Type-er: TonyChopper

Mùa đông của Thanh Đài bắt đầu đổ về theo cơn bão này, tiếp đó là một hai đợt mưa tuyết, khi trời quang trở lại, bầu trời xanh như vừa được gột rửa, không khí lạnh lẽo nhưng tinh khiết, nước biển bập bềnh.

Tiêu Tử Thần sang giao lưu học thuật ở một trường Đại học y tại Hồng Kông hai tháng, Khổng Tước nói qua điện thoại với vẻ buồn phiền, cô nàng thấy rất cô đơn. Nghe giọng nói của cô nàng, có vẻ như đã hoàn toàn buông xuôi, muốn tẩy trôi quá khứ để làm vợ người ta. Nói thực, Trì Linh Đồng cũng không tin cô nàng lắm. Cho dù có một ngày cô nàng thật sự lấy Tiêu Tử Thần, Trì Linh Đồng vẫn sẽ toát mồ hôi hộ cho Tiêu Tử Thần.

Các cuộc gọi của bà Đàm Trân hầu hết là hỏi thăm, thỉnh thoảng lại nói một hai câu chú Quan thế này thế kia, Trì Linh Đồng thầm nghĩ, xem ra mùa đông này, mẹ cô không còn lạnh giá nữa. Ông Trì Minh Chi ít khi gọi điện tới, có lẽ là không còn mặt mũi đâu mà nói chuyện với Trì Linh Đồng, chỉ có Cam Lộ mặt dày gọi mấy lần, mở miệng ngậm miệng đều là thay em trai em gái cảm ơn chị gái, Trì Linh Đồng cảm thấy vô cùng bực bội, chỉ hận không thể cài số điện thoại của cô ta là blacklist.

Hi Vũ cũng gọi điện tới hai lần, Trì Linh Đồng cảm thấy nay tôi đã có chồng, anh đã có vợ, cứ nói mấy câu mờ ám như vậy thì chẳng ra sao cả, bèn quở trách một phen, khiến cậu ta tức điên, lại muốn vĩnh viễn không gặp cô nữa.

Chuyện giữa Nhan Tiểu Úy và Trần Thần cũng có chút chuyển biến, tình tiết cụ thể thế nào thì cô không rõ, nhưng có một ngày Trì Linh Đồng đi hẹn hò với Bùi Địch Thanh về, mở cửa, lại thấy trong tủ giày có đôi giày da của Trần Thần, mà cửa phòng của Nhan Tiểu Úy thì đóng chặt. Cô hoảng tới mức quay đầu chạy thẳng xuống tầng, theo Bùi Địch Thanh về nhà, lại bị Bùi Địch Thanh dụ dỗ, tới mức khuôn mặt cô đỏ bừng như tôm nướng. Nếu thêm vài lần nữa, chưa biết chừng đôi mắt phượng của Bùi Địch Thanh chỉ liếc sang là cô đã tự động lao đến rồi. Điều này quá ảnh hưởng đến nhân cách, ảnh hưởng danh dự, cho nên cô bắt đầu ghi hận Trần Thần.

Hôm nay, vừa bước vào phòng làm việc, giám đốc Triệu đã gọi cô: “Tiểu Trì, lát nữa đi theo tôi tới phòng họp, hạng mục Thính Hải Các được đã được thông qua, chúng ta bắt đầu bận rộn rồi đây. Tiểu Trần đâu, sao giờ còn chưa đến?”

Trần Thần với mái tóc tổ quạ hồng hộc chạy vào, luống cuống cào cào tóc: “Ngủ quên, ha ha.”

Trì Linh Đồng vờ như lơ đãng liếc nhìn chân anh ta, mỉm cười khoái chí.

“Không sao chứ?” Trần Thần mấp máy môi hỏi.

Trì Linh Đồng nháy mắt, tìm tài liệu về Thính Hải Các, đi theo lãnh đạo ra ngoài. Lúc đi tới cửa, cô quay đầu lại, thần bí ghé sát vào tai Trần Thần, chỉ vào cổ anh ta: “Chị ấy cắn anh à, chỗ này đỏ hết lên rồi.”

“Tôi nhớ là không mà!” Trần Thần sờ cổ theo phản xạ.

Trì Linh Đồng cười tới mức mặt mũi co giật.

Trần Thần chợt hiểu ra, giơ nắm đấm gào lên ở đằng sau: “Con nhóc chết tiệt kia, dám lừa tôi, tưởng tôi không dám đánh cô hả!”

Lúc nghỉ trưa, Trần Thần chủ động khai báo. Anh ta có tình cảm với Nhan Tiểu Úy từ lâu rồi, chỉ thiếu chút can đảm thôi. Ngày ấy ở nhà hàng Triều Châu, anh ta mượn gan hùm, dũng cảm thổ lộ. Nhan Tiểu Úy tát anh ta một cái, nhưng cũng không quay đầu bỏ đi. Anh ta tiếp tục lấy hết dũng khí, đưa chị ta về nhà, hỏi sau này có thể hẹn chị ta ra ngoài chơi không. Nhan Tiểu Úy không đáp, Trần Thần coi như chị ta đồng ý.

Trì Linh Đồng nghĩ thầm, anh chàng này tốt số thế, đụng trúng dịp Nhan Tiểu Úy độc thân, mà không, có khi Nhan Tiểu Úy đã đào hố đợi anh ta từ lâu rồi!

Những tháng ngày an nhàn thoải mái của Trì Linh Đồng đã kết thúc, cô bận rộn như một con bạch tuộc, chỉ kém nước cả tay cả chân đều làm việc thôi.

Nhạc Tĩnh Phân vô cùng hăng hái, tham gia hội họp khắp nơi với các vị phó tổng giám đốc, hỏi thăm tất cả các thông tin về Thính Hải Các từ các ban ngành, lại bỏ thời gian tới ngân hàng dự trù tài chính với giám đốc tài vụ mới nhậm chức. Nếu trong vòng một ngày, chị ta có thể bỏ ra một tiếng đồng hồ thì cũng là tập trung toàn bộ tinh thần lên bản thiết kế của Trì Linh Đồng.

Trần Thần xảo trá gọi Trì Linh Đồng là nhà thiết kế ngự dụng của nữ hoàng, bỏ qua giám đốc Triệu, làm việc thẳng với nữ hoàng.

Nhan Tiểu Úy rất khâm phục cô, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, lúc đi làm thì tinh thần vẫn cứ tỉnh táo, không cầm nhầm túi, không quên mang đồ, không va phải tường, tới công ty một cách thuận lợi, quá phi thường.

Trì Linh Đồng chẳng có thời gian mà chấp nhặt với hai người kia, cô dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, cô thấy một khi Thái Hoa trúng thầu hạng mục Thính Hải Các, quả thực nên gióng trống khua chiêng mà tặng cô một tấm bằng khen.

Lịch hẹn hò ba lần một tuần với Bùi Địch Thanh đương nhiên cũng bị gián đoạn, trên thực tế, nấu cháo điện thoại với anh cũng thành chuyện xa xỉ. Khi cô về tới nhà thì đều gần mười hai giờ, tắm rửa xong, chạm vào gối là ngủ thiếp đi, Bùi Địch Thanh sao nỡ quấy rầy cô. Đôi khi về nhà thấy trong phòng có mấy túi bánh ngọt, trà sữa còn ấm, một bó hoa nho nhỏ, cô che miệng ngáp một cái, mỉm cười vui vẻ.

Mười ngày qua đi mà không ai hay biết, mọi việc đều tiến triẻn thuận lợi, rốt cuộc Trì Linh Đồng có thể tan tầm đúng giờ. Nhan Tiểu Úy đương nhiên không ở nhà, bây giờ chị ta và Trần Thần đang ở tình trạng nửa chung sống, hai người quấn quýt nhau như trẻ sinh đôi, ban đầu còn lấy cớ để đêm không về nhà, về sau thì chẳng thèm nhắc tới nữa. Mấy chai nước trên bàn ngày càng ít, quần áo treo trong tủ cũng ngày càng vơi. Bình thường bận rộn, cô cũng thấy không sao cả, nhưng khi được về sớm, một mình đi lại trong nhà, đối mặt với cái bóng của chính mình, Trì Linh Đồng chợt cảm thấy cô quạnh trống vắng.

Màn hình điện thoại nhấp nháy, là Bùi Địch Thanh gọi tới, cô thấy lòng mình ấm áp hẳn lên.

“Đang ở nhà hay ở công ty?”

“Hôm nay ở nhà. Anh thì sao?”

“Anh đến rồi, mau ra mở cửa!”

Cô nhảy ra khỏi sofa như bị điện giật, chạy vội tới cửa, khi mở cửa ra thì thấy anh đang đứng đó. Cô để anh vào nhà, “Sao không gõ cửa?”

“Bị cấm vào nhà nhiều lần rồi, mất tự tin.” Anh cúi đầu nhìn cô.

Cô nghiêng đầu, chớp mắt một hồi, sau đó dang tay ôm chặt anh, dụi dụi vào ngực anh như con mèo nhỏ, thân thể mềm mại ở trong lòng anh xoay trái xoay phải.

Màu mắt của Bùi Địch Thanh tối đi, dùng ngón giữa và ngón trỏ nâng cằm cô, để Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên: “Trời đông lạnh giá, hiểu không, hành động này của em …”

Không đợi anh nói xong, cô đã vội vàng buông tay, tránh ra chỗ khác.

“Đồ ngốc, dọa một chút mà đã sợ rồi.” Anh cười lớn, kéo cô vào lòng, hai người cùng ngồi xuống ghế sofa, “Làm một cuộc trao đổi nhé, anh tiết lộ cho em một bí mật thương mại, sau này mỗi ngày em dành ra ba tiếng đồng cho anh, được không?”

“Em không nghe ra mình thu được lợi ích gì, thôi anh cứ nói trước xem thế nào!”

“Không lâu nữa Hằng Vũ sẽ rút lui khỏi việc đấu thầu hạng mục Thính Hải Các, không có mấy công ty xứng đáng là đối thủ thực sự của Thái Hoa, anh đã xem qua thiết kế của em, Thái Hoa tuyệt đối nắm chắc phần thắng, cho nên em không cần phải gắng sức như vậy. Có thấy dạo này em đối xử với bạn trai rất lạnh nhạt không?”

“Tại sao lại rút lui?” Cô ngạc nhiên hỏi, đáng tiếc, có kỳ phùng địch thủ chính là niềm vui của con người.

Bùi Địch Thanh cười khẽ: “Anh không muốn em có một lý do để hận anh.”

“Nói lung tung, lúc ra trận thì không anh em gì hết, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, em luôn phân biệt rạch ròi.”

“Ha ha, thế mà em cũng tin. Anh muốn tập trung toàn bộ sức lực cho Khế Viên của chúng ta. Em có đồng ý với lời đề nghị của anh không? Có thấy nhớ anh không?” Anh hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô.

Cô ngồi đếm số lông mi của anh, thừa nhận một cách thành thật: “Rất nhớ!” Cô nhắm mắt, đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Đêm ấy, Bùi Địch Thanh không về nhà.

Hai người ngồi trên sofa trò chuyện, nói rồi lại nói, Trì Linh Đồng cứ thế ngủ thiếp đi, hai tay còn ôm chặt lấy anh.

Anh ôm cô về phòng, cô cũng chẳng đổi tư thế. Ngủ tới nửa đêm, mở mắt ra, thấy bên tai có tiếng thở đều đặn mà ấm áp, bấy giờ cô mới biết Bùi Địch Thanh kéo ghế ngủ gục bên giường cô, mười ngón tay của hai người còn đan cài vào nhau.

Cô còn đang đau đầu suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo thì thân thể đã tự động dịch sang bên, nhường ra nửa giường.

Cô hơi động đậy là anh đã tỉnh. Anh cũng thoáng sửng sốt vài giây, rồi đứng dậy cởi áo khoác, sau đó nằm xuống giường. Cô vừa nâng đầu, lại thành gối đầu lên cánh tay anh, hai người đều đờ ra.

“Vẫn còn sớm, ngủ đi!” Anh vỗ về cô, dịu dàng dỗ.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy Bùi Địch Thanh nói: “Linh Đồng, anh muốn gặp cha mẹ em vào dịp năm mới!”

Cô không rõ mình có trả lời anh không, chuyện sau đó cô không nhớ được chút gì.

Tới sáng, cô thấy hơi ngượng ngùng, còn Bùi Địch Thanh lại sảng khoái vô cùng, vui vẻ như thể ngàn hoa nở rộ ngoài kia.

“Hôm nay là thứ mấy?” Anh nấu bữa sáng, cháo đặc và trứng gà rán. Có lẽ đã nhiều năm rồi cô chưa được ăn một bữa sáng nóng hổi như vậy, nuốt xuống một ngụm cháo nóng, không khỏi rơm rớm nước mắt vì cảm động, “Anh muốn hỏi lịch âm hay lịch dương?”

“Trẻ con đều mong tết đến!” Anh cười.

“Ngày mùng hai tháng mười hai, sắp tới Giáng sinh và tết dương lịch, anh có chuẩn bị quà cho em không?”

“Còn hai mươi chín ngày nữa mới tới tết dương lịch, anh có thời gian để chuẩn bị quà một cách cẩn thận. Linh Đồng, cha mẹ em có đặc biệt thích thứ gì không?”

Không phải tặng quà cho cô sao?

“Anh ăn cơm cùng em, đi dạo cùng em, xem phim cùng em … dâng tặng em không biết bao nhiêu thời gian, em còn dám đòi quà nữa! Ăn nhanh lên, nếu không muộn giờ đấy.”

“Hóa ra anh là người phục vụ!"

Trán bị cốc mạnh một cái, cô trừng mắt, cúi đầu húp cháo, trong lòng cũng thấy hơi chột dạ. Cô đã yêu lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thưa một tiếng với bà Đàm Trân và ông Trì Minh Chi, đột nhiên nghênh ngang dẫn người tới chào hỏi, liệu có bị ăn đòn không nhỉ? Ôi, còn hai mươi chín ngày nữa, còn lâu, xe tới trước núi ắt sẽ có đường.

Không bao lâu sau, cũng mới là những ngày đầu đông, Trì Linh Đồng nhớ tới tình cảnh ngày hôm nay, mới hiểu được kỳ thực hai mươi ngày chỉ như một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.

***

Mọi chuyện quá thuận buồm xuôi gió, ngờ đâu vui quá hóa buồn.

“Linh Đồng, tôi được tự do rồi.” Miệng Trần Thần ngoác tới mang tai, đặt một bản thiết kế lên bàn Trình Linh đồng như dâng báu vật.

“Anh đã thoát khỏi vòng xiềng xích của Nhan Tiểu Úy?” Trì Linh Đồng đang mở phần mềm CAD ra, hôm nay cô phải hoàn thiện lại bản thiết kế Thính Hải Các để ngày mai báo cáo kết quả. Nhưng máy vi tính hình như bị nhiễm virus, đợi mãi mà chưa mở được.

“Đầu em được cấu tạo từ thứ gì thế hả?” Trần Thần lườm cô, rồi lại vui vẻ sáp vào, “Hạng mục nhà tù kia của tôi được thông qua rồi, Chính phủ rất hài lòng, có tặng thưởng chút ít cho tôi.”

“Có tiền thưởng không?” Hai mắt Trì Linh Đồng phát sáng.

“Đồ hám tiền, trong mắt chỉ có tiền thôi. Cũng được một ít tiền, Tiểu Úy nói thứ bảy này ba người chúng ta đi ăn lẩu ở Mỹ Thực Phủ.”

“Ăn lẩu thì tôi mời, anh chuyển sang mời món khác đi!” Không thể để đôi ma bủn xỉn này được lợi, ở Mỹ Thực Phủ cô có nhiều phiếu giảm giá lắm!

Hiếm thấy Trần Thần lại phóng khoáng được một lần, “Được, có muốn chiêm ngưỡng tác phẩm của tôi không?”

Trì Linh Đồng làm động tác nôn mửa: “Nhà tù giam người thôi mà, còn tác phẩm nữa, buồn nôn kinh lên được, anh không sợ người ngồi trong ấy nguyền rủa anh à?”

“Tôi biết cô đang ghẹn tỵ với tôi, không sao, một con người thành công có thể chịu đựng áp lực mà người khác không thể chịu được. Có đi không?”

Điên mất, bản thiết kế Thính Hải Các còn chưa mở ra được, Trì Linh Đồng cũng thấy hơi sốt ruột, không thèm đợi máy tắt từ từ mà ngắt nguồn điện luôn. “Đi, tôi thực sự không nỡ đả kích tinh thần cầu tiến của anh.”

Trần Thần vui vẻ, xin phép giám đốc Triệu cho nghỉ một lúc. Giám đốc Triệu là người hiền hậu, vung bút ký một phát, cho phép.

“Bắt taxi hay là ngồi buýt?” Hai người xuống tầng, tuy thời tiết ấm lên nhưng dù sao cũng là mùa đông, vẫn lạnh lắm!

“Không, chúng ta lái xe tới đó.” Trần Thần đi về phía bãi đỗ xe, không biết tìm đâu ra một chiếc motor, sau đó anh ta đưa mũ bảo hiểm cho Trì Linh Đồng, ra hiệu cho cô ngồi vào ghế sau.

Miệng Trì Linh Đồng méo xệch, không đồng ý ngồi lên xe. Trước giờ cô vẫn sợ xe motor, một là cô say xe, hai là cảm thấy motor vừa lộ liễu vừa nguy hiểm. Xe đạp cũng lãng mạn mà, tội gì phải lái một cái motor thùng rỗng kêu to chứ.

“Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt. Tiểu Úy nhà tôi thích nhất là ngồi xe này đi hóng gió đấy.”

“Tiểu Úy nhà anh là Tiểu Úy nhà anh, tôi là tôi, không lên đâu.” Trì Linh Đồng sống chết không nghe.

Trần Thần ôn hòa thương lượng: “Không xa đâu, tôi đảm bảo lái thật chậm, cô đừng sợ. Linh Đồng, bây giờ tôi đã là một người đàn ông có bạn gái rồi, phải tiết kiệm tiền mua nhà, cô có biết đi taxi tới chỗ nhà tù kia mất bao nhiêu tiền không?”

“Để tôi trả tiền xe.”

“Tiêu tiền của phụ nữ thì còn gọi là đàn ông nữa không.” Trần Thần tái mặt.

Trì Linh Đồng ủ rũ nhìn Trần Thần, thở dài bất đắc dĩ: “Để tác thành cho giấc mộng đàn ông của anh, tôi đành hi sinh một lần vậy.”

Cô run rẩy ngồi lên xe, còn chưa ngồi vứng, sau xe đã tỏa ra một luồng khí thải nồng nặc, “ầm”, xe lao ra khỏi công ty. Trì Linh Đồng kinh hãi, tóm chặt lấy áo Trần Thần, mặt tái nhợt, “Anh có biết lái thật không đấy?”

“Đàn ông chỉ thể hiện bằng hành động.” Chiếc motor bơi tới bơi lui giữa dòng xe cộ như một chiếc đuôi cá, đúng là đi vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi thành phố.

Trì Linh Đồng thấy tức ngực, đau đầu, buồn nôn, toát mồ hôi, tất cả triệu chứng của say xe đều xuất hiện, cô cắn chặt môi, nếu không chỉ cần mở miệng, cô nghi ngờ mình sẽ nôn hết lên lưng Trần Thần.

“Đi thêm nửa tiếng nữa là đến rồi.” Trần Thần khàn giọng nói trong gió.

“Ừ!” Trì Linh Đồng ỉu xìu đáp, thấy người mình dường như mất hết tri giác.

Trần Thần vẫn đang đắc ý khoe khoang, “Thế nào, giờ thì biết kỹ thuât lái xe của tôi quá ổn đúng không!”

Đường lớn ở vùng ngoại ô có ít xe cộ, mặt đường lại rộng rãi nên lái xe rất thoải mái. Trần Thần không khỏi tăng tốc độ, gió mạnh thổi bay tóc cô, theo sự xóc nảy của xe, trước mắt cô dần trở nên mơ hồ. Bất chợt, cô thấy một sức nặng không biết từ đâu áp tới, người cô văng ra ngoài, không biết gì nữa.

Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi sáng hôm sau, không biết vệt sáng ở đâu chiếu vào mắt cô. Cô đưa tay lên che theo bản năng, tay còn chưa duỗi ra, đã thấy cả người đau như bị kim châm.

Trì Linh Đồng cố gắng mở mắt, thấy mình đang bị băng vải quấn quanh người, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Một y tá đeo khẩu trang liếc nhìn cô bằng ánh mắt bình thản như nước, “Cuối cùng cô cũng tỉnh, tối qua đồng nghiệp của cô lái xe nhanh quá, xe đổ, may mà đồng nghiệp của cô không sao …”

Trì Linh Đồng sợ tái mặt, “Tôi thế nào? Bại liệt? Tàn tật?” Cô nhíu mày, giọng nói khá yếu ớt, đầy bất lực.

