Sáng sớm ngày hôm sau mọi chuyện vẫn như cũ diễn ra, Lục Dĩ Nhi sau khi thấy mình ngủ ở trong phòng của Trác Diệu hơn nữa còn nằm trong lòng hắn liền hét lớn một trận. Lần này Trác Diệu vẫn dùng lí do cô nắm hắn không chịu buông còn bày ra dáng vẻ uỷ khuất. Hắn cảm thấy lí do này vô cùng hữu dụng kết hợp cùng mỹ nam kế Lục Dĩ Nhi chỉ đành nhận thua.
Cô mới đầu còn rất tức giận sau khi nhìn đến gương mặt yêu nghiệt kia lại không biết nói gì, chỉ có thể tin tưởng lời của hắn đi trở về phòng mình. Một người đàn ông lớn lên xinh đẹp làm gì? Cô nhìn đến liền không có sức mắng người nữa, quá hại nước hại dân.
Hôm nay cùng Trác Diệu ra ngoài ký một bản hợp đồng Lục Dĩ Nhi do uống chút rượu cả người có hơi mệt mỏi. Rửa mặt xong đi từ toliet ra liền va phải người khác, mà người này làm cho cô vô cùng chán ghét.
"Thì ra là con hoang của Lục Uyển Ngưng" va phải cô là một người phụ nữ trung niên, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, da dẻ lán mịn do được chăm sóc kĩ càng nhưng vẫn không tránh khỏi một vài nếp nhăn do tuổi già, bộ váy trên người vừa nhìn cũng biết là người giàu có. Vừa mở miệng liền sỉ nhục Lục Dĩ Nhi, đôi mắt chứa đầy tia khinh miệt. Lục Dĩ Nhi này càng nhìn càng giống Lục Uyển Ngưng lúc nãy vừa nhìn thấy doạ bà ta sợ muốn chết.
Lục Dĩ Nhi cong cong khoé môi nhưng đôi mắt lại có chút lạnh lẽo. Người phụ nữ này chính là vợ mới của Cố Vũ Bình- Diêu Mỹ Hàm, hừ, có thể xem là mẹ kế của cô đi. Đến tận ngày hôm nay cô vẫn không quên được cái tát mười mấy năm trước, vô cùng đau đớn. Cũng chính bà ta là người cướp đi tất cả của mẹ cô, vừa ăn cướp vừa la làng vu khống cho mẹ cô. Liếc mắt một cái Lục Dĩ Nhi dứt khoát xem Diêu Mỹ Hàm là không khí lướt qua kết quả lại bị một cái chân đưa ra làm ngã xuống.
"Hừ, một đứa con hoang mà cũng dám phớt lờ tao" vừa nghĩ đến trước kia Cố Vũ Bình muốn nhận lại đứa con hoang này bà ta liền tức giận. Chỉ có gương mặt hồ ly tinh không có gì có thể sánh với Vĩ Yên nhà bà ta.
Cô chật vậy chống người đứng dậy, chân truyền đến cảm giác đau nhức nhưng vẫn không biểu lộ ra gương mặt. Đôi mắt rét lạnh phóng đến Diêu Mỹ Hàm.
"Có thời gian thì đi giữ chồng bà đi đừng có ở đây làm khó tôi. Bà biết gì không? Hôm qua tôi thấy ông ta bước ra từ khách sạn với một cô gái xinh đẹp, dáng người, tuổi tác, chỗ nào cũng tốt hơn bà nhiều a" Lục Dĩ Nhi chế giễu, hôm qua người cô nhìn thấy chính là người trên danh nghĩa chính là cha của cô, bản tính vẫn không đổi có được thứ này liền muốn thứ khác. Cô muốn cho Diêu Mỹ Hàm hiểu cảm giác của mẹ cô mười mấy năm trước đau khổ như thế nào. Cũng không xem lại bản thân mình. Vừa đến gần bà ta cô liền cảm thấy khó chịu, khắp nơi đều là mùi hồ ly.
"Mày nói cái gì?" Diêu Mỹ Hàm bị Lục Dĩ Nhi chọc chi tức giận, không còn là bộ dáng quý phu nhân lúc đầu, gương mặt đỏ lên vì giận dữ. Một cánh tay dơ cao đánh về phía cô.
Lục Dĩ Nhi dễ dàng bắt được cánh tay bà ta, dùng sức hất ra.
"Xấu tính như vậy không trách ông ta có tình nhân bên ngoài. Còn nữa, nói cho bà biết tôi không phải Lục Dĩ Nhi năm, sáu tuổi kia để bà muốn đánh thì đánh. Tay bẩn như vậy cũng không biết lại muốn đụng vào người khác" Lục Dĩ Nhi lấy khăn ướt từ trong túi xách lau lau bàn tay vừa rồi nắm lấy tay Diêu Mỹ Hàm.
Diêu Mỹ Hàm bị chọc cho tức muốn thổ huyết nhưng không thể làm gì đành dậm chân bỏ đi. Chuyện này bà ta nhất định phải làm rõ, Cố Vũ Bình lại dám lén bà ta nuôi tình nhân bên ngoài hay sao!
Cô nhìn theo bóng dáng bà ta có chút chán ghét và căm hận. Khó khăn đi ra ngoài, chân dường như lúc nãy ngã bị trật rồi. Cô vừa ra khỏi cửa liền ngã nhào về phía trước.
Chờ mãi vẫn không thấy đau chỉ cảm nhận được một lồng ngực vững chải, hơi thở quen thuộc làm Lục Dĩ Nhi cảm thấy an toàn. Ở bên cạnh hắn dường như mọi tức giận, uất ức đều tan biến sạch sẽ.
"Chủ tịch, sao anh lại vào đây?" Từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ của Trác Diệu chỉ gần trong gang tất.
"Hợp đồng ký xong rồi, đợi lâu vẫn không thấy em trở ra, tôi lo lắng cho nên vào xem. Chân em làm sao bị thương?"
Không hiểu làm sao Lục Dĩ Nhi cảm thấy giọng nói Trác Diệu hôm nay đặc biệt tà mị khác thường. Ngoài mẹ ra chưa từng có ai lo lắng cho cô, trong lòng âm thầm ấm áp.
"Không cẩn thận trượt chân" Lục Dĩ Nhi tuỳ tiện bày ra một lí do. Cô không muốn người khác biết quá nhiều về quá khứ của cô, không biết là cô không tin tưởng hắn hay là sợ nói ra liền ghét bỏ cô như những người kia?
"Sau này mang giày thấp một chút, thật nguy hiểm" Trác Diệu chau mày nhìn đôi giày cao gót cô đang mang.
Lục Dĩ Nhi khoé môi co rút, mang giày cao gót cũng nguy hiểm như vậy sao? Đôi giày này không phải là hắn mua sao? Người này thật là.. Nhưng khoé môi lại không tự chủ nâng lên ý cười.
Trác Diệu không nói nhiều lời bế Lục Dĩ Nhi lên bước ra ngoài. Cô chôn đầu trong ngực hắn, hai má đỏ hồng che lại không cho người khác nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT