Nghe thấy hệ thống nói, Tần Hoan Hoan lập tức thu chân lại.

"Cậu còn có cái công năng này?" Tần Hoan Hoan vừa đưa tay từ trên người Đổng Thi Thi xuống, vừa thầm hỏi ở trong lòng.

"Không gì là bổn hệ thống không làm được." Một giọng nói trong ấu trĩ mang theo vô hạn kiêu ngạo vang lên ở trong lòng cô, đầu Tần Hoan Hoan đầy vạch đen đồng ý.

Các phu nhân ở bên ngoài lên tiếng phê phán còn chưa có dừng, còn Đổng Thi Thi thì hai mắt mang theo ghen ghét và âm độc mà nhìn chằm chằm Tần Hoan Hoan, cả người thoạt nhìn có chút điên cuồng cùng cố chấp.

"Được rồi, vừa nãy cũng đã nói mật mã cho cô rồi, không còn việc gì thì tôi đi trước đây, cô từ từ đi dạo nhé, có cần tôi lại nói mật mã sau cho cô không? Đừng có vào lúc muốn mua gì thì không trả tiền được." Tần Hoan Hoan cười yếu ớt xinh đẹp mà xách theo túi trong tay đi ngang qua bên cạnh Đổng Thi Thi, bảo là muốn nói cho cô ta biết mật mã một lần luôn, nhưng mà người lại trực tiếp bỏ qua cô ta, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Phía sau, một đôi con ngươi trong veo như nước suối ngày thường của Đổng Thi Thi lúc này trừng lớn như lục lạc, đổng tử nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tần Hoan Hoan chứa cảm xúc không nói rõ được, nhưng nhiều nhất thì lại là ngoan độc, một đôi tay trắng như ngọc càng nắm chặt tới mức có thể chảy máu.

Cô ghét nhìn thấy nhất là khuôn mặt tươi cười của Tần Hoan Hoan!

Dựa vào đâu mà mình lớn lên đẹp hơn cô ta, học thức tốt hơn cô ta, nhưng lại chỉ có thể sống ở trong bóng tối, mà cô ta lại có thể giống như nữ vương, quản lý công ty thật lớn thì không nói, còn có thể gả cho người đàn ông mà mình yêu!

Nhớ lại Tả Quân Trác uống say sau đó trong miệng thì thào cái tên không thể quên kia và ánh mắt si tình, Đổng Thi Thi đau xót ở trong lòng, đau đớn mơ hồ kia từng chút một từ trái tim chui vào trong đầu cô, lan tràn từng chút một.

Không!

Đổng Thi Thi chợt thu lại tất cả cảm xúc, vươn đôi tay đã bị cô nắm chặt không còn huyết sắc nhẹ nhàng che ngực lại.

Cô nhất định không thể chết được! Tất cả còn chưa có kết thúc! Cô còn chưa có được người đàn ông mà cô yêu mến!

Sau khi kiên định nỗi lòng, Đổng Thi Thi làm lơ những người đang mắng ở bên cạnh, trực tiếp xách túi xách nhỏ Prada số lượng có hạn của mình, nện bước cộp cộp cộp đi ra ngoài.

Lại nói tới Tần Hoan Hoan, sau khi đi ra khỏi tiệm rừng rậm trúc nhỏ (1) kia, cả người đều sảng khoái tinh thần, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được gò bó ở trước ngực, Tần Hoan Hoan cúi đầu liền nhìn thấy chiếc áo liền quần kiểu cổ lỗ sĩ của cô.

(1) Chỗ này thật ra ta cũng không chắc có phải tên cửa hàng k nữa, nàng nào thấy sai thì nhắc ta với nhé.

Vốn dĩ cô muốn mua rồi trực tiếp thay luôn, kết quả đụng phải bạch liên hoa đang trốn nở rộ, nhịn xuống không được liền ngắt lấy cô ta, bây giờ chỉ có thể tìm WC thay thôi, dù sao cô cũng không cần bộ âu phục nhỏ này.

Sau khi thay một bộ quần áo rộng thùng thình, Tần Hoan Hoan liền than một hơi dài, tâm tình vô cùng thoải mái mà lại đi chọn vài món quần áo hợp sở thích của cô, à không, hợp sở thích mấy năm trước của nguyên chủ chứ, bọc lớn túi nhỏ, có thể nói là thắng lợi trở về.

Liếc nhìn thời gian không sai biệt lắm, Tần Hoan Hoan liền chuẩn bị về nhà tiếp tục kế hoạch công lược, nói không chừng nhìn cách ăn mặc này của cô, Tả Quân Trác sẽ phải đầu hàng đấy.

Tưởng tượng thì tốt đẹp đấy, nhưng quá trình lại vất vả, Tần Hoan Hoan xách theo một đống lớn quần áo đi ra khỏi trung tâm thương mại thì gần như đã dùng hết hơn phân nửa sức lực của cô, nhìn khoảng cách trạm gọi xe taxi, cô nhăn mày đẹp lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ với thân thể nhỏ nhu nhược này của nguyên chủ.

Cô chống eo đứng ở cửa trung tâm thương mại, đặt túi quần áo ở bên chân, có chút khẽ thở dốc.

"Cẩn thận!"

Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên ở bên tai cô, mang theo sốt ruột và lo lắng.

Tần Hoan Hoan còn chưa có phản ứng lại, đã bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp, đến cùng chính là một tiếng vang thật lớn.

"Phanh!" Dường như là tiếng vỡ vụn cái gì đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play