Y tá thong thả nói: “Không nghiêm trọng đến thế, chỉ là tay phải bị gãy xương, chỗ khác bị xước da, may cho cô đấy.”

Bấy giờ Trì Linh Đồng mới thấy cánh tay phải của mình đang bị thanh nẹp cố định lại, cô mở to mắt nhìn, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì còn sống sót.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Nhan Tiểu Úy ôm một bó hoa tươi, bước vào với vẻ sợ sệt, đi sau chị ta là Trần Thần đang cúi đầu, khắp mặt của anh ta toàn là vết thương và thuốc đỏ, trông cũng thê thảm vô cùng.

“Cưng ơi, cũng không biết nói thế nào nữa … xin lỗi em!” Nhan Tiểu Úy lườm Trần Thần với vẻ hung ác, sau đó nhìn Trì Linh Đồng bằng ánh mắt đầy áy náy.

Như thể đã gây ra tội lỗi động trời, Trần Thần đứng sám hối ở đầu giường của Trì Linh Đồng, “Linh Đồng, thực ra tôi tình nguyện là người nằm đây, nhưng mà … cô cứ mắng tôi đi!” Anh ta buồn khổ tới mức rơm rớm nước mắt, nhưng vì danh dự đàn ông, anh ta không dám khóc.

Biết mình không còn nguy hiểm đến tính mạng và bị thương tật nặng, Trì Linh Đồng thấy mình tỏ ra cao thượng một chút thì cũng chẳng sao. “Đừng nói thế, chẳng phải là tai nạn bất ngờ ư, cũng không phải cố ý…” Ôi, đau thấu tim gan!

Trần Thần cảm độc tới mức rơi nước mắt. Nhan Tiểu Úy cười ngoác miệng: “Cưng à, em đúng là thiên thần. Nói đi, muốn ăn gì, chị mua cho em, đắt chút cũng không sao. À, có cần chị báo cho cha mẹ em không?”

Trì Linh Đồng lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Ông Trì Minh Chi có một đứa con trai và một đứa con gái nhỏ tuổi, lại phải lo đối phó với cô vợ trẻ, tóc đã bạc trắng như thế, cô không thể làm phiền ông nữa. Chuyện tình cảm của bà Đàm Trân đang chớm nở, tâm tình vui vẻ như thế, cô không thể phá hoại được. Bị thương, cùng lắm là ba tháng thôi, cô xua xua tay, làm anh hùng một lần vậy.

“Thế này đi, chị xin nghỉ mấy ngày, ban ngày chị tới đây chăm sóc em, buổi tối thì để Trần Thần lo, bọn chị sẽ chịu trách nhiệm.” Nhan Tiểu Úy đứng ra dọn dẹp cục diện rối rắm này hộ bạn trai.

Trần Thần vội vàng gật đầu, nói được liên hồi.

Trì Linh Đồng không an tâm: “Không làm lỡ việc của hai người chứ?”

Trần Thần vỗ ngực: “Giá trị của con người vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu.”

Đến lượt Trì Linh Đồng thấy cảm động tới mức không nói nên lời.

Buổi trưa, Nhạc Tĩnh Phân tranh thủ tới bệnh viện, còn có Phó tổng giám đốc và giám đốc bộ phận hậu cần cũng đi theo. Phó tổng giám đốc hỏi han bệnh tình theo lễ nghĩa, giám đốc bộ phận hậu cần tặng giỏ quà và tiền thăm hỏi. Còn Nhạc Tĩnh Phân thì nghiêm mặt, nhìn Trì Linh Đồng bằng vẻ mặt lạnh tanh.

Trì Linh Đồng cười lấy lòng: “Chủ tịch Nhạc, em đã hoàn thành bản thiết kế Thính Hải Các rồi, chỉ cần in ra là được.” Ôi, cô căng thẳng tới mức toát mồ hôi.

“Ai mượn em đi tham quan cái nhà tù kia?” Nhạc Tĩnh Phân lạnh lùng hỏi.

Trì Linh Đồng nhìn Phó Tổng giám đốc với ý thăm dò, hi vọng anh ta có thể gợi ý một chút, cô không hiểu thái độ của Nhạc Tĩnh Phân lắm.

Phó tổng giám đốc và giám đốc hậu cần đang thì thầm gì đó, không để ý đến cô.

“Mỗi người đều có công việc của riêng mình, quan trọng là phải làm tốt phận sự của bản thân. Thái Hoa không phải cơ quan phúc lợi xã hội, bỏ tiền ra thuê mấy cô cậu, không phải để cô cậu dưỡng bệnh, dưỡng lão, nghỉ phép. Các cô cậu phải làm sao cho xứng đáng với tiền lương mình cầm trong tay. Thứ quý nhất của nhà thiết kế là gì? Đầu óc và tay. Đúng, em vẫn chưa biến thành đồ ngốc, đây là điểm đáng mừng. Nhưng tay thì sao? Ba tháng, cần ba tháng đấy, em không thể vẽ, không thể cầm bút, em định giải thích với chị thế nào đây?”

Trì Linh Đồng nằm tựa người trên giường bệnh, nghe được sự cay nghiệt trong lời nói của Nhạc Tĩnh Phân, cô tự nhiên thấy hơi chua chát. “Em sẽ tự lo tiền thuốc men.” Giọng của cô thoáng vẻ giận dỗi.

