Mọi người nghe Nhị Học Sinh kể ra điểm đáng sợ của sự việc, ai nấy đều hốt hoảng rùng mình. Xem ra, trên thực tế thứ bị tấm bia đá nhốt chính là cái hắc động không đáy này, thời gian mà đội khảo cổ cảm nhận được chỉ là một trong những quá trình nó chết đi sống lại vô số lần khi nhìn thấy tấm bia đá.

Hải ngọng cuống quýt giục: “Cảm giác đợi chết khó chịu lắm, phải nghĩ cách gì tìm đường thoát ra khỏi đây trước đã!”

Tư Mã Khôi níu Hải ngọng lại, bảo: “Đừng vội đi, chưa rõ mọi chuyện, biết trốn đi đằng nào?”. Nói xong, anh quay sang Nhị Học Sinh, lòng thầm nghĩ: thời gian tồn tại của thứ bị nhốt trong lòng đất còn có lịch sử lâu đời hơn cả lịch sử của tộc người Bái Xà cổ đại, trong khi giờ đây người Bái Xà đã diệt vong hàng ngàn năm, mà nó vẫn còn sống, chỉ có điều nó bị tấm bia đá nhốt lại mà thôi, bởi vậy nó mới lún trong vòng tuần hoàn thời gian mà chết đi sống lại vô hạn, không thể thoát ra nổi; nhưng dẫu thứ đó có thật sự tồn tại chăng nữa, thì làm sao nó có thể hiểu được bí mật trên bia đá là gì?

Nhi Học Sinh bảo: “Dẫu sao bây giờ cả hội cũng đã bước vào ngõ cụt, chi bằng tôi cứ nói hết tất cả những gì mình biết cho mọi người nghe, có điều còn cơ hội nói nốt hay không tôi cũng không dám chắc. Nấm mồ xanh và thứ trong động thực ra là một thể, Nấm mồ xanh là tên của nó ở ngoài động, còn thứ nằm trong động từ xưa đến nay đều không có tên, mấy năm gần đây có người gọi nó là Entroypy, nếu ví tổ chức có kết cấu nhiều gian phòng như một cái ô, Nấm mồ xanh là cánh tay cầm ô, thì Entroypy là phần thịt của cánh tay đó.

Nguyên nhân hình thành nên Entroypy đại khái là từ đống tử thi cổ đại bị vứt vào trong động và vô số âm hồn đã chết bị sinh vật cổ đại vô tri vô giác nuốt mất, dần dần chúng hợp lại thành một thể. Bởi vậy, nó biết đọc chữ trên tấm bia đá Bái Xà. Trong khi đó, Nấm mồ xanh – khi đó còn ở trạng thái là miếng thịt nằm trong sọ cỗ di hải cổ chôn dưới lòng đất – lại trôi nổi theo cỗ di hài, đến hòn đảo cổ ở núi Âm Sơn, thì hắn bị núi từ xóa sạch trí nhớ, bởi vậy hắn không thể hiểu được chữ viết trên tấm bia đá, cũng như không hề biết gì về sự tồn tại của người Bái Xà. Qua nhiều năm thăm dò tin tức, tổ chức của Nấm mồ xanh mới dần dần phát hiện ra bí mật về cổ quốc Bái Xà, nhưng những điều chúng biết hãy còn vô cùng ít ỏi, mãi đến khi Nấm mồ xanh cùng đội khảo cổ trở về hòn đảo trên núi từ và trôi nổi trong dòng thủy thể 30° vĩ Bắc, hắn mới nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Nhị Học Sinh ngập ngừng nói ra không ít bí mật, nhưng nhiều bí mật trong sổ đó hội Tư Mã Khôi không thể nào hiểu được.

Thắng Hương Lân thận trọng thăm dò ý tứ của hắn, rồi ghé sát tai Tư Mã Khôi thì thầm: “Theo mô tả của Nhi Học Sinh, bất kỳ người nào từng ăn thịt Nấm mồ xanh, đều sẽ biến thành một “gian phòng” bị hắn khổng chế, thậm chí ngay cả tên thủ lĩnh của tổ chức cũng là một “gian phòng”, còn Nấm mồ xanh giống như một chiếc máy điện đàm u hồn giấu mặt trong gian phòng đó. Hắn sở hữu nguồn điện trường sinh vật cực mạnh, nếu thoát ly khỏi gian phòng, hắn sẽ lập tức trở thành một u hồn, tương đương với một đoạn tín hiệu phát ra từ máy điện đàm trong “gian phòng”, tín hiệu này mạnh đến nỗi đủ khiến người gần đó cảm nhận trực quan được sự tồn tại của hắn trong phạm vi ít nhất mấy chục mét, có điều u hồn thì không có năng lực thực hiện bất kỳ hành động gì, nó đành phải mượn tay những “gian phòng” để thực hiện mục đích. Tổ chức này có thể sản sinh ra rất nhiều “gian phòng”, nhưng Nấm mồ xanh thì chỉ có một. Nó có thể ẩn nấp trong những “gian phòng” khác nhau, ngoài ra Nấm mồ xanh và miếng thịt người chết trong các “gian phòng” đều tồn tại thông qua nguồn điện trường sinh vật, bởi vậy bất kể có trốn trong các “gian phòng” hay không thì nó và các “gian phòng” đều không thể đi xuyên qua tấm bia đá.

Tư Mã Khôi thầm nghĩ quả đúng như vậy, mỗi chuyến hành động từ trước đến nay của họ đều diễn ra ở một địa điểm khác nhau, các thành viên của đội cũng có sự thay đổi. Chuyến đi đầu tiên là dưới khe núi Dã Nhân ở Miến Điện, trong đội thám hiểm lúc ấy nhất định có người vô tình ăn phải thịt của Nấm mồ xanh, nhiều khả năng người đó chính là thủ lĩnh đội thám hiểm – Ngọc Phi Yến, bởi vậy cô mới có khả năng nhận lệnh của Nấm mồ xanh thông qua chiếc điện thoại vô hình, có điều ngay cả bản thân cô cũng không hề ý thức được chuyện này. Lần thám hiểm thứ hai, Tư Mã Khôi đi cùng đội khảo cổ của giáo sư Nông địa cầu, thâm nhập kính viễn vọng Lopnor – cách bề mặt Trái đất hơn mười ngàn mét – rồi gặp phải gã quái thai Điền Khắc Cường. Hắn chính là “gian phòng” trung thành tuyệt đối với Nấm mồ xanh, nhưng chính hắn cũng không biết thủ lĩnh đang trốn trong bụng của mình.

Sau khi Điền Khắc Cường chết, hội Tư Mã Khôi đi xuyên qua kính viễn vọng Lopnor, từ bồn địa Turpan chạy thoát khỏi cực vực. Khoảng thời gian từ đó đến khi cả hội đến lâm trường Đại Thần Nông Giá, Nấm mồ xanh đều không hề xuất hiện, mãi đến khi đội khảo cổ bắt đầu phối hợp hành động với tổ thông tin, truy bắt gã hái thuốc Dư Sơn Tử, thì Nấm mồ xanh mới lại bám đuôi theo đội khảo cổ, bởi vì Dư Sơn Tử và Nhị Học Sinh chính là hai “gian phòng” từng ăn thịt người chết.

