Lại nói về năm đó khi Hudas tận mắt nhìn thấy gia đình mình chết trong biển lửa hắn đã rất muốn cùng đồng quy vu tận với bọn chúng nhưng hắn biết... được sai tới cũng chỉ là một lũ tạp nham... những kẻ lưu manh dưới đáy xã hội... sau ngày đó lệnh truy sát đã được ban bố ra với món tiền thưởng kếch xù mà một người có thể hưởng thụ suốt tam thế....

Các thế lực lớn nhỏ đều sai người đi tìm kiếm hắn...

Cũng nhờ bọn thuộc hạ trung thành mà hắn mới chạy trốn được vào rừng.. cứ những tưởng lúc này sẽ không qua khỏi nhưng không ngờ ông trời thương xót khiến hắn được người cứu giúp...

Hắn chạy sâu vào rừng... cố sức chạy thật nhanh thật nhanh... phía xa là tiếng súng vang lên càng lúc càng xa... thoát... hắn thoát được... Hudas mệt lã bệt xuống một góc cây ngồi thở... bên bả vai viên đạn khiến nó rỉ máu... từng dòng máu đen chảy ướt cánh tay...Bản năng của sát thủ tuy mơ màng nhưng vẫn đề phòng cảnh giác... hơn nữa còn là một kẻ đào tẩu nên hắn lại càng phải cẩn thận gấp bội...

Khi ấy... Hudas đang định cầm dao chém vào kẻ đến gần thì một đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to đang cầm dao của hắn rồi kéo lê cả thân thể hắn xuống đất... khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dùng sức kéo lê kẻ to hơn mình gấp năm lần... Hudas khi ấy vẻ mặt hắc tuyến trong lòng lại rất buồn cười... rồi hắn thả lỏng thân thể cho cô nhóc dễ dàng kéo đi...

Xém tý là vung dao rồi... thật may mắn khi đó cô bé đã thông minh kêu một tiếng "lão gia gia"

Sau ngày đó khi vết thương đã khỏi hẳn hắn đã tìm cách liên lạc với thuộc hạ cũ trung thành của mình rồi bắt đầu điều chỉnh lại tổ chức mới hình thành gần năm mươi năm của hắn... hắn đi khắp nơi trên Bookie đại lục để tìm kiếm những nhân tài có thể làm lớn mạnh tổ chức... đi rất nhiều... rất nhiều qua những vùng đất của những chủng loại khác nhau.. mới có thể thành lập nhóm những đứa bé này...

Nhưng có lẽ.. đám nhóc này chỉ coi đây là việc vui chúng tìm thấy a~ Không sao cả... trả thù cứ từ từ cũng được.. quan trọng là...ông lại có gia đình thứ hai ở nơi đây...

Nhìn phía đang nham hiểm nở nụ cười đám nhóc hắn cảm thấy... Tổ chức kia lần này xong rồi...

"Lão già. Đừng cười đáng khinh như vậy." một nam nhân tóc đen đang sưu tầm tư liệu liếc phía đang ngu ngốc nở nụ cười lão già kia cảm thấy thật ngứa mắt... trong khi hắn bận rộn thu thập tổng hợp tình báo mệt thở hồng hộc thì lão già kia lại ngồi đó cười hề hề một cách....ngu đần..

"Khụ... Leo a~ Ta là sư phó của ngươi.. là sư phó a~" cho nên có thể tôn trọng một tí ta được hay không? Hudas cảm thấy hắn quá dung túng đám nhóc này rồi...

"Lão già .. đừng nói chuyện nực cười như vậy... ngươi không dạy cho chúng ta gì hết mà chỉ quăng quyển sách sau đó đáng khinh bỏ đi." Leo nam tử vừa đưa tay lách cách bấm bàn phím vừa cau mày phản bác...

"Phải..Phải... lão bất tử... ngươi rất vô dụng... không có một tí gì gọi là trách nhiệm...chỉ biết quăng chúng ta cho bọn thuộc hạ..." giọng nói ngọt ngào mềm nhũn được phun ra từ cánh môi hồng đang ngậm lấy kẹo que...

"Poly a~ ngươi đừng lúc nào cũng học Leo... rõ ràng ta đã dạy các ngươi vài chiêu..." Hudas gân xanh dần hiện rõ... cái lũ vong ân phụ nghĩa này...

*Lão nhân. Rõ ràng ngươi tới gia tộc bọn ta dụ dỗ bọn ta tới tổ chức ngươi chơi...* phía điện thoại đang bật loa một giọng nói quyến rũ vang lên...

"Rose... rõ ràng khi bé ngươi đáng yêu hơn bây giờ ... cũng rất lễ phép..." Hudas đầu cảm thấy muốn điên lên.... Đám nhóc này rõ ràng đang tạo phản...

*Sư phó.* một giọng nam trầm thấp vang lên khiến đang u sầu Hudas đôi mắt sáng rỡ lên ..

"Thần a~ Đồ đệ ngoan... có việc gì kiếm sư phó?" Ôi...ôi...chỉ có hai đứa bé Doãn gia là ngoan nhất..

*Ta cần vài thiết bị tiên tiến nhất để nghe trộm...máy ghi âm..cùng vũ khí..* nhiêu đó chắc cũng đủ... chừng nào thiếu thì gọi lại sau.

"Hảo...hảo... ta sẽ nói Putes gửi ngay cho ngươi." Hudas nước mắt đầm đìa cảm động nói.

*Cám ơn... Lão già. Tút...tút...tút...* giá trị lợi dụng của ngươi đã hết... Doãn Thần câu môi nở nụ cười gian xảo... muốn nghe kêu sư phó sao? Mơ tưởng... sau đó huýt sáo vui vẻ đi vào phòng học.

Này... này... hắn vừa nghe gì? Hudas mờ mịt nhìn phía đang cong khóe môi đám nhóc trên trán gân xanh khẽ giật giật...

"Lão già ... là lão già... nghe rõ hay không nha... là lão....GIÀ...." con nhóc ngậm kẹo nào đó vui sướng khi người gặp họa nhìn phía đang nước mắt đầm đìa lão nhân khanh khách bật cười...

Hừ...hừ.... Cho ngươi đáng khinh... cho ngươi muốn nghe kêu sư phó...

Hudas cảm thấy khen tên nhóc Doãn Thần là một sai lầm... chỉ có muội muội của hắn mới là đứa bé ngoan a~

Ô...ô..ô... hắn nhớ quá tiểu đồ đệ nhà hắn a~ nếu là tiểu đồ đệ sẽ ngọt ngào gọi hắn tiếng sư phó... ô...ô....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play