“ Nhất Bái Thiên Địa”

“ Nhị Bái Cao Đường”

“ Phu Thê Giao Bái”

“ Động Phòng Thành Thân”

Văn Sửu Sửu vừa hô lớn xong, tất cả khách mời trên đại điện đều đứng lên vỗ tay và hoan hô ầm ĩ.

“ Cha, nương, nhị nương, Long Nhi chúc mừng các người” Long Nhi gương mặt sáng rỡ, nhanh nhảu chạy đến Hắc Phong cười nói.

“ Long Nhi ngoan quá...” Lạc Tiên nghe Long Nhi gọi mình nhị nương thì vui mừng vô cùng, đưa tay lên nựng lấy gương mặt của Long nhi.

“ Đại ca, chúc mừng đại ca, từ nay Đoạn Lãng này đã có thêm một vị đại tẩu nữa rồi... ha ha ha” Đoạn Lãng cũng đi tới, mỉm cười vui vẻ nhìn Hắc Phong.

“ Chúc mừng Môn chủ”

“ Chúc mừng chủ nhân, chủ mẫu”

Đám người Phá Quân, Hoài Không và Thiên Trì Thập Nhị Sát cũng có mặt ghóp vui.

Hắc Phong gật đầu mỉm cười với mọi người nói: “ Đa tạ các vị đã đến chung vui cùng ta, hôm nay phải uống say một bữa...”

Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng một tên đệ tử Thiên Hạ Hội từ bên ngoài vội vã chạy vào báo tin.

“ Bang chủ, không ổn... Vô Danh trong ngục giam đã biến mất, e là đã được người cứu thoát”

Đám Thiên Trì Thập Nhị Sát nghe vậy thì gương mặt biến sắc, trong coi Vô Danh chính là nhiệm vụ mà Đoạn Lãng giao cho bọn họ. Cả đám ngay lập tức quỳ xuống hướng Hắc Phong nói: “ Là bọn thuộc hạ thất trách, xin Bang chủ giáng tội”.

“ Các ngươi đứng lên đi, hôm nay là ngày vui của ta, ta cũng không muốn phạt các ngươi làm gì, hãy theo dấu tung tích truy tìm người đã cứu thoát Vô Danh” Hắc Phong phất tay, gương mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói.

“ Dạ, tuân lệnh Bang chủ” Thiên Trì Thập Nhị Sát hô lớn rồi lập tức rời khỏi tiến hành điều tra.



“ Môn chủ, để thuộc hạ theo sau bọn Thiên Trì, có gì cũng dễ hỗ trợ” Phá Quân đột nhiên tiến đến Hắc Phong chắp tay nói.

Hắc Phong ánh mắt thâm thúy nhìn Phá Quân rồi mỉm cười nói: “ Vậy cũng được, ngươi hãy theo sau bọn chúng”

“ Vâng thưa môn chủ” Phá Quân nói xong thì phi thân đi mất.

Hắc Phong thấy Khổng Từ cùng Lạc Tiên có biểu hiện mệt mỏi thì cũng không tiện chuyện trò thêm với chúng thuộc hạ, liền dẫn các nàng về phòng nghỉ ngơi.

Vừa đến cửa phòng tân hôn, Lạc Tiên và Khổng Từ đã bị một vòng tay mạnh mẽ của Hắc Phong từ đằng sau ôm lấy rồi nhấc bổng lên.

“ Ah... Phong ca, đừng mà...” Lạc Tiên cùng Khổng Từ bất ngờ trước hành động của Hắc Phong, ngượng ngùng thốt lên.

Hắc Phong cười khà khà, hai tay bồng bế hai nàng đi thẳng vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Hai nàng chưa kịp định thần thì đã bị Hắc Phong ôm đến một cái giường lớn.

“ Phong ca... đừng mà...” Lạc Tiên cùng Khổng Từ gương mặt đỏ bừng, ngập ngừng xin tha, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Hắc Phong như muốn thiêu đốt toàn thân thể hai nàng.

“ Lạc Tiên, Khổng Từ, hai nàng không cần ngại ngùng trước tướng công của mình” liền sau đó, không đợi cho hai nàng trả lời, Hắc Phong áp sát, gặm cắn vành tai xinh của hai nàng, rồi di chuyển xuống phía dưới cổ, tiếp tục cắn mút. Bàn tay không an phận cũng nhanh chóng cởi hết toàn bộ quần áo trên người hai nàng.

Lạc Tiên và Khổng Từ lúc này cũng không tỏ vẻ phản kháng, nhẹ nhàng đưa ta ôm chặt lấy vai Hắc Phong, ngửa cổ ra sau, đón nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Nụ hôn nóng bỏng ướt át dần di chuyển xuống chỗ bầu ngực căng tròn của Lạc Tiên, cắn mút nụ hồng nhỏ xinh, bàn tay lớn cũng bắt đầu xoa nắn bên còn lại. Hành động của Hắc Phong không khỏi làm cho Lạc Tiên thấy xấu hổ, toàn thân nàng bất giác run lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được mà phát ra những tiếng rên khẽ đầy cám dỗ.

