Trong văn phòng của đoàn làm phim Sharp đang xem lại phần kịch bản của mình.... Buổi quay lần này là một câu truyện thường gặp trong những cuốn tiểu thuyết hiện nay của giới trẻ... nam chính là một cậu thiếu niên đứng hàng top của trường.. là vương tử lạnh lùng lại xa cách... trong khi nữ chính lại là một đóa bạch liên hoa hiền lành vụng về lại rất xinh đẹp....
Rồi trong một lần tình cờ đụng nhau nơi sân trường nam chính chợt cảm thấy vẻ vụng về của nữ chính rất thú vị... sau đó là những pha trêu chọc đầy dục vọng.. biến bạch liên hoa xinh đẹp thành bạch dâm oa...
Sharp nhíu nhíu mày vẻ mặt khó hiểu... bạch liên hoa ra vẻ rất được ưa chuộng... loài người thật kỳ lạ.. những cô gái kiên cường tự lập lại không thích.. mà đi thích những thứ giả tạo đầy dơ bẩn... bất quá vụng về sao?
Ra vẻ mèo con của hắn cũng rất thú vị... lại... ngon miệng... Sharp nghĩ nghĩ rồi khẽ liếm môi... cánh môi khẽ cười cười rồi hắn úp cuốn kịch bản lại đi ra ngoài...
Sharp đi dọc theo hành lang vắng vẻ... những căn phòng ở dãy hành lang này khoảng tháng sau mới có thể sử dụng... rất yên tĩnh... rồi hai bóng người xoẹt qua góc hành lang rồi mất tích ở phía căn phòng cuối cùng...
Hắn tò mò đi theo phía sau thì phát hiện một điều thú vị...
Lúc sáng hắn đã thấy lạ vì những biểu hiện trên gương mặt cô... cứ cảm thấy vật nhỏ của hắn hôm nay khi ngồi xuống cứ thấp thỏm không yên.... Cứ như không dám ngồi thẳng xuống...
Suốt cả buổi học khuôn mặt Y Ngưng đều đỏ bừng một cách quyến rũ... rồi chợt nghĩ tới việc gì trong đôi mắt lạnh lùng trở nên càng ngày càng ám... sau đó như cơn lốc thổi qua trái tim hắn... ra vẻ hắn quên một chuyện rất quan trọng...
Lần đầu tiên gặp vật nhỏ là ở công viên bánh kẹo.. khi đó cô nhóc đang bị một người nam nhân điều giáo... người đó là Âu Dương Hàn... sau đó hắn liên tục phát hiện xung quanh vật nhỏ có thêm vài người nữa...
Lại nghĩ đến việc sáng nay dáng vẻ thấp thỏm đó.. Đáng chết... lại quên chuyện quan trọng như vậy...
Vũ Hạo Nhiên tà cười nhìn phía đang thở hồng hộc Doãn Y Ngưng thì cảm thấy rất hài lòng... xem ra bọn nam nhân đó điều giáo rất không sai thôi... nhìn xem... chỉ mới hôn một chốc cơ thể mềm mại này đã không có sức lực phản kháng...
Một bàn tay đưa xuống hoa huyệt đang ướt át hắn thổi một hơi vào lỗ tai cô. Doãn Y Ngưng khẽ run rẩy rồi kẹp chặt đôi chân lại.. cô đưa hai tay định đẩy tên thiếu niên đang đè trên người mình thì nghe giọng cười khàn khàn vang lên bên tai.
Nhiên~ đừng chạm nơi đó...
"Không chạm nơi nào a~ Nơi này... nơi này... hay là này?" Vũ Hạo Nhiên khanh khách bật cười nhìn phía đang hồng mặt thẹn thùng Doãn Y Ngưng... mỗi lần hỏi một câu ngón tay tà ác lại di chuyển tới một vị trí mẫn cảm trên cơ thể của cô...
"Nhiên.... Ngươi xấu..." Hức... Hạo Nhiên sao lại hắc hóa rồi a~ trở nên càng ngày càng sắc... mười năm nay tuy cả hai đều có những hành động rất thân mật như ôm hôn... như liếm láp nhưng hắn chưa bao giờ ... cởi đồ cô như bây giờ a... hơn nữa... hơn nữa lại là ở trong trường...
"Vật nhỏ.. ta thật ghen tỵ bọn họ lúc nào cũng ở bên ngươi... thật ghen tỵ lúc nào trong lòng ngươi cũng có họ... thật ghen tỵ lúc nào ngươi cũng dựa dẫm... ỷ lại vào họ ...." giọng nói run rẩy như đang lên án một sự thật tàn nhẫn... mười năm bên cô... mười năm nhìn cô ỷ lại những tên được hắn gọi là tình địch... hắn ghen tỵ phát cuồng... nhất là những khi đi học ... đưa đi đón về bọn họ đều tự làm...
Cái đầu trên bả vai khẽ run run khiến Doãn Y Ngưng chợt thất thần... đôi mi dài run rẩy khẽ cụp rồi cô đưa tay ôm lấy đầu Vũ Hạo Nhiên...
Mười năm nói dài không dài... nói ngắn không ngắn nhất là khi sinh tử không rời... cho dù có ngu ngơ thể nào cô cũng biết được đó là gì... Vũ Hạo Nhiên yêu cô... thật yêu thật yêu... tình yêu đó không thua chút gì so với tình cảm những người khác dành cho cô... cũng không thua chút gì so với thứ tình cảm cô dành cho ..... bọn họ...
Ở Huyền Vu đại lục cô không hiểu yêu là gì bởi vì trong tâm cô toàn bộ đều dành cho việc tìm kiếm linh hồn Doãn Hàn... nhưng khi xuyên đến đây... cô mới biết tình cảm của mình càng ngày càng nhiều... người mình quan tâm cũng càng lúc càng đông... làm sao bây giờ...