng chính là cảm xúc thật sự trong lòng hắn.

Hắn đã chịu đủ cái thế giới này rồi! Chịu đủ cái sách hướng dẫn đó rồi!

Vì cớ gì những kẻ còn vô liêm sỉ hơn cả hắn sau khi chết lại được hưởng thụ sự bình an, mà hắn lại phải sống tiếp trong sự giày vò thế này?

“Cửu Phong, đưa tao về.”

“Kiệt?” Chẳng phải cậu nói hôm nay ta đừng chạm vào cậu sao?

“Đưa tao về!” Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Cửu Phong, gằn giọng ra lệnh.

Cửu Phong giật mình, giận, quạt cánh hất Nghiêm Mặc ngã vào trong suối.

“Tùm.” Nghiêm Mặc ngã vào suối: “Ha hả! Mày đối xử với tao cũng chỉ được như thế, nhưng cảm ơn mày, giúp tao biết rõ mày là một con thú chứ không phải người, để tao xem mày như thằng con ngu ngốc nhất của tao.”

Ta vốn dĩ không phải người, ta chỉ mới là chim non! Cửu Phong dùng móng vuốt chọt chọt mặt hắn.

Nghiêm Mặc ngồi dậy từ trong nước, ôm chặt lấy chân Cửu Phong.

Cửu Phong nhấc hắn lên, lượn quanh cái tổ chim trên cột đá trong chốc lát, cái tổ chim này đối với thân hình của nó bây giờ đã có hơi chật chội.

Hôm nay quái hai chân nhỏ có gì đó rất lạ, nó không thích lắm, thôi, mang về cho con quái hai chân lớn chơi đi. Chờ khi nào Mặc hết lạ, thì nó lại tìm Mặc chơi tiếp.

...

Nguyên Chiến nhanh chóng ổn định lại tâm tình, chỉ huy nhân thủ, người nào gác thành thì gác thành, tuần tra thì tuần tra.

“Tách bọn tù binh ra, mỗi đứa giam ở một tháp vọng, canh chừng chúng, một ngày cho chúng một miếng thịt cỡ ngón tay và một chén nước.” Nguyên Chiến giao nhiệm vụ cho Đại Trạch.

“Còn thương thế của chúng...”

“Bảo Vu Thành băng bó đơn giản cho chúng một chút, không chết là được.”

“Vâng!” Đại Trạch nhận mệnh rời đi.

“Trường Minh, anh mang Ô Thần đi ra ngoài tìm ả Đóa Phỉ, tìm được thì mang về đây, đừng đến gần ả quá, đừng để ả có cơ hội hấp thụ sinh mệnh xung quanh, nếu ả dám chống cự, cho Ô Thần phóng hỏa thiêu rụi cỏ cây xung quanh ả!”

“Được.”

“Mãnh, mày dẫn người đi ra xa một chút để tra xét, xem xem phía tây và phía bắc còn kẻ địch nào khác mai phục hay không, trước khi trời tối phải trở về.”

“Được.”

“Sa Lang!”

“Có.”

“Cô mang những người khác đi chuẩn bị thức ăn đêm nay, bao gồm cả người lùn, còn người cá thì đưa cho bọn họ một con dê nướng.”

Sa Lang do dự: “Đại nhân, thức ăn của chúng ta không còn nhiều lắm, nếu tính cả người lùn, vậy sẽ không đủ trong ba ngày.”

“Không sao hết, ngày mai đội săn thú sẽ ra ngoài đi săn như bình thường.”

Sa Lang yên tâm, lúc đang định rời đi, Nguyên Chiến bỗng gọi cô lại: “Bắt đầu từ ngày mai, cô theo đội săn thú ra ngoài đi săn.”

Hai má Sa Lang đột nhiên đỏ ửng vì kích động, dùng nắm tay đập lên ngực trái, cao giọng đáp: “Vâng!”

Tất cả mọi người đều cho rằng tư tế đại nhân sẽ đi theo Sơn Thần Cửu Phong một đoạn thời gian rất dài, ngay cả Nguyên Chiến cũng không nghĩ Nghiêm Mặc và con chim kia sẽ trở về nhanh đến thế. Vào buổi tối, khi mọi người vây quanh lửa trại ăn thịt nướng và chúc mừng, bầu không khí náo nhiệt ngất trời, Cửu Phong đưa Nghiêm Mặc về, cả hai đáp xuống mái trạm gác cổng thành đông.

Nghiêm Mặc nhìn đoàn người vui vẻ nhốn nháo trong thành một hồi, không đi xuống, mà vịn vách tường lần mò vào trong trạm gác cổng.

Trước cửa trạm không có ai, ngay cả hộ vệ của hắn cũng đi ăn tiệc chúc mừng thắng lợi.

Không ít người phát hiện ra bóng dáng của Cửu Phong đại nhân, mọi người cao giọng hoan hô,

Nguyên Chiến vỗ vai Mãnh, bảo cậu thay hắn ở lại chỗ này, mà hắn thì nhân lúc mọi người chú ý đến Cửu Phong, liền lẻn về phía thành đông.

Cửu Phong không thích lửa trại, cũng không thích nơi náo nhiệt ầm ĩ, nó đậu ở mái trạm gác cổng thành đông hung hăng trừng mắt nhìn đám quái hai chân bên dưới đang thi nhau quỳ lạy nó, nó đang tìm mấy con quái mọc cánh, nó cảm thấy quái hai chân nhỏ của nó không vui đều bởi vì bọn chúng!

Nguyên Chiến vén mành đi vào, dùng đá chặn mành cửa, cởi chiến giáp da thú trên người xuống ném lên ghế.

Hắn thấy Mặc. Trong phòng có đốt hai chậu than, bây giờ buổi tối vẫn còn lạnh.

Ánh lửa chiếu lên thân hình Nghiêm Mặc, lúc này hắn đang nằm co ro trong tấm da thú, trông như đã chìm vào giấc ngủ.

Nguyên Chiến nhìn nhìn bùn đất trên người mình, thân thể run lên một cái, thấy trong bồn đá còn chút nước, chẳng cần biết nước này Nghiêm Mặc đã dùng qua hay chưa, trực tiếp dùng nó rửa mặt rửa tay, còn lau cả thân thể.

Nguyên Chiến tự cảm thấy mình đã rất sạch sẽ, cứ thế thả rông con chym to, đi về phía giường da thú.

Nghiêm Mặc mở mắt.

Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.

“Có phải cậu già rồi sẽ trông như thế này không?” Nguyên Chiến đặt tay lên eo Nghiêm Mặc, nhưng vẫn còn cách một lớp da thú.

“Muốn làm không?”

“... Cậu nói gì?”

Nghiêm Mặc cười cợt: “Tôi hỏi anh, muốn làm không? Muốn dùng thứ đó của anh...”

Câu nói kế tiếp của Nghiêm Mặc rất tục tằng, yết hầu Nguyên Chiến động đậy.

“Cậu nói thật?” Giọng hắn đã có chút khàn khàn.

Nghiêm Mặc trực tiếp cởi chiếc áo da thú còn hơi ẩm ướt trên người mình. Hành vi đó của anh đối với tôi, bộ chẳng phải là một trong những trừng phạt dành cho tội phạm là tôi hay sao?

Nguyên Chiến giơ tay lên kéo tấm da thú xuống, cho dù Nghiêm Mặc lúc này trông thật yếu ớt tang thương, vẻ mặt lại còn cực kỳ mệt mỏi, hắn cũng nhịn không được muốn chạm vào Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ngồi dậy, bất ngờ nhào lên người Nguyên Chiến, cưỡi ngang hông hắn.

Nguyên Chiến nuốt nước miếng, yết hầu nhúc nhích rất rõ ràng, vươn tay đỡ lấy eo Nghiêm Mặc. Nghiêm Mặc không có kiên nhẫn đấm vào ngực hắn một cái, rồi cúi đầu há mồm cắn trái khế trên cổ hắn.

Hai mắt Nguyên Chiến đỏ bừng lên như muốn rỉ máu!

Tự làm bậy không thể sống.

Lúc Nghiêm Mặc tỉnh lại, câu đầu tiên nghĩ trong đầu chính là câu này.

Cửa và cửa sổ đều được dùng da thú gắn lên làm mành che, không thấy được sắc trời bên ngoài, không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm nữa.

Thân thể hơi cử động, nhất thời đau như bị rút gân cắt xương.

Cái tên gia súc đó!

Đối với một kẻ hao mòn sinh mệnh, mặt mày nhăn nheo già nua mà hắn vẫn có thể nhiệt tình hăng hái đến thế. Chậc.

Cái tên gia súc Nhị Mãnh mỗi lần chơi Đóa Phỉ tốt xấu gì cũng là lúc tối lửa tắt đèn không thấy đường, mà Nguyên Chiến chơi hắn ngay cả khi ánh sáng rọi rõ bản mặt già của hắn, nhìn thân thể nhăn nheo của hắn, lăn lộn hắn hết lần này tới lần khác!

Được rồi, tuy là hắn dụ dỗ đối phương trước.

Hắn làm sao vậy?

Nghiêm Mặc lên cơn thần kinh, không ngừng cào tấm da thú lót dưới thân, hắn vừa ghê tởm chính mình lại vừa cảm thấy sung sướng khi làm chuyện đêm qua, hắn chắc chắn là biến thái rồi!

Hắn không có yêu Nguyên Chiến, thậm chí cũng không thích tên đó được bao nhiêu, nhưng hắn lại chủ động cưỡi trên người đối phương.

Nghiêm Mặc rầu rĩ, đột nhiên tru lên một tiếng, nhịn đau bò dậy, mặc áo da thú vào, vén rèm đi ra ngoài.

Hai gã hộ vệ hành lễ với hắn.

“Tôi muốn gặp đám tù binh, bọn chúng ở đâu?”

Nghiêm Mặc đi trên tường thành nhìn xuống cảnh tượng diễn ra trong thành, cảm thấy có chút là lạ, chẳng lẽ kẻ địch tấn công vào bộ lạc rồi?

Vì sao cả tòa thành lại như lọt vào chiến hỏa vậy?

Mà nghi vấn này rất nhanh đã được Ô Thần tới tìm cởi bỏ.

Ô Thần có thể coi là tai mắt của Nghiêm Mặc, dù tòa thành này có phát sinh chuyện gì, nó đều có thể biết được trước tiên, rồi nhanh chóng tới báo cho sư phụ nó.

Ô Thần nói một chuyện quan trọng khác trước.

“Ồ? Hay đấy.” Nghiêm Mặc nghe Ô Thần bẩm báo xong, sờ sờ cằm.

Ô Thần lo lắng nhìn hắn: “Sư phụ, có phải ngài không thoải mái trong người không? Ngài ngủ tận hai ngày.”

“Anh ngủ hai ngày?!” Nghiêm Mặc xoa xoa trán, chẳng trách hắn cứ cảm thấy thân thể mình cứng đờ ra.

Ô Thần gật đầu: “Ngày hôm qua Cửu Phong đại nhân muốn đi tìm ngài, nhưng thủ lĩnh đại nhân không cho, thế là các ngài ấy đánh nhau trong thành, Cửu Phong đại nhân phá banh một phần cái nhà mà thủ lĩnh đại nhân đang xây cho ngài, thủ lĩnh đại nhân giận lắm, thế là lấy đuốc ném vào người Cửu Phong đại nhân, Cửu Phong đại nhân...”

“Cửu Phong làm gì nữa?”

“Cửu Phong đại nhân nổi gió trong thành, gió to lắm ạ, làm cả thành bây giờ vừa dơ vừa loạn hết sức, còn đốt rất nhiều lều trại, tổ ong mà đàn ong vệ của ngài vừa xây cũng bị gió của Cửu Phong đại nhân quét bay, sau đó đàn ong ùa lên đánh Cửu Phong đại nhân.”

Nghiêm Mặc thật muốn rút lông làm thịt con chim kia!

“Cửu Phong bây giờ đang ở đâu?”

Ô Thần chỉ về phía nam: “Cửu Phong đại nhân và đàn ong đánh nhau một đánh tới tận phía nam.”

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, không được khiến tâm tình u ám, không được để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, hắn phải vững tâm!

Vững tâm cái cứt chó! Lần sau mà còn gặp con chim ngu kia là hắn vặt trụi lông nó!

Nghiêm Mặc đợi sau khi mình bĩnh tĩnh lại, liền bảo Ô Thần chuẩn bị cho mình một ít thứ mang đến tháp vọng hiện đang là nhà tù tạm thời.

Giải quyết tù binh là một môn học vấn rất cao thâm.

Nghiêm Mặc không biết nên làm như thế nào, vì thế hắn chọn cách, nghĩ thế nào thì làm thế ấy.

Hắn ngồi ăn thịt dê trước mặt Phỉ Lực, khi hắn ăn, Phỉ Lực và cả hai gã hộ vệ phía sau hắn cùng nuốt nước miếng.

Không hổ là chiến sĩ cấp cao có thể khiến một chiến sĩ cấp bốn như Nguyên Chiến đau đầu, cho dù tứ chi đã bị chặt đứt, thì sức sống vẫn còn rất cao. Không biết gã là chiến sĩ cấp mấy nhỉ?

Nghiêm Mặc ra hiệu bảo hai gã hộ vệ ngồi xuống ăn cùng mình.

Hai gã hộ vệ vẫn chưa có quan niệm tôn ti trật tự quá sâu, nghe tư tế đại nhân bảo mình cùng ăn chung, liền vui vẻ khoanh chân ngồi xuống đất, cùng nhau chia sẻ mỹ thực mà tư tế đại nhân tự tay làm.

“Có thể lần đầu ăn nước chấm các anh sẽ không quen, chấm ít một chút ăn thử, nếu không thích thì chấm muối thôi được rồi.” Nghiêm Mặc thân thiết dặn.

Quả thật mới đầu hai hộ vệ ăn không quen, cảm thấy vị nước chấm nặng quá, nhưng càng ăn lại càng thấy ngon, sau thì trực tiếp bỏ luôn đôi đũa vừa mới học được cách dùng, dùng tay bốc ăn, nhưng thịt trong nồi vẫn phải dùng hai cây gỗ nhỏ kia gắp ra.

Phỉ Lực đau khổ rên rỉ, gã đã đói đến phát điên.

Nghiêm Mặc buông đũa, nói với Phỉ Lực: “Cánh và tứ chi của anh vẫn có thể khôi phục.”

Phỉ Lực dừng rên, trong mắt xuất hiện tia sáng: “Công chúa điện hạ...”

“Không phải ả. Người anh cần là tôi.”

Phỉ Lực giật mình nhìn Nghiêm Mặc: “Cậu cũng có thể khiến người tàn phế mọc chi trở lại? Rốt cuộc cậu từ đâu đến?”

“Tôi đã nói rồi, tôi đến từ thần điện của Tổ Thần.” Nghiêm Mặc bảo hộ vệ cho Phỉ Lực một chén thịt, rải chút muối, đưa đến trước mặt hắn, để trên mặt đất.

Phỉ Lực mấp máy môi, muốn dùng miệng cắn chén gỗ. Gã khác với đám quý tộc luôn tự cao, vì để sống sót, tự tôn và tôn nghiêm đều có thể để sang một bên, chỉ khi cố gắng sống sót mới có thể trả thù và đòi lại hết thảy.

Nghiêm Mặc thấp giọng dặn dò hộ vệ, bảo bọn họ ra ngoài canh cửa, không có hắn cho phép, không ai được vào đây, bao gồm cả thủ lĩnh.

“Vâng.” Hai hộ vệ vừa nghe đến cả thủ lĩnh cũng không được vào, tuy cảm thấy thật kỳ quái, nhưng bọn họ vẫn trung thành làm theo mệnh lệnh của tư tế đại nhân. Thủ lĩnh và tư tế đại nhân đã sớm nói với họ, đội hộ vệ của họ là một độc lập với những chiến đội khác, chỉ nghe theo lệnh của tư tế đại nhân.

Khi tháp vọng chỉ còn lại Nghiêm Mặc và Phỉ Lực, Nghiêm Mặc nói với Phỉ Lực: “Tôi không biết công chúa của anh vì sao lại thèm thuồng tòa thành này, tầm mắt cô ta thật thiển cận, suy nghĩ cũng thật nông cạn. Nếu cô ta muốn, tôi có thể phái người xây cho cô ta tòa thành lớn hơn và tốt hơn nữa, hay là các anh thích lâu đài? Đương nhiên, dù là thành trì hay lâu đài, chỉ cần các anh trả một cái giá khiến tôi hài lòng là được.”

Phỉ Lực cười rũ rượi: “Nếu tôi sớm biết cậu là là một tư tế như thế này, thì tôi đã không chọn cách tấn công các cậu.”

“Xem ra công chúa điện hạ của anh giấu anh không ít chuyện ha.” Nghiêm Mặc tỏ vẻ đáng tiếc.

“Chỉ sợ cô ta cũng không hiểu hết cậu.” Phỉ Lực muốn sửa tư thế để mình nằm thoải mái hơn: “Tư tế đại nhân, có thể đưa thịt trong chén vào miệng tôi không? Nhìn được nhưng ăn không được quá khổ sở.”

“Tôi chỉ phụ trách cho, còn có ăn được hay không, thì là chuyện của anh.”

Phỉ Lực cười khổ: “Nếu tôi không đoán lầm, thì dù thành Lạch Trời có phái binh tới tấn công tòa thành này, cậu cũng sẽ không tử thủ, mà sẽ lập tức rời đi, đúng không?”

“Chỉ là một tòa thành mà thôi. Có điều, theo như tôi được biết, thành Lạch Trời cách nơi này rất xa, quốc vương của anh sẽ thật sự phái binh tới đây chỉ vì anh? Bộ không sợ binh sĩ đi dọc đường còn chưa kịp đến thì đã chết sạch cả rồi sao? Hay binh lính thành Lạch Trời đều có cánh?”

“Cậu tới thành Lạch Trời rồi?” Phỉ Lực hỏi dò.

Nghiêm Mặc chỉ cười không đáp. Hắn đã biết được đáp án mà mình muốn từ về mặt của Phỉ Lực, thành Lạch Trời cách nơi này quả thật rất xa.

Phỉ Lực thở dài một hơi: “Trong mắt ngài, hành vi của tôi và thủ hạ của tôi nhất định rất ngu xuẩn.”

“Tàm tạm, vừa lúc tôi cần một lượng nô lệ lớn.”

“Có thể hỏi ngài cần một lượng nô lệ lớn là để...?”

Nghiêm Mặc chỉ về phía đông, lại chỉ về phía tây: “Anh cũng thấy rồi đó, phía đông chúng tôi có người cá, rừng cây phía tây có một lượng người lùn không rõ nhân số, muốn an cư lạc nghiệp ở chỗ này, tôi phải có thực lực tương đương với hàng xóm.”

“Nhưng tôi thấy mối quan hệ của các cậu bây giờ với hàng xóm xung quanh rất tốt.”

“Mọi việc luôn có cái giá của nó, tôi chỉ trả một cái giá khiến bọn họ động tâm, nhưng tôi không định kéo dài tình trạng này mãi.”

“Ngài thật sự không giống một vị tư tế.” Phỉ Lực lầm bầm.

Nghiêm Mặc cười: “Tư tế cũng phải ăn cơm, giống như công chúa điện hạ của anh. Anh hỏi tôi một vấn đề, tôi cũng có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Phỉ Lực nói: “Mời hỏi.”

“Công chúa điện hạ của anh không muốn về cùng anh, thà mạo hiểm cướp đoạt một tòa thành nho nhỏ, tôi có suy đoán lớn mật, cô ta không được thương yêu lắm ở quốc gia các anh có đúng không?”

“Không, ngược lại, quốc gia của tôi, bệ hạ chỉ có một người thừa kế là Đóa Phỉ điện hạ.”

“Ồ? Xem ra có người không muốn cô ta quay về.”

Phỉ Lực cười gượng, tên tư tế này thật nhạy bén.

Nghiêm Mặc đột nhiên nói: “Chúng tôi đã tìm được công chúa điện hạ của các anh.”

Phỉ Lực biến sắc.

“Chính xác mà nói, là cô ta chủ động xuất hiện trước mặt chúng tôi, bảo chúng tôi mang cô ta về.”

Phỉ Lực thở dài trong lòng, làm một công chúa, sống ở nơi hoang dã thật khó cho cô ta, cũng chẳng trách cô ta tình nguyện quay lại làm tù binh.

Nghiêm Mặc quan sát vẻ mặt của Phỉ Lực, ném ra một quả bom hạng nặng: “Cô ta tỏ vẻ cô ta nguyện ý dùng bản thân để trao đổi bốn người các anh.”

Phỉ Lực thay đổi sắc mặt.

...

Nghiêm Mặc ra khỏi tháp vọng liền đi tìm Nguyên Chiến, không đợi hắn hỏi gì, đã nói trước: “Tôi đã bàn với tù binh của chúng ta rồi, trước tiên thả ba tên thủ hạ của Phỉ Lực, mang một đám nô lệ đến đây. Sau đó thả Phỉ Lực, bọn họ sẽ tiếp tục mang tới một đám nô lệ nữa để đổi lấy công chúa của bọn họ. Mặt khác, nếu chúng ta đồng ý giúp Đóa Phỉ xây một tòa thành kiên cố ở chỗ nào đó, bọn họ sẽ trả thêm một đám nô lệ làm tiền công.”

Nguyên Chiến nuốt xuống câu hỏi muốn hỏi kia, nói: “Đóa Phỉ khai thành Lạch Trời cách chúng ta rất xa, ở bên kia núi Phụ Thần. Không nói đến việc đám người chim này có làm theo hứa hẹn hay không, chờ khi lũ người chim mang nô lệ đến, thì nô lệ chắc đã chết sạch trên đường trước rồi.”

“Vấn đề này tôi đã nghĩ đến.” Nghiêm Mặc nói: “Mấy người Phỉ Lực không định mang người từ thành Lạch Trời, bọn họ nói, từ chỗ chúng ta, đi về phía Tây Bắc chừng mười ngày, sẽ gặp một con sông lớn, đi xuôi theo con sông chảy, chừng hai mươi ngày sẽ gặp một bộ lạc lớn tên là Ma Nhĩ Càn, việc mua bán nô lệ ở nơi đó rất thịnh hành.”

“Con sông lớn phía Tây Bắc?”

“Ừ. Địa hình của nó theo như tôi đoán thì, con sông lớn đó rất có thể sẽ dẫn chúng ta tới khu đồng bằng thật sự.”

Tác giả có lời muốn nói: Bản đồ mới lại sắp mở ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play