Trong phòng buồn bực đến kì lạ, thanh âm tiếng ca đi cùng ánh sáng mờ tối tràn ngập trong không khí. Trần Dần dựa vào phía sau một chút, tư thế giãn ra, lông mi dài anh tuấn, ngũ quan tinh xảo, ngữ khí đắn đo vừa vặn: "Oh, thật không? Vậy thì chúc mừng em."
Trên người hắn có phong thái của thiếu niên phấn chấn cùng với một người đàn ông trầm ổn, lúc nào nên có thái độ gì, nói lời gì, toàn bộ đều có bài bản.
Lúc chia tay, phải cúi đầu nhận sai. Chia tay xong, gặp lại, đó chính là một nửa người mới rồi. Phong độ tự nhiên là phải có, cùng thân mật càng là không thể thiếu.
Hắn không có đem lời nói của cô để trong lòng, cho là cô đang nói nhảm.
Phụ nữ sau khi chia tay, có rất nhiều phương thức phát tiết, cô oán hận nói hắn vài câu, hướng về hắn hát "Fuck you" cũng không sao cả. Hắn căn bản đều hiểu được, hay có khi cô chính là từ trong bóng tối thất tình đi ra.
Đàn ông bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều là tự luyến giống*, nhất là ở phương diện tình yêu nam nữ, rẽ ngàn dặm đường đều chính là vì mình mà tới, phảng phất mỗi cử chỉ mỗi hành động sau khi chia tay của phụ nữ, toàn bộ là vì hắn.
*giống loài tự yêu bản thân
Trần Dần nghiêng mắt nhìn Nguyễn Nhu, tia sáng màn hình lấp lánh chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, giữa lông mày thêm mấy phần sắc bén, lại thoạt nhìn càng thêm tinh xảo, linh động tươi mới.
So với Nguyễn Nhu như khúc gỗ trước đây, Nguyễn Nhu bây giờ, khiến người ta có một loại dục vọng muốn tìm tòi đến tột cùng.
Cô tựa hồ biết hắn đang nghĩ cái gì, cất điện thoại di động, ngẩng cằm lên, chuyên tâm nhìn thẳng hắn. Khóe môi cong lên dịu dàng, trong đôi mắt ý cười trào phúng.
Cùng phụ nữ giao đấu, Trần Dần cũng không luống cuống. Hắn không dời mắt, ngược lại nổi lên nụ cười, giọng nói mềm mỏng, thái độ chân thành: "Chuẩn bị du học như thế nào? Anh có thể giúp gì không?"
Nguyễn Nhu cười nói: "Không đi, tôi muốn ở trong vòng phát triển."
Thân Như nhìn về bên này. Ánh mắt cảnh giác, nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Nhu chú ý thấy tầm mắt của ả, hời hợt hướng về phía Trần Dần: "Dù sao tôi xinh đẹp như vậy, không vào vòng làm minh tinh, liền quá lãng phí. Có vài người lớn lên mặt như heo thận* cũng có thể nổi tiếng, không có đạo lý tôi không thể nổi tiếng, anh nói có đúng hay không?"
*khuôn mặt dài, lại lõm vào phía trong
Trần Dần giả bộ không biết cô đang nói người nào, cười gật đầu: "Hy vọng em thuận buồm xuôi gió." Hắn cố ý muốn từ miệng cô nói về "Bạn trai mới" liền lễ phép khiêm tốn, săn sóc giảng hòa: "Xem ra bạn trai mới rất đẹp trai, cho nên em tốn nhiều tâm tư như vậy."
Nguyễn Nhu nói cười như yến: "Đúng vậy, đẹp trai nhiều tiền, khí đại hoạt hảo*"
*khí đại hoạt hảo: ý là "tiểu huynh đệ" lớn, hoạt hảo là kinh nghiệm tốt khụ khụ
Cô nói đến thích ý, hắn tự cho là cô đang diễn trò, chủ động tung cành olive*, để bày tỏ mình phóng khoáng: "Người mới xuất đạo không dễ dàng, có cần anh giới thiệu tài nguyên cho em không?" Cuối cùng lướt nhẹ một câu: "Anh muốn bồi thường em."
*tung cành olive: olive tượng trưng cho hòa bình, tung cành olive là có ý giảng hòa
Khi Thân Như đi tới, vừa vặn nghe một câu như thế, trên mặt ả lúc xanh lúc trắng, đầu ngón tay bấm chặt đến ửng đỏ, trong hô hấp mang theo phập phồng lửa giận.
Ả có thể dùng vô số thủ đoạn đối phó Nguyễn Nhu, thế nhưng không thể làm trước mặt Trần Dần. Nếu như thuận lợi, nửa đời sau của ả có thể buộc chặt Trần Dần ở bên người. Như vậy vừa được là minh tinh phong quang một thời, vừa là phu nhân hào môn một đời vô lo.
Phụ nữ bình thường dùng vốn liếng của mình để đổi đời, cũng chỉ có thể dựa vào con đường lập gia đình này. Cho dù sau này ly hôn, ả cũng có thể thu hoạch được vô số mối quan hệ cùng tài sản.
Ả phí hết tâm tư đoạt được Trần Dần từ bên người Nguyễn Nhu, chính là vì điều này.
Liên hoan được phân nửa, Trần Dần đi ra ngoài nghe điện thoại, Thân Như tranh thủ cơ hội, tìm một cái cớ, ngồi vào bên cạnh Nguyễn Nhu.
Hai người cười đến dối trá, câu có câu không trò chuyện, thoạt nhìn giống như chị em bình thường nói chuyện phiếm.
Thân Như: "Tôi nói cho cô biết, coi như cô vào vòng giải trí, cũng không đứng vững, nói không chừng ngay cả cơ hội xuất đạo cũng không có."
Nguyễn Nhu cười nói: "Aiz, cô uy hiếp tôi à? Tôi phải sợ sao?"
Thân Như sửng sốt, hung tợn trừng cô, nói tiếp: "Nguyễn Nhu, không cần thiết phải liều mạng vì Trần Dần như vậy, bộ dạng đến chết không buông tay của cô thật sự rất đáng khinh."
Nguyễn Nhu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Thời gian không sai biệt lắm, nên về nhà.
Cô thuận tay cầm ly Whiskey vừa thêm đá trên bàn, ưu nhã đứng dậy giội lên trên đầu Thân Như, thanh âm kiều mỵ: "Đúng lúc để cho cô thanh tỉnh chút, miễn cho cô luôn cho là toàn thế giới liền chỉ có một mình Trần Dần là đàn ông."
Trần Dần vừa lúc đẩy cửa tiến đến, đầu tiên là thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Nguyễn Nhu, sau đó mới là bộ dáng chật vật của Thân Như.
Nguyễn Nhu cầm túi xách chạy tới cạnh cửa, cô hướng hắn nháy mắt mấy cái, dí dỏm ném một nụ hôn gió qua, trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã nghênh ngang rời đi.
Toàn bộ quá trình, không đến ba mươi giây.
Chốc lát.
Trong phòng vọng lên tiếng Thân Như thét chói tai: "Nguyễn Nhu, tôi sẽ không để yên cho cô!"
Trần Dần hơi cau mày, lùi về sau ghế lô.
Đứng hít thở không khí ngoài hành lang, trong không trung tựa hồ còn lưu lại mùi hương của Nguyễn Nhu. Hoa hồng hoang dã. Hương thơm ngào ngạt lạnh giá, kiêu căng khó thuần.
Tin nhắn vang lên. Hai tin đồng thời gửi đến.
Một cái của Thân Như. Ả đã nhanh chóng ổn định tâm tình, trước một bước lấy về tình cảm của hắn: "Anh còn ở bên ngoài sao? Có thể đợi em rồi cùng nhau trở về không?"
Trần Dần suy nghĩ một chút, chọn xóa bỏ.
Ngón tay lướt qua ảnh đại diện của Nguyễn Nhu. Ảnh đại diện chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp đã đổi thành hình một chữ "Chú", không biết là có ý gì, có thể là theo đuổi một phạm trù nghệ thuật nào đó.
Hắn mở tin nhắn của cô. Một bức hình, đã gửi trước đó nửa giây, không nhìn rõ, đã bị rút về.
"Có giống hay không?"
Giống cái gì? Trần Dần gửi tin nhắn qua hỏi, thế nhưng cô không trả lời. Muốn gọi điện thoại hỏi, lại cảm thấy đường đột, thẳng đến ban đêm chìm vào giấc ngủ, vẫn như trước cố nhớ lấy vừa rồi cô gửi hình ảnh gì.
Trò khôi hài lúc liên hoan phát sinh không bao lâu, lứa bạn học tốt nghiệp lại sôi trào lần nữa.
Từ ảnh đế đến ảnh hậu tiếp khách, đội hình điện ảnh xa hoa chưa từng có, nữ chính lên mây rồi.
Một tấm hình đơn giản, không có bất kỳ giới thiệu nào.
Trong hình cô gái trẻ tuổi da dẻ trong suốt, ngũ quan thanh lệ, không phấn trang điểm, linh khí bức người.
Giới thiệu cá nhân, chỉ có hai chữ: "Nguyễn Nhu."
Phương thức phát hành tuyên truyền đơn giản như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Trong lúc nhất thời, đầu đề các trang báo lớn ào ào nổ tung, bộ phim này kèm theo một lượng lớn fans hâm mộ, bất kể là ai, chỉ cần diễn nó, hoàn toàn chính là nằm chờ chiến thắng.
Đạo diễn danh tiếng, biên kịch danh tiếng, toàn bộ ảnh đế ảnh hậu, ngay cả người qua đường đều là tiểu sinh đang lên, bộ phim này, chưa phát đã sớm nổi danh.
Hai chữ "Nguyễn Nhu", nhanh chóng đứng đầu tìm kiếm. Càng là giới thiệu đơn giản, càng có thể làm mọi người tò mò.
Thời điểm Thân Như chứng kiến tin tức, vừa lúc đang quay ở phim trường, cả người tức giận đến hỗn loạn, một cảnh diễn trên sân thượng suýt nữa biến thành diễn nhảy lầu.
Ả khóc lóc kể lể gọi điện thoại cho Trần Dần: "Có phải hay không là anh muốn bồi thường cô ta, cho nên lặng lẽ gạt em, thay cô ta chuẩn bị?"
Trần Dần nhíu mày, ăn ngay nói thật: "Bản lĩnh của anh không lớn như vậy."
Thân Như tự biết nói nhầm, Trần Dần tuy là ra tay phóng khoáng, nhưng quả thật không có loại kỹ năng thông thiên này. Hắn tìm cho ả tài nguyên, đều là dùng tiền đổi. Mà tài nguyên điện ảnh lần này của Nguyễn Nhu, ngoại trừ tiền, còn phải có quan hệ sâu rộng.
Thân Như nằm mơ cũng không nghĩ tới Nguyễn Nhu sẽ một bước lên trời, ả thật vất vả cầu xin Trần Dần cho mình vai diễn trong một bộ điện ảnh, còn chỉ là nữ số ba, kết quả Nguyễn Nhu vừa lên chính là bố trí đẳng cấp.
So người với người, đúng là tức chết người.
Thân Như luẩn quẩn trong lòng, trực tiếp tìm người bịa đặt tin xấu của Nguyễn Nhu. Thừa dịp Nguyễn Nhu còn chưa nổi tiếng, vừa lúc mua được toàn bộ mạng lưới bôi đen một lớp.
Sự tình ban ngày ả làm, buổi tối đã bị người quật ngã.
Người đại diện cách xa vạn dặm từ nước ngoài bay trở về, cố tình lôi Thân Như khỏi phim trường, nghiêm khắc cảnh cáo: "Cô có còn muốn lăn lộn ở trong cái vòng này hay không? Mua tin bôi đen người khác, cô chỉ mới khởi nghiệp ở tuyến số ba, có tư cách gì bôi đen nữ chính phim điện ảnh được đầu tư mấy tỉ?"
Thân Như bị hù dọa: "Em..."
Người đại diện rầm một phát đập điện thoại lên bàn: "Cô lục lại một chút, nhìn xem có bao nhiêu trang web phát tin tức bôi đen này ra ngoài?"
Thân Như vội vã lục soát. Then chốt chính là tìm kiếm vô số lần, cũng không có một nơi nào phát ra ngoài.
Người đại diện tức giận chỉa về phía mặt ả: "Lần sau cô còn làm ra loại sự tình không có đầu óc này, toàn bộ công ty đều phải vì cô mà chôn cùng!"
Thân Như lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, ả cẩn thận từng li từng tí gọi điện thoại cho Trần Dần tìm hiểu tin tức, đem tin tức người đại diện vừa nói báo cho hắn biết, ủy khuất nói: "Nguyễn Nhu lần này khí thế hung hăng, sau lưng cô ta khẳng định có người làm chỗ dựa."
Trần Dần thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình: "Ừ, cô ấy mới tìm bạn trai mới."
Thân Như còn đang muốn nói tiếp, bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tít tít.
Thân Như hô hấp đình trệ, Trần Dần vậy mà lại cúp máy ả?
Lại gọi tới, đường dây báo bận. Thân Như tức điên, toàn thân phát run, vùi đầu khóc lớn.
Bên kia, Trần Dần gọi Nguyễn Nhu. Vừa từ miệng nói ra những lời "Mới tìm bạn trai", trong lòng bách vị tạp trần*, cả người không thể khống chế, chỉ muốn lập tức hỏi rõ.
*trăm vị lẫn lộn, nhiều cảm xúc đan xen
Điện thoại vang lên mười tiếng, không có ai nhận. Hắn phục hồi lại tinh thần, vội vã xóa cuộc gọi nhỡ, may mắn thái độ của cô thờ ơ. Dừng lại nửa giây, giữa mày nhíu chặt, bị thái độ thoải mái tự nhiên của cô làm cho đắng chát.
Cô dĩ nhiên không phải gặp dịp thì chơi. Cô thật sự đã tìm được bạn trai mới.
Bạn trai mới này, so với anh ta thì hắn chẳng là cái gì.
Trần Dần dù sao tuổi còn trẻ, ở chuyện nam nữ mặc dù rất chuyên nghiệp, nhưng cuối cùng không có kinh nghiệm quá nhiều, thuận buồm xuôi gió, vô cùng đào hoa vô số người tình, một mảnh lá nhỏ cũng không dính vào người, lại bị một đóa hoa đâm vào tay.
Tưởng là một đóa tường vi ôn nhu, quay đầu nhìn lại, hóa ra lại là hoa hồng có gai.
Hắn chợp mắt một hồi, tâm tình mới bình phục được chút, sau đó nhắn tin cho cô: "Vừa nãy gọi nhầm cho em."
Người không nghe điện thoại lúc nãy nháy mắt đáp lại: "Ừ."
Trần Dần hơi ngừng lại, có chút ngượng ngùng, không cam lòng nhắn lại một câu: "Chúc em hạnh phúc."
Cô gửi tiền lì xì cho hắn, ghi chú: "Hiểu chuyện."
Trần Dần vẻ mặt mộng bức.
Trước đêm quay phim, Nguyễn Nhu cố ý đi đến ở lại biệt thự phía tây, Trầm Phùng An vui vẻ chơi cùng cô, cả ngày chơi đủ thứ trò, còn cố tình cho một cái tên đẹp: "Rèn luyện kĩ xảo."
Chơi đến tận hứng. Thái độ Trầm Phùng An so với trước kia càng vô cùng thân mật. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là hắn ném đi tất cả quần áo của mình.
Từ trên lầu lăn một đường xuống dưới phòng khách, quần áo cởi ra lại mặc vào, vừa làm vừa cởi, lặp đi lặp lại, cuối cùng chính là trên ghế sofa
phòng khách.
Mới vừa làm xong, thở hồng hộc, cô nói: "Chú Trầm, chú không mặc quần áo cho đại huynh đệ*, không sợ làm ra chuyện gì sao?"
*ý là đeo bcs cho em trai
Anh biết, cô không uống thuốc.
Trầm Phùng An thương yêu ôm sát cô, đuôi mắt thâm thúy, khuôn mặt không chê vào đâu được, cấm dục cao lãnh, trong miệng nói ra một câu cùng bề ngoài không chút liên quan: "Tôi đã làm giải phẫu buộc garo, không có gì kiêng kị, không sợ gặp chuyện không may."
Nguyễn Nhu cắn một cái lên cằm anh, lòng bàn tay lượn vòng: "Chú Trầm, vì sao lại phẫu thuật buộc garo nha?"
Trầm Phùng An: "Bởi vì chất lượng quá tốt."
Nguyễn Nhu cười rộ lên, không có hỏi tiếp, nhưng lại khiến trong tâm Trầm Phùng An ngứa ngáy, nhìn dáng dấp mềm mại của cô nằm trên khuỷu tay anh, muốn cô hỏi nhiều thêm vài câu.
Anh đang chuẩn bị cúi đầu hôn cô, bỗng cửa chính truyền đến động tĩnh.
Trần Dần đã lâu chưa tới biệt thự phía tây.
Hôm nay tới, là vì muốn tổ chức một buổi party, chuyện Nguyễn Nhu tìm bạn trai mới khiến hắn phiền muộn, trong lòng như bị một cái gối bông chặn lại, làm gì cũng không thoải mái. Phải kiếm gì đó để dời đi sự chú ý.
Thiếu niên hai mươi tuổi, làm cái gì cũng được, chính là không thể nhai lại. Không có tiền đồ.
Lần này là tiệc ngoài trời, biệt thự phía tây rất phù hợp. Biệt thự để đó không dùng, không có sắp xếp người hầu quản lý, không cần phải lo lắng có ai đột kích kiểm tra.
Trợ lý sinh hoạt đã xin nghỉ, chuyện này chỉ có thể tự hắn xử lý, Trần Dần gọi điện thoại sắp xếp phục vụ party sớm tới tiếp nhận.
Trần Dần vừa mở cửa ra, liền trông thấy trên ghế salon có hai người.
Đều không mặc gì.
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT