Tôi cũng không biết bằng cách nào và tại sao, chỉ là đôi mắt đó, sự ma lanh đáng phiền đó cứ bám theo tôi và làm tôi yêu thích.
Từ bé, tôi và em đã là hàng xóm. Cô nhóc với những bước chân múp míp luôn bám theo tôi, mồm thì luôn nói,
" Thiên Yết, mày là nhất!"
"Thiên Yết, mày rất giỏi!"
"Thiên Yết, tao thích mày!"
Một mùa hè, hai mùa hè...
Rồi, cả tuổi thơ và thanh xuân của tôi lần lượt rượt đuổi nhau.
Với em, cô nhóc kẹo bông...
YKN...
Đúng vậy, mãi mãi là YKN....
Mãi mãi yêu em, muôn đời!
______...._____...___
"Để xem nào....!"
Thiên Yết loay hoay với mớ đồ vẽ cậu vừa tậu về, ban đầu chỉ định mua một cây bút lông chuyên dụng, nhưng sau lại bị hấp dẫn, mọi dụng cụ đều đẹp và tiện ích, ngay cả bút điềm cũng đủ mọi loại ngòi từ 0.2, 0.4, 0,5... rồi thì mấy cái hay ho như bút chì nước, bút than, màu vẽ, cọ, thậm chí như là mực tàu, giấy cason, bông gòn,...
Nhiều, rất nhiều.
Nhiều đến lóa mắt và yêu thích!
Thế nên Thiên Yết tậu rất nhiều, màu sắc và đẹp đẽ. Cậu mua chắc tầm vài chục món. Nhìn lại đống hàng vật mới mua hay mân mê một tờ giấy vẽ.
Một cảm giác tươi đẹp êm thắm!
Có vẻ... cậu thích việc này thật!
Chỉ là cậu không nhận ra, sự niềm nở thân quen của người bán hàng, sự ham thú của mình với những thứ nghệ thuật đẹp tươi mà lắm người bảo khô khan ấy, và cả bây giờ, sự linh hoạt đến bất ngờ nơi đầu ngón tay, những nét vẽ cứ thay nhau chồng chéo...
Thú vui sao?
Thói quen... đó là gì nhỉ?
Chính là thứ đã ăn sâu vào tủy vào da vào mái thịt, là phím đô trưởng cho một bản nhạc du dương.
Khi phím ấy hiện ra, ta sẽ hiểu, bài nhạc bắt đầu.
Bài nhạc của kí ức.
YKN...
Lại nói đến một nơi khác, khi Kim Ngưu đang nằm oài mình trên chăn êm, nghe bản nhạc trẻ thuộc dòng pop mạnh mẽ phát ra từ cái loa phát mini trên bàn. Tay cô quệt trên điện thoại, bật những tấm ảnh còn giấu ban sáng.
Màu trắng, màu xanh, màu chàm....
Một thiếu nữ mỉm cười hạnh phúc, trên tay là đóa hoa dại nhiều màu bé tí chen chúc nhau trên chùm bó lá xanh mơn mởn. Cô mặc bộ đồng phục cấp ba với áo và váy chàm đen.