"Hủy hoại sự trong sạch của tôi còn không chịu trách nhiệm, em không thấy như vậy vô đạo đức lắm sao?"
Lục Dĩ Nhi một đầu hắc tuyến, như vậy mà hắn cũng nói cho được. Câu này không phải là cô nên nói với hắn mới đúng sao? Bây giờ lại bị đảo ngược rồi.
"Chủ tịch à, vấn đề hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm thì mới có thể hạnh phúc. Anh và tôi vốn dĩ không có yêu nhau, kết hôn xong sớm muộn cũng ly hôn. Tôi và anh vốn dĩ không thể" Lục Dĩ Nhi hít thở sâu một hơi ngẩng mặt lên nói. Cô và hắn chẳng có tình cảm gì với nhau, cũng chỉ là tình một đêm cô vốn dĩ không muốn nhớ đến nữa. Không yêu nhau cần gì phải trói buột nhau trong hôn nhân. Đàn ông trên đời này làm gì có ai thật lòng, kết hôn rồi chưa chắc có thể thiên trường địa cửu. Đối với cô kết hôn chỉ là để ly hôn hoàn toàn không có ý nghĩa. Cô không tin tưởng vào đàn ông, huống hồ tình cảnh hiện giờ cô và Trác Diệu không có yêu đối phương. Con người Trác Diệu quả thực không có chỗ nào xấu, gia thế lại rất tốt nhưng cô biết bản thân mình ở đâu, cô làm sao có thể bước vào hào môn? Làm sao xứng với hắn? Cô thừa nhận bản thân tham tiền nhưng không vì thế mà bán rẻ hạnh phúc của bản thân, làm như vậy còn có thể tổn hại đến người khác.
"Yêu hay không yêu có quan trọng không? Lên giường xong chẳng phải cũng giống nhau" Trác Diệu nghe những lời của Lục Dĩ Nhi trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó chịu. Tình yêu là thứ gì? Từ trước đến nay hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Giống như Long Hạo Kỳ đối với Tiểu Ái hay sao? Mãi cũng không buông bỏ, muốn buông cũng không buông được. Trác Diệu trong lòng rối bời.
"Anh... Đương nhiên tình cảm rất quan trọng rồi. Anh đối với tôi cũng không có tình cảm, cần gì phải ép buộc?" Lục Dĩ Nhi thật sự không biết phải nói làm sao để Trác Diệu hiểu được, cái gì mà lên giường chẳng phải cũng giống nhau? Nói ra những lời này mà cũng không có đỏ mặt. Hắn chính là không biết tình yêu là gì? Con người này trên thương trường giỏi như vậy không ngờ trong những chuyện này thật ngốc, thật ấu trĩ. Kết hôn là chuyện đại sự cả đời người, sao có thể tùy tiện như vậy?
Lục Dĩ Nhi lười phải giải thích nữa mở cửa xe ra, bước vào căn nhà nhỏ mà mình thuê. Tốt nhất để cho hắn suy nghĩ kĩ lại, cô mà thật sự đồng ý chịu trách nhiệm lấy hắn. Sao này chỉ sợ hắn hối hận không kịp, một đứa như cô vốn không ai có thể yêu thương. Càng không có tư cách để yêu thương một ai.
Trác Diệu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô khuất dần, bây giờ hắn mới phát hiện thì ra cô lại gầy đến như vậy. Hắn thật sự không yêu cô sao? Tại sao yêu thì mới có thể kết hôn, quan trọng như vậy sao? Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ hay sao? Hắn lo lắng làm cái gì? Hình như hắn có lo lắng thì cô cũng không cần. Lục Dĩ Nhi là người hắn đã định, sẽ không dễ buông tay như vậy. Cho dù cô có không đồng ý đi chăng nữa cũng không thể rời khỏi hắn.
Trác Diệu lái xe trở về Trác gia, cũng đã lâu hắn không có về nhà chỉ ở biệt thự riêng gần công ty hơn. Trác Diệu lái xe mà tâm trạng nặng trĩu, hắn đối với Lục Dĩ Nhi phải làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên có người cự tuyệt hắn.
Trác Diệu bước vào Trác gia lúc này trời cũng không còn sớm, người giúp việc đều đã về hết chỉ còn một mình dì Lan- quản gia lâu năm của Trác gia, chỉ có dì Lan được phép ở lại đây.
"Thiếu gia" dì Lan nhìn thấy Trác Diệu trong mắt liền nổi lên tia ngạc nhiên.
"Bà nội ngủ chưa?" Trác Diệu nhìn xung quanh phòng khách không có ai.
"Lão phu nhân vẫn chưa ngủ, đang xem phim ở trong phòng" Dì Lan cung kính nói.
Trác Diệu không nói gì nữa đi thẳng đến phòng của Trác lão phu nhân. Vừa mở cửa phòng đã thấy bà ngồi trên ghế sofa xem phim bộ trên ti vi. Trác lão phu nhân đã cao tuổi nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, cho thấy sức khỏe bà rất tốt.
"Bà nội tại sao còn chưa ngủ?" Trác Diệu mỉm cười đến ngồi cạnh Trác lão phu nhân.
"Hừ, vẫn còn biết đường về sao? Bà còn tưởng cháu không thèm quan tâm người bà này nữa chứ? Cả cha mẹ cháu cũng đi ra nước ngoài công tác rồi. Không ai quan tâm bà già này" Trác lão phu nhân trách móc nhìn Trác Diệu. Đi lâu như vậy rõ ràng không quan tâm bà nữa.
"Làm sao như vậy được chứ? Cháu chẳng phải về rồi sao?" Trác Diệu rót một tách trà đưa cho Trác lão phu nhân, lại tự rót cho mình một tách. Bà nội của hắn vẫn trẻ con như vậy. Đối với một bà lão đáng ra không nên dùng từ trẻ con nhưng hắn thật không có từ ngữ nào đúng hơn.
"Bà nội, bà nói xem con có chỗ nào không tốt sao?" Trác Diệu uống một ngụm trà liền ngẩng đầu lên hỏi bà. Hắn có chỗ nào không tốt, tại sao Lục Dĩ Nhi lại không đồng ý?
Trác lão phu nhân hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi của cháu mình mà nhìn chằm chằm vào cái tách Trác Diệu mới uống xong. Gương mặt thoáng chốc liền trở nên khác lạ. Cái tách Trác Diệu vừa mới uống cư nhiên lại có thể dính son, bà không có nhìn lầm.
Trác Diệu thấy Trác lão phu nhân không trả lời liền nhìn theo tầm mắt của bà về phía tách trà. Chắc là lúc nãy khi hôn Lục Dĩ Nhi dính phải.
"Diệu, cháu dùng son làm cái gì vậy?" Trác lão phu nhân ánh mắt nghi ngờ nhìn Trác Diệu. Thằng cháu này từ trước đến nay cũng không đụng tới phụ nữ, chẳng lẽ nào...
Trác Diệu cả người cứng đờ, đầu chảy đầy hắc tuyến. Làm sao phụ nữ cái gì cũng có thể nghĩ ra được vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT