Bên ngoài cổng là những tiếng xe ồn ào đang vang lên sau đó tắt máy... Podius cùng Pesta nhìn nhau cười cười rồi đi vội ra ngoài cửa... những người giúp việc vừa nghe tiếng xe đã vội vàng bỏ hết công việc chạy ra cổng chờ từ trước....
"Tiểu công chúa đã tới."
Phía trước lâu đài Vladimira là một khung cảnh đồ sộ với hai hàng người giúp việc đang cung kính cuối đầu . .. trên bậc thềm cao là đang vui mừng nở nụ cười Podius và Pesta ... cùng với vẻ mặt vặn vẹo ghen ghét hai mẹ con họ Bạch...
A~ Chỉ như vậy mà đã không chịu nổi sao? Thật vô dụng...
Doãn Y Ngưng xuống xe nhìn phía hai mẹ con nhà kia khẽ cười nhạo trong lòng... Đúng là tổ chức tạp nham... chỉ toàn những nhân vật ...tạp nham... thật vô dụng a~ cô bắt đầu cảm thấy chán trò chơi này rồi... xem ra nên để những tên kia kết thúc sớm...
Mái tóc bạch kim bồng bềnh tung bay trong gió... gương mặt nhu hòa đang khẽ mỉm cười... ánh mắt xanh dương trong suốt như những viên pha lê tuyệt đẹp giấu sau hàng lông mi dài cong vuốt màu bạch kim... cả thân mình cô như được bao quanh một vầng sáng lung linh huyền ảo... da thịt nõn nà như dải lụa thượng hạng đắt tiền.... dưới chân là hai sủng vật trắng toát như bông gòn đang lon ton chạy theo phía sau cô...
Bạch Liên Kiều nhìn phía đang đi tới gần thiếu nữ cảm thấy càng ngày càng khó thở... ghen tỵ như một hạt giống nhỏ đang trưởng thành một cách mãnh liệt... vì sao? Vì sao có thể?
Thiếu nữ trước mắt cho dù trên đầu không có bất kỳ chiếc vương miện nào cũng có thể toát ra thứ khí chất cao quý mà không phải ai cũng có được... thứ khí chất đó là thứ cô hằng mơ ước từ khi còn nhỏ... cho dù đến lớn cô có cực khổ học tập thế nào cũng không thể có được vẻ tự tin cao quý một cách tự nhiên như vậy... chứng kiến cô ta cứ như đang nhìn một con thiên nga tuyệt đẹp trong khi bản thân mình chỉ là một con vịt...xấu xí. .
Cho dù đầu đội vương miện thì vẫn chỉ là một con vịt mà không thể là một con thiên nga... Bạch Liên Kiều cả người run rẩy nhìn phía đang sủng nịch xoa đầu Pesta... đó là của cô... ánh mắt sủng nịch của ngoại phải là của cô... của Bạch Liên Kiều này...
Bạch Liên Kiều chạy tới cầm lấy bàn tay Pesta ôm vào lòng mình không cho bà vuốt ve mái tóc của người kia.. cô cảm thấy địa vị trong lòng của ngoại công cùng bà ngoại từ khi tiện nhân kia tới bị giảm đi một cách đáng kể... không được... cô quyết không cho phép ...
Doãn Y Ngưng đánh giá phía đang ôm chầm cánh tay mỹ nhân bà ngoại của mình thì trợn tròn ánh mắt ngạc nhiên nhìn... này... này là tranh sủng sao? Ách... ra vẻ ngu ngốc hơn những gì cô đã tưởng tượng...
Thật ra tổ chức đó cũng đã hết cách mới có thể bắt lấy hai mẹ con nhà này đến mạo danh... vì chỉ có bà mẹ là trùng độ tuổi với hài tử đã mất tích của Podius.. chúng chỉ tính được thời gian sau khi dịch chuyển tới đây mà quên mất những nguy hiểm có thể xảy ra trong quá trình dịch chuyển.. cho nên đã bỏ qua việc hài tử của Podius cùng Pesta do va chạm đường hầm thời gian mà độ tuổi sai lệch quá nhiều ...
Pesta phiền chán liếc nhìn phía đang ôm chặt tay bà cảm thấy rất tức giận... nhưng chỉ đưa tay kia vỗ vỗ hai cái vào mái tóc nâu cam rồi dắt tay Y Ngưng đi vào bàn ăn...
Trên bàn ăn Bạch Liên Kiều lại cảm thấy rất ủy khuất nhìn phía tiện nhân kia đang ngồi lấy vị trí hàng ngày của cô... hưởng sự cưng chiều của cô lại còn trò chuyện rất vui vẻ với bà ngoại cùng ngoại công... nhìn phía ba người hỗ động cô có cảm giác mình mới là kẻ ngoài cuộc... mới là người dưng...
*Xoảng~*
Bạch Liên Kiều cầm lấy chiếc dĩa đồ ăn Y Ngưng đang giơ đũa gắp thì giật mạnh quăng xuống đất rồi kéo tay Bạch Liên Ngọc chạy về phòng khóc tức tưởi...
Mọi người có mặt trong phòng ăn khi đó đều rất tức giận về sự vô lễ đó... chỉ có Y Ngưng là bình tĩnh dỗ hai vị thân nhân của mình ăn nhiều một chút...