“Tiễu Tiễu, cô hãy nói với ngài Hứa, nói anh ta cho phép Mộng Nhàn tiếp tục ở lại trại trẻ mồ côi đi.

Thu nhập mỗi tháng của cô ấy chỉ có ba ngàn, tiền thuê nhà hai ngàn, thật sự là quá đắt……” Hứa Tiễu Tiễu nghe được lời này, rũ mắt xuống: “Một tháng ở tầng hầm chỉ có ba trăm.” “Làm sao có thể ở tầng hầm?” Viện trưởng kinh hô: “Nơi đó rất hỗn loạn!” “Đúng vậy, không chỉ hỗn loạn, hơn nữa nhân viên ở trong đó cũng rất phức tạp, buổi tối khi ngủ, phải chắc chắn cửa đã đóng kỹ mới dám nằm xuống, hơn nữa cũng không dám ngủ quá sâu, bên ngoài gió thổi cỏ lay lập tức sẽ tỉnh dậy.

Buổi tối khi đi vệ sinh giống như lao ra pháp trường.

Viện trưởng, cô có biết vì sao tôi lại biết chuyện này không?” Viện trưởng hỏi: “Vì sao?” “Bởi vì tám tháng trước, sau khi cô đuổi tôi đi, nơi tôi ở chính là tầng hầm ngầm!” Viện trưởng lập tức kinh ngạc mở to mắt: “Cô, tại sao cô không nói sớm hơn? Nếu cô tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ đưa tiền cho cô ……” Hứa Tiễu Tiễu ngước mắt lên, lời này ít nhiều làm cũng làm cho lòng cô ta ấm hơn.

Cả đời viện trưởng không có kết hôn, cũng không có con, cho nên từ nhỏ đến lớn liền đối xử với cô ta và Lương Mộng Nhàn như con của mình.

Đứa trẻ trong trại trẻ mồ coi, tiền từ thiện chỉ cấp cung cấp cho chín năm giáo dục.

Khi cô ta và Lương Mộng Nhàn cùng học đại học đểu do viện trưởng giúp đỡ.

Tiền lương mỗi tháng của viện trưởng cơ hồ đều ở trên người hai bọn họ.

Cô ta đã tự nói với mình vô số lần, sau khi lớn lên, nhất định phải hiếu thuận với cô.

Tám tháng trước, khi bọn họ đuổi cô ta đi, viện trưởng còn đưa một ngàn đồng tiền tiền riêng cho cô ta.

Nhưng những thứ này đều không đủ để trở thành lý do để cô ta có thể bỏ qua cho Lương Mộng Nhàn! Cô ta không phải thánh mẫu Mary Sue.

Cho nên cô ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn viện trưởng, “Viện trưởng, rất xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp.” Nói câu này xong, cô liền nắm tay Điềm Điềm, đi về phía trước.

“Tiễu Tiễu!” Âm thanh nghiêm khắc của viện trưởng kêu lên.

Hứa Tiễu Tiễu dừng lại.

Viện trưởng nghiêm túc nói: “Cô và Mộng Nhàn là chị em! Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tôi biết cô ấy đối xử với cô không tốt trước, nhưng chuyện cô ấy làm đều vì trại trẻ mồ côi! Có cái gì oán, cái gì hận để cô đối xử với cô ấy như vậy? Tiễu Tiễu, cô thật sự rất quá đáng! Cô làm tôi thất vọng rồi!” Hứa Tiễu Tiễu gắt gao nắm chặt tay.

Dù sao ở trong mắt viện trưởng, rắm của Lương Mộng Nhàn cũng là mùi thơm.

Cô ta, Hứa Tiễu Tiễu chỉ là một sợi lông! Cô ta không nói chuyện, tiếp tục đi phía trước đi.

Vành mắt lập tức đỏ lên.

Trong lòng rất chua xót nghẹn lại trong cổ họng.

Đường Điềm Điềm nắm tay áo cô ta: “Chị Tiễu Tiễu, chị đừng khóc, mẹ viện trưởng không tin chị nhưng em tin tưởng chị!” Chỉ một câu làm cô ta không nhịn được, nước mắt xôn xao chảy xuống.

Cô ta vươn cánh tay, dùng tay áo lau nước mắt.

Rồi nức nở một chút, lau cái mũi, lúc này mới kiên cường mở miệng nói: “Đúng vậy, khóc cái gì? Đi thôi, chị Tiễu Tiễu mang em đi ăn một bữa để ăn mừng! Chúc mừng sau này, em chính là em gái của chị!” Đường Điềm Điềm lập tức gật đầu.

Cô gái mảnh mai đang năm tay một đứa trẻ gầy yếu hơn cứ đi đến phía trước.

Hứa Mộc Thâm ngồi trong xe Rolls-Royce, nhìn chăm chú bọn họ, ánh mắt trở nên phức tạp.

Mấy ngày nay, anh ta đã biết nhiều về Hứa Tiễu Tiễu nhưng đây là lần đầu tiên, anh ta thấy một Hứa Tiễu Tiễu bướng bỉnh…… Một Hứa Tiễu Tiễu tinh ranh khi đấu với Hứa Nam Gia …… Một Hứa Tiễu Tiễu vì đứa bé này mà từ lầu hai nhảy xuống……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play