Sau đó, gã hái thuốc Dư Sơn Tử thiệt mạng, đội khảo cổ bị rơi vào thủy thể 30° vĩ Bắc dưới biển Âm Dụ, cuối cùng phát hiện thấy hòn đảo cổ trên núi từ và cỗ tàu ngầm Z - 615 bị hút ở gần đó. Lúc ấy, Tư Mã Khôi cảm thấy rằng Nấm mồ xanh dường như hiểu rõ mối quan hệ nhân quả giữa người Bái Xà cổ đại và tấm bia đá như trong lòng bàn tay, điều đó chứng tỏ lúc đó hắn đã nhớ lại phần ký ức năm xưa, và cũng bắt đầu từ khi ấy, thái độ của Nấm mồ xanh với hội Tư Mã Khôi đã quay ngoắt 180°. Ban đầu hắn chỉ muốn nhanh chóng trừ khử hội Tư Mã Khôi, nhưng sau đó, hắn lại muốn lợi dụng đội khảo cổ để họ giúp hắn tìm ra tấm bia đá Bái Xà.

Bao nhiêu ẩn số làm hội Tư Mã Khôi đau đầu suy nghĩ, giờ đã lần lượt được tháo gỡ, nhưng trong sợi dây này còn thiếu vài mắt xích quan trọng. Đầu tiên là khi đội khảo cổ từ sa mạc Lopnor chạy thoát ra ngoài, suốt dọc đường, hội Tư Mã Khôi đều mai danh ẩn tích, lẳng lặng tiến thẳng vào lâm trường Đại Thần Nông Giá, cả quá trình này ngoại trừ lão Lưu Hoại Thủy ra, họ không hề tiếp xúc với bất kỳ ai có thể làm lộ thông tin, vậy sao Nấm mồ xanh lại biết bước hành động tiếp theo của đội khảo cổ là sẽ đến Đại Thần Nông Giá? Lẽ nào lão Lưu Hoại Thủy cũng là một “gian phòng”?

Vì Nhị Học Sinh là một “gian phòng” từng ăn thịt người, nên mọi chuyện mà Nấm mồ xanh biết thì Nhị Học Sinh cũng đều biết rõ ngay sau khi chết, bởi vì cả hai cùng là một bộ phận của Entroypy. Sau đó, hắn liền kể tiếp với hội Tư Mã Khôi: Năm 1958, đội khảo sát liên hợp Trung Xô thâm nhập cực vực đã chụp một bức ảnh tập thể trước khi xuất phát, trong đó có một bức ảnh ma, con ma trong ảnh là lính của cục thiết kế UKB Liên Xô, tên này cũng là một “gian phòng” bị tổ chức khống chế, phàm những kẻ nào là “gian phòng” của tổ chức, thì khi chụp ảnh đều không thể nhìn thấy khuôn mặt, chính vì thế tên này bị phía Liên Xô nghi ngờ. Chẳng bao lâu sau, hắn bị xử lý bí mật, sau đó đội khảo sát mới tạm thời bổ sung thêm thành viên mới. Lúc ấy, Nấm mồ xanh không kịp cài cắm gián điệp vào trong đội hình, nên đành cấy bọ ăn xác vào cơ thể cả đoàn người và hại chết tất cả họ, đồng thời hắn cài người thâm nhập lòng đất, nhưng đúng lúc đó tình hình thế giới có nhiều biến động, không lâu sau, đoàn chuyên gia Liên Xô rút khỏi Tân Cương, thông đạo dẫn đến kính viễn vọng Lopnor bị đánh thuốc nổ phá hủy. Toàn bộ kế hoạch của Nấm mồ xanh bị gác lại và đình trệ tại đây. Mãi đến năm 1974, giáo sư Tống Tuyển Nông mới dẫn đoàn khảo cổ thâm nhập Hắc môn ở Lâu Lan, rồi xuống trạm thám trắc dưới lòng đất. Tấm ảnh chụp đội khảo sát mà Tư Mã Khôi phát hiện thấy ở đây cũng là một vật thể tiếp được sóng u hồn của Nấm mồ xanh, tuy rằng rất yếu ớt. Nhưng vì nó luôn được đội khảo cổ mang bên mình cho tới khi đến được chỗ miếu thần của người Bái Xà – nơi dựng tấm bia đá, chính bởi thế nên hành động và tung tích của cả hội suốt dọc đường đều bị Nấm mồ xanh thông qua tín hiệu kết nối với bức ảnh mà nắm như trong lòng bàn tay.

