Edit: Sữa Mật Ong

Người ở buổi tiệc dài cổ trông ngóng, nôn nóng muốn biết Trầm Phùng An cầm trong tay là chuỗi phật châu hay là một điếu thuốc. Phía dưới mọi người thi nhau cá cược, cuối cùng lại không biết được kết quả.

Vì căn bản Trầm Phùng An sẽ không trở về, anh đã cùng cô gái nhỏ kia kéo nhau biến mất.

Trầm Phùng An mở cửa chiếc Porsche, khởi động xe rời đi, một đường thông suốt không có gì tắc nghẽn hay quấy nhiễu, tâm tình sảng khoái lướt đi như gió. Nhưng Trầm Phùng An lại có một thói quen, mới hình thành vào năm ngoái, đó là tốc độ xe nhanh nhất không vượt quá 40km/h, giống như bây giờ, anh lái rất chậm rãi, không nhanh không chậm chạy trên đường.

Nguyễn Nhu nói một câu: "Trầm tổng, xe anh đang lái không phải là Porsche, mà là máy cày."

Trầm Phùng An dừng xe bên đường. Anh quay đầu nhìn về cô gái đang ngồi bên ghế tài xế, cô đang ghé vào cửa sổ xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, gió đêm thổi tóc cô tung bay, lộ ra vầng trán trơn bóng. Lúc này thấy anh dừng lại, cô liền ngoảnh đầu lại nhìn.

Đôi mắt sáng long lanh hệt như bầu trời sao ngoài kia.

Ánh mắt Trầm Phùng An nặng nề nhìn cô.

Đêm nay anh không uống rượu, trong đầu chung quy toát ra một ý niệm muốn khai trai*. Có thể là trên người cô mùi rượu quá nặng, xông đến khiến anh không say cũng phải say.

*khai trai: Ăn mặn lại sau khi hết ăn chay (có thể hiểu theo một thiên hướng đen tối hóa)

Trường hợp ngày hôm nay, anh mang cô ra ngoài, trong đó ý tứ hàm xúc, hắn rõ ràng, cô cũng hiểu.

Trầm Phùng An hỏi: "Túi xách em để quên tại hội sở, có cần tôi đưa em trở lại để lấy?"

Nếu cô muốn xuống xe, việc đêm nay, coi như không tính. Về sau có thể thành hay không, tùy duyên. Anh mặc dù muốn khai trai, nhưng không nhất thiết phải là ngay lúc này.

Cô cười lớn lắc đầu nhìn anh: "Chỉ là một chiếc túi Chanel thôi, không cần đâu."

Cô đã quyết định, vậy thì anh cũng không hỏi thêm nữa.

Trầm Phùng An từ trước đến nay không phải là một người văn nhã gì. Đạt nhãn duyên, được coi trọng, thưởng món ngon, coi như là buông bỏ. Mấy năm rồi mới lại phóng túng một lần, anh không cần thiết phải che giấu.

Anh một lần nữa cầm tay lái. Lúc này đây, không còn là tốc độ 40km/h. Lập tức phóng như vũ bão trên đường cao tốc.

Thoải mái vô cùng.

Trực tiếp đưa cô đến biệt thự ở ngoại thành.

Khu nhà cao cấp ở phía Tây, chuyên dùng để thu xếp cho bạn gái, nhiều năm rồi chưa từng mang theo người trở lại.

Trước khi vào cửa Trầm Phùng An cố ý hỏi: "Trước đây có từng nhờ ai như vậy không?"

"Không có, chỉ quen một người. Là quan hệ nghiêm túc."

Mới vừa hỏi xong, nhớ tới là người tiểu Trần mang tới, cũng không hỏi nữa. Không có báo cáo của bác sĩ liền quyết định loại sự tình này, trước đây chuyện đó chưa từng phát sinh, ngày hôm nay lại không giống, anh hiếm khi lại có ham muốn chinh phục đối với một người.

Anh nhìn cô giống như đang xem một loại hoa quả no đủ mọng nước, tuổi trẻ tươi mới, còn chưa nếm vào trong miệng, mà đã cảm nhận được tư vị bên trong.

Cô không biết trời cao đất rộng, quả thật rất hợp khẩu vị của anh.

Nguyễn Nhu đứng ở cửa trước cởi giày, đôi giày cao gót 7cm vừa cởi ra, liền thấp đi một đoạn, vóc người như học sinh cấp ba* (ý tác giả là về chiều cao), thoáng lay động rồi hướng anh đi tới, chưa quen thuộc bố cục, suýt chút thì ngã.

Anh cũng không đến đỡ, suy nghĩ lạnh nhạt muốn nhìn cô chật vật từ dưới đất đứng lên. Cô le lưỡi, miễn cưỡng thở phào, giống như là vừa tránh khỏi một kiếp nạn lớn.

Trầm Phùng An rót cho mình một ly rượu. Cô hướng đến quầy bar bên cạnh ngồi xuống, cười nhìn hắn: "Trầm tổng, vẻ ngoài của anh rất giống bạn trai cũ của tôi."

Trầm Phùng An uống được một nửa, cong môi cười: "Lời kịch này của em có chút tầm thường."

Nguyễn Nhu thanh âm thanh thúy: "Là lời thật."

Trầm Phùng An cười không nói, ngón trỏ đặt trên ly thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy về phía trước: "Bắt đầu đi."

Anh không việc gì phải nhẫn nại, càng không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt. Người đã mang về, cũng không cần phải nói nhảm nữa.

Cô lập tức ngơ ra, ngây ngốc hỏi: "Bắt đầu cái gì?"

Trầm Phùng An thong thả ung dung nhấp một ngụm rượu, hướng cô vẫy tay, không đợi Nguyễn Nhu đứng vững, duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

Độ rượu. Độ đến mức cô sặc mạnh ho khan.

Trầm Phùng An không dừng lại, hắn chơi xấu cắn môi cô chậm rãi nhấm nháp, thưởng thức vẻ mặt hoảng hốt của cô, đối với trò hay kế tiếp vô cùng chờ mong.

Hơi thở như lửa nóng, lạnh lùng nói: "Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhỏ, bề ngoài thành thục, bên trong lại ngây ngô."

Cô bĩu môi, bất mãn kháng nghị: "Không biết ai ngây ngô đâu."

Khóe miệng anh khẽ nhếch. Cũng rất cứng đầu, tính tình không chịu yếu thế, rất tốt, nhưng gặp phải anh, có khả năng phải chịu một ít khổ rồi.

Anh ghé sát vào bên tai cô nhẹ nói: "Biết người quen đều gọi tôi là gì không?"

Cô: "Gọi là gì?"

Trầm Phùng An bế cô hướng vào phòng ngủ: "Mặt người dạ thú."

Cảnh đêm kiều diễm loạn mắt người.

Sau một tiếng rưỡi, người đầu tiên đi vào phòng tắm không phải Trầm Phùng An, mà là Nguyễn Nhu.

Trầm Phùng An nửa nằm trên gối, có chút phiền não, thời gian trôi qua, anh thoáng lấy lại tinh thần, hướng phòng tắm nhìn thử. Bên trong truyền đến tiếng nước cùng với tiếng cô đang...đắc ý ca hát.

Anh cho rằng cô là tiểu bạch thỏ, kết quả chân chính giao đấu mới phát hiện cô chính là hồ ly tinh. Kỳ phùng địch thủ, dùng ở trên người cô, bất quá cực kỳ thích hợp.

Trầm Phùng An một bên tình nguyện đem cuộc đọ sức lúc nãy là ở thế hòa, hoàn toàn quên mất chính mình suýt chút nữa xấu hổ xuất ra.

Anh tự an ủi mình, thanh tâm quả dục quá lâu, khó tránh khỏi sai lầm một lần.

Nguyễn Nhu hát càng lúc càng lớn, cô gọi hắn: "Trầm tổng, có muốn cùng tắm hay không nha~"

Trầm Phùng An mặt không chút thay đổi, cầm điều khiển từ xa lên, điều chỉnh đến phòng tắm, ấn xuống phím "Nước lạnh".