“ Ah... ah... ưm... đừng như vậy... thiếp không chịu nổi”

Hắc Phong ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Lạc Tiên, kề sát vào gương mặt đỏ bừng, cất giọng nhu hòa: “ Đêm nay, Lạc Tiên nàng sẽ chính thức thuộc về Hắc Phong ta”. Nói xong hắn ngồi thẳng dậy, trút bỏ hết quần áo trên người.

Thân hình vạm vỡ hiện ra trước mắt làm Lạc Tiên không nhịn được đưa tay lên vuốt ve. Ở khoảng cách rất gần, Lạc Tiên có thể thấy rõ từng múi cơ rắn chắc, bờ vai rộng, cánh tay tráng kiện và còn cả “ biểu tượng nam tính” to lớn của Hắc Phong.

Hắc Phong cũng ngắm nhìn Lạc Tiên, thân hình gợi cảm với những đường cong đầy mê hoặc trước mắt khiến hắn thực sự say mê. Ánh nến mờ ảo trong phòng như phủ lên cơ thể Lạc Tiên một lớp nhung mềm mại làm cho Hắc Phong muốn điên cuồng chiếm đoạt.

Không chờ thêm một giây nào nữa, Hắc Phong cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi anh đào đỏ mọng của Lạc Tiên. Nụ hôn trượt dài xuống bờ ngực mềm, phần bụng thon gọn, rồi di chuyển khắp người để lại những dấu hồng hồng như những đóa hoa nhỏ nở rộ trên làn da trắng mịn màng như tuyết.

Lạc Tiên lúc này cảm giác cơ thể nóng như lửa đốt, một cảm giác đầy kích thích cứ liên tục bào mòn lý trí cô, ngoài ra còn có một cảm giác khác như là trống rỗng, như thể nuốn nhiều hơn nữa.

Hai thân thể trần truồng cứ không ngừng ma sát vào nhau đã khơi lên sự ham muốn mãnh liệt trong nàng. Lạc Tiên không chịu được, cất tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc.

“ Ưm... ưm... Phong ca... thiếp... ưm... ah... nóng quá... khó chịu quá...”

“ Ah... ah...” Lạc Tiên chưa kịp dứt lời thì Hắc Phong không biết tự lúc nào đã đặt dã thú của mình vào nơi tư mật giữa hai chân nàng, đâm mạnh vào, khiến nàng đau đớn hét lớn lên. Lạc Tiên cảm giác cơ thể mình như bị xé rách làm đôi, sự đau đớn cùng căng trướng bên trong khiến nàng vô cùng khó chịu. Hắc Phong thấy thế động tác cũng chuyển sang nhẹ nhàng hơn khiến Lạc Tiên từ từ thích ứng.

Hắc Phong hôn nhẹ lên gương mặt đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi của Lạc Tiên rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng, nhu hòa nói: “ Lạc Tiên, ta yêu nàng”.

Lạc Tiên mỉm cười hạnh phúc nói: “ Phong ca, thiếp cũng yêu chàng” nói xong nàng chủ động dâng đôi môi mình lên cùng đầu lưỡi hắn triền miên giao hòa.

Dần dần, sự đau đớn dịu hẳn xuống, cảm giác trống rỗng được lấp đầy thật thỏa mãn. Lạc Tiên rướn người lên, hai tay ôm chặt lấy Hắc Phong, hai chân thon dài cũng vô thức quấn chặt quang hông hắn, giao bản thân mình cho hắn.

Nhận thấy sự quy phục hoàn toàn của Lạc Tiên, Hắc Phong càng chuyển động nhanh hơn, động tác càng lúc càng thêm cuồng dã. Dưới sự chuyển động cuồng nhiệt của hai người, lấp ló vẫn thấy một bông hoa đỏ rực rỡ trên tấm ga giường màu trắng tinh như một minh chứng cho đêm nay hai người mãi mãi thuộc về nhau.

Quan sát toàn cảnh nãy giờ, Khổng Từ đã cảm thấy rạo rực vô cùng, bàn tay nàng vô thức di chuyển lên xuống vùng hạ thể, đôi mắt mê ly nhìn lấy tấm lưng cường tráng của Hắc Phong, miệng khẽ rên lên những âm thanh dụ hoặc: “ ưm... ưm... ah...”

“ Ah... ah... thiếp chịu thua rồi... tha cho thiếp... Khổng Từ tỷ tỷ đang đợi chàng kìa” một lúc sau, dưới sự tấn công mãnh liệt của Hắc Phong, cuối cùng Lạc Tiên cũng phải liên tục xin tha.

Hắc Phong hôn nhẹ lên đôi môi của Lạc Tiên lúc này đã vô lực nằm đó, ánh mắt nóng rực nhìn sang Khổng Từ, mỉm cười nói: “ Khổng Từ, tội nghiệp cho nàng phải đợi lâu, ta đến đây...”

“ Dạ... Phong ca” Khổng Từ ánh mắt mê ly ngập tràn hạnh phúc nhìn người đàn ông trong cuộc đời mình.

“ Khổng Từ, ta yêu nàng”

“ Thiếp cũng yêu chàng”

“ Ưm... ưm...ah...ah...ah...”

Trong màn đêm vô tận vẫn liên tục vang lên những thanh âm đầy cám dỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play