“Anh, thật nhiều đồ ăn a!” Văn Tuyết vui vẻ cười, ca ca về nhà đã là ngày thứ ba, mỗi ngày đều được ăn ngon.
Bất qua, cha mẹ Văn Vũ không mấy vui vẻ. Bởi vì Văn Vũ đối với thức ăn ấp áp ấp úng không chịu nói .
Văn Vũ mỗi ngày chạng vạng nhìn mặt trời lặn, nhìn nó từ từ chìm xuống.
“Anh, ngươi sao luôn nhìn thái dương?”
“Vì màu nó đẹp!” tựa như tóc Hồ Tả “Ha hả, đỏ rực, thực chói mắt”
Văn Tuyết tự đi chơi, đột nhiên gọi “Anh, mau đến xem, có một con chó hồng sắc mặc quần đùi…”
A? Hồng sắc? Chó mặc quần…??
Văn Vũ theo hướng Văn Tuyết, tại đồi cỏ thấy được….một chú chó hồng sắc…
(=___=)
“Chó” này thực không hảo ý cười, trên cổ đeo một chuỗi dài thịt táo, mặc một cái quần hoa hoa tơ lụa, có một cái lỗ tại mông, cái đuôi xinh đẹp vừa khéo ló ra, hướng Văn Vũ phẩy phẩy…
“Tiểu…Tiểu Tả….” Văn Vũ ngồi xổm xuống, nhìn hắn, thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thế ‘khach khách’ ngây ngô cười, hắn bộ dạng này thật là thật là…. “Ha hả a…Ha ha ha…”
“Văn Vũ…ngươi đừng cười! Có gì buồn cười chứ?” Hồ Tả hai chân trước đạp gối Văn Vũ, thẳng đứng dậy, lóe ra hai viên lưu li tỉ mỉ đánh giá Văn Vũ.
Ba ngày, mới ba ngày thôi, mà nhớ y lắm rồi… “Văn Vũ, ta…”
“Anh, anh thấy được con chó nhỏ đó không?” Văn Tuyết chạy tới, Hồ Tả chỉ có thể đem lời nói nuốt vào.
Văn Vũ ôm lấy Hồ Tả, cười đem hắn đưa cho Văn Tuyết “Thất được! Đáng yêu lắm phải không?”
“Chơi vui! Chơi rất vui! Anh, nó cắn người sao?”
“Sẽ không!” Văn Vũ thập phần khẳng định.
“Ta muốn ôm, ta muốn ôm” Văn Tuyết khoan khoái vươn tay, cẩn thận tiếp nhận chó con xinh đẹp này.
Hồ Tả híp mắt, oán nhận liếc nhìn Văn Vũ. Ngươi thật đem ta xem là chó hoang a?
“Anh! Vì sao chó nhỏ này lại mặc quần?” Văn Tuyết ôn nhu vuốt đầu Hồ Tả.
“Không biết, không hiểu là nhà ai nuôi nữa…Ha hả…Văn Tuyết từ từ chơi, đừng cho nó chạy, ta vào giúp mẹ làm cơm chiều” Văn Vũ cầm lấy vòng thịt táo, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”trước khi vào nhà.
Văn Tuyết cùng Hồ Tả chơi bên ngoài “Chó con, ngươi kêu một chút cho ta nghe đi”
Hồ Tả ngậm miệng, lắc đầu: Ta chết cũng không kêu~
“Anh, chó con này bị câm a!” Văn Tuyết hướng vào trong hô to.
“Úc? Phải không? Em gãi ngứa cho nó” Văn Vũ đáp
Rất nhanh, bên ngoài nghe được “uông uông uông” chó sủa…có chút thê thảm..
Học được thật giống.
Văn Vũ trộm cười, trong đầu hiện rõ bộ dáng Hồ Tả oán giận.
Ăn cơm chiều, Hồ Tả ngồi dưới đất nhìn một nhà bộ dáng vui vẻ, trong lòng loạn nghĩ.
Văn Tuyết lấy một khối thịt táo, cắn một nửa, vươn tay cho chó ăn, ngẫm lại luyến tiếc, lại cắn một nửa, vẫn luyến tiếc…
“Văn Tuyết ăn đi, đừng động tới chó nhỏ đó” Văn Vũ cười. Dù sao Hồ Tả cũng sẽ không ăn đồ do Văn Tuyết cắn qua.
Cha hỏi “Đây là chó sao? Ta thấy giống hồ ly…”
“Hồ ly…chó hồ ly đi…”
Mẹ hỏi “Chó này ở đâu ra?”
“Không biết, đại khái lạc đường. Rất đáng thương, con cho nó vào nhà”
Cha lại tiếp cười a a “Chó lạc đường nhất định là chó ngu”
“Văn Vũ, chúng ta không nuôi chó này được, con ngày mai đem nó đi”
“Úc…a a…con cũng chưa nói nuôi nó “Văn Vũ cúi đầu ăn cơm.
Hồ Tả cảm giác mình bị xem thường, càng nghe càng ủy khuất, xoay người đi ra ngoài…
Bất quá không đi xa, Đến chạng vạng Văn Vũ tìm được hắn trên đồi cỏ từ từ nguôi giận. Nghĩ thầm sáng mai lại trở lại nhìn Văn Vũ một chút rồi về…
Ban đêm rất lạnh, Hồ Tả cuộn tròn trên đồi cỏ nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân.
“Tiểu Tả…Tiểu Tả…ngươi ở chỗ nào?” Văn Vũ khoác áo đi tìm.
A? Văn Vũ thế nhưng biết ta không đi?
Hồ Tả nhất thời tinh thần lên gấp trăm, xông tới nhào vào lòng Văn Vũ, đầu đặt tại vai Văn Vũ hưng phấn phe phẩy đuôi.
“Tiểu Tả, cám ơn ngươi tới xem ta”
“Văn Vũ…Ta rất nhớ ngươi…”
“Ta cũng nhớ ngươi” Văn Vũ ôm Hồ Tả đi vào phòng, bên ngoài thật lạnh.
Hồ Tả rốt cục như nguyện tiến vào ổ chăn Văn Vũ, lười biếng ghé vào lòng Văn Vũ, mỹ mỹ trở về cùng Văn vũ nói câu kia “Ta cũng muốn ngươi”
“Tiểu Tả, ngươi đói bụng không?” Văn Vũ hạ thấp tiếng, sợ cha me nghe thấy.
“Ngươi để ta hút khí mấy cái!”
Văn Vũ bất đắc dĩ cười
Hồ Tả chồm người qua.
Ai… Miệng rất nhọn, hôn không được a…
Được, vươn đầu lưỡi ra liếm môi Văn Vũ mấy cái vậy!
“Hút xong rồi?”
“Ân”
Văn Vũ vồ vồ lông trên lưng Hồ Tả, phát hiện không có gì muốn nói “Vậy ngủ đi”
“Ân”
Nhìn Văn Vũ nhắm mắt, Hồ Tả lại không ngủ được.
Ngày hôm qua, bị Hồng Lôi mắng.
Muốn Văn Vũ tiếp thu ngươi, trừ phi trong tâm y ngươi so với gia đình y còn quan trọng hơn!
Này có gì khó?
Này có gì khó?! Kính nhờ ngươi đi nhìn một chút rồi nói khoác lát.
Đi thì đi!
… …
Kết quả, không khả thi hơn.
Đúng vậy, Văn Vũ thực coi trọng người nhà.
Như hiện tại, chính mình căn bản không có khả năng vượt qua cả nhà y…
Hồng Lôi chửi mình không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, uổng công so với hắn nhiều hơn mấy trăm năm tu hành.
Kỳ thật, Hồng Lôi không biết, Hồng Lôi nói sai tuổi. Hồ Tả cùng Hồng Lôi không sai biệt lắm, hắn là có một ca ca ở trên thiên đình làm trừu tử – Hồ Hữu, trước kia, y thường trộm tiên gia đem thứ tốt xuống cho mình ăn, giúp cho mình mau chóng tu luyện thành tiên. Vậy cũng là làm bừa vài thủ pháp đi!
Mà hiện tại, thiên thượng quản khá nghiêm, Hồ Hữu căn bản không thể hạ phàm…
Hồ Tả một đêm nhìn Văn Vũ, rạng 4-5 giờ sáng, trộm đi ra ngoài.
“Thế nào? Ngươi có thể thắng được cả nhà Văn Vũ sao?”