Bên trong liền truyền đến tiếng thét chói tai.

Cô trùm khăn tắm đi ra, tức giận bất bình trừng mắt về phía anh, Trầm Phùng An vỗ vỗ vị trí bên người: "Lại đây, nói chuyện phiếm."

Cô thu hồi tức giận thay vào đó vui vẻ đi tới: "Nói chuyện gì, tán gẫu việc anh lúc nãy rất lợi hại sao?"

Thân hình Trầm Phùng An đông cứng.

Giữa hai người cách một cái gối, đầu cô ướt sũng, hai tay chống cằm, tươi cười quyến rũ nhìn anh.

Khuôn mặt câu nhân, ánh mắt càng câu nhân.

Trầm Phùng An vén lọn tóc xoăn của cô lên: "Bạn trai cũ dạy dỗ rất tốt."

Cô không cho là đúng: "Hắn không giỏi. Hồi nãy em không nói rõ ngọn ngành, anh đã phỏng đoán rằng em còn là xử nữ, đúng không?"

Trầm Phùng An á khẩu không trả lời được.

Ở khía cạnh khác mà nói, nửa câu sau cô nói không sai.

Cô nháy đôi mắt to đen bóng, tiếp tục nói: "Em đây là trời sinh thần thông."

Trầm Phùng An phù một tiếng bật cười.

Sau khi cô cởi bỏ rụt rè, quyến rũ đến mức khiến người yêu thích. Không đúng, không thể nói là rụt rè, dù sao cô từ đầu tới cuối cũng chưa từng che đậy.

Nguyễn Nhu chủ động lấy gối ôm ra, gần sát ôm lấy anh, phát biểu cảm nghĩ trước anh một bước: "Em rất thích anh, chính là tư vị nhất kiến chung tình* kỳ diệu." Cô dừng một chút, nói thêm câu: "Ý em muốn nói đến phương diện tố chất thân thể, tất nhiên, tướng mạo của anh cũng rất đẹp trai, là loại hình vừa nhã nhặn vừa hư hỏng, rất phù hợp thẩm mỹ của em."

*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Cô nói lời này, làm cho anh có ảo giác là mình chơi gái. Trầm Phùng An không để ý nói: "Sợ tôi không giữ lời, nên nói lời hay trước?"

Cô lắc đầu, giọng nói chăm chú nghiêm túc: "Cho dù anh không giữ lời, em ngủ với anh, cũng không thua thiệt."

Trầm Phùng An từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười: "Nhìn em chỉ là một cô gái cũng không dễ dàng, tôi sẽ không lừa em." Anh đem lời kịch tự biên nói đến hoàn hảo: "Thật không dám giấu diếm, tôi rất nghèo, sắp phá sản, cho nên mới giống như em, đi họp mặt muốn tìm một chỗ dựa vững chắc."

Quả nhiên, Nguyễn Nhu lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên anh bây giờ là một tên lừa gạt cầu bao nuôi?"

Lần đầu cô thấy một người thế lực như anh lại có thể đáng yêu như vậy.

Trầm Phùng An gật đầu: "Coi là vậy đi."

Nguyễn Nhu thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ giang tay ra: "Sao lại không nói sớm, mà lại đợi đến sau khi ngủ xong mới nói."

Trầm Phùng An diễn kịch phải diễn đến cùng: "Thật ngại quá."

Cô vốn đưa lưng về phía anh, bỗng nhiên quay lại, đôi tay nhỏ bé nhéo nhéo mặt anh, giống như đang quan sát mặt hàng, giọng nói uể oải: "Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn có thể làm sao, cũng may công phu trên giường của anh rất tốt, em rất hài lòng, aiz, anh thiếu nợ bao nhiêu tiền, nếu không phải quá nhiều, em có thể suy nghĩ việc bao nuôi anh."

Trong mắt cô như có ánh sao, đối với tương lai tràn ngập kì vọng: "Ngược lại em muốn làm đại minh tinh, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền." Cô bất mãn mà nhìn anh: "Anh cũng đừng chào giá quá cao, nói khó nghe một chút, anh dù sao cũng đã ba mươi sáu tuổi, thời kỳ vàng son đã qua rồi, lão nam nhân làm sao đáng giá bằng tiểu thịt tươi."

Trong ánh mắt của cô viết câu: "Em xem trọng anh chính là vinh hạnh của anh."

Nửa điểm không tự nhiên cũng không có. Cô thậm chí không hề oán giận anh, không có gào khóc nói phải báo cảnh sát.

Trầm Phùng An hơi ngừng lại, sau đó cúi đầu cười to.

Thú vị.

Nguyễn Nhu đẩy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng bổ nhào về phía trước: "Anh cười cái gì!"

Trầm Phùng An đè lại tay cô, mâu quang sâu thẳm, thẳng tắp nhìn cô, không đầu không đuôi nói một câu: "Em định xuất đạo như thế nào?"

Nguyễn Nhu mím mím môi, thanh âm lanh lảnh như châu rơi trên mâm ngọc, hứng khởi nói: "Quay một bộ phim lớn, đóng vai chính."

Trầm Phùng An ôm cô vào lòng lần nữa, cô nằm trên khuỷu tay của anh, tựa như một đứa bé, bĩu môi cằn nhằn: "Đừng ra ngoài nói em bị anh lừa gạt, nếu như làm chậm trễ việc tìm chỗ dựa vững chắc của em, đến lúc đó kết hoạch bao nuôi anh sẽ không thực hiện được."

Trong lòng anh cảm thấy hơi ngứa, nhiệt tình đã lâu chưa có cháy lên, liên tục bóp lấy khuôn mặt căng bóng như lòng trắng trứng của cô: "Thế nào? Em tìm chỗ dựa vững chắc còn muốn chuẩn bị cắm cho hắn một cái sừng?"

Nguyễn Nhu vặn vẹo, thành thực trả lời: "Ai bảo anh là hàng tốt chứ, ngủ một lần, bằng mười lần. Lỡ như em tìm được một chỗ dựa vững chắc bị liệt dương thì mỗi ngày phải tìm anh để an ủi thể xác và tinh thần rồi."

Trầm Phùng An dở khóc dở cười.

Ngày thứ hai Nguyễn Nhu rời đi, gọi xe, không để anh tiễn, anh cũng không muốn tiễn, nhìn cô đứng ở cửa líu ríu: "Ngủ thêm một lát đi, tối hôm qua cực khổ rồi, hai ngày nữa em lại tới tìm anh."

Cô đã đem anh thành trai bao rồi. Trầm Phùng An chậm rãi đứng dậy mang giày, vừa nhấc mắt, cô đã tiến đến trước mặt.

Cô lấy điện thoại di động của anh, mạnh mẽ đè ngón tay anh xuống để lấy vân tay mở khóa, sau đó thêm tất cả phương thức liên lạc của anh. Mấy phút sau, cô ném điện thoại di động vào trong ngực anh, tiếp theo cười cười in lên trán anh một nụ hôn: "Chú Trầm, ngoan ngoãn chờ em triệu hạnh*."

*triệu hạnh = gọi vào sủng hạnh: giống như vua sủng hạnh phi tần

Trầm Phùng An trong lòng trăm vị tụ tập.

Nguyễn Nhu sau khi rời đi, lập tức có một tin nhắn gửi đến, là cô chuyển khoản phát tiền lì xì khen thưởng.

52000. Ps: hôn môi*

*nguyên văn: sao sao đát có nghĩa là icon môi hôn

Trầm Phùng An tay run lên.

Lát sau.

Trầm Phùng An đi tới phòng khách, đến gian thờ tượng ngọc Quan Âm Đại Sĩ tôn quý, anh theo thường lệ cúng vái 3 cây hương, sau đó tùy ý đem phật châu trên tay ném sang bên cạnh.

Ở trên ghế salon chợp mắt một chút, sau đó lười biếng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Cậu tìm một đạo diễn lớn, đội ngũ vai phụ toàn ảnh đế ảnh hậu, tôi muốn nâng đỡ người mới xuất đạo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play