Trông cô bé như chú bướm nhỏ bị mắc kẹt trong đám tơ nhện... đầy vẻ kiều mỵ cùng... ngon miệng...
Hắn còn có thể nhìn thấy nơi nhũ hoa đang căng cứng của cô nhóc... nơi dưới mông lại ẩm ướt và lầy lội... sau đó Doãn Mặc lại thấy một đoạn clip được đính kèm ghi chữ "Điều giáo 1"
Doãn Mặc khuôn mặt đỏ hồng bấm vào clip nhỏ... hắn cảm thấy hắn muốn điên mất rồi... nơi u cốc của Ngưng nhi một dòng chất lỏng phun ra theo đường cong chảy xuống tấm ra giường... hắn còn thấy tên sói đuôi to đang đưa tay hứng thứ chất lỏng đó rồi nhấm nháp vào trong miệng, ánh mắt lại khiêu khích như muốn nói *Mặc a~ bảo bối của chúng ta thật ngọt đâu.. có muốn hay không nếm thử ar~*
Đông Phương Vũ... ngươi được lắm. Ta mới đi có một ngày mà ngươi lại ... khoái nhạc như vậy... thật bỉ ổi... đê tiện... hạ lưu... vô sỉ....
Bất quá làm sao bây giờ a~ hắn cũng rất muốn khi dễ bảo bối.... Thật sự là rất... rất không công bằng....
Vị đại ca nào đó bỗng nhiên tính trẻ con bộc phát gào thét trong lòng. Thật may mắn vì không ai thấy khuôn mặt ai oán này ... không thôi người đó chắc chắn sẽ bị thủ tiêu mất.
Lại nói về con sói đuôi to Đông Phương Vũ, hắn đang một lần nữa thưởng thức tác phẩm của mình... sau đó lại xuýt xoa khen lấy khen để rồi ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm sau đó biến thành một cơn lốc xoáy. Hắn lại nghĩ ra cách điều giáo mới.
Bảo bối của ta~ ta sẽ biến em thành tiểu dâm oa ngar~ tiểu dâm oa sẽ lại cảm thấy thật thoải mái... thật sung sướng... như... hôm nay~
"Hàr...hàr..."
Trong căn phòng tối, ánh sáng từ chiếc vi tính lóe sáng lên phương mặt ma mỵ của Đông Phương Vũ. Hắn không đeo nữa cặp kính mắt hàng ngày mà thay vào đó đôi mắt sâu thẳm như con mắt của ác ma lúc nào cũng muốn kéo người khác vào địa ngục. Nụ cười tà mỵ lại xuất hiện rồi nhưng nghĩ ra điều gì đó hắn bật dậy và đi thẳng lại giá sách bên hông cánh cửa. Sau đó....
*Két....két...~*
Một cánh cửa bí mật được mở ra.. sau đó là một chiếc cầu thang dài và hẹp phía sau chiếc giá sách. Đông Phương Vũ với tay xoa nhẹ nút bấm trên vách tường sau đó chỉ thấy nhưng ngọn đèn hai bên cầu thang vụt sáng.
Men theo cái quanh co xuống tới cuối thì có một cánh cửa gỗ được đóng chặt. Hắn dùng tay gõ vài nhịp điệu quen thuộc thì thầy cánh cửa di chuyển qua hai bên vách đá... chừa lại lối đi giữa cho chủ nhân.
Đông Phương Vũ bước vào trong thì phía bên ngoài cánh cửa tự động khép lại.