Bạch Liên Kiều khẽ chu môi ngọt ngào làm nũng... đối với cô không gì tuyệt hơn là được vào một gia đình danh giá... và hiện giờ gia đình danh giá đó là của cô... cho dù ngày sau cô có tự tay hủy nó thì nó vẫn mãi mãi là của cô... còn bọn người đó... chỉ là một đám tạp toái mà dám ra lệnh cho người thừa kế gia tộc Louis Rissin là cô sao?
Si tâm vọng tưởng...
Để xem... là bọn ngươi hủy diệt nó...ăn mòn nó hay là bọn ta ngư ông đắc lợi...
Bạch Liên Kiều dụi dụi đầu nhỏ vào đùi Pesta như đang làm nũng sau đó ngước lên đôi mắt ngây thơ ướt sũng lên rồi ngọt ngào nhoẻn miệng cười... người phụ nữ này là bà ngoại của cô.. vị phu nhân quyền lực của gia tộc Louis Rissin... là người bà ngoại đối với cô tốt nhất...
Pesta nhìn phía đang làm nũng Bạch Liên Kiều trong lòng cảm thấy thật sâu chán ghét rõ ràng cùng một độ tuổi với Y Ngưng vì sao có thể tâm cơ thâm trầm lại ngoan độc đến thế?
Hai ngày trước bà đã tận mắt chứng kiến cô ta dùng chiếc roi tẩm muối quất vào mặt một nữ giúp việc trong lâu đài chỉ vì đã làm đổ lên chiếc đầm đỏ yêu quý của cô ta một ly nước lọc... chỉ bị ướt thôi mà... chỉ cần phơi một chút nó sẽ khô... sao có thể vì vậy mà hành hạ người khác...
Khi bà đi ra ngăn cản thì cô ta lại nũng nịu nói do người giúp việc dùng ly nước đổ lên đầu cô... nếu không phải do bà tận mắt chứng kiến thì đã tin đó là sự thật...
Pesta thở dài rồi sủng nịch nở nụ cười xoa nhẹ lên khuôn mặt Bạch Liên Kiều... nhận được sự đáp lại cô hiếp mắt lại hưởng thụ rồi gác đầu lên đùi của Pesta... đôi mắt xanh lá đang hạnh phúc chợt đụng tới lỗ kim nhỏ trên cô tay thì khẽ híp lại một cách nguy hiểm.
PX73N đó là một loại thuốc khiến con người ta không thể sống yên... mỗi khi bị chích một liều như ngàn con trùng cắn xé từng mạch máu trong cơ thể... ba năm trước Bạch Liên Kiều đã bị chích vào một liều PX73N nguyên chất... khiến cô nhận lấy đau đớn hành hạ cả tháng trời...
Tất cả những việc này đều là do tiểu tiện nhân kia ban tặng... nếu không phải cô ta không chịu đi chết thì nam nhân đó bây giờ chỉ sủng mình cô... sủng một mình Bạch Liên Kiều này...
Tiện nhân...
Bạch Liên Kiều nghiến răng khanh khách ánh mắt oán hận nhớ lại cái kẻ mà cô xưng là tiện nhân... muội muội cùng cha khác mẹ của cô Hàn Diệp San... Nếu không phải do cô ta ban tặng Mộ Đình Phi đã thuộc về cô mà không phải con tiện nhân kia...
Nhưng mà bây giờ lại khác... Hàn Diệp San... ta sẽ khiến cho Hàn gia triệt để biến mất... hoàn toàn triệt để bốc hơi khỏi thế giới này... khỏi Bookie đại lục.
"Kiều Kiều có thích hay không nha?" Pesta nhìn phía đang tỏa ra nồng đậm oán khí giả cháu gái khẽ nhíu mày... đều không phải thứ tốt...
"Thật thích... Bà ngoại ... ngài đối ta thật tốt... Kiều Kiều yêu nhất bà ngoại nha~" nói xong cô nhón chân lên hôn nhẹ vào má Pesta rồi chạy ra ngoài phòng...
Riela khẽ nhíu mày nhìn phía Bạch Liên Kiều khi đã chạy khuất bóng thì cầm lấy khăn tay lau đi bên má vừa được hôn của Pesta vẻ mặt ghét bỏ... thật bẩn.
Sau đó cầm khăn tay không chút thương tiếc quăng thẳng vào thùng rác... đầy vi khuẩn... không thể xài được.
Riela thấy chủ nhân nhận điện thoại từ tiểu thư nhỏ thì cười cười ra phía cửa canh giữ... cô không thể để cho hai nữ nhân kia phá đám những lúc vui vẻ của chủ nhân...