Ta đi khắp nơi tìm kiếm linh hồn.. đi qua những nơi thành thị đông đúc... rồi đi tới những chỗ đơn sơ vắng vẻ....

Những ánh mắt mọi người nhìn ta cứ như nhìn một kẻ đang mất trí.. họ nói muốn tìm linh hồn phải tới Nạp Lan gia tộc... những khi đó ta chỉ ậm ừ cho qua... ta rất muốn hỏi *Sao các ngươi lại biết ta chưa từng đi tới đó tìm kiếm qua?* nhưng ta không hỏi ..

Con đường phía trước thật dài... thật dài... nếu có Doãn Hàn bên cạnh thì tốt rồi...

"Ngưng nhi a~ muội không muốn ăn cà rốt thật sao?" Doãn Hàn bỉu môi trừng mắt nhìn ta... ánh mắt của hắn như đang nói *nếu muội không ăn ta sẽ không chơi với muội.*

Đùa! Ta mới không thèm chơi với hắn... Doãn Hàn thật đáng ghét... luôn ép ta ăn những thứ ta không muốn... cứ nhìn màu sắc mà xem... đẹp thì đẹp nhưng hương vị thì không dám khen tặng... suốt đời này ta sẽ không ăn cà rốt...

Sau đó ta đã không ăn... cho tới khi bị bắt cóc vẫn không bao giờ chạm vào cà rốt...

Tám năm tìm kiếm... trên vùng đất Huyền Vu này đầy ắp những dấu chân của ta... có những nơi thậm chí ta đã đi qua vài lần... nhưng vẫn không tìm được thứ ta muốn tìm... rồi ta nghĩ ...có lẽ Doãn Hàn đang ở nhà chơi trốn tìm với ta... ừ...ừ... Doãn Hàn rất thích trò chơi mà ta thường nhìn hắn một cách khinh bỉ "Ngây thơ"

"Ngưng Ngưng... không phải ngươi ghét nhất ăn cà rốt sao?" Nạp Lan Tử tò mò nhìn phía đang nhai cà rốt ta hỏi... từ khi ta về nhà mọi người đều vây quanh lấy ta như đang canh chừng... sợ ta đi mất... nhất là Nạp Lan Tử... cứ mỗi ngày đều chạy tới nói chuyện với ta..

"Không ghét." vì cà rốt là món Doãn Hàn thích. Hắn có thể ăn một lúc cả tô cơm chiên với cà rốt mà vẫn cười hì hì khen ngon... trong khi ta lại dùng muỗng lựa đi những hạt cà rốt bị cắt lựu bỏ hết qua tô hắn... Hừ hừ... này thì ngon...

Trong thế giới nhỏ bé của ta lúc đó chỉ có những hình ảnh cười đùa của Doãn Hàn...

Một ngày nào đó Nạp Lan Tử nhíu mày nhìn ta sau đó...

"Ngưng Ngưng... cười một cái a~" Nạp Lan Tử bỉu môi chọt chọt vào hai bên má ta bắt ta cười...

Cười? Là như thế này sao?

Ta cố nhếch miệng để tạo thành một nụ cười nhưng ... là thất bại... bao nhiêu năm rồi ta không cười a~ là 5 năm hay 8 năm? Hay gần 10 năm????

Nạp Lan Tử khuôn mặt cứng đờ nhìn phía ta sau đó thở dài một cách bất đắc dĩ... Được rồi... lần đầu tiên ta cảm thấy cảm giác áy náy đối với Nạp Lan Tử... trừ áy náy với Doãn Hàn khi ta cầm cà rốt bỏ vào tô hắn lần đó... lúc đó Doãn Hàn vừa nhai cà rốt vừa mở to mắt trừng về phía đang chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội ta...

"Doãn Y Ngưng... Ngươi nghe cho rõ... sinh mạng của ngươi là do Doãn Hàn dùng mạng để đổi về... nụ cười của ngươi là điều Doãn Hàn muốn thấy... không phải khi bé hắn đã nói nụ cười của ngươi rất xinh đẹp sao? Cho nên Doãn Y Ngưng... ngươi phải sống vì Doãn Hàn... Phải cười cho phần của Doãn Hàn..." Nạp Lan Tử dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt ta rồi gằn từng chữ nghiêm túc nói...

Ách~ Sống vì Doãn Hàn.. cười cho phần của Doãn Hàn sao?

Ta... nếu ta cười... có phải hay không hắn cũng sẽ cười nha?

"Ngưng nhi... Doãn Hàn ca ca thật thích ngươi cười a~ Ngưng nhi cười thật xinh đẹp." Lần đầu tiên gặp Doãn Hàn hắn đã ngây người nhìn ta sau đó nói như vậy...

19 tuổi năm ấy ta lại nở nụ cười... nụ cười hơi khó coi một chút nhưng mà khi đó ta đã đang cười ...những giọt nước mắt chảy ra khóe môi khẽ nhếch làm ta cảm thấy nó thật đắng... lại chua xót... ta phải tập lại cách cười... phải cười cho phần của Doãn Hàn...

Bởi vì Doãn Hàn ca ca của ta có một nụ cười thật ấm áp... như những tia nắng... mặt trời...

Khụ... ta cảm thấy... thôi bỏ đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play