Mọi người nghe tin này, lòng thấy hối hận tột độ, may mà sau khi đi xuyên qua tấm bia đá, bức ảnh chết tiệt đó không còn phát huy tác dụng được nữa, tảng đá đè nặng trong lòng họ cũng như được nhấc đi.

Tư Mã Khôi nói với Nhị Học Sinh: “Nút thắt thứ nhất coi như được tháo gỡ, nhưng vẫn còn một nút thắt lớn hơn. Nếu bí mật của Nấm mồ xanh đúng thật như mày nói, thì có bao nhiêu “gian phòng” nghĩa là có bấy nhiêu Nấm mồ xanh, hắn vẫn mang bộ dạng con người, nhưng sao hắn lại không dám để lộ khuôn mặt của mình? Triệu Lão Biệt từng nói ‘không nhìn được cảnh sắc núi Lô Sơn’ nghĩa là sao? Tại sao mày lại bảo chỉ người chết mới nhìn thấy Entroypy? Trước đây, tao từng gặp nó ở đâu? Nếu mày không thể giải đáp được những câu hỏi lớn này, thì bọn tao cũng khó mà tin nổi mấy lời quỷ quái của mày”.

Nhị Học Sinh từ từ giơ tay ra, chỉ về bức phù điêu vẽ ở đế bệ đá trong đại điện, rồi chậm rãi nói: “Khuôn mặt thật của Nấm mồ xanh ở đó, anh tự nhìn đi, rồi khắc hiểu!”

Tuy Tư Mã Khôi đã cố bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập liên hồi như trống trận, từ lúc bước chân vào đại điện, anh chỉ mải để ý đến vết lõm hình cơ thể người trên bệ đá, chứ không hề để ý đến mấy bức họa thần quỷ kỳ lạ và quái dị ở gần đó, bởi rất nhiều nội dung vẽ trên đó rất khó lý giải ý nghĩa. Lúc này, anh chỉnh đèn quặng chiếu vào phía dưới bệ đá, vừa nhìn một cái anh đã kinh hãi đến đờ người.

Hình phù điêu ở đáy bệ đá là trăm ngàn con mắt vô hồn của không động. Trong sát na, Tư Mã Khôi lập tức hiểu ý câu nói của Triệu Lão Biệt. Thì ra, con quái vật bị gọi là Entroypy đã từng xuất hiện trong chiếc hộp thời gian.

Lúc Tư Mã Khôi túm áo Triệu Lão Biệt, truy hỏi đối phương xem khuôn mặt thật sự của Nấm mồ xanh là gì, đôi mắt gian tặc biệt bảo của lão ta đã trở nên vô cùng khác thường, nhất định lão đã nhận ra chân tướng của Nấm mồ xanh, biết rằng con quái vật đó có mặt ở khắp mọi nơi và đang theo dõi nhất cử nhất động của lão, nên lão mới không dám nói thẳng, mà chỉ nói một tràng ám thị, ra hiệu cho Tư Mã Khôi biết – anh từng nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Nấm mồ xanh.

Tư Mã Khôi có thể xác định lời của Triệu Lão Biệt hoàn toàn đáng tin, anh thầm điểm mặt những người anh và Triệu Lão Biệt cùng gặp không biết bao nhiêu lần, thực ra những người phù hợp với điều kiện ấy quả không nhiều, vấn đề then chốt là Triệu Lão Biệt chẳng biết được mấy người mà Tư Mã Khôi đã từng gặp mặt, ngoại trừ Thắng Hương Lân, Hải ngọng, đội trưởng đội thông tin Lưu Giang Hà, Nhị Học Sinh và Cao Tư Dương ra, thì chỉ còn quốc vương Chăm Pa Anagaya đã chết từ ngàn năm trước.

Thậm chí Tư Mã Khôi còn nghĩ đến chiếc máy bay Hải Âu C - 47 xuất hiện trong chiếc hộp thời gian. Năm 1949, chiếc máy bay này bị rơi xuống kính viễn vọng Lopnor, trên máy bay không còn người nào sống sót, trong khoảnh khắc trước khi biến mất, chiếc Hải Âu C - 47 đã rơi vào chiếc hộp thời gian. Khi ấy, Triệu Lão Biệt cứ tưởng đội khảo cổ định buông tay lão ra, nên sợ hãi chẳng khác nào con chim sợ cành cong, lão bèn liều mạng chui vào khoang máy của chiếc C - 47, hội Tư Mã Khôi vội vàng đuổi theo, phát hiện cả chiếc Mải Âu C - 47 đang ở trạng thái gần như là tĩnh tại, các hành khách bên trong và cả phi hành đoàn đều chết bất thình lình, trên mặt họ còn vẹn nguyên nỗi khiếp đảm và tuyệt vọng đến cùng cực, cơ thể cứng đờ ngồi bất động tại chỗ. Tất cả những nạn nhân trong sự cố rơi may bay đều có thể coi là những người mà Tư Mã Khôi và Triệu Lão Biệt từng cùng gặp mặt, nhưng điều duy nhất mà anh không ngờ tới là những nạn nhân bị rơi vào sự kiện tuần hoàn khép kín trong chiếc hộp thời gian không chỉ có mỗi đội khảo cổ, Triệu Lão Biệt và C - 47, mà ngoài ba đối tượng này ra vẫn còn tồn tại một thứ khác. Lúc Tư Mã Khôi đào thoát khỏi chiếc hộp thời gian, anh đã nhìn thấy bóng đêm sâu thẳm bỗng nứt ra một kẽ hở, ở trong đó dường như có vô số con mắt, thì ra khi ấy Entroypy cũng bước vào chiếc hộp thời gian, và không chỉ một mình đội khảo cổ nhìn thấy sát thực cảnh tượng đáng sợ này, mà Triệu Lão Biệt có lẽ cũng nhìn thấy, bởi vậy lão mới bảo Tư Mã Khôi từng nhìn thấy chân tướng của Nấm mồ xanh mà không hề hay biết. Tư Mã Khôi càng không thể ngờ rằng Nấm mồ xanh lại trốn trong một trong cơ thể của những kẻ may mắn sống sót của đội khảo cổ để xuống được đến cửu tuyền.

Còn về việc từ đầu chí cuối Nấm mồ xanh không dám để lộ khuôn mặt thật sự của mình thì đúng như Tư Mã Khôi từng tiên liệu trước đây. Khuôn mặt chính là yếu điểm của hắn, bởi vì một khi bị người ta phát hiện ra chân tướng của mình, đương nhiên, sẽ biết hắn chính là một dị vật khắp thân thể toàn là mắt ở dưới cửu tuyền, nếu vậy ai còn tin lời hắn và sẵn sàng chết vì hắn nữa? Hơn thế, ngoại trừ những kẻ đã chết ra, thì chỉ trong trường hợp vô cùng đặc biệt, người ta mới có thể nhìn thấy tướng mạo thực sự của Entroypy.

Cao Tư Dương thấy Tư Mã Khôi yên lặng hồi lâu, sắc mặt khó coi đến khiếp người, sau đó cô lại được nghe Thắng Hương Lân kể lại vắn tắt đầu đuôi câu chuyện, nên lòng cô càng lúc càng cảm thấy kinh hãi, lẽ nào lời của Nhị Học Sinh nói đều là sự thật?

Tư Mã Khôi quay sang nhìn chằm chằm vào Nhị Học Sinh, ngẫm nghĩ lại toàn bộ chuỗi sự việc mấy lượt nữa, rồi tự nhủ: “Những việc ác trước kia làm vẫn chưa đủ nhiều ư? Sao giờ ma xui quỷ khiến thế nào mình lại đi tin lời một kẻ đã chết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play