Doãn Y Ngưng mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ... cả buổi từ sáng đến lúc trưa của ngày hôm nay cô đã cao trào rất nhiều lần.. những khoái cảm dồn dập đến như những con sóng vỗ mạnh vào bờ... khi thì rào rạc phập phồng... khi lại mãnh liệt hung hãn như dã thú vồ mồi.. lý trí kêu gào mau dừng lại nhưng thân thể lại dục cự còn nghênh..
Khiến cô càng thêm thẹn thùng là khi hai nam nhân hóa thân thú hình... cả hai côn thịt thô to chống vào hai lỗ nhỏ hoa huyệt khiến cô lần nữa triền miên không dứt... hai nam nhân nhìn mỏi mệt ngủ thiếp đi bé hài lòng hôn hôn đầu nhỏ của cô rồi thỏa mãn đi ra ngoài...
Doãn Y Ngưng sững sờ chạy xung quanh dãy ngân hà đơn độc... càng ngày càng ra sức chạy.. nước mắt rơi nhẹ xuống đôi gò má trắng hồng... đôi môi khẽ cắn lại như muốn đổ máu...
Không có... vẫn không có.. cho dù cô có kêu bao nhiêu lần cũng không có tiếng đáp lại quen thuộc... Tịch.. ngươi đang ở đâu a? Mau ra đây...
"Tịch~ Ngươi đã nói sẽ ở bên ta suốt đời... ngươi đã nói ngươi sẽ ổn... sẽ không sao hết..." nhưng mà.. bây giờ ngay cả một làn khói mỏng manh ta cũng không thấy...
"Tịch là hỗn đản.. là bại hoại... ta ghét ngươi... ghét ngươi chết đi được.." trong không gian vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.. Doãn Y Ngưng thống khổ xoa nhẹ nơi trái tim cảm thấy nó như bị khoét lấy một lỗ hổng.. nó trống trơn một cách khó chịu...
*Y...Ngưng...*
*Y.........Ngưng...*
.......
Tiếng thều thào nhẹ nhàng vang lên như tiếng gió thổi bên tai khiến đang đau khổ Doãn Y Ngưng chợt sững người.. Tịch? Là tiếng của Tịch.
Cô đứng nhanh dậy khẽ xoay tròn rồi nhắm lại đôi mắt cảm nhận phương hướng phát ra tiếng kêu... đi mãi ...đi mãi thì dừng lại...
Trong không gian nơi dày đặt nhất những vì sao là chiếc bàn được làm bằng luồng khí lạnh đang nâng đỡ một thân hình lõa lồ của một nam nhân...