Doãn Mặc thở dài nhìn đang ngọt ngào chìm vào giấc ngủ Doãn Y Ngưng. Hắn vuốt nhẹ gương mặt đang dần hồng hào của cô nhóc sau đó hôn hôn khóe môi cô...
"Bảo bối ngoan... nhóc con ngủ ba ngày rồi a~ cũng nên tỉnh rồi nha.. không phải Y Ngưng rất muốn đi học sao?" nói nói Doãn Mặc ngậm một ngụm nước nhỏ áp môi lên môi cô bắt đầu uy nước... ba ngày nay từ ăn tới uống ba người bọn hắn đều thay phiên nhau uy cô... bởi vì tiểu đứa ngốc này không thể tự ăn được...
Đông Phương Vũ cũng cười cười nhìn đang cau mũi tiểu Y Ngưng rồi ôm bé con nào đó vào thẳng phòng bệnh... người đút cháo người cho uống sữa uy bất diệt nhạc hồ... ăn uống no nê cô nhóc nào đó chớp chớp mắt to bắt đầu chu miệng thắc mắc...
"Ca ca... Vũ ca ca.. Thiên ca ca đâu a~ lúc ngủ Ngưng nhi nghe giọng Thiên ca ca nha meo ô
" nghe giọng ca ấy rất buồn a~ là do Ngưng nhi ngủ suốt không chịu tỉnh sao? Cho nên Thiên ca ca giận không thèm tới thăm Ngưng nhi nữa á meo
~
Đông Phương Vũ cùng Doãn Mặc khuôn mặt trầm xuống ánh mắt tránh né.... Nên nói sao bây giờ... không lẽ họ phải nói tên ranh con kia đi tìm đường chết? Không biết tên kia chết không chứ bọn hắn là chết chắc... cô nhóc này sẽ khóc thét lên cho xem... Thật đau đầu...
"Thiên ca ca của muội phải đi du học a~ cho nên sẽ rất lâu bé mèo không thể gặp Thiên ca ca a~" Âu Dương Hàn đi tới ngoài cửa thì nghe giọng nói ngọt ngào vang lên... hắn cảm thấy trong ba ngày nay đây là âm thanh dễ nghe nhất... bất quá mở miệng ra là hỏi Thiên ca ca... Ưmk... bảo bối a~ Như vậy là không công bằng biết không nha~ Hàn ca ca cũng sẽ ghen đó...
"Thiên ca ca thật xấu... không tạm biệt Y Ngưng... hừ...hừ..." cô nhóc nào đó phụng phịu...
Đông Phương Vũ cùng Doãn Mặc đưa mắt nhìn Âu Dương Hàn thì thấy hắn khẽ lắc đầu... không tìm ra... kẻ nhốt bé con vào toilet bỏ hoang rất khéo léo khi luồn lách các máy quay an ninh trong vườn... vì là khu bỏ hoang cho nên ngoại trừ tro bụi cây cối rậm rạp thì không có máy quay quanh đó...
Rốt cuộc là ai muốn trí con bé vào chỗ chết... là ai... là ai....???
Trong viện thêm hai ngày nữa thì mèo con nào đó đòi xuất viện nằng nặc... chỉ mới xuyên qua có vài tháng mà cô phải làm bạn với cái phòng bệnh hơn phân nửa thời gian... thật không muốn đâu.... Cô muốn đi học a~ đi học... đi học....