“Đúng là em nên tự bỏ tiền thuốc men, cải tạo nhà tù không phải hạng mục của em. Trần Thần đi là làm công vụ, còn em là trốn việc. Công ty có quy định, một mình ra ngoài trong giờ làm việc, mọi tai nạn xảy ra đều phải tự chịu trách nhiệm. Giám đốc Triệu cho phép em ra ngoài, chị đã giáng chức anh ta rồi.” Nhạc Tĩnh Phân nhìn cô, nói tiếp, “Thực ra chị chỉ chẳng tiếc chút tiền thuốc ấy đâu, nhưng chị không thể hiểu nổi sao em lại không biết trân trọng bản thân mình như vậy. Ba tháng này, em mang đến cho công ty biết bao nhiêu tổn thất? Thôi, không nói nữa. Công ty vẫn sẽ trả tiền thuốc hộ em, vừa có nhân viên mới vào bộ phận thiết kế, làm trợ lý cho em, sau khi xuất viện thì em hướng dẫn cậu ta, những việc mà tay em không làm được thì để cậu ta làm.”

Trì Linh Đồng im lặng. Chủ tịch Nhạc này khác hoàn toàn với người phụ nữ dịu dàng khuyên nhủ cô tới Thanh Đài. Thế nhưng, ngẫm lại thì Nhạc Tĩnh Phân chỉ là lãnh đạo của cô, cần gì phải ân cần thăm hỏi, đau lòng thương tiếc cô đây? Giữa người với người, vốn dĩ là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tiêu Tử Hoàn đã nhiều ngày không liên lạc, lại nghe lời cha tới nhà Trì Linh Đồng mời cô đến nhà anh ta ăn cơm, người mở cửa chính là Nhan Tiểu Úy đang bận rộn ninh canh xương. Nghe Nhan Tiểu Úy kể lại, anh ta xuống tầng là đi thẳng tới bệnh viện luôn, trên đường còn dẫn theo cả Đào Yên Nhiên.

Hai người không mua hoa cũng chẳng mua quả, Đào Yên Nhiên mua hai quyển tạp chí thời trang ở cổng bệnh viện, nói là để Trì Linh Đồng đọc giết thời gian, nhưng bản thân cô ta lại tranh thủ từng giây một để đọc, chỉ sợ bỏ qua tin tức nóng hổi nào đó.

Tiêu Tử Hoàn ăn mặc rất hầm hố, áo phông màu đen, trong màu đen còn pha chút bụi bặm, trông cũng bớt vài phần ngông nghênh. Nhưng vừa mở miệng thì vẫn là cái đức hạnh ấy. Anh ta hí hửng chỉ vào tay Trì Linh Đồng, “Này, có phải cô lười quá nên mới cố ý vặn gãy tay đúng không?”

Trì Linh Đồng lườm anh ta, e rằng người này và Nhạc Tĩnh Phân là tri kỷ từ kiếp trước, tâm linh tương thông.

Anh ta cười ha ha: “Xin cô đừng buông xuôi, Giang Tiên Quán của tôi chuẩn bị khai trương vào dịp năm mới, dạo này bận rộn rộn lắm, không có thời gian chăm lo cô đâu.”

“Lăn ra chỗ khác đi!” Sự ngột ngạt trong lòng Trì Linh Đồng chợt bộc phát. Nhưng sự ngột ngạt ấy vừa được xả đi, tâm trạng cũng vui hơn nhiều.

“Tôi cũng không phải bóng, sao mà lăn đi được? Cô xuống đây làm mẫu cho tôi xem nào.” Tiêu Tử Hoàn gõ gõ thanh nẹp.

Đằng kia, Đào Yên Nhiên bỗng nhiên thở dài: “Tôi nhịn ăn nhịn mặc hai tháng để mua chiếc màu nâu, sao ở đây lại là màu đỏ?” Cô ta chỉ vào chiếc túi được giới thiệu dịp thu đông trên trang tạp chí, uất ức lầm bầm.

“Đưa tôi xem nào.” Trì Linh Đồng cầm lấy quyển tạp chí, ngắm một hồi, “Tôi thấy màu đỏ đẹp hơn màu nâu.”

“Chẳng lẽ tôi lại phải nhịn ăn nhịn mặc hai tháng nữa?” Đào Yên Nhiên buồn tới mức lông mày nhíu chặt.

“Sao phải khổ thể làm gì, ‘làm thêm’ vài lần là được rồi, cũng chẳng tốn sức, còn được bao ăn bao uống.”

“Cô có chắc mình bị thương ở tay chứ không phải ở đầu không, nói lung tung gì thế?” Đào Yên Nhiên hoảng tới mức quăng tạp chí đi, chạy tới che miệng Trì Linh Đồng.

Khuôn mặt chính nghĩa không thành của Trì Linh Đồng lộ vẻ ai oán.

“Em nhận công việc riêng gì thế?” Tiêu Tử Hoàn vẫn cười vui vẻ, nhưng giọng nói có thêm mấy phần nguy hiểm.

“Linh Đồng nói đùa ấy mà, anh…không thấy thế à?” Đào Yên Nhiên lắp ba lắp bắp, không dám nhìn Tiêu Tử Hoàn. Tuy Tiêu Tử Hoàn chơi Rock’n Roll đến phát điên, nhìn thì có vẻ rất cởi mở, nhưng thực chất lại vô cùng truyền thống.

Trì Linh Đồng chớp mắt đầy vô tội, cực kỳ vui vẻ nhìn hai người kia.

