Doãn Mặc thở dài nhìn đang ngọt ngào chìm vào giấc ngủ Doãn Y Ngưng. Hắn vuốt nhẹ gương mặt đang dần hồng hào của cô nhóc sau đó hôn hôn khóe môi cô...

"Bảo bối ngoan... nhóc con ngủ ba ngày rồi a~ cũng nên tỉnh rồi nha.. không phải Y Ngưng rất muốn đi học sao?" nói nói Doãn Mặc ngậm một ngụm nước nhỏ áp môi lên môi cô bắt đầu uy nước... ba ngày nay từ ăn tới uống ba người bọn hắn đều thay phiên nhau uy cô... bởi vì tiểu đứa ngốc này không thể tự ăn được...

Doãn Mặc ngước đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thở dài... 3 ngày thật nhanh... tên ranh con nào đó chắc cũng đã tới Xperia Comix....

Cách nhau nửa vòng đại lục.. Long Ngạo Thiên đặt chân lên mảnh đất cằn cỗi mà người ta gọi là Địa ngục... Xperia Comix là nơi giáp ranh giới giữa biển đỏ Matas cùng vùng đất chết Comixda.

Trên mặt đất là những hố đất to cùng những vệt đen to đùng rải rác khắp nơi... là những vết máu lâu ngày khô cứng lại nhìn rợn người. Long Hạo Thiên khẽ nhíu mày ghét bỏ rồi đi tới trước... phía trước cánh cổng một người đàn ông vóc dáng lực lưỡng với mái tóc màu nâu khô cằn trên mặt là một vết sẹo dài xẹt qua con mắt bên trái... đang khẽ cười nhìn cậu... "RedSky. chào mừng đến với.... Thiên đường.." Thiên đường của kẻ mạnh... và địa ngục với kẻ yếu...

Tiểu Y Ngưng ngón tay khẽ nhúc nhích... đôi lông mi dài cong vút run run như cánh bướm rồi từ từ mở mắt ra... ánh mắt mê man đầy sương mù khẽ nhíu lại vì tia nắng.. một lúc sau mới thích ứng lại... bé con nào đó từ từ ngồi dậy rồi thẩn thờ... một lúc sau thì giựt lấy cây kim đang truyền dịch vứt bỏ sau đó nhích mông từ từ tới mép giường...

Thiên ca ca đâu rồi a~ Lúc nãy còn nghe tiếng cơ mà...

Bé con trèo xuống giường tay ôm chú gấu nhỏ được Âu Dương Hàn tặng lúc trước rồi đẩy cửa ra ngoài hành lang đứng đợi...

Doãn Mặc cùng Đông Phương Vũ gặp nhau ở căntin rồi một người mua cháo cho cô nhóc... người lại cầm lốc sữa rồi cùng nhau đi lên.

Doãn Y Ngưng vừa thấy hai người thì toét miệng ngọt ngào kêu gọi rồi đặng chân trần chạy tới ôm chân họ...

Doãn Mặc cùng Đông Phương Vũ vừa tới góc hành lang thì thấy bóng dáng bé nhỏ đang ào ào chạy tới... cả hai đều xanh mặt đưa tay nâng mông cô nhóc nào đó dưới đất lên rồi vỗ mông một cái...

"Bảo bối tỉnh rồi sao? Sao không mang dép mà để chân trần a~" Doãn Mặc đưa tay sủng nịch bóp nhẹ cái mũi cô nhóc...

Đông Phương Vũ cũng cười cười nhìn đang cau mũi tiểu Y Ngưng rồi ôm bé con nào đó vào thẳng phòng bệnh... người đút cháo người cho uống sữa uy bất diệt nhạc hồ... ăn uống no nê cô nhóc nào đó chớp chớp mắt to bắt đầu chu miệng thắc mắc...

"Ca ca... Vũ ca ca.. Thiên ca ca đâu a~ lúc ngủ Ngưng nhi nghe giọng Thiên ca ca nha meo ô

" nghe giọng ca ấy rất buồn a~ là do Ngưng nhi ngủ suốt không chịu tỉnh sao? Cho nên Thiên ca ca giận không thèm tới thăm Ngưng nhi nữa á meo

~

Đông Phương Vũ cùng Doãn Mặc khuôn mặt trầm xuống ánh mắt tránh né.... Nên nói sao bây giờ... không lẽ họ phải nói tên ranh con kia đi tìm đường chết? Không biết tên kia chết không chứ bọn hắn là chết chắc... cô nhóc này sẽ khóc thét lên cho xem... Thật đau đầu...

Hai vị được hỏi nào đó đang tìm câu trả lời thích hợp thì từ ngoài nghe một tiếng nói ôn nhu vang lên.

"Thiên ca ca của muội phải đi du học a~ cho nên sẽ rất lâu bé mèo không thể gặp Thiên ca ca a~" Âu Dương Hàn đi tới ngoài cửa thì nghe giọng nói ngọt ngào vang lên... hắn cảm thấy trong ba ngày nay đây là âm thanh dễ nghe nhất... bất quá mở miệng ra là hỏi Thiên ca ca... Ưmk... bảo bối a~ Như vậy là không công bằng biết không nha~ Hàn ca ca cũng sẽ ghen đó...

"Thiên ca ca thật xấu... không tạm biệt Y Ngưng... hừ...hừ..." cô nhóc nào đó phụng phịu...

Đông Phương Vũ cùng Doãn Mặc đưa mắt nhìn Âu Dương Hàn thì thấy hắn khẽ lắc đầu... không tìm ra... kẻ nhốt bé con vào toilet bỏ hoang rất khéo léo khi luồn lách các máy quay an ninh trong vườn... vì là khu bỏ hoang cho nên ngoại trừ tro bụi cây cối rậm rạp thì không có máy quay quanh đó...

Rốt cuộc là ai muốn trí con bé vào chỗ chết... là ai... là ai....???

Âu Dương Hàn nhíu mày suy nghĩ... thì một ngón tay mềm mại bé nhỏ vuốt đôi mày đang cau có của hắn.. bé con nào đó đang tròn mắt nhìn hắn ... Âu Dương Hàn cười cười rồi hôn chụt vào môi cô nhóc rước lấy tiếng cười khanh khách của ai kia...

Trong viện thêm hai ngày nữa thì mèo con nào đó đòi xuất viện nằng nặc... chỉ mới xuyên qua có vài tháng mà cô phải làm bạn với cái phòng bệnh hơn phân nửa thời gian... thật không muốn đâu.... Cô muốn đi học a~ đi học... đi học....

Thế là ba vị sủng mèo... khụ... sủng muội nào đó phải dùng tốc độ nhanh nhất để cô nhóc có thể xuất viện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play