Trên xe là những tiếng ồn ào náo nhiệt bàn luận về buổi ngoại khóa hôm nay... bé con nào đó vui vẻ gửi hình chụp thành phẩm của mình cho các vị ca ca kèm theo lời nhắn đây là chiếc bánh đầu tiên cô nhóc tự làm...

Doãn Mặc đang họp với đối tác ở công ty thì nghe tiếng tin nhắn gửi tới... hắn bật lên xem thử thì bật cười... thành phẩm đầu tay của tiểu nha đầu...

"Trông có vẻ rất ngon." vị đối tác nhìn thấy tấm hình chiếc bánh xinh xắn ngon miệng thì mở miệng khen khiến vị CEO nào đó rất vui vẻ...

"Ân. Trường Lanka đang có chuyến ngoại khóa ... nên có lẽ đây là điểm đến đầu tiên của con bé."

Là chung trường a~ có vẻ như năm nay lại đi vườn dâu... vị đối tác nào đó suy nghĩ sau đó cười cười rồi nói...

"Muội muội của CEO Doãn chắc chắn là một cô nhóc rất thông minh cùng khéo tay... ta nghe hài tử của ta từng kể... đến vườn dâu bọn nhóc phải tự làm ra thành phẩm của mình mà không có sự giúp đỡ của người lớn... chậc... ngươi không biết thành phẩm đầu tiên của thằng nhóc nhà ta khiến ...."

.......

Phía bên dự hội thảo Đông Phương Vũ cũng đang xem tấm hình... hắn cười cười vẻ sủng nịch rồi cất điện thoại tiếp tục buổi dự thảo... trong đầu là hình ảnh bé con nào đó đang loay hoay làm bánh... hắn khẽ lắc đầu rồi chuyên tâm vào buổi tọa đàm.

........

Âu Dương Hàn đang điều tra lại việc bé con bị nhốt bên tòa lâu đài Parnoda thì nghe tiếng tin nhắn... hắn mở ra điện thoại khuôn mặt ôn nhu vuốt ve tấm hình cô nhóc vừa gửi... tiểu nha đầu xem ra rất vui vẻ a~

Rồi nhìn phía tấm hình chụp trên bàn hắn khẽ híp mắt, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm... kẻ giấu mặt trong vụ lần trước đang dần hiện ra...

Trong tấm hình là bóng lưng một người trong chiếc đầm đỏ lỏa ra một mảnh lưng trắng noãn ... phía trên đầu lại bị ánh sáng của chiếc bóng đèn che đi màu tóc... một tay cầm làn váy... tay còn lại đang nắm tay một cô bé mặc đầm đỏ ren trắng đi về hướng con đường mòn khu toilet bỏ hoang...

Hắn nhất định phải bắt được kẻ đó... người đã làm hại bé con suýt mất mạng...

Cái hắn cần là thời gian.... Phải nhanh... bởi hắn linh cảm... nếu không tìm ra người đó nhanh hắn sẽ hối tiếc không kịp...

Bé con... bé con của hắn... không thể có việc.

.............

Phía bên vùng đất chết Comixda một thiếu niên cả người đẫm máu đang bên trong lều trại... từ khi đến đây mỗi ngày của hắn như đang sống trong địa ngục... sát...sát...sát...và sát... cánh tay dính đầy những vết máu khô cầm lấy tấm hình một cô bé đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch cùng đồ chụp oxi khẽ vuốt ve...

Trong đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí ánh lên vẻ ôn nhu chợt lóe rồi hắn mở điện thoại... từ khi tới Xperia Comix... đây là lần đầu tiên hắn mở di động của mình...

*Thiên ca ca du học ngoan ngar... khi Thiên ca ca trở về Y Ngưng sẽ làm co Thiên ca ca chiếc bánh này này.....* sau câu nói là hình chiếc bánh dâu ngon miệng mà cô nhóc tự làm... kèm theo lời nói *Thiên ca ca mau mau trở về a~ Y Ngưng nhớ Thiên ca ca~*

"Du học a~" hắn thều thào... hóa ra những tên kia đã nói hắn đi du học... như vậy cũng tốt... Thiên thần của hắn chỉ nên nở nụ cười...

Long Ngạo Thiên khẽ bật cười rồi một giọt nước mắt chảy trên gò má... những vết máu cũng thi nhau rơi xuống từ vầng trán được băng bó tạm thời.... Bé ngoan... Thiên ca ca sẽ thật sớm trở về...

Aiz.. xem ra không nên nghỉ ngơi a~ phải dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ...

Con mồi của ta... đồng đội của ta... hãy ngoan ngoãn ngồi đó nhar~

Ngồi đợi tử thần buông xuống...

Khục.... Khục....

Long Ngạo Thiên bước ra khỏi chiếc lều tạm thời rồi đi thẳng vào cánh rừng tối đen như mực... thân ảnh cô độc lại đầy vẻ cương quyết biến mất sau rừng cây.

........

Sau khi gửi tin nhắn cô nhóc nào đó mở ra thành phẩm của mình đặt từng miếng bánh vào chiếc dĩa nhỏ có sẵn trên xe và đi xung quanh chia cho mọi người...

Tiểu Y Ngưng cầm phần bánh đem tới mời các lão sư có trong xe ...cả tài xế cũng có phần... sau đó quay lại chỗ của mình lấy những phần bánh còn lại chia cho mọi người...

Đang ủ rũ vì mất thành phẩm Tiết Hiểu Ngọc chợt thấy trước mặt một chiếc bánh ngon lành thì nuốt nuốt miếng... kế bên đang ăn bánh một cô nhóc tóc hồng ánh mắt giảo hoạt lóe lên sau đó đưa tay giả vờ cầm lấy....

"Ngọc Ngọc không muốn ăn thì để Hỷ Hỷ ăn luôn hai phần a~ Ngưng Ngưng làm bánh thật ngon đâu~"

Hiểu Ngọc nghe vậy nhanh tay cầm lấy dĩa bánh sau đó dùng muỗng sắn một miếng bỏ vào miệng luôn mồm khen ngon...

Doãn Y Ngưng chia xong bánh thì đi trở về chỗ ngồi ăn... cảm thấy mọi người thích nên cô nhóc trông rất vui vẻ... mắt to khẽ híp lại sau đó luôn miệng ngồi nhai... ân... cũng không tệ.

Những hài từ khác cũng đem thành phẩm của mình ra chia sẻ với mọi người.. trên xe là đầy ắp tiếng cười đùa trong trẻo...

Vũ Hạo Nhiên thấy bên môi cô nhóc dính kem thì đưa tay chùi nhẹ sau đó bỏ phần kem đó vào miệng rồi khen ngon~ bé mèo nào đó trợn tròn mắt sau đó đỏ bừng khuôn mặt khẽ cúi đầu.... Dường như bé con nào đó đã quên hẳn lời dặn trước khi đi của các ca ca...

["Y Ngưng ngoan ngar~ cũng phải chia cho ai gia một phần a~ Con xem~ ai cũng có phần chỉ có ai gia chưa có..." mỗ tác giả nào đó da mặt dày đi tới làm nũng...

Tiểu nha đầu chưa kịp trả lời thì bị một bàn tay kéo ra sau người...

Vũ Hạo Nhiên ánh mắt khinh bỉ khẽ hừ một tiếng "Đã hết phần." Sau đó cầm miếng bánh còn dư bỏ thẳng vào miệng xoay mông dắt vật nhỏ của hắn đi.

Mỗ tác giả khuôn mặt hóa đá...khóe môi run run... Hồn đạm...]

Tâm hồn ta cần được an ủi... cầu like a~ *cắn khăn tay*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play