“Xin hỏi anh tìm ai thế?” Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, chặn lại một chút ánh sáng, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, Đào Yên Nhiên vội vàng đánh lạc hướng mọi người.

Người đứng ở cửa không đáp, khuôn mặt lạnh tanh, bàn tay cầm chìa khóa hơi run rẩy.

Trì Linh Đồng liếc thấy, tay trái bèn chầm chậm kéo chăn lên, làm bộ như không biết gì cả. Thông tin này rò rỉ ra ngoài kiểu gì vậy, sao chưa tới một ngày mà ai cũng biết thế! Cô thở dài.

Bùi Địch Thanh không trả lời, lẳng lặng bước tới bên giường, kéo chăn ra.

“Ha ha … bị thương nhẹ ấy mà … đừng lo lắng …” Cô cười mà trông còn xấu hơn cả khóc.

“Anh ta là ai?” Đào Yên Nhiên đã nhận ra được chút manh mối, phấn khởi hẳn lên, chuyển mình tấn công.

“Này, cô quen anh ta à?” Tiêu Tử Hoàn cũng nhận ra thái độ của người đàn ông này với Trì Linh Đồng không bình thường cho lắm.

Trì Linh Đồng đành phải giới thiệu: “Bạn trai của tôi … Bùi Địch Thanh.”

“Cô giấu mọi người, lén lút yêu đương sao?” Đào Yên Nhiên kinh ngạc thốt lên. Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một tiếng gào thảm thiết: “Trì Linh Đồng, em bán mình cầu vinh!” Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cầm bình giữ nhiệt xông vào, mặt mũi nghiêm nghị.

Trì Linh Đồng sợ mất hồn mất vía, khóc không ra nước mắt: “Tôi sắp lấy thân tuẫn quốc rồi, các vị thần tiên, có thể tha cho tiểu nhân được không?”

“Anh ta … anh ta là Tổng giám đốc của Hằng Vũ?” Tới giờ phút này, Nhan Tiểu Úy mới biết thân phận thật sự của người đàn ông thường xuyên ra ra vào vào cái ổ nhỏ của mình và Trì Linh Đồng, mắt trợn trừng, ôi mẹ ơi, đây không phải đại gia bình thường đâu!

“Em gái, em kể chuyện cười gì cũng được, nhưng chuyện yêu đương nam nữ thì không được nói lung tung, sẽ ảnh hưởng đến danh dự con gái.” Hiếm khi thấy Tiêu Tử Hoàn nghiêm túc như thế.

Bùi Địch Thanh vẫn im lặng, y như một bức tượng điêu khắc, không có khả năng nói chuyện.

Trì Linh Đồng đành giải thích: “Nhờ sự tác hợp của ông trời, sau nhiều lần tình cờ gặp gỡ, lại tìm hiểu nhau mấy tháng, nội tâm của chúng tôi mới dần chấp nhận đối phương. Hiện giờ, chúng tôi là hai người thực sự yêu nhau. Nhân đây tôi xin đặc biệt tuyên bố: Chuyện chúng tôi yêu nhau không hề liên quan tới thân phận, nhưng kính xin chư vị đại tiên giữ bí mật cho.”

“Cưng à, em đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Tốt lắm, bây giờ anh ta sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em, chị và Trần Thần được tự do.” Nhan Tiểu Úy nhanh chóng nắm bắt thời cơ.

“Nếu chính chủ tới rồi, vậy cái người ‘danh bất chính ngôn bất thuận’ như tôi nên rút lui thôi.” Tiêu Tử Hoàn giả bộ tổn thương, kéo Đào Yên Nhiên đi luôn.

Trong thoáng chốc, trong phòng bệnh chỉ còn Bùi Địch Thanh và Trì Linh Đồng nhìn nhau.

“Ngồi đi!” Trì Linh Đồng chào hỏi một cách nhiệt tình. Bùi Địch Thanh vẫn không động đậy.

“Anh vẫn chưa thấy vui sao, em đã cho anh danh phận còn gì.” Trì Linh Đồng chán nản bĩu môi.

“Chẳng lẽ anh phải tỏ ra sung sướng phát cuồng thì mới được?” Anh vừa mở miệng, giọng nói đã tỏa ra ý lạnh thấu xương.

“Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Em cũng cho là em thích gãy xương sao? Hừ, không phải, anh sẽ nói em không biết cách chăm sóc bản thân, khiến người khác nhọc lòng? Bùi Địch Thanh, không có tai nạn thì không gọi là cuộc sống. Em cũng muốn mọi chuyện thuận buồn xuôi gió, bình bình an an mà sống đến hết đời. Nhưng có những tai nạn không thể đề phòng, anh đành phải đối mặt với nó. Sự thực là trên người em lúc này, chỗ nào cũng đau nhức, cánh tay lại không cử động được, nhưng em lại như một đứa trẻ gây họa, phải chịu đựng sự chỉ trích, trách móc, mỉa mai của mấy người. Em …” Nước mắt vô tình chảy xuống, Trì Linh Đồng bị sự yếu đuối trong khoảng khắc nhấn chìm. Cô cảm nhận được sự trống rỗng mà chính mình cũng thấy rất kỳ quặc, như mấy cô nữ chính yếu ớt trong các bộ phim tình cảm lãng mạn, tự nhiên buồn phiền chán nản mà chẳng có lý do.

“Anh không chỉ trích …” Bùi Địch Thanh đưa tay lau nước mắt cho cô. Nước mắt càng chảy càng nhiều, anh không thể không đưa ống tay áo của mình ra, để mặc cô quệt hết nước mắt nước mũi lên đó. “Linh Đồng …” Anh ngồi xuống bên giường cô, “Nghèo không đáng sợ, khó không đáng sợ, nhưng tai nạn … Lúc anh đi họp thì gặp chủ tịch Nhạc, chị ta mệt mỏi nói chị ta vừa từ bệnh viện tới đây, em bị tai nạn giao thông. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh thấy hoảng hốt như thế. Anh thực sự sợ hãi.”

“Xin lỗi!” Cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì lo lắng của anh, thoáng run rẩy.

“Đôi khi em quả thực rất ngây thơ, khả năng làm việc cũng kém, khiến anh vô cùng lo lắng. Nhưng thà rằng em làm phiền anh, khiến anh lo lắng, đó là sự giày vò hạnh phúc, còn hơn em khiến anh sợ hãi như vậy.” Anh dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô, mỉm cười cay đắng: “Thật buồn cười, chúng ta quen nhau chưa lâu,sao anh lại thấy dường như em đã nhập sâu vào trong cốt tủy?”

“Sau này em sẽ không kích động, cũng không tùy hứng, sẽ không để mình gặp tai nạn như hôm nay.” Cô vội vàng cam đoan, cảm thấy thân thể mình dường như cũng không đau đến thế.

“Nói thì phải giữ lời.” Bấy giờ sắc mặt anh mới bình thường trở lại, đôi môi tái nhợt từ từ chuyển hồng.

“Vâng vâng! Địch Thanh, anh thực sự rất thương em sao?” Cô lại bắt đầu trêu ghẹo anh.

Anh không cốc đầu cô như bình thường mà nghiêm nghị gật đầu.

Cô nằm trong lồng ngực anh, cười vui vẻ như đang đứng bên bờ biển ngắm mặt trời mọc, khuôn mặt tươi tựa như ánh dương.

Mấy ngày sau, tuy Nhan Tiểu Úy nói vậy, nhưng vẫn hành động như đã hứa, ban ngày tới bệnh viện chăm nom cô, buổi tối là trách nhiệm của Bùi Địch Thanh, Trần Thần cũng không dám có ý kiến. Đồ ăn dinh dưỡng một ngày ba bữa do Tiêu Tử Hoàn phụ trách, dù sao anh ta cũng kinh doanh nhà hàng, vừa có đầu biếp vừa có người phục vụ. Những tháng ngày nằm viện của Trì Linh Đồng cũng khá thoải mái.

“Thế nào, thấy quan hệ bạn bè của em tốt chứ hả?” Trì Linh Đồng đã có thể xuống giường đi lại, tự mình đi vệ sinh, vô cùng phấn chấn.

Bùi Địch Thanh ngồi trên chiếc giường xếp đặt cạnh giường cô, anh mang laptop tới làm thêm, sắp sang năm mới, anh bận rộn hơn bình thường mấy lần.

Thấy anh không đáp, cô bèn tới gần, ta trái gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Địch Thanh, giúp em một việc được không?”

Anh chầm chậm ngẩng đầu, “Muốn đi vệ sinh?”

Mặt cô đỏ lên, nhắc tới lại thấy xấu hổ, mấy hôm trước, khi đang truyền thuốc thì anh luôn là người dìu cô đi vệ sinh, thay cô nới rộng quần áo, để cho tiện thì đứng ngoài cửa đợi cô luôn. Đã chẳng còn chút riêng tư nào như thế, đời này, ngoại trừ lấy anh, đúng là chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Không phải, cũng phải mấy hôm rồi em không tắm rửa, tóc bết, người cũng hơi ngứa, anh đưa em về nhà để tắm, được không?”

Anh nâng mấy lọn tóc của cô lên xem thử, một lúc sau mới nói: “Thiết bị giữ ấm ở nhà trọ của em không ổn, phòng tắm lại nhỏ, đến nhà anh đi!”

“Nhà anh kỳ thị người lạ.”

Anh cười, cất laptop, cầm áo khoác hộ cô, “Nếu em thành chủ nhân của nó, nó còn dám kỳ thị không?”

Buổi tối hôm ấy, mọi chuyện đều bình thường. Thang máy khá ngoan ngoãn, cô cũng không bị té ngã, cô ung dung ngồi trên ghế sofa, chờ anh chuẩn bị nước để gội đầu cho cô trước, rồi sẽ tắm rửa sau.

Di động mà Bùi Địch Thanh đặt trên bàn đột nhiên reo lên.

“Điện thoại reo kìa!” Cô gọi với vào nhà tắm.

“Cứ kệ nó, lát anh ra.” Bùi Địch Thanh trả lời.

Điện thoại reo lên một hồi rồi dần tắt tiếng. Đột nhiên, chiếc điện thoại bàn treo trên vách tường vang lên, tiếng chuông ấy như một tia chớp, vì không ngờ tới nên Trì Linh Đồng giật cả mình.

“Có điện thoại, là điện thoại bàn!” Trì Linh Đồng gọi.

Bùi Địch Thanh đáp: “Em còn tay trái mà, nghe đi.”

Trì Linh Đồng đứng lên, cầm lấy ống nghe. Còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, cô sững sờ trong giây lát.

“Địch Thanh, làm thế nào bây giờ, em … em